Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó
Chương 66:
Lâm Miên Miên
20/12/2023
Lấy sự kiêu ngạo của Mạnh Hoài Khiêm, tuyệt đối anh sẽ không đi tìm hiểu tình trạng gần đây của Hứa Thư Ninh, nhưng anh cũng lo lắng người này còn xuất hiện xung quanh cô, cho nên, anh chỉ có thể dùng phương thức cũ nhất, trở thành một vệ sĩ, dùng ánh mắt ám sát mỗi một người có khả năng không có hảo ý với cô.
Nếu anh không muốn để cho cô biết thôi thì bất đắc dĩ cô cũng nên phối hợp với anh đi.
Mạnh Hoài Khiêm thần sắc ung dung, mặt không đổi sắc nói, “nơi này có điểm tâm rất ngon”.
“Chỉ là điểm tâm ngon thôi sao?” Trì Sương hỏi.
Mạnh Hoài Khiêm cầu xin tha thư, “Đều tốt hết.”
“Được rồi được rồi” Trì Sương than thở, “Bây giờ tôi trở thành đối tác làm ăn của anh rồi, anh chờ một chút, tôi còn chút việc chưa xong nữa, chờ một chút rồi anh.”
Mỗi lần anh đều đến đây một mình.
Trì Sương không nhìn được cảnh anh lẻ loi như vậy mà anh cũng rất xảo trá, đả xà thượng côn nhân cơ hội mời, mà cô cũng tâm địa hiền lành, năm lần như vậy thì có hai ba lần đáp ứng.
Mạnh Hoài Khiêm ôn hòa đáp ứng, “Được.”
Anh tự tại ngồi trên ghế salon, thỉnh thoảng truyền tới âm thanh cô gõ chữ, ở trong tai anh không khác gì một buổi nhạc hội, làm anh khó nén được vẻ mặt vui thích.
Chị họ đẩy cửa đi vào, thấy Mạnh Hoài Khiêm, khách khí gật đầu, không xem anh là người ngoài, cùng Trì Sương thương lượng chính sự, “Tết Trung thu lần này nên phát phúc lợi gì cho nhân viên đây, bánh Trung thu thì sao?”
Trì Sương không biết làm sao đỡ trán, “Chị, chị sờ xem lương tâm của mình đi, chị cho rằng người đi làm đều muốn nhận bánh trung thu sao? Ban đầu là ai than phiền công ty keo kiệt chỉ phát bán trung thu? Chị đã đăng ba bài liên tiếp chào hỏi sức khỏe của cả nhà ông chủ chị sao?”
Chị họ bật cười, “Chị đây không phải đang thương lượng với em sao? Đã quyết định đâu.”
“Này, Mạnh Hoài Khiêm,” Trì Sương nhìn về phía người đang làm nền trên ghế salon, gọi một tiếng.
“Cô nói đi.” Mạnh Hoài Khiêm trả lời.
“Trung thu năm nay Áo Lãng phát phúc lợi gì thế?”
Mạnh Hoài Khiêm đơ người.
Chuyện này không phải là việc mà anh phụ trách, thật là vấn đề khó mà, yên lặng mấy giây, anh cầm điện thoại ra, “Cô chờ một chút, tôi đi hỏi một chút.”
Chị họ cố gắng nở nụ cười.
Chỉ sợ bây giờ Sương Sương hỏi hắn mặt mã két sắt là bao nhiêu, nhà có bao nhiêu vốn lưu lượng, anh cũng có thể nói toàn bộ.
“Ừm”
Hiệu suất làm việc của trợ lý Mạnh Hoài Khiêm cũng rất cao, anh mới gửi tin nhắn được mấy phút, đầu kia rất nhanh đã trả lời, đầu óc trợ lý cũng mơ hồ, làm sao sếp Mạnh lại quan tâm chuyện này thế.
“Không có phúc lợi đặc biệt gì.” Mạnh Hoài Khiêm nói, “Đều là phát chọ bọn họ môt khoản tiền, được gửi tới tài khoản của nhân viên.”
Chị họ tò mò hỏi bao nhiêu tiền.
Mạnh Hoài Khiêm nói ra con số.
So với tiền lương của Áo Lãng, khoản tiền nay không thể coi là nhiều, nhưng dẫu gì đây cũng là khoản tiền có thể vui đùa ăn uống, chị họ từ trong thâm tâm cảm khái, “Anh giàu thật đấy.”
Chị họ lại hỏi Trì Sương, “Vậy chúng ta cũng phát tiền sao?”
“Phát đi.” Trì Sương nói, “Không gì hữu ích bằng tiền!.”
