Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên
Chương 261: Thể tu
Nhược Nhi Phi Phi
26/05/2017
Thần giới, một vùng đất ở đâu đó không có một ngọn cỏ, có một thiếu nữ áo tím lặng nằm trên mặt cát lạnh buốt,
gió hoang mạc khô ráo thổi nhẹ, khiến vạt áo nàng bay lất phất, trong
tăm tối dường như có một loại lực khó hiểu dẫn động, khiến cho Lâm
Nguyệt trong hôn mê tỉnh lại ngay.
Lâm Nguyệt mở hai mắt ra, hơi mờ mịt nhìn bầu trời xanh lam bên trên, dần cảm thấy một luồng hơi thở cực kỳ quen thuộc ập vào mặt.
Nơi này là thần giới, nàng có thể có cảm giác rất rõ hơi thở ở đây khác hẳn với giới tu chân, ở đây không có linh khí, mà khắp nơi tồn tại tiên khí dư thừa, tiên khí nồng nặc khiến Lâm Nguyệt cảm giác vô cùng thoải mái, cứ như tất cả mọi trói buộc đều được cởi bỏ, khiến cho cả người nàng trước nay thoải mái chưa từng có.
Nếu có thể, nàng hận không đi tìm ngay một chỗ bí ẩn để bế quan tu luyện cho tốt một trận, tiếc là hiện giờ bản thân nàng đang bị thương nặng, chẳng thể làm được gì, chỉ có thể lẳng lặng nằm ở chỗ này, đến nhấc cả đầu ngón tay cũng khó.
Lâm Nguyệt không rõ mình hôn mê bao lâu, nhưng nàng biết rõ hiện giờ nàng đã rời khỏi giới tu chân, mặc dù nàng không biết nơi nàng đến ở thần giới là chỗ nào, nhưng quả thật đây là thần giới không sai.
Bởi vì bầu trời ở đây rộng lớn bao la, có năm mặt trời tồn tại, đây là sự khác biệt cực lớn của thần giới với giới tu chân.
Lâm Nguyệt nằm trên mặt đất không nhúc nhích, cảm thụ được sự nóng ran trên mặt đất, lẳng lặng nhìn trên bầu trời mặt trời mọc rồi lặn, đồng thời trong lòng thầm tính toán thời gian.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, nếu Lâm Nguyệt nhớ không nhầm thì không kể thời gian nàng hôn mê, thì lúc nàng tỉnh táo lại nàng đã nằm ở chỗ này gần một tháng rồi.
Thần trí tỉnh tảo như thế lại chẳng nhúc nhích được tý nào, khổ sở cực kỳ, song Lâm Nguyệt cũng hết cách rồi. Vì thời gian có thế tốt hơn một chút, nàng đành phải ngày đêm nhàm chán nhìn mặt trời trên không trung, rồi tới tối lại nhìn trăng sáng ló ra, chỉ có vậy nàng mới có thể cảm giác thời gian đã trôi qua.
Thần giới nhiệt độ ban ngày chênh lệch cực lớn với ban tối, ban ngày trên bầu trời có năm mặt trời, sức nóng rực của mặt trời đã khiến cát vàng dưới cực nóng, buổi tối sau khi mặt trăng hiện lên, nhiệt độ lại giảm xuống kịch liệt, cực kỳ rét lạnh.
Nhiệt độ chênh lệch cực lớn như thế, nếu Lâm Nguyệt không phải là người bình thường mà là tu sĩ bán thần thể mà nói, chỉ e nàng đã sớm đi đời nhà ma rồi.
Chỉ là mặc dù nàng vẫn chưa chuyển hóa hoàn toàn thành thần thể, nhưng nguyên nhân có huyết mạch và thần cách sớm đã là bán thần thể rồi, vì thế nàng mới có thể sống sót trong hoang mạc này.
Nhìn cảnh sa mạc cát vàng mêng mông, lại còn có mặt trời chói mắt tới cực điểm trên bầu trời, nhớ tới ngày đó sau đó đi vào lối đi thời không, sắc mặt Lâm Nguyệt bất giác hơi khó coi, cho tới bây giờ vẫn thấy mơ hồ sợ hãi mãi.
