Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên
Chương 241: Y quán
Nhược Nhi Phi Phi
26/05/2017
Mặc dù Lâm Nguyệt không muốn có dính dáng nhiều tới Mộ Kinh Vân, nhưng gặp lại người quen cũ, lại gặp lại cả đoàn người ở tửu lâu một trận, nên coi như thỏa mãn, năm đó Mộ Kinh Vân muốn thực hiện lời hứa mở tiệc chiêu đãi Lâm Nguyệt.
Thuận Hương Lâu, là tửu lâu xa xỉ nhất trong kinh thành, bình thường khách lui tới đây phần đông là những người có quyền thế trong kinh thành, mà ông chủ đứng phía sau tửu lâu này cũng chính là Mộ Kinh Vân.
Mộ Kinh Vân vào một năm trước sau khi thân thể khỏi bệnh hoàn toàn, trở lại kinh thành thì bắt đầu gắng sức gây dựng thế lực của mình, trải qua hơn một năm phát triển, hơn nữa được trong nhà tương trợ hết mức, hiện giờ hắn cũng cõ thế lực ổn định ở kinh thành.
Thực ra sau một năm từ biệt trước, hắn vẫn chưa quên được Lâm Nguyệt, ngay từ đầu hắn vẫn cho là mình vì báo ân tình Lâm Nguyệt, sau đó hắn mới phát hiện ra kỳ thật tình cảm của hắn với Lâm Nguyệt cũng không có đơn giản như thế.
Nếu không lúc trước hắn cũng không vì một câu nói của Lâm Nguyệt mà đem Tâm Nhi hầu hạ mình từ nhỏ điều đi biệt trang, lại càng không nhớ mãi không quên nàng sau khi từ biệt với Lâm Nguyệt.
Thật ra vào một năm trước, sau khi hắn trở lại kinh thành cũng liên tục cho người đi tìm hiểu hành tung của Lâm Nguyệt, những năm này có tin tức nào liên quan tới Lâm Nguyệt hắn hoặc biết ít nhiều, những cũng khiến hắn cảm thấy kỳ lạ là, mỗi lần hắn biết được chút tin tức thì Lâm Nguyệt lại rời đi, khiến cho hắn lúc nào cũng muộn một bước.
Nhưng hắn lại không biết rằng Lâm Nguyệt vốn là cố tình, nàng mỗi lần đến một nơi, cũng sẽ dừng lại một khoảng thời gian, nếu phát hiện có người thăm dò mình thì sẽ lập tức rời đi ngay, chỉ là nàng không ngờ được, chuyện lại khéo như thế, vừa tới kinh thành không lâu nàng đã gặp được ngay đám người Mộ Kinh Vân.
Lại thấy Lâm Nguyệt lần nữa, dĩ nhiên Mộ Kinh Vân mừng rỡ như điên, hắn vô cùng sợ Lâm Nguyệt sẽ chẳng nói câu nào mà cáo từ rời đi, mãi cho tới khi Lâm Nguyệt đồng ý lời mời của hắn, cùng đi vào Thuận Hương lâu, hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đã có lòng mở tiệc chiêu đãi Lâm Nguyệt, dĩ nhiên Mộ Kinh Vân sẽ không chọn đại sảnh để ăn cơm, cả đoàn sau khi vào Thuận Hương lâu, hắn đã trực tiếp đi thẳng tới gian phòng chuyên dụng mình thường dùng.
Chưởng quỹ Thuận Hương Lâu thấy chủ tử nhà mình mang theo một cô gái ăn mặc bình thường lên phòng riêng trên lầu hai, trong lòng biết rõ nàng đó không phải là người thường, rất biết điều lùi lại một bên chuẩn bị bảo tiểu nhị hầu hạ chủ quán, cũng tự mình tiến lên chuẩn bị.
Bữa tiệc cơm này, mặc dù không được vui vẻ hòa thuận cho lắm, nhưng cũng coi như chủ cố hết mình vì khách, Lâm Nguyệt cũng không phải người nói nhiều, bình thường đều nghe Mộ Kinh Vân nói chuyện, nghe thấy vẻ mặt đối phương thành thật giới thiệu phong thổ kinh thành và chút ít chuyện lý thú trong triều.
Nếu là trước đây Lâm Nguyệt dĩ nhiên chẳng quan tâm đến những người phàm tục này làm gì, nhưng giờ nàng đã sớm lịch luyện một năm ở đây, thật sự đã hóa thành nhân vật người phàm thật sự, giờ phút này nghe rất hăng say, mãi cho đến khi ăn xong bữa vẫn còn chưa thấy thỏa mãn.
Mắt thấy thời gian cũng không còn sớm, lúc này Mộ Kinh Vân mới để chén trà trong tay xuống, trong mắt mong đợi hỏi Lâm Nguyệt, “Lâm cô nương đến kinh thành đã có chỗ nào ở chưa? Nếu không chê, thì đến Mộ vương phủ ở tạm một thời gian, cũng có thể nhân cơ hội này đi dạo khắp kinh thành hay hơn”
Lâm Nguyệt trầm tư một lúc, vẫn cự tuyệt đề nghị của Mộ Kinh Vân, “Không dám phiền thế tử, ta chỉ cần tìm một khách sạn ở tạm vài ngày là được”
Hiện giờ Lâm Nguyệt đã biết thân phận thật sự của Mộ Kinh Vân, đúng như nàng đoán, Mộ Kinh Vân đúng thật là xuất thân từ gia đình quyền quý, hắn là vương gia duy nhất Đông Hoa Quốc, là con trưởng của Mộ Thân Vương, xuất thân tôn quý, đó chính là quý tộc hoàng gia.
Cha là đệ đệ ruột của hoàng đế Đông hoa Quốc, mẹ là con gái của phủ Quốc sư, lại là cục cưng bảo bối của đương kim thái hậu, nên một thân được coi như ngàn vạn sủng ái.
Đương nhiên nếu Lâm Nguyệt mà là người dân bình thường dĩ nhiên sẽ bị thân phận của Mộ Kinh Vân làm kinh hãi, tiếc là nàng lại không phải người bình thường, thân phận Mộ Kinh Vân dù có cao quý hơn nữa thì trong mắt nàng cũng chẳng là gì cả.
NHưng dù nàng chẳng coi những người phàm tục hoàng gia quyền quý ra gì, song cũng không thích phiền toái, vì thế nàng mới cực tuyệt đề nghị của Mộ Kinh Vân.
Thấy Lâm Nguyệt cự tuyệt lời mời của mình trong lòng Mộ Kinh Vân mặc dù hơi thất vọng nhưng vẫn nằm trong dự liệu. Trong mắt hắn, tuổi Lâm Nguyệt dù không lớn, nhưng tính cách thì lại cực kỳ trong trẻo và lạnh lùng, thật sự không phải là những cô gái ham quyền quý kia, vì thế Lâm Nguyệt cự tuyệt hắn, hắn cũng không thấy bất ngờ, chẳng qua chỉ hơi có chút tiếc hận mà thôi, nên biết, lúc trước trong lòng hắn còn muốn tính kế lâu dài, đợi sau này ôm được mỹ nhân về đó!