Mạnh Hoài Khiêm bật cười.
Trì Sương trợn mắt nhìn anh, “Anh cười cái gì!”
Mạnh Hoài Khiêm vỗ tay, “Tôi nghĩ nhân viên của cô sẽ rất vui vẻ.”
Mặc dù cô không thường xuyên giao tiếp với nhân viên, nhưng mà anh biết, thật ra cô vẫn quan tâm những nhân viên công tác của mình.
Chị họ thu hồi tài liệu, ý vị thâm trường nói, “Không quấy rày hai người nữa, tôi đi ra ngoài trước.”
Cô là chị nhưng cũng thỉnh thoảng là kỳ đà cản mũi.
Trì Sương:”…”
Mạnh Hoài Khiêm làm bộ như không hiểu ý tứ của câu nói này, chơi chiến thuật cúi đầu trả lời tin nhắn.
-
Trì Sương gọi lễ trung thu và quốc khánh là bộ đôi lễ độ kiếp.
Thật sự là bận rộn quá bận rộn, bận bịu đến mức không biết hôm nay là ngày gì, chỉ có doanh thu mỗi ngày mới làm cô mỉm cười, Bạn của cô không tính là ít, phần lớn đều là nghệ sĩ trong giới giải trí, đến những ngày như thế này mọi người cũng bắt đầu xã giao, nhất là mấy người đồng nghiệp ở Tinh Khải, đều là khách quen, một kéo hai, hai kéo ba, mỗi ngày đều bận rộn cũng rất vui vẻ.
Không có chuyện gì lớn, nhưng phải xử lý chuyện nhỏ là một món là tiếp một món, cũng may bây giờ danh tiếng nhà hàng kinh doanh ngày càng tốt, cuối cùng không để cho cô trải qua ảo giác tịch mịch dù lịch trình kín mít.
Ngày này, Mạnh Hoài Khiêm tới đón cô tan việc, mặc dù đã là chính giờ,nhưng Bắc Kinh vẫn kẹt xe.
Trì Sương quả quyết thay đổi chủ ý, “Không cần lái xe, chúng ta đi bộ trở về đi.”
Từ Tiểu Uyển đến Ngọc Tinh Thành đoạn đường này cũng không dài, bình thường lái xe cũng chỉ mười phút đồng hồ, ngày lễ cũng phải ít nhất hai, ba mươi phút.
Dĩ nhiên Mạnh Hoài Khiêm không có ý kiến, anh chỉ mong thời gian ở bên cô càng dài càng tốt. Hai người chậm rãi đi trên đường nhỏ, thời tiết này ở Bắc Kinh rất thích hợp, nhiệt độ mát mẻ, còn mang theo hơi lạnh lẽo, đi bộ là chuyện nhàn nhã nhất.
Trì Sương ngẩn đầu nhìn bầu trời đêm, kéo dài âm điệu nói, “Đều nói mười năm, mười sáu là lúc trăng tròn nhất, quả nhiên hôm nay trăng thật là tròn.”
Mạnh Hoài Khiêm cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Hai người bọn họ đều ở dưới ánh trăng tròn.
Trì Sương suýt nữa là phát tác cảm hứng làm thơ, trong đầu hiện ra câu thơ kia, thuận miệng nói, “Nếu như ở trên biển nhìn trăng sáng, hẳn là sẽ rất rung động đi.”
Cô thề cô chỉ thuận miệng nói như vậy thôi.
Vạn vạn không nghĩ tới là, lúc sắp đến Ngọc Tinh Thành anh lại dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc thương lượng với cô, “Tôi có thể sắp xếp, bây giờ có thể đi ra biển ngắm trăng luôn được không?”
Trì Sương trợn mắt há hốc mồm, “Anh không nói đùa?”
Bây giờ đã là chín giờ, lái xe đi đến bên kia cũng phải mất ba giờ nha!
“Không phải.” Mạnh Hoài Khiêm nói, “Cô muốn đi sao, tôi có thể sắp xếp.”
Trì Sương không kịp phản ứng, :”Hai người chúng ta đi?”
Mạnh Hoài Khiêm cho là cô để ý điều này, anh trầm ngâm một lúc, cùng cô thương nghị, “Cô có thể rủ thêm hai người bạn kia.” Anh dừng lại trong chốc mắt, dường như nghĩ đến chỉ có mình anh là đàn ông quả thực không thích hợp, vì vậy bổ sưng, “Tôi gọi Dung Khôn cùng Trình Việt cùng đi.”
Trong xương Trì Sương cũng yêu mạo hiểm.