Vốn cho rằng sau khi mở ra tế đàn thông thiên đi qua, nàng có thể thuận lợi phi thăng lên thần giới, nhưng nàng không ngờ được lúc nàng tiến vào lối đi thời không lại gặp phải gió lốc không gian, nếu không phải nàng quyết định nhanh, lợi dụng thân pháp bảo hộ tự bạo, miễn cưỡng bảo vệ nhục thể của mình, thì e nàng đã sớm bị gió lốc trong không gian thổi bay sạch sẽ.
Song dù là thế, pháp bảo nàng thu thập nhiều năm ở giới tu chân cũng bị hủy gần hết, thậm chí cả hương lưỡi đao ở với nàng lâu nhất cũng bị hủy diệt cả, hiện giờ nàng ngoài không gian tím ra, thì cũng chỉ còn lại có lưỡi đao tiên khí Phượng hoàng, nàng có thể đào thoát khỏi gió lốc không gian cũng nhờ có công của lưỡi đao phượng hoàng, đương nhiên đây cũng là một trong những nguyên nhân nàng bị thương nặng.
Lưỡi đao phượng hoàng là tiên khí, mà nàng hiên tại vẫn chưa chuyển hóa thần thể hoàn toàn, vốn chẳng cách nào khống chế được lưỡi đao phượng hoàng hoàn toàn, vì thế nàng cố sức dùng toàn lực sử dụng lưỡi đao phượng hoàng hậu quả chính là, bị lưỡi đao phượng hoàng cắn trả, không phải là bởi vì nàng có thể chất bán thần thể thì chỉ e nàng cũng sẽ bị cắn trả đến chết.
Nhưng dù là thế, lực cắn trả của lưỡi đao phượng hoàng vẫn không thể xem nhẹ, luồng lực lượng kia vọt vào trong cơ thể Lâm Nguyệt, không ngừng phá hủy kinh mạch trong người nàng, nếu không phải thần cách có thể hấp thu tiên khí chuyển hóa thành năng lực sống, không ngừng chữa trị thân thể nàng, thì giờ phút này thân thể nàng chỉ sợ đã chia năm xẻ bảy rồi.
Mà đây cũng là nguyên nhân Lâm Nguyệt không thể nhúc nhích cho đến nay được, bởi vì luồng lực lượng hủy diệt đó vẫn không ngừng phá hỏng, còn thần cách thì lại không ngừng hấp thu tiên khí, liên tục bổ sung sự sống trong cơ thể cho nàng, cứ vậy không ngừng bị phá hủy lại chữa trị, quá trình cứ quay lại nhiều lần thế, quả thật còn thống khổ cực hình hơn bao giờ hết.
Hơn nữa, trong quá trình này, Lâm Nguyệt chẳng cách nào điều động được pháp lực, nên thân thể cũng không cách nào nhúc nhích cho nổi.
Sau khi Lâm Nguyệt tỉnh lại, đã từng nghĩ tới, lợi dụng thần thức từ trong nhẫn không gian lấy đan dược ra chữa thương, nhưng đáng tiếc nàng đánh giá quá cao thương thế của mình, mặc dù bị lực lượng của lưỡi đao phượng hoàng cắn trả không đả thương tới thần trí nàng, nhưng vào thời điểm nàng gặp gió lốc ở lối đi không gian kia, thần trí nàng cũng đã bị thương rất nặng, hiện giờ cả năng lực mở nhẫn không gian ra cũng khó làm nổi.
Từ đó Lâm Nguyệt cũng chỉ đành có một lựa chọn, đó chính là lẳng lặng nằm ở đó, tự động khôi phục.
May là mặc dù hoàn cảnh ở đây thoạt nhìn hoang vu, nhưng không nguy hiểm gì, ít nhất sau khi Lâm Nguyệt tỉnh lại cũng không phát hiện ra có chỗ nào nguy hiểm cả.
Phát hiện điều này khiến Lâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cũng hoàn toàn tĩnh tâm hẳn.
Thời gian cứ trôi đi, chỉ chớp mắt mà đã qua một tháng, Lâm Nguyệt cảm thụ được chút thương thế của mình, đoán chừng phải hơn nửa tháng nữa thì nàng mới có thể khôi phục lại năng lực hành động.
Lâm Nguyệt thở dài một hơi, trong lòng thấy cực bất đắc dĩ.