“Lâm cô nương, một cô gái yếu đuối như cô, thường thường đi một mình ở bên ngoài cũng không an toàn, nếu cô đã thích hành nghề y như thế, vì sao không tìm một nơi định cư, hay mở một y quán chứ? Từ đó chẳng những có thể tránh được nguy hiểm không cần thiết, cũng có thể hành nghề y cứu người, chẳng phải một công đôi việc hay sao/”
Trong lòng Triệu Thanh cũng hiểu tâm tư thế tử nhà mình, lập tức mở lời khuyên nhủ. Nghe thấy lời Triệu Thanh nói, trong lòng Lâm Nguyệt hơi động chút.
Trải qua thời gian làm thầy thuốc trong một năm, thực ra nàng cũng hơi ngán ngẩm, nếu nàng là nam tử thì không sao, nhưng là một cô gái thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ, thường lấy thân phận dy y đi hành nghề chạy bên ngoài, trong mắt người khác quả thật có hơi kỳ lạ.
Hơn nữa lời đề nghị của Triệu Thanh rất đúng trọng tâm, cách lịch luyện tâm cách có rất nhiều, cũng không nhất định phải lấy thân phận du y để gặp người, hay mở một y quán cũng rất tốt, vừa là nơi để trú chân, đồng thời cũng có thể nhìn thấy hết trăm sắc thái thế gian.
Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt khẽ gật đầu, nói, “Lời Triệu Công tử nói không sai, lần này ta tới kinh thành, quả thật cũng muốn thu xếp một chỗ dừng chân, sau đó mở một y quán”
“Lời Lâm cô nương nói là thật ư/”
Nghe thấy lời Lâm Nguyệt nói, Mộ Kinh Vân lập tức vui mừng vô cùng. Hắn vốn tưởng Lâm Nguyệt chỉ ở kinh thành một thời gian ngắn rồi đi, ai ngờ, lần này Lâm Nguyệt lại nói ở lại kinh thành định cư, với hắn mà nói thật sự là một tin lớn tốt.
“Trong lòng ta quả thật có dự định thế, chỉ là trước mắt còn chưa quen thuộc kinh thành, chuyện mở y quán chỉ e phải mất mấy ngày nữa mới có thể định xong” Lâm Nguyệt nói ra nhàn nhạt.
“Điểm này Lâm cô nương có thể yên tâm, nếu Lâm cô nương có thể tin lời Mộ mỗ, chuyện mở y quán cứ việc giao cho Mộ mỗ được không?” Mộ Kinh Vân hơi vội vàng hỏi.
Vì người con gái trong lòng làm chút gì đó, hắn cực kỳ cam tâm tình nguyện, huống chi chuyện mở y quán ở kinh thành là nhỏ như thế? Nhất là những chuyện này với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, cực kỳ đơn giản.
Lâm Nguyệt trầm mặc một lát, vẫn cự tuyệt Mộ Kinh Vân nói, “Xin đa tạ ý tốt của thế tử, chuyện y quán, cứ để tự ta làm là được”
Nàng mở y quán, chẳng qua chỉ muốn lịch luyện tâm cảnh mà thôi, thật sự không phải kế sinh nhai, vì thế bất kể mở y quán ở đâu, vị trí địa lý trên đường phố có giàu có không, những thứ này không sao hết, huống chi, nàng chỉ có một mình, nếu y quán làm ăn quá tốt, nàng cũng ứng phó không nổi, cũng không phù hợp với mục đích vốn có của nàng.
“Đã vậy thì… Vậy cũng được, nhưng sau này nếu có chuyện gì xin Lâm cô nương cứ việc tìm ta, mặc dù Mộ mỗ cũng chưa tính là nhân vật lớn gì trong kinh thành song chút chuyện nhỏ vẫn có thể giúp được”
Mấy lần bị Lâm Nguyệt cự tuyệt, thần sắc Mộ Kinh Vân hơi ảm đạm, nhưng vẫn giữ vững tinh thần, miễn cưỡng cười nói.
Lâm Nguyệt nghe vậy khẽ mỉm cười, bảo, “Đó là dĩ nhiên, biết đâu sau này thật sự có chuyện cần phiền tới thế tử cũng chưa biết chừng”
Nói xong, Lâm Nguyệt lại liếc nhìn Mộ Kinh Vân một cái, nghĩ chút rồi lấy từ trong sọt ra một bình thuốc, đưa cho Mộ Kinh Vân nói, “Ta thấy thân thể thế tử dù không sao nữa, nhưng vì nhiều năm bị bệnh, cuối cùng bên trong vẫn còn chưa được khỏe lắm, đây là những viên thuốc ta nghiên cứu ra để bổ nguyên khí, nếu thế tử tin ta, cứ uống mỗi ngày một viên, chừng nửa tháng sau chắc chắn thân thể sẽ được điều trị tốt hơn”
Triệu Thanh nghe vậy mừng rỡ, vội vàng tiến lên tiếp nhận nói, “Vậy xin đa tạ Lâm cô nương!”
Một năm nay, độc tố trong người Mộ Kinh Vân mặc dù đã được tẩy sạch, nhưng thể chất vẫn rất yếu, dù đã uống không biết bao nhiều thuốc bổ nhưng cuối cùng vẫn không ổn định, mãi chẳng có hiệu quả là bao.
Bản lãnh Lâm Nguyệt dĩ nhiên Triệu Thanh biết rõ, vì thế hắn thấy Lâm Nguyệt chủ động tặng Mộ Kinh Vân thuốc điều trị thân thể, dĩ nhiên là vui vẻ mãi rồi.
NHưng trong lòng Mộ Kinh Vân lại đầy phức tạp, hắn thích Lâm Nguyệt, dĩ nhiên không muốn nợ ân tình của Lâm Nguyệt, trước đó còn có ơn cứu mạng, hắn khó khăn lắm mới mời người ta được một bữa cơm, vẫn còn chưa kịp tạ ơn thật tốt, giờ người ta lại tặng thuốc cho hắn, điều này khiến hắn cảm thấy Lâm Nguyệt có ý muốn phủi sạch quan hệ với hắn.
Nhưng bất kể thế nào, Lâm Nguyệt đều có ý tốt, hắn dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, cũng bởi vậy trong lòng hắn lại càng có chấp niệm với Lâm Nguyệt, nhưng càng lún sâu thì lại càng không biết là đúng hay sai nữa.
Mấy người họ tùy tiện tán gẫu mấy câu rồi thấy trời không còn sớm nữa lúc này mới tản đi.
Trước khi cáo biệt, Mộ Kinh Vân sai Triệu Thanh liên hệ với một phòng ở khách sạn tương đối cho Lâm Nguyệt, lúc này Lâm Nguyệt không cự tuyệt nữa.
Đối phương cũng có ý tốt, trước đó nàng đã cự tuyệt ở tạm Mộ Vương phủ rồi, hiện giờ mà cự tuyệt nữa như vậy lại tỏ ra làm kiêu quá mức.