Sau nhiều ngày làm việc bận rộn, cô phải thừa nhận rằng bản thân rất mệt, nhưng vừa nghe anh nói đi ra biển ngắm trăng, lập tức cô thấy hứng thú.
“Vậy tôi đi hỏi một chút!” cô hưng phấn nói.
Liền phát tin tức trong wechat cho bạn thân, [Có muốn ra biển ngắm trăng không? Lập tức lên đường đi luôn!]
Giang Thi Vũ:[wow, ra biển ngắm trăng à, mình có thể đi!]
Tiếu Manh:[ Ở nhà quá nhàm chán, mình cũng có thể!]
Trì Sương láy được câu trả lời khẳng định, vui vẻ nói với Mạnh Hoài Khiêm: “Các cậu ấy đều đồng y rồi”
Mạnh Hoài Khiêm gật đầu, lúc nà mới nhắn tin giống nhau cho Dung Khôn và Trình Việt: [Lập tới lên đường tới Lâm Du, không có chuyện gì thì đi cùng nhau?]
Đối với lịch trình của nhau đều hiểu rõ, nhưng mà, lúc trước bận bịu, lễ trung thu cũng vội vàng hôm nay là mười sáu, phỏng đoán cũng không có chuyện gì, trên căn bản đều là uống rượu đánh bài.
Dung Khôn [nơi này mình đang bận, đang thu hồi vốn.]
Vì chứng minh mình không nói láo, anh ta chụp hình gửi đền, trong tay chính là lá bài.
Trình Việt[ mình đang chuẩn bị đi trường đua ngựa nhìn con ngựa kia, không có thời gian rảnh]
Đều là bạn bè nhiều năm, chân mày Mạnh Hoài Khiêm không níu một cái, dửng dưng gửi tin nhắn giống nhau, [đi, ngẫu nhiên chọn một giấy nợ xóa bỏ]
Đinh đông ----- đinh đông
Hai tin nhắn đồng loạt gửi đến.
Dung Khôn [mình bỏ cờ bạc, nhất định sẽ đến!]
Trình Việt [ngựa thật ra cũng không có gì đẹp mắt, chờ mình!]
..
Mạnh Hoài Khiêm cất điện thoại di động, nhìn về phía Trì Sương, ngậm cười hỏi, “Bọn họ không chờ đợi đã đáp ứng. Cho nên chúng ta lên đường?”
“Được!”
Trì Sương rất nhanh trở về nhà thu thập quần áo cùng đồ vật khác, bây giờ đã khuya rồi, đến Lâm Du cũng là rạng sáng rồi, nhất định là muốn qua đêm trên du thuyền. Nếu như chỉ có hai người cô và Mạnh Hoài Khiêm, nhất định cô sẽ không nguyện ý đi.
Mạnh Hoài Khiêm cùng Trì Sương cùng với hai người bạn thân, đoàn người từ địa điểm khác nhau lên đường nhưng mục tiêu cùng một chỗ.
Khi ở trên xe, Giang Thi Vũ trong lòng cẩn thận, cố ý hỏi một câu, “Sếp Mạnh, tôi có thể hiểu là chúng ta ở trên du thuyền sao?”
“Ừm”
Giang Thi Vũ quăng cho Tiếu Manh một ánh mắt, Tiếu Manh không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt hỏi, “Chính là … kia là, là cùng một du thuyền sao?”
Trì Sương không biết làm sao liền đỡ trán.
Mạnh Hoài Khiêm hiểu Trì Sương, đây là bạn tốt của Trì Sương, có thể trở thành bạn tốt đều là cùng tần số có tiếng nói chung, anh cũng tự hiểu băn khoăn của các cô, anh trả lời: “Không phải cùng một chiếc, yên tâm.”
Giang Thi Vũ cùng Tiếu Manh thở phào nhẹ nhõm.
Ngược lại không phải là các cô quá chú trọng mê tín, nếu như Lương Tiềm xảy ra chuyện trên chiếc du thuyền kia, luôn cảm thấy quái lạ ở chỗ nào đó, thật giống như không có may mắn, bây giờ tốt lắm, không phải cùng một chiếc là được!
Trì Sương:”A lô!”
Âm thanh của Mạnh Hoài Khiêm trầm thấp giờ phút này có thể trấn an lòng người, “Không có sao, chiếc du thuyền kia giờ cũng không dùng nữa.”
“Chủ yếu là chuyện kia có chút dọa người.” Tiếu Manh thấy kẽ hở liền cắn răng yếu ớt biện giải cho mình một câu.