Lúc ở giới tu chân, nàng đã đi tới đỉnh ngọn núi, mãi lâu cũng chưa thử qua cảm giác vô lực như thế, ai ngờ, vừa đúng lúc trở lại thần giới, lại rơi vào hoàn cảnh thê thảm đến thế.
Chuyện xảy ra rồi thì không thể tránh, hiện tại nàng thấy duy nhất may mắn là nơi nàng dừng chân coi như an toàn, mà không phải là bị vứt vào không gian loạn lưu nguy hiểm kia.
Dù sao ở đây mặc dù nhìn hơi hoang vu, song ít ra không nguy hiểm, nếu không nàng dù có bản lãnh bằng trời thế nào cũng sợ không sống nổi.
Thời gian như nước, trong nháy mắt mười ngày cũng qua đi.
Ngày hôm đó, Lâm Nguyệt vẫn như ngày thường, lẳng lặng nhìn mặt trời lặn về phía tây, đợi hoàng hôn tới, nhưng đúng lúc này, nàng đột nhiên mở to mắt, cố ép mình nhìn về phía xa, trong đôi mắt sâu thẳm chợt lóe sáng.
Chẳng bao lâu, ở trên sa mạc xa xa, mơ hồ truyền tới tiếng thú gầm rú, tiếp đó có mấy chấm đen lục tục xuất hiện trên biên giới sa mạc, những chấm đen đó đang dần tiến về phía Lâm Nguyệt.
Thân là tu sĩ, thị lực Lâm Nguyệt kinh người, mặc dù khoảng cách còn xa, nhưng Lâm Nguyệt vẫn nhìn rõ những chấm đen kia tường tận.
Đó là một đội ngũ người, những người đó cưỡi một loại yêu thú thân báo mình sư tử, đang đi dần về phía nàng, những yêu thú bị cưỡi như ngựa kia trong trí nhớ của Nguyệt Thần Tôn đã gặp qua, đó là báo sư thú, là loại thể tu thần giới thích cưỡi nhất, là một phương tiện giao thông hết sức bình thường ở thần giới.
Tốc độ của những báo sư thú kia cực nhanh, chỉ ngắn ngủn trong nửa khắc, đội ngũ đó đã tới trước mắt, những người đó thấy Lâm Nguyệt nằm trên mặt đất, trên mặt vội vã đề phòng, cũng không có ý mở miệng nói, mà đứng nguyên tại chỗ, lạnh lùng đánh giá Lâm Nguyệt.
Mà trong lúc những người đó quan sát Lâm Nguyệt thì đồng thời Lâm Nguyệt cũng quan sát bọn họ, lúc phát hiện ra những người này chẳng qua là thể tu không cách nào tu luyện được thần lực ở thần giới, lúc này Lâm Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.
Ở thần giới, thực ra cũng chẳng khác người phàm ở giới tu chân là mấy, chẳng qua người phàm ở đây cho dù không thể tu luyện thần lực, nhưng có thể lựa chọn trở thành thể tu, thậm chí còn có thể tu có lực lực cao cấp, cũng chẳng kém tu sĩ là mấy, khác duy nhất chính là, bọn họ không cách nào đạt được tuổi thọ lâu như tu sĩ mà thôi!
Ở tại thần giới, coi như thể tu cấp chín thậm chí là cấp mười, đều chỉ chỉ có tuổi thọ ngắn ngủi là ba trăm năm mà thôi, tuổi thọ của bọn họ sơ với người phàm thì lâu hơn hai trăm năm, nhưng so với tuổi thọ vô hạn của tu sĩ mà nói thì thực ra cực ngắn.
Từng có ít thiên tài thể tu, nghĩ hết cách muốn tăng cao tuổi thọ thể tu, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Bởi vì thể tu chỉ đủ ngưng tụ nguyên lực, không cách nào tu luyện thần lực, vì thế cũng không cách nào chuyển hóa thần thể, vốn không cách nào thay đổi tuổi thọ bản thân.
Nhưng vì người phàm thần giới có thể tu luyện công pháp thể tu, nên mặc dù ở tại thần giới bị tu sĩ quản chế thống trị, song địa vị phàm nhân thể tu cũng không phải ở tận dưới đáy, thậm chí có một số tu sĩ cấp thấp vốn không dám chọc vào những thể tu cấp cao đó, bởi vì thể tu thường có tính tình không tốt, một lời không hợp thì sẽ khiến ngươi chết không thôi.