Thời gian thoáng cái mà đã ba ngày rồi.
Ba ngày sau, Lâm Nguyệt rời khỏi đường phố phồn thịnh kinh thành, ở một nơi tương đối vắng vẻ thành Tây, dùng ba trăm lượng bạc thương lượng được một cửa hàng không lớn, sau đó đem sửa chữa gọn gàng, rồi vào đó ở.
Ở đây mặc dù khá vắng vẻ không bằng mấy đường phố phồn thịnh ở kinh thành, người đi đường không nhiều, nhưng hoàn cảnh ở đây yên tĩnh, lại khiến cho Lâm Nguyệt vô cùng hài lòng.
Sở dĩ nàng chọn chỗ này ở lại lâu dài là vì nơi này lại không ồn ĩ như trong thành, là nơi rất tốt để có thể dung nhập trong người phàm, cũng không thoát ly khỏi cảm giác lánh xa trần thế.
Nàng tới đây cũng không phải để bế quan tu luyện, mà vì lịch luyện tâm cảnh sớm ngày đột phá hóa thần, vì thế nàng muốn tự mình dung nhập hoàn toàn thành người phàm, trở thành một người phàm tục bình thường nhất, mà không phải một cao nhân lánh đời.
Theo trên ngọc giản có ghi lại, nếu muốn hóa thần, nhất định phải ngộ được cuộc đời, hiểu được vạn vật thiên địa, mà con người là vạn vật linh của thế gian, nhân loại xuất hiện sớm hơn người tu chân từ rất lâu, gọi là người tu chân chẳng qua cũng chỉ là do nhân loại tu luyện thành mà thôi.
Vì thế, giờ phút này Lâm Nguyệt phải làm chính là hiểu được cuộc sống, không phải là cuộc sống của bản thân mà chính là cuộc sống của hàng trăm hàng ngàn cuộc sống người phàm.
Đây là điều Lâm Nguyệt nghĩ đến, cách có thể đột phá từ nguyên anh hậu kỳ lên hóa thần, mà cách này cũng không phải nàng nghĩ ra, chẳng qua nàng đi theo bước chân của những người đi trước mà thôi!
Bình tĩnh nhìn lướt qua cách bài trí phòng đơn giản lịch sự tao nhã, Lâm Nguyệt yên tĩnh ngồi khoanh chân trên giường gỗ đơn sơ, bắt đầu nhắm mắt, lẳng lặng cảm thụ cái thế giới thuộc về người phàm này.
Đưa thân vào trong kinh thành có nhiều người phàm, thần thức khổng lồ của Lâm Nguyệt giống như thủy triều lặng lẽ khuếch tán ra, chỗ nào thần thức đi qua, từng cọng cây ngọn cỏ thậm chí cả một hạt bụi đều xuất hiện rất rõ trong đầu nàng.
Nàng nhìn thấy trong ao sen hậu viện của một vị quan, có một con ếch đột nhiên nhảy lên, bắn lưỡi dài ra, dính chặt vào một con bướm đi ngang qua, lát sau cả ếch và bướm không thấy bóng đâu, chỉ để lại từng vòng sóng lăn tăn trên mặt ao sen.
Nàng nhìn thấy ở trong một nơi dân cư có một phụ nhân đang dạy con rất khó khăn, dùng thước đánh vào hai tay, sau đó lại ôm lấy đứa con khóc rống lên.
Nàng nhìn thấy, ở một hậu viện khuê các nào đó, có một tiểu thư khuê các chưa gả đang khổ sở nhớ người yêu, nàng nhìn thấy, có ái thiếp của phú thương nào đó, lại đang tính toán tìm cách hại chết phu nhân và con trai chính của bà …
Nhân gian trăm sắc thái, mỗi người đều có một cuộc sống, mỗi người đều khác nhau, có yêu, có hận, có ác, thậm chí còn có cả ỷ mạnh hiếp yếu nữa…
Lâm Nguyệt lẳng lặng cảm ngộ hết thảy, cảm thụ được con người thay đổi liên tục, để có thể đột phá từ nguyên anh lên hóa thần, đã chuẩn bị toàn diện.
Cứ thế một đêm trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Nguyệt lại như những người bình thường đi trên phố vậy, sáng sớm đã đi rồi. Gian cửa hàng này của nàng cũng không phải ở ngay cạnh đường, mà ở một nơi khá vắng vẻ, thêm nữa diện tích cửa hàng không lớn, mặt tiền cửa hàng chỉ có bốn mươi mét vuông gì đó, thêm cả phòng sau, tổng cộng cũng trên trăm mét vuông, là nơi cực kỳ nhỏ hẹp, nhưng đây cũng là nơi lớn nhất trong địa bàn kinh thành rồi.
Vì để mở cửa hàng này, nàng đã dùng hết số tiền một năm xem bệnh. May mắn nàng mở y quán không phải là vì kế sinh nhai, vì thế dù cửa hàng có vắng vẻ, nếu không có lòng tìm kiếm kỹ, người đi ngang qua rất khó mà thấy, nhưng Lâm Nguyệt lại không ngại, bởi vì hoàn cảnh như thế lại vừa vặn phù hợp với tâm ý của nàng.
Ở ngay phía phòng đằng sau có một sân nhỏ để nước rửa mặt, Lâm Nguyệt mở cửa lớn ra, sau đó như một người phàm, đem quét dọn cửa hàng sắp xếp lại một lượt, rồi lại lấy thảo dược đã thu hái được một năm nay trong không gian lấy ra, một phần thì đặt xuống giá, phơi trên cao, lúc này mới ngồi phía sau quầy hàng, cầm một quyển sách thuốc nghiêm túc xem, lẳng lặng đợi bệnh nhân đến.
Thời gian cứ trôi qua thật nhanh, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, lúc này Lâm Nguyệt mới thả sách thuốc xuống.
Có một ngày, vào ngày đầu tiên nàng khai trương y quán, cũng không có bất kỳ bệnh nhân nào đến cửa, nhưng Lâm Nguyệt cũng không để ý, đơn giản thu dọn một tý rồi đóng cửa tiệm lại, sau đó trở về phòng đằng sau tĩnh tọa điều tức.
|Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, nháy mắt đã một tháng trôi qua.
Trong một tháng này cuộc sống từng ngày của Lâm Nguyệt trôi qua đơn giản, trôi qua cực kỳ bình tĩnh, nưả tháng trước, nàng cuối cùng cũng nghênh đón một bệnh nhân, đó là nương tử của một Trang chưởng quỹ nhà ở phố đầu đông, bị bệnh cấp tính, lại là tối khuya, nhớ tới ở đây vừa mở một y quán, cái gì cũng thấy tuyệt vọng nên thử, đã chạy tới đây gõ cửa.
Lâm Nguyệt cũng không để ý lắm, đơn giản dùng châm cứu châm vài cái đã chữa lành cho bệnh nhân, lại viết đơn thuốc dặn dò bệnh nhân đúng giờ uống thuốc rồi mới cho người mang bệnh nhân về.