“Yên tâm” Mạnh Hoài Khiêm nhìn Trì Sương một cái, lo lắng cô cũng sợ, nhỉ giọng nói, “Dù sao cũng phải rút kinh nghiệm từ những thất bại, bây giờ trên du thuyền đều sắp xếp người nghiêm khắc kiểm tra, trên du thuyền mỗi khắc đều có người tuần tra.”
Trên thực tế, ban đầu tai nạn kia cũng làm người ta khó tin, nếu như không phải là điều tra nhiều lần, Mạnh Hoài Khiêm cũng không tin có chuyện như vậy xảy ra, lại thật diễn ra.
Thẳng đến rạng sáng, đoàn người bọn họ mới tụ họp với nhau ở bến tàu.
Mặc dù là ý muốn nhất thời, nhưng mà đến thật, gió biển thổi một hơi lạnh mang vị mặn cùng là hưởng thụ thoải mái, Mạnh Hoài Khiêm ở trên đường thông báo bên này, tất cả đều sắp xếp thỏa đáng, bọn họ lục tục lên du thuyền, trong chốc lát, từ bên bến tàu ra khơi, dường như cách mặt trăng ngày càng gần.
Trên mặt cô còn mang nụ cười.
Rõ ràng là cùng một mặt trăng, tại sao bây giờ nhìn tâm tình lại tốt hơn chứ?
Bây giờ vẫn còn sớm, trời còn chưa sáng, chất lượng ngủ của Dung Khôn không tốt, đổi chỗ ngủ liền thấy không tốt liền dứt khoát dậy thật sớm, lại không nghĩ rằng ở trên boong tàu thấy Mạnh Hoài Khiêm, bầu trở ở biển còn mờ mờ, hắn đi tới vịn lan can, “Mình còn tưởng rằng thấy quỷ nha, sao cậu cũng dậy sớm như vậy.”
“Cô ấy nói muốn nhìn mặt trời mọc.”
Mạnh Hoài Khiêm nhìn chăm chú vào đường ven biển, “Chuẩn bị quay video cho cô ấy xem.”
Ngoài miệng Trì Sương nói muốn ngắm mặt trời mọc, nhưng lời này không biết đã nói bao nhiêu năm rồi.
Hôm nay đã hai mươi bảy tuổi rồi, cứ thế vẫn chưa chân chính ngắm mặt trời mọc một lần nào.
Trước đây quay phim vào ban đêm không ít, nhưng đến khi kết thúc công việc đã mệt mỏi đến mức có thể ngã xuống đất liền ngủ, nơi nào còn có hứng thú nào khác.
Dung Khôn:”…”
Trầm mặc một hồi, hắn lại nghiêng đầu hỏi, “Chú Mạnh cùng dì Thân bên kia cậu định làm sao?”
Hắn để ý, đây là chuyện đặc biệt khó khăn, mà đây cũng là cửa ải khó khăn nhất.
Mạnh Hoài Khiêm nghe vậy chỉ cười một tiếng, trên mặt không có chút phiền não nào.
Dung Khôn nhất thời hiểu ra, nếu không cân nhắc đến mức độ khó khăn của cửa ải thì đó không phải là Mạnh Hoài Khiêm.
“Có mấy phần nắm chắc?”
Mạnh Hoài Khiêm:”Năm phần.”
“Năm phần?” Dung Khôn mặt đầy vẻ không thể tượng tượng nổi,”Không phải chứ, chỉ có năm phần nắm chắc….”
“Không phải nói ba mẹ mình.” Mạnh Hoài Khiêm nhàn nhạt uốn nắn, “Mình nói là mình không biết trong lòng cô ấy nghĩ như thế nào?”
Tên thực tế, có lẽ ngay cả năm phần cũng không chắc chắn.
Anh nào có tự tin như vậy.
Dung Khôn bừng tỉnh hiểu ra, “Cậu nói nắm chắc năm phần là chỉ Trì Sương sao?”
Mạnh Hoài Khiêm không có lên tiếng.
“Tám phần chứ?” Dung Khôn đột nhiên nói, “Dù mình có cảm thấy thế nào, cũng phải là tám phần chắc chắn.”
Mạnh Hoài Khiêm rất thích nghe những lời may mắn này, chìa tay ra, hai người ăn ý đụng nắm đấm một cái, “Mượn lời chúc tốt lành của cậu.”
“Vậy có thể hủy bỏ một tờ giấy nợ được không?” Dung Khôn thành khẩn hỏi.
Mạnh Hoài Khiêm thu tay về, giọng bình thản nói, “Chớ nói chuyện nữa, mình còn muốn quay video. Cậu đừng lên tiếng.”
Nếu anh không muốn để cho cô biết thôi thì bất đắc dĩ cô cũng nên phối hợp với anh đi.