Nói thẳng ra, thì bọn họ vốn chẳng sống được lâu, có thể giết chết một tu sĩ sống lâu cũng coi như đủ vốn rồi.
Đương nhiên, đó là thể tu cao cấp, hoặc thể tu có tuổi thọ sắp hết, còn trong tình huống bình thường, thể tu bình thường cũng không dễ dây vào tu sĩ, dù sao tu sĩ có thiên phú tu luyện, hơn nữa tuổi thọ lại dài, ai biết chọc giận hắn, sau này hắn có thể diệt hậu thế của ngươi không nữa?
Chuyện như vậy thực ra gặp không ít ở thần giới, cũng là một trong nguyên nhân quan trọng tu sĩ kỵ thể tu.
Lúc Lâm Nguyệt trầm tư một lát, những thể tu đang cưỡi báo sư thú này gần như nhận ra Lâm Nguyệt không có uy hiếp gì với họ, thần sắc đề phòng cũng bớt đi nhiều, có một thiếu niên thể tu trong đám đông đi cùng người bên cạnh nói mấy câu gì đó, sau đó đi từ từ tới Lâm Nguyệt.
“Cô nương, sao cô lại xuất hiện ở đây vậy?” Thiếu niên đó đứng cách Lâm Nguyệt chừng năm bước chân, dừng lại cất lời hỏi.
Thiếu niên nói đều là ngôn ngữ thần giới, song với ký ức của Nguyệt Thần Tôn Lâm Nguyệt tiếp nhận được thì không hề có chút trở ngại nào, hiện tại nàng vẫn không thể động được, chỉ đành nằm ở đó, quay mặt sang, nói với thiếu niên kia, “Ta bị thương, không thể đi được…”
Lâm Nguyệt vì bị thương sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn có vẻ khá ốm yếu phong tình, hơn nữa dung mạo nàng vốn vô cùng tuyệt mỹ, thiếu niên kia cứ thế nhìn đến ngây dại.
“Cô, cô gặp phải bão cát sao? Có cần phái ta giúp gì không?” Mãi một lúc lâu thiếu niên đó mới hồi phục tinh thần, mặt hơi đỏ hỏi. Đồng thời hắn cũng không biến sắc phóng xuất ra nguyên lực quan sát Lâm Nguyệt, sau khi phát hiện nàng chỉ là một người bình thường, bất giác thấy hơi ngạc nhiên.
Lâm Nguyệt mở hai mắt ra, hơi mờ mịt nhìn bầu trời xanh lam bên trên, dần cảm thấy một luồng hơi thở cực kỳ quen thuộc ập vào mặt.
Nơi này là thần giới, nàng có thể có cảm giác rất rõ hơi thở ở đây khác hẳn với giới tu chân, ở đây không có linh khí, mà khắp nơi tồn tại tiên khí dư thừa, tiên khí nồng nặc khiến Lâm Nguyệt cảm giác vô cùng thoải mái, cứ như tất cả mọi trói buộc đều được cởi bỏ, khiến cho cả người nàng trước nay thoải mái chưa từng có.
Nếu có thể, nàng hận không đi tìm ngay một chỗ bí ẩn để bế quan tu luyện cho tốt một trận, tiếc là hiện giờ bản thân nàng đang bị thương nặng, chẳng thể làm được gì, chỉ có thể lẳng lặng nằm ở chỗ này, đến nhấc cả đầu ngón tay cũng khó.
Lâm Nguyệt không rõ mình hôn mê bao lâu, nhưng nàng biết rõ hiện giờ nàng đã rời khỏi giới tu chân, mặc dù nàng không biết nơi nàng đến ở thần giới là chỗ nào, nhưng quả thật đây là thần giới không sai.
Bởi vì bầu trời ở đây rộng lớn bao la, có năm mặt trời tồn tại, đây là sự khác biệt cực lớn của thần giới với giới tu chân.
Lâm Nguyệt nằm trên mặt đất không nhúc nhích, cảm thụ được sự nóng ran trên mặt đất, lẳng lặng nhìn trên bầu trời mặt trời mọc rồi lặn, đồng thời trong lòng thầm tính toán thời gian.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, nếu Lâm Nguyệt nhớ không nhầm thì không kể thời gian nàng hôn mê, thì lúc nàng tỉnh táo lại nàng đã nằm ở chỗ này gần một tháng rồi.