Một nhà chưởng quỹ cửa hàng quần áo đó dĩ nhiên vô cùng cảm tạ Lâm Nguyệt, lúc này lại thấy Lâm Nguyệt cô nương nhà người ta sống một mình, có lòng thương cảm, còn có ý cho nhiều tiền trị bệnh hơn, Lâm Nguyệt cũng không cự tuyệt, nhận thẳng.
Cứ vậy, có một thì có hai, do được cả nhà chưởng quỹ Bố Trang có lòng tuyên truyền, dần dần bắt đầu có ít bệnh nhân tìm đến tận nơi nhờ Lâm Nguyệt xem bệnh, mặc dù bệnh nhân không nhiều, nhưng cuối cùng cửa hàng cũng có chút sức sống hơn so với lúc ban đầu khai trương.
Mà trong một tháng này, Lâm Nguyệt cũng dần quen với hàng xóm láng giềng, gần như cả con phố đều biết hết, ở đây có mở một y quán nhỏ, mà chủ quán lại là một cô nương tuổi còn rất trẻ.
Ngày hôm đó, Lâm Nguyệt cũng như ngày thường, ngồi sau quầy xem sách thuốc, đột nhiên có một thiếu niên mặt mày thanh tú, trong tay thiếu niên mang theo một cái rổ, thấy Lâm Nguyệt thì nở nụ cười rất tươi.
“Lâm cô nương, đây là điểm tâm nương ta làm, bà ấy bảo ta đưa tới cho cô nếm thử này”
Vừa nói, thiếu niên vừa đặt rổ lên quầy, mặt đỏ bừng liếc nhìn Lâm Nguyệt một cái, rồi lại thẹn thùng cúi thấp đầu xuống.
“Hóa ra là Hằng Ca Nhi ha, thật sự cám ơn Thẩm tử, thật khó cho bà ấy vẫn còn nhớ kỹ tới ta”
Lâm Nguyệt cười cười đứng lên, tự tay lấy điểm tâm trong giỏ ra, nghĩ chút, lại xoay người đi đến cạnh một ít thuốc, đặt vào trong giỏ, nói, “mấy ngày trước, thẩm tử đến chỗ ta xem bệnh, thứ thuốc này ngươi mang về, cố cho Thẩm Tử uống vào, bệnh phong hàng cũng sẽ khỏi hẳn không bị nữa”
“Vậy à” Thiếu niên hơi thất vọng đáp lại một câu, sau đó tiếp nhận thuốc Lâm Nguyệt đưa, mặt rầu rĩ đi.
Lâm Nguyệt nhìn thấy thiếu niên lưu luyến rời đi, trong lòng thở dài một cái, bất đắc dĩ lắc đầu. Thiếu niên này tên Trương Bằng, cũng là láng giềng ở ngay trên đường này, trong nhà mở một cửa hàng bán hoa quả ngay đầu phố, gia cảnh nhìn cũng có vẻ khá.
Mấy ngày trước, nương tử Trương gia bị cảm nhiễm phong hàn, đến y quán Lâm Nguyệt xem bệnh, nương tử Trương gia là một người nhiệt tình, bà thấy Lâm Nguyệt một thân một mình mở y quán ở đây, tuổi lại còn trẻ, mà tuổi cũng tương đương với con trai Trương Hằng của bà, cũng nổi lên chút tâm tư, mấy ngày nay thường mượn có này nọ bảo TRương Hằng mang đồ tới tặng, khiến Lâm Nguyệt cười khổ mãi.
“Lâm cô nương…”
Ngay khi Trương Hằng rời khỏi, Lâm Nguyệt đang định đọc sách tiếp, lúc này bên ngoài lại có một phụ nhân trẻ tuổi đi tới.
“Hóa ra là Lý tẩu tử, đại tẩu lúc này tới có chuyện gì sao?” Lâm Nguyệt thấy người đến, cười hỏi.
Một tháng nay, Lâm Nguyệt cũng đã quên với mấy láng giềng này, tân cũng nắm gần như hết cả.
Hiện giờ phụ nhân trẻ tuổi này tới đúng là hàng xóm cạnh nhà nàng, chồng họ Lý, người trong nhà cũng ít, trong nhà chỉ có hai vợ chồng họ Lý và mẫu thân ba người, một nhà ba người ở ngay cạnh y quán Lâm Nguyệt mở một cửa hàng đèn lồng, vì tay nghề của Lý đại ca rất được, nên cũng coi như làm ăn được, chỉ duy nhất không hài lòng chính là hai vợ chồng họ Lý đã lấy nhau được một năm nhưng vẫn chưa mang thai.
Mà sở dĩ Lâm Nguyệt quen với nương tử nhà họ Lý cũng là bởi sau khi nhà họ biết y thuật Lâm Nguyệt không tệ, đã tìm tới Lâm Nguyệt xem bệnh, điều trị thân thể.
“Không có gì, chỉ ghé thăm muội một chút thôi” Vừa nói, nương tử nhà họ Lý do dự chút lại hơi ngượng ngùng hạ giọng nói, “Lâm cô nương, lúc trước thuốc cô cho ta uống đã hết, giờ còn định uống nữa không?”
Lâm Nguyệt không nói gì, trước đó có bắt mạch cho nương tử họ Lý, lúc này mỉm cười bảo, “Thân thể Lý đại tẩu cũng đã tốt hơn rất nhiều, ta viết mấy phương thuốc cho tẩu, dùng xong thì yên tâm rồi”
Nươgn tử họ Lý cũng không phải mắc chứng bệnh gì khó, chẳng qua là do thể chất thể hàn, có vẻ khó mang thai được thôi, chỉ cần điều trị thích hợp, sẽ nhanh chóng có thai ngay.
“Vậy xin cảm ơn muội rồi” Nương tử họ Lý mừng rỡ, cất giọng cảm tạ Lâm Nguyệt liên tục.
Với y thuật của Lâm Nguyệt, qua một tháng, những láng giềng như họ cũng đã hiểu khá rõ, đừng nhìn Lâm Nguyệt tuổi còn nhỏ, lại là một cô nương, nhưng bệnh nào tới tay nàng đều sẽ có thuốc trị khỏi, trước mắt chưa từng chịu thua bệnh nào cả.
“Lý đại tẩu đừng khách sáo, muội vốn là đại phu, những thứ này là muội nên làm”
Lâm Nguyệt cười nhạt một tiếng, cầm thuốc tốt đưa tận tay nương tử họ Lý, nương tử họ Lý vội vàng đặt tiền bỏ vào sọt thuốc trong góc quầy hàng.
Lâm Nguyệt cũng không có ý gì, qua một tháng chung sống, thực ra tất cả mọi người đều đã quen cách Lâm Nguyệt sử xự, mặc dù nàng mở y quán, nhưng đối với bệnh nhân thì chưa từng mở miệng đòi tiền khám bệnh, đều để mặc đối phương tự đưa, đưa nhiều đưa ít không để ý.