Mạnh Hoài Khiêm thần sắc ung dung, mặt không đổi sắc nói, “nơi này có điểm tâm rất ngon”.
“Chỉ là điểm tâm ngon thôi sao?” Trì Sương hỏi.
Mạnh Hoài Khiêm cầu xin tha thư, “Đều tốt hết.”
“Được rồi được rồi” Trì Sương than thở, “Bây giờ tôi trở thành đối tác làm ăn của anh rồi, anh chờ một chút, tôi còn chút việc chưa xong nữa, chờ một chút rồi anh.”
Mỗi lần anh đều đến đây một mình.
Trì Sương không nhìn được cảnh anh lẻ loi như vậy mà anh cũng rất xảo trá, đả xà thượng côn nhân cơ hội mời, mà cô cũng tâm địa hiền lành, năm lần như vậy thì có hai ba lần đáp ứng.
Mạnh Hoài Khiêm ôn hòa đáp ứng, “Được.”
Anh tự tại ngồi trên ghế salon, thỉnh thoảng truyền tới âm thanh cô gõ chữ, ở trong tai anh không khác gì một buổi nhạc hội, làm anh khó nén được vẻ mặt vui thích.
Chị họ đẩy cửa đi vào, thấy Mạnh Hoài Khiêm, khách khí gật đầu, không xem anh là người ngoài, cùng Trì Sương thương lượng chính sự, “Tết Trung thu lần này nên phát phúc lợi gì cho nhân viên đây, bánh Trung thu thì sao?”
Trì Sương không biết làm sao đỡ trán, “Chị, chị sờ xem lương tâm của mình đi, chị cho rằng người đi làm đều muốn nhận bánh trung thu sao? Ban đầu là ai than phiền công ty keo kiệt chỉ phát bán trung thu? Chị đã đăng ba bài liên tiếp chào hỏi sức khỏe của cả nhà ông chủ chị sao?”
Chị họ bật cười, “Chị đây không phải đang thương lượng với em sao? Đã quyết định đâu.”
“Này, Mạnh Hoài Khiêm,” Trì Sương nhìn về phía người đang làm nền trên ghế salon, gọi một tiếng.
“Cô nói đi.” Mạnh Hoài Khiêm trả lời.
“Trung thu năm nay Áo Lãng phát phúc lợi gì thế?”
Mạnh Hoài Khiêm đơ người.
Chuyện này không phải là việc mà anh phụ trách, thật là vấn đề khó mà, yên lặng mấy giây, anh cầm điện thoại ra, “Cô chờ một chút, tôi đi hỏi một chút.”
Chị họ cố gắng nở nụ cười.
Chỉ sợ bây giờ Sương Sương hỏi hắn mặt mã két sắt là bao nhiêu, nhà có bao nhiêu vốn lưu lượng, anh cũng có thể nói toàn bộ.
“Ừm”
Hiệu suất làm việc của trợ lý Mạnh Hoài Khiêm cũng rất cao, anh mới gửi tin nhắn được mấy phút, đầu kia rất nhanh đã trả lời, đầu óc trợ lý cũng mơ hồ, làm sao sếp Mạnh lại quan tâm chuyện này thế.
“Không có phúc lợi đặc biệt gì.” Mạnh Hoài Khiêm nói, “Đều là phát chọ bọn họ môt khoản tiền, được gửi tới tài khoản của nhân viên.”
Chị họ tò mò hỏi bao nhiêu tiền.
Mạnh Hoài Khiêm nói ra con số.
So với tiền lương của Áo Lãng, khoản tiền nay không thể coi là nhiều, nhưng dẫu gì đây cũng là khoản tiền có thể vui đùa ăn uống, chị họ từ trong thâm tâm cảm khái, “Anh giàu thật đấy.”
Chị họ lại hỏi Trì Sương, “Vậy chúng ta cũng phát tiền sao?”
“Phát đi.” Trì Sương nói, “Không gì hữu ích bằng tiền!.”
Mạnh Hoài Khiêm bật cười.
Trì Sương trợn mắt nhìn anh, “Anh cười cái gì!”
Mạnh Hoài Khiêm vỗ tay, “Tôi nghĩ nhân viên của cô sẽ rất vui vẻ.”
Mặc dù cô không thường xuyên giao tiếp với nhân viên, nhưng mà anh biết, thật ra cô vẫn quan tâm những nhân viên công tác của mình.
Chị họ thu hồi tài liệu, ý vị thâm trường nói, “Không quấy rày hai người nữa, tôi đi ra ngoài trước.”
Cô là chị nhưng cũng thỉnh