Thần trí tỉnh tảo như thế lại chẳng nhúc nhích được tý nào, khổ sở cực kỳ, song Lâm Nguyệt cũng hết cách rồi. Vì thời gian có thế tốt hơn một chút, nàng đành phải ngày đêm nhàm chán nhìn mặt trời trên không trung, rồi tới tối lại nhìn trăng sáng ló ra, chỉ có vậy nàng mới có thể cảm giác thời gian đã trôi qua.
Thần giới nhiệt độ ban ngày chênh lệch cực lớn với ban tối, ban ngày trên bầu trời có năm mặt trời, sức nóng rực của mặt trời đã khiến cát vàng dưới cực nóng, buổi tối sau khi mặt trăng hiện lên, nhiệt độ lại giảm xuống kịch liệt, cực kỳ rét lạnh.
Nhiệt độ chênh lệch cực lớn như thế, nếu Lâm Nguyệt không phải là người bình thường mà là tu sĩ bán thần thể mà nói, chỉ e nàng đã sớm đi đời nhà ma rồi.
Chỉ là mặc dù nàng vẫn chưa chuyển hóa hoàn toàn thành thần thể, nhưng nguyên nhân có huyết mạch và thần cách sớm đã là bán thần thể rồi, vì thế nàng mới có thể sống sót trong hoang mạc này.
Nhìn cảnh sa mạc cát vàng mêng mông, lại còn có mặt trời chói mắt tới cực điểm trên bầu trời, nhớ tới ngày đó sau đó đi vào lối đi thời không, sắc mặt Lâm Nguyệt bất giác hơi khó coi, cho tới bây giờ vẫn thấy mơ hồ sợ hãi mãi.
Vốn cho rằng sau khi mở ra tế đàn thông thiên đi qua, nàng có thể thuận lợi phi thăng lên thần giới, nhưng nàng không ngờ được lúc nàng tiến vào lối đi thời không lại gặp phải gió lốc không gian, nếu không phải nàng quyết định nhanh, lợi dụng thân pháp bảo hộ tự bạo, miễn cưỡng bảo vệ nhục thể của mình, thì e nàng đã sớm bị gió lốc trong không gian thổi bay sạch sẽ.
Song dù là thế, pháp bảo nàng thu thập nhiều năm ở giới tu chân cũng bị hủy gần hết, thậm chí cả hương lưỡi đao ở với nàng lâu nhất cũng bị hủy diệt cả, hiện giờ nàng ngoài không gian tím ra, thì cũng chỉ còn lại có lưỡi đao tiên khí Phượng hoàng, nàng có thể đào thoát khỏi gió lốc không gian cũng nhờ có công của lưỡi đao phượng hoàng, đương nhiên đây cũng là một trong những nguyên nhân nàng bị thương nặng.
Lưỡi đao phượng hoàng là tiên khí, mà nàng hiên tại vẫn chưa chuyển hóa thần thể hoàn toàn, vốn chẳng cách nào khống chế được lưỡi đao phượng hoàng hoàn toàn, vì thế nàng cố sức dùng toàn lực sử dụng lưỡi đao phượng hoàng hậu quả chính là, bị lưỡi đao phượng hoàng cắn trả, không phải là bởi vì nàng có thể chất bán thần thể thì chỉ e nàng cũng sẽ bị cắn trả đến chết.
Nhưng dù là thế, lực cắn trả của lưỡi đao phượng hoàng vẫn không thể xem nhẹ, luồng lực lượng kia vọt vào trong cơ thể Lâm Nguyệt, không ngừng phá hủy kinh mạch trong người nàng, nếu không phải thần cách có thể hấp thu tiên khí chuyển hóa thành năng lực sống, không ngừng chữa trị thân thể nàng, thì giờ phút này thân thể nàng chỉ sợ đã chia năm xẻ bảy rồi.
Mà đây cũng là nguyên nhân Lâm Nguyệt không thể nhúc nhích cho đến nay được, bởi vì luồng lực lượng hủy diệt đó vẫn không ngừng phá hỏng, còn thần cách thì lại không ngừng hấp thu tiên khí, liên tục bổ sung sự sống trong cơ thể cho nàng, cứ vậy không ngừng bị phá hủy lại chữa trị, quá trình cứ quay lại nhiều lần thế, quả thật còn thống khổ cực hình hơn bao giờ hết.