Vì thế sau khi mọi người biết rõ thói quen của nàng, bình thường đến lấy thuốc hoặc khám bệnh đều chủ động thanh toán tiền, lúc này mới rời đi, đương nhiên, đụng phải nhà có gia cảnh khó khăn, không có tiền trả, Lâm Nguyệt cũng không nói gì.
Thuận Hương Lâu, là tửu lâu xa xỉ nhất trong kinh thành, bình thường khách lui tới đây phần đông là những người có quyền thế trong kinh thành, mà ông chủ đứng phía sau tửu lâu này cũng chính là Mộ Kinh Vân.
Mộ Kinh Vân vào một năm trước sau khi thân thể khỏi bệnh hoàn toàn, trở lại kinh thành thì bắt đầu gắng sức gây dựng thế lực của mình, trải qua hơn một năm phát triển, hơn nữa được trong nhà tương trợ hết mức, hiện giờ hắn cũng cõ thế lực ổn định ở kinh thành.
Thực ra sau một năm từ biệt trước, hắn vẫn chưa quên được Lâm Nguyệt, ngay từ đầu hắn vẫn cho là mình vì báo ân tình Lâm Nguyệt, sau đó hắn mới phát hiện ra kỳ thật tình cảm của hắn với Lâm Nguyệt cũng không có đơn giản như thế.
Nếu không lúc trước hắn cũng không vì một câu nói của Lâm Nguyệt mà đem Tâm Nhi hầu hạ mình từ nhỏ điều đi biệt trang, lại càng không nhớ mãi không quên nàng sau khi từ biệt với Lâm Nguyệt.
Thật ra vào một năm trước, sau khi hắn trở lại kinh thành cũng liên tục cho người đi tìm hiểu hành tung của Lâm Nguyệt, những năm này có tin tức nào liên quan tới Lâm Nguyệt hắn hoặc biết ít nhiều, những cũng khiến hắn cảm thấy kỳ lạ là, mỗi lần hắn biết được chút tin tức thì Lâm Nguyệt lại rời đi, khiến cho hắn lúc nào cũng muộn một bước.
Nhưng hắn lại không biết rằng Lâm Nguyệt vốn là cố tình, nàng mỗi lần đến một nơi, cũng sẽ dừng lại một khoảng thời gian, nếu phát hiện có người thăm dò mình thì sẽ lập tức rời đi ngay, chỉ là nàng không ngờ được, chuyện lại khéo như thế, vừa tới kinh thành không lâu nàng đã gặp được ngay đám người Mộ Kinh Vân.
Lại thấy Lâm Nguyệt lần nữa, dĩ nhiên Mộ Kinh Vân mừng rỡ như điên, hắn vô cùng sợ Lâm Nguyệt sẽ chẳng nói câu nào mà cáo từ rời đi, mãi cho tới khi Lâm Nguyệt đồng ý lời mời của hắn, cùng đi vào Thuận Hương lâu, hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đã có lòng mở tiệc chiêu đãi Lâm Nguyệt, dĩ nhiên Mộ Kinh Vân sẽ không chọn đại sảnh để ăn cơm, cả đoàn sau khi vào Thuận Hương lâu, hắn đã trực tiếp đi thẳng tới gian phòng chuyên dụng mình thường dùng.
Chưởng quỹ Thuận Hương Lâu thấy chủ tử nhà mình mang theo một cô gái ăn mặc bình thường lên phòng riêng trên lầu hai, trong lòng biết rõ nàng đó không phải là người thường, rất biết điều lùi lại một bên chuẩn bị bảo tiểu nhị hầu hạ chủ quán, cũng tự mình tiến lên chuẩn bị.
Bữa tiệc cơm này, mặc dù không được vui vẻ hòa thuận cho lắm, nhưng cũng coi như chủ cố hết mình vì khách, Lâm Nguyệt cũng không phải người nói nhiều, bình thường đều nghe Mộ Kinh Vân nói chuyện, nghe thấy vẻ mặt đối phương thành thật giới thiệu phong thổ kinh thành và chút ít chuyện lý thú trong triều.
Nếu là trước đây Lâm Nguyệt dĩ nhiên chẳng quan tâm đến những người phàm tục này làm gì, nhưng giờ nàng đã sớm lịch luyện một năm ở đây, thật sự đã hóa thành nhân vật người phàm thật sự, giờ phút này nghe rất hăng say, mãi cho đến khi ăn xong bữa vẫn còn chưa thấy thỏa mãn.
Mắt thấy thời gian cũng không còn sớm, lúc này Mộ Kinh Vân mới để chén trà trong tay xuống, trong mắt mong đợi hỏi Lâm Nguyệt, “Lâm cô nương đến kinh thành đã có chỗ nào ở chưa? Nếu không chê, thì đến Mộ vương phủ ở tạm một thời gian, cũng có thể nhân cơ hội này đi dạo khắp kinh thành hay hơn”
Lâm Nguyệt trầm tư một lúc, vẫn cự tuyệt đề nghị của Mộ Kinh Vân, “Không dám phiền thế tử, ta chỉ cần tìm một khách sạn ở tạm vài ngày là được”
Hiện giờ Lâm Nguyệt đã biết thân phận thật sự của Mộ Kinh Vân, đúng như nàng đoán, Mộ Kinh Vân đúng thật là xuất thân từ gia đình quyền quý, hắn là vương gia duy nhất Đông Hoa Quốc, là con trưởng của Mộ Thân Vương, xuất thân tôn quý, đó chính là quý tộc hoàng gia.
Cha là đệ đệ ruột của hoàng đế Đông hoa Quốc, mẹ là con gái của phủ Quốc sư, lại là cục cưng bảo bối của đương kim thái hậu, nên một thân được coi như ngàn vạn sủng ái.
Đương nhiên nếu Lâm Nguyệt mà là người dân bình thường dĩ nhiên sẽ bị thân phận của Mộ Kinh Vân làm kinh hãi, tiếc là nàng lại không phải người bình thường, thân phận Mộ Kinh Vân dù có cao quý hơn nữa thì trong mắt nàng cũng chẳng là gì cả.
NHưng dù nàng chẳng coi những người phàm tục hoàng gia quyền quý ra gì, song cũng không thích phiền toái, vì thế nàng mới cực tuyệt đề nghị của Mộ Kinh Vân.
Thấy Lâm Nguyệt cự tuyệt lời mời của mình trong lòng Mộ Kinh Vân mặc dù hơi thất vọng nhưng vẫn nằm trong dự liệu. Trong mắt hắn, tuổi Lâm Nguyệt dù không lớn, nhưng tính cách thì lại cực kỳ trong trẻo và lạnh lùng, thật sự không phải là những cô gái ham quyền quý kia, vì thế Lâm Nguyệt cự tuyệt hắn, hắn cũng không thấy bất ngờ, chẳng qua chỉ hơi có chút tiếc hận mà thôi, nên biết, lúc trước trong lòng hắn còn muốn tính kế lâu dài, đợi sau này ôm được mỹ nhân về đó!
“Lâm cô nương, một cô gái yếu đuối như cô, thường thường đi một mình ở bên ngoài cũng không an toàn, nếu cô đã thích hành nghề y như thế, vì sao không tìm một nơi định cư, hay mở một y quán chứ? Từ đó chẳng những có thể tránh được nguy hiểm không cần thiết, cũng có thể hành nghề y cứu người, chẳng phải một công đôi việc hay sao/”
Trong lòng Triệu Thanh cũng hiểu tâm tư thế tử nhà mình, lập tức mở lời khuyên nhủ. Nghe thấy lời Triệu Thanh nói, trong lòng Lâm Nguyệt hơi động chút.
Trải qua thời gian làm thầy thuốc trong một năm, thực ra nàng cũng hơi ngán ngẩm, nếu nàng là nam tử thì không sao, nhưng là một cô gái thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ, thường lấy thân phận dy y đi hành nghề chạy bên ngoài, trong mắt người khác quả thật có hơi kỳ lạ.
Hơn nữa lời đề nghị của Triệu Thanh rất đúng trọng tâm, cách lịch luyện tâm cách có rất nhiều, cũng không nhất định phải lấy thân phận du y để gặp người, hay mở một y quán cũng rất tốt, vừa là nơi để trú chân, đồng thời cũng có thể nhìn thấy hết trăm sắc thái thế gian.
Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt khẽ gật đầu, nói, “Lời Triệu Công tử nói không sai, lần này ta tới kinh thành, quả thật cũng muốn thu xếp một chỗ dừng chân, sau đó mở một y quán”
“Lời Lâm cô nương nói là thật ư/”
Nghe thấy lời Lâm Nguyệt nói, Mộ Kinh Vân lập tức vui mừng vô cùng. Hắn vốn tưởng Lâm Nguyệt chỉ ở kinh thành một thời gian ngắn rồi đi, ai ngờ, lần này Lâm Nguyệt lại nói ở lại kinh thành định cư, với hắn mà nói thật sự là một tin lớn tốt.
“Trong lòng ta quả thật có dự định thế, chỉ là trước mắt còn chưa quen thuộc kinh thành, chuyện mở y quán chỉ e phải mất mấy ngày nữa mới có thể định xong” Lâm Nguyệt nói ra nhàn nhạt.
“Điểm này Lâm cô nương có thể yên tâm, nếu Lâm cô nương có thể tin lời Mộ mỗ, chuyện mở y quán cứ việc giao cho Mộ mỗ được không?” Mộ Kinh Vân hơi vội vàng hỏi.
Vì người con gái trong lòng làm chút gì đó, hắn cực kỳ cam tâm tình nguyện, huống chi chuyện mở y quán ở kinh thành là nhỏ như thế? Nhất là những chuyện này với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, cực kỳ đơn giản.
Lâm Nguyệt trầm mặc một lát, vẫn cự tuyệt Mộ Kinh Vân nói, “Xin đa tạ ý tốt của thế tử, chuyện y quán, cứ để tự ta làm là được”
Nàng mở y quán, chẳng qua chỉ muốn lịch luyện tâm cảnh mà thôi, thật sự không phải kế sinh nhai, vì thế bất kể mở y quán ở đâu, vị trí địa lý trên đường phố có giàu có không, những thứ này không sao hết, huống chi, nàng chỉ có một mình, nếu y quán làm ăn quá tốt, nàng cũng ứng phó không nổi, cũng không phù hợp với mục đích vốn có của nàng.
“Đã vậy thì… Vậy cũng được, nhưng sau này nếu có chuyện gì xin Lâm cô nương cứ việc tìm ta, mặc dù Mộ mỗ cũng chưa tính là nhân vật lớn gì trong kinh thành song chút chuyện nhỏ vẫn có thể giúp được”
Mấy lần bị Lâm Nguyệt cự tuyệt, thần sắc Mộ Kinh Vân hơi ảm đạm, nhưng vẫn giữ vững tinh thần, miễn cưỡng cười nói.
Lâm Nguyệt nghe vậy khẽ mỉm cười, bảo, “Đó là dĩ nhiên, biết đâu sau này thật sự có chuyện cần phiền tới thế tử cũng chưa biết chừng”
Nói xong, Lâm Nguyệt lại liếc nhìn Mộ Kinh Vân một cái, nghĩ chút rồi lấy từ trong sọt ra một bình thuốc, đưa cho Mộ Kinh Vân nói, “Ta thấy thân thể thế tử dù không sao nữa, nhưng vì nhiều năm bị bệnh, cuối cùng bên trong vẫn còn chưa được khỏe lắm, đây là những viên thuốc ta nghiên cứu ra để bổ nguyên khí, nếu thế tử tin ta, cứ uống mỗi ngày một viên, chừng nửa tháng sau chắc chắn thân thể sẽ được điều trị tốt hơn”
Triệu Thanh nghe vậy mừng rỡ, vội vàng tiến lên tiếp nhận nói, “Vậy xin đa tạ Lâm cô nương!”
Một năm nay, độc tố trong người Mộ Kinh Vân mặc dù đã được tẩy sạch, nhưng thể chất vẫn rất yếu, dù đã uống không biết bao nhiều thuốc bổ nhưng cuối cùng vẫn không ổn định, mãi chẳng có hiệu quả là bao.
Bản lãnh Lâm Nguyệt dĩ nhiên Triệu Thanh biết rõ, vì thế hắn thấy Lâm Nguyệt chủ động tặng Mộ Kinh Vân thuốc điều trị thân thể, dĩ nhiên là vui vẻ mãi rồi.
NHưng trong lòng Mộ Kinh Vân lại đầy phức tạp, hắn thích Lâm Nguyệt, dĩ nhiên không muốn nợ ân tình của Lâm Nguyệt, trước đó còn có ơn cứu mạng, hắn khó khăn lắm mới mời người ta được một bữa cơm, vẫn còn chưa kịp tạ ơn thật tốt, giờ người ta lại tặng thuốc cho hắn, điều này khiến hắn cảm thấy Lâm Nguyệt có ý muốn phủi sạch quan hệ với hắn.
Nhưng bất kể thế nào, Lâm Nguyệt đều có ý tốt, hắn dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, cũng bởi vậy trong lòng hắn lại càng có chấp niệm với Lâm Nguyệt, nhưng càng lún sâu thì lại càng không biết là đúng hay sai nữa.
Mấy người họ tùy tiện tán gẫu mấy câu rồi thấy trời không còn sớm nữa lúc này mới tản đi.
Trước khi cáo biệt, Mộ Kinh Vân sai Triệu Thanh liên hệ với một phòng ở khách sạn tương đối cho Lâm Nguyệt, lúc này Lâm Nguyệt không cự tuyệt nữa.
Đối phương cũng có ý tốt, trước đó nàng đã cự tuyệt ở tạm Mộ Vương phủ rồi, hiện giờ mà cự tuyệt nữa như vậy lại tỏ ra làm kiêu quá mức.
Thời gian thoáng cái mà đã ba ngày rồi.