Hơn nữa, trong quá trình này, Lâm Nguyệt chẳng cách nào điều động được pháp lực, nên thân thể cũng không cách nào nhúc nhích cho nổi.
Sau khi Lâm Nguyệt tỉnh lại, đã từng nghĩ tới, lợi dụng thần thức từ trong nhẫn không gian lấy đan dược ra chữa thương, nhưng đáng tiếc nàng đánh giá quá cao thương thế của mình, mặc dù bị lực lượng của lưỡi đao phượng hoàng cắn trả không đả thương tới thần trí nàng, nhưng vào thời điểm nàng gặp gió lốc ở lối đi không gian kia, thần trí nàng cũng đã bị thương rất nặng, hiện giờ cả năng lực mở nhẫn không gian ra cũng khó làm nổi.
Từ đó Lâm Nguyệt cũng chỉ đành có một lựa chọn, đó chính là lẳng lặng nằm ở đó, tự động khôi phục.
May là mặc dù hoàn cảnh ở đây thoạt nhìn hoang vu, nhưng không nguy hiểm gì, ít nhất sau khi Lâm Nguyệt tỉnh lại cũng không phát hiện ra có chỗ nào nguy hiểm cả.
Phát hiện điều này khiến Lâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cũng hoàn toàn tĩnh tâm hẳn.
Thời gian cứ trôi đi, chỉ chớp mắt mà đã qua một tháng, Lâm Nguyệt cảm thụ được chút thương thế của mình, đoán chừng phải hơn nửa tháng nữa thì nàng mới có thể khôi phục lại năng lực hành động.
Lâm Nguyệt thở dài một hơi, trong lòng thấy cực bất đắc dĩ.
Lúc ở giới tu chân, nàng đã đi tới đỉnh ngọn núi, mãi lâu cũng chưa thử qua cảm giác vô lực như thế, ai ngờ, vừa đúng lúc trở lại thần giới, lại rơi vào hoàn cảnh thê thảm đến thế.
Chuyện xảy ra rồi thì không thể tránh, hiện tại nàng thấy duy nhất may mắn là nơi nàng dừng chân coi như an toàn, mà không phải là bị vứt vào không gian loạn lưu nguy hiểm kia.
Dù sao ở đây mặc dù nhìn hơi hoang vu, song ít ra không nguy hiểm, nếu không nàng dù có bản lãnh bằng trời thế nào cũng sợ không sống nổi.
Thời gian như nước, trong nháy mắt mười ngày cũng qua đi.
Ngày hôm đó, Lâm Nguyệt vẫn như ngày thường, lẳng lặng nhìn mặt trời lặn về phía tây, đợi hoàng hôn tới, nhưng đúng lúc này, nàng đột nhiên mở to mắt, cố ép mình nhìn về phía xa, trong đôi mắt sâu thẳm chợt lóe sáng.
Chẳng bao lâu, ở trên sa mạc xa xa, mơ hồ truyền tới tiếng thú gầm rú, tiếp đó có mấy chấm đen lục tục xuất hiện trên biên giới sa mạc, những chấm đen đó đang dần tiến về phía Lâm Nguyệt.
Thân là tu sĩ, thị lực Lâm Nguyệt kinh người, mặc dù khoảng cách còn xa, nhưng Lâm Nguyệt vẫn nhìn rõ những chấm đen kia tường tận.
Đó là một đội ngũ người, những người đó cưỡi một loại yêu thú thân báo mình sư tử, đang đi dần về phía nàng, những yêu thú bị cưỡi như ngựa kia trong trí nhớ của Nguyệt Thần Tôn đã gặp qua, đó là báo sư thú, là loại thể tu thần giới thích cưỡi nhất, là một phương tiện giao thông hết sức bình thường ở thần giới.
Tốc độ của những báo sư thú kia cực nhanh, chỉ ngắn ngủn trong nửa khắc, đội ngũ đó đã tới trước mắt, những người đó thấy Lâm Nguyệt nằm trên mặt đất, trên mặt vội vã đề phòng, cũng không có ý mở miệng nói, mà đứng nguyên tại chỗ, lạnh lùng đánh giá Lâm Nguyệt.