Ba ngày sau, Lâm Nguyệt rời khỏi đường phố phồn thịnh kinh thành, ở một nơi tương đối vắng vẻ thành Tây, dùng ba trăm lượng bạc thương lượng được một cửa hàng không lớn, sau đó đem sửa chữa gọn gàng, rồi vào đó ở.
Ở đây mặc dù khá vắng vẻ không bằng mấy đường phố phồn thịnh ở kinh thành, người đi đường không nhiều, nhưng hoàn cảnh ở đây yên tĩnh, lại khiến cho Lâm Nguyệt vô cùng hài lòng.
Sở dĩ nàng chọn chỗ này ở lại lâu dài là vì nơi này lại không ồn ĩ như trong thành, là nơi rất tốt để có thể dung nhập trong người phàm, cũng không thoát ly khỏi cảm giác lánh xa trần thế.
Nàng tới đây cũng không phải để bế quan tu luyện, mà vì lịch luyện tâm cảnh sớm ngày đột phá hóa thần, vì thế nàng muốn tự mình dung nhập hoàn toàn thành người phàm, trở thành một người phàm tục bình thường nhất, mà không phải một cao nhân lánh đời.
Theo trên ngọc giản có ghi lại, nếu muốn hóa thần, nhất định phải ngộ được cuộc đời, hiểu được vạn vật thiên địa, mà con người là vạn vật linh của thế gian, nhân loại xuất hiện sớm hơn người tu chân từ rất lâu, gọi là người tu chân chẳng qua cũng chỉ là do nhân loại tu luyện thành mà thôi.
Vì thế, giờ phút này Lâm Nguyệt phải làm chính là hiểu được cuộc sống, không phải là cuộc sống của bản thân mà chính là cuộc sống của hàng trăm hàng ngàn cuộc sống người phàm.
Đây là điều Lâm Nguyệt nghĩ đến, cách có thể đột phá từ nguyên anh hậu kỳ lên hóa thần, mà cách này cũng không phải nàng nghĩ ra, chẳng qua nàng đi theo bước chân của những người đi trước mà thôi!
Bình tĩnh nhìn lướt qua cách bài trí phòng đơn giản lịch sự tao nhã, Lâm Nguyệt yên tĩnh ngồi khoanh chân trên giường gỗ đơn sơ, bắt đầu nhắm mắt, lẳng lặng cảm thụ cái thế giới thuộc về người phàm này.
Đưa thân vào trong kinh thành có nhiều người phàm, thần thức khổng lồ của Lâm Nguyệt giống như thủy triều lặng lẽ khuếch tán ra, chỗ nào thần thức đi qua, từng cọng cây ngọn cỏ thậm chí cả một hạt bụi đều xuất hiện rất rõ trong đầu nàng.
Nàng nhìn thấy trong ao sen hậu viện của một vị quan, có một con ếch đột nhiên nhảy lên, bắn lưỡi dài ra, dính chặt vào một con bướm đi ngang qua, lát sau cả ếch và bướm không thấy bóng đâu, chỉ để lại từng vòng sóng lăn tăn trên mặt ao sen.
Nàng nhìn thấy ở trong một nơi dân cư có một phụ nhân đang dạy con rất khó khăn, dùng thước đánh vào hai tay, sau đó lại ôm lấy đứa con khóc rống lên.
Nàng nhìn thấy, ở một hậu viện khuê các nào đó, có một tiểu thư khuê các chưa gả đang khổ sở nhớ người yêu, nàng nhìn thấy, có ái thiếp của phú thương nào đó, lại đang tính toán tìm cách hại chết phu nhân và con trai chính của bà …
Nhân gian trăm sắc thái, mỗi người đều có một cuộc sống, mỗi người đều khác nhau, có yêu, có hận, có ác, thậm chí còn có cả ỷ mạnh hiếp yếu nữa…
Lâm Nguyệt lẳng lặng cảm ngộ hết thảy, cảm thụ được con người thay đổi liên tục, để có thể đột phá từ nguyên anh lên hóa thần, đã chuẩn bị toàn diện.
Cứ thế một đêm trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Nguyệt lại như những người bình thường đi trên phố vậy, sáng sớm đã đi rồi. Gian cửa hàng này của nàng cũng không phải ở ngay cạnh đường, mà ở một nơi khá vắng vẻ, thêm nữa diện tích cửa hàng không lớn, mặt tiền cửa hàng chỉ có bốn mươi mét vuông gì đó, thêm cả phòng sau, tổng cộng cũng trên trăm mét vuông, là nơi cực kỳ nhỏ hẹp, nhưng đây cũng là nơi lớn nhất trong địa bàn kinh thành rồi.
Vì để mở cửa hàng này, nàng đã dùng hết số tiền một năm xem bệnh. May mắn nàng mở y quán không phải là vì kế sinh nhai, vì thế dù cửa hàng có vắng vẻ, nếu không có lòng tìm kiếm kỹ, người đi ngang qua rất khó mà thấy, nhưng Lâm Nguyệt lại không ngại, bởi vì hoàn cảnh như thế lại vừa vặn phù hợp với tâm ý của nàng.
Ở ngay phía phòng đằng sau có một sân nhỏ để nước rửa mặt, Lâm Nguyệt mở cửa lớn ra, sau đó như một người phàm, đem quét dọn cửa hàng sắp xếp lại một lượt, rồi lại lấy thảo dược đã thu hái được một năm nay trong không gian lấy ra, một phần thì đặt xuống giá, phơi trên cao, lúc này mới ngồi phía sau quầy hàng, cầm một quyển sách thuốc nghiêm túc xem, lẳng lặng đợi bệnh nhân đến.
Thời gian cứ trôi qua thật nhanh, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, lúc này Lâm Nguyệt mới thả sách thuốc xuống.
Có một ngày, vào ngày đầu tiên nàng khai trương y quán, cũng không có bất kỳ bệnh nhân nào đến cửa, nhưng Lâm Nguyệt cũng không để ý, đơn giản thu dọn một tý rồi đóng cửa tiệm lại, sau đó trở về phòng đằng sau tĩnh tọa điều tức.
|Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, nháy mắt đã một tháng trôi qua.
Trong một tháng này cuộc sống từng ngày của Lâm Nguyệt trôi qua đơn giản, trôi qua cực kỳ bình tĩnh, nưả tháng trước, nàng cuối cùng cũng nghênh đón một bệnh nhân, đó là nương tử của một Trang chưởng quỹ nhà ở phố đầu đông, bị bệnh cấp tính, lại là tối khuya, nhớ tới ở đây vừa mở một y quán, cái gì cũng thấy tuyệt vọng nên thử, đã chạy tới đây gõ cửa.
Lâm Nguyệt cũng không để ý lắm, đơn giản dùng châm cứu châm vài cái đã chữa lành cho bệnh nhân, lại viết đơn thuốc dặn dò bệnh nhân đúng giờ uống thuốc rồi mới cho người mang bệnh nhân về.
Một nhà chưởng quỹ cửa hàng quần áo đó dĩ nhiên vô cùng cảm tạ Lâm Nguyệt, lúc này lại thấy Lâm Nguyệt cô nương nhà người ta sống một mình, có lòng thương cảm, còn có ý cho nhiều tiền trị bệnh hơn, Lâm Nguyệt cũng không cự tuyệt, nhận thẳng.