Mà trong lúc những người đó quan sát Lâm Nguyệt thì đồng thời Lâm Nguyệt cũng quan sát bọn họ, lúc phát hiện ra những người này chẳng qua là thể tu không cách nào tu luyện được thần lực ở thần giới, lúc này Lâm Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.
Ở thần giới, thực ra cũng chẳng khác người phàm ở giới tu chân là mấy, chẳng qua người phàm ở đây cho dù không thể tu luyện thần lực, nhưng có thể lựa chọn trở thành thể tu, thậm chí còn có thể tu có lực lực cao cấp, cũng chẳng kém tu sĩ là mấy, khác duy nhất chính là, bọn họ không cách nào đạt được tuổi thọ lâu như tu sĩ mà thôi!
Ở tại thần giới, coi như thể tu cấp chín thậm chí là cấp mười, đều chỉ chỉ có tuổi thọ ngắn ngủi là ba trăm năm mà thôi, tuổi thọ của bọn họ sơ với người phàm thì lâu hơn hai trăm năm, nhưng so với tuổi thọ vô hạn của tu sĩ mà nói thì thực ra cực ngắn.
Từng có ít thiên tài thể tu, nghĩ hết cách muốn tăng cao tuổi thọ thể tu, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Bởi vì thể tu chỉ đủ ngưng tụ nguyên lực, không cách nào tu luyện thần lực, vì thế cũng không cách nào chuyển hóa thần thể, vốn không cách nào thay đổi tuổi thọ bản thân.
Nhưng vì người phàm thần giới có thể tu luyện công pháp thể tu, nên mặc dù ở tại thần giới bị tu sĩ quản chế thống trị, song địa vị phàm nhân thể tu cũng không phải ở tận dưới đáy, thậm chí có một số tu sĩ cấp thấp vốn không dám chọc vào những thể tu cấp cao đó, bởi vì thể tu thường có tính tình không tốt, một lời không hợp thì sẽ khiến ngươi chết không thôi.
Nói thẳng ra, thì bọn họ vốn chẳng sống được lâu, có thể giết chết một tu sĩ sống lâu cũng coi như đủ vốn rồi.
Đương nhiên, đó là thể tu cao cấp, hoặc thể tu có tuổi thọ sắp hết, còn trong tình huống bình thường, thể tu bình thường cũng không dễ dây vào tu sĩ, dù sao tu sĩ có thiên phú tu luyện, hơn nữa tuổi thọ lại dài, ai biết chọc giận hắn, sau này hắn có thể diệt hậu thế của ngươi không nữa?
Chuyện như vậy thực ra gặp không ít ở thần giới, cũng là một trong nguyên nhân quan trọng tu sĩ kỵ thể tu.
Lúc Lâm Nguyệt trầm tư một lát, những thể tu đang cưỡi báo sư thú này gần như nhận ra Lâm Nguyệt không có uy hiếp gì với họ, thần sắc đề phòng cũng bớt đi nhiều, có một thiếu niên thể tu trong đám đông đi cùng người bên cạnh nói mấy câu gì đó, sau đó đi từ từ tới Lâm Nguyệt.
“Cô nương, sao cô lại xuất hiện ở đây vậy?” Thiếu niên đó đứng cách Lâm Nguyệt chừng năm bước chân, dừng lại cất lời hỏi.
Thiếu niên nói đều là ngôn ngữ thần giới, song với ký ức của Nguyệt Thần Tôn Lâm Nguyệt tiếp nhận được thì không hề có chút trở ngại nào, hiện tại nàng vẫn không thể động được, chỉ đành nằm ở đó, quay mặt sang, nói với thiếu niên kia, “Ta bị thương, không thể đi được…”
Lâm Nguyệt vì bị thương sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn có vẻ khá ốm yếu phong tình, hơn nữa dung mạo nàng vốn vô cùng tuyệt mỹ, thiếu niên kia cứ thế nhìn đến ngây dại.
“Cô, cô gặp phải bão cát sao? Có cần phái ta giúp gì không?” Mãi một lúc lâu thiếu niên đó mới hồi phục tinh thần, mặt hơi đỏ hỏi. Đồng thời hắn cũng không biến sắc phóng xuất ra nguyên lực quan sát Lâm Nguyệt, sau khi phát hiện nàng chỉ là một người bình thường, bất giác thấy hơi ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.