Cứ vậy, có một thì có hai, do được cả nhà chưởng quỹ Bố Trang có lòng tuyên truyền, dần dần bắt đầu có ít bệnh nhân tìm đến tận nơi nhờ Lâm Nguyệt xem bệnh, mặc dù bệnh nhân không nhiều, nhưng cuối cùng cửa hàng cũng có chút sức sống hơn so với lúc ban đầu khai trương.
Mà trong một tháng này, Lâm Nguyệt cũng dần quen với hàng xóm láng giềng, gần như cả con phố đều biết hết, ở đây có mở một y quán nhỏ, mà chủ quán lại là một cô nương tuổi còn rất trẻ.
Ngày hôm đó, Lâm Nguyệt cũng như ngày thường, ngồi sau quầy xem sách thuốc, đột nhiên có một thiếu niên mặt mày thanh tú, trong tay thiếu niên mang theo một cái rổ, thấy Lâm Nguyệt thì nở nụ cười rất tươi.
“Lâm cô nương, đây là điểm tâm nương ta làm, bà ấy bảo ta đưa tới cho cô nếm thử này”
Vừa nói, thiếu niên vừa đặt rổ lên quầy, mặt đỏ bừng liếc nhìn Lâm Nguyệt một cái, rồi lại thẹn thùng cúi thấp đầu xuống.
“Hóa ra là Hằng Ca Nhi ha, thật sự cám ơn Thẩm tử, thật khó cho bà ấy vẫn còn nhớ kỹ tới ta”
Lâm Nguyệt cười cười đứng lên, tự tay lấy điểm tâm trong giỏ ra, nghĩ chút, lại xoay người đi đến cạnh một ít thuốc, đặt vào trong giỏ, nói, “mấy ngày trước, thẩm tử đến chỗ ta xem bệnh, thứ thuốc này ngươi mang về, cố cho Thẩm Tử uống vào, bệnh phong hàng cũng sẽ khỏi hẳn không bị nữa”
“Vậy à” Thiếu niên hơi thất vọng đáp lại một câu, sau đó tiếp nhận thuốc Lâm Nguyệt đưa, mặt rầu rĩ đi.
Lâm Nguyệt nhìn thấy thiếu niên lưu luyến rời đi, trong lòng thở dài một cái, bất đắc dĩ lắc đầu. Thiếu niên này tên Trương Bằng, cũng là láng giềng ở ngay trên đường này, trong nhà mở một cửa hàng bán hoa quả ngay đầu phố, gia cảnh nhìn cũng có vẻ khá.
Mấy ngày trước, nương tử Trương gia bị cảm nhiễm phong hàn, đến y quán Lâm Nguyệt xem bệnh, nương tử Trương gia là một người nhiệt tình, bà thấy Lâm Nguyệt một thân một mình mở y quán ở đây, tuổi lại còn trẻ, mà tuổi cũng tương đương với con trai Trương Hằng của bà, cũng nổi lên chút tâm tư, mấy ngày nay thường mượn có này nọ bảo TRương Hằng mang đồ tới tặng, khiến Lâm Nguyệt cười khổ mãi.
“Lâm cô nương…”
Ngay khi Trương Hằng rời khỏi, Lâm Nguyệt đang định đọc sách tiếp, lúc này bên ngoài lại có một phụ nhân trẻ tuổi đi tới.
“Hóa ra là Lý tẩu tử, đại tẩu lúc này tới có chuyện gì sao?” Lâm Nguyệt thấy người đến, cười hỏi.
Một tháng nay, Lâm Nguyệt cũng đã quên với mấy láng giềng này, tân cũng nắm gần như hết cả.
Hiện giờ phụ nhân trẻ tuổi này tới đúng là hàng xóm cạnh nhà nàng, chồng họ Lý, người trong nhà cũng ít, trong nhà chỉ có hai vợ chồng họ Lý và mẫu thân ba người, một nhà ba người ở ngay cạnh y quán Lâm Nguyệt mở một cửa hàng đèn lồng, vì tay nghề của Lý đại ca rất được, nên cũng coi như làm ăn được, chỉ duy nhất không hài lòng chính là hai vợ chồng họ Lý đã lấy nhau được một năm nhưng vẫn chưa mang thai.
Mà sở dĩ Lâm Nguyệt quen với nương tử nhà họ Lý cũng là bởi sau khi nhà họ biết y thuật Lâm Nguyệt không tệ, đã tìm tới Lâm Nguyệt xem bệnh, điều trị thân thể.
“Không có gì, chỉ ghé thăm muội một chút thôi” Vừa nói, nương tử nhà họ Lý do dự chút lại hơi ngượng ngùng hạ giọng nói, “Lâm cô nương, lúc trước thuốc cô cho ta uống đã hết, giờ còn định uống nữa không?”
Lâm Nguyệt không nói gì, trước đó có bắt mạch cho nương tử họ Lý, lúc này mỉm cười bảo, “Thân thể Lý đại tẩu cũng đã tốt hơn rất nhiều, ta viết mấy phương thuốc cho tẩu, dùng xong thì yên tâm rồi”
Nươgn tử họ Lý cũng không phải mắc chứng bệnh gì khó, chẳng qua là do thể chất thể hàn, có vẻ khó mang thai được thôi, chỉ cần điều trị thích hợp, sẽ nhanh chóng có thai ngay.
“Vậy xin cảm ơn muội rồi” Nương tử họ Lý mừng rỡ, cất giọng cảm tạ Lâm Nguyệt liên tục.
Với y thuật của Lâm Nguyệt, qua một tháng, những láng giềng như họ cũng đã hiểu khá rõ, đừng nhìn Lâm Nguyệt tuổi còn nhỏ, lại là một cô nương, nhưng bệnh nào tới tay nàng đều sẽ có thuốc trị khỏi, trước mắt chưa từng chịu thua bệnh nào cả.
“Lý đại tẩu đừng khách sáo, muội vốn là đại phu, những thứ này là muội nên làm”
Lâm Nguyệt cười nhạt một tiếng, cầm thuốc tốt đưa tận tay nương tử họ Lý, nương tử họ Lý vội vàng đặt tiền bỏ vào sọt thuốc trong góc quầy hàng.
Lâm Nguyệt cũng không có ý gì, qua một tháng chung sống, thực ra tất cả mọi người đều đã quen cách Lâm Nguyệt sử xự, mặc dù nàng mở y quán, nhưng đối với bệnh nhân thì chưa từng mở miệng đòi tiền khám bệnh, đều để mặc đối phương tự đưa, đưa nhiều đưa ít không để ý.
Vì thế sau khi mọi người biết rõ thói quen của nàng, bình thường đến lấy thuốc hoặc khám bệnh đều chủ động thanh toán tiền, lúc này mới rời đi, đương nhiên, đụng phải nhà có gia cảnh khó khăn, không có tiền trả, Lâm Nguyệt cũng không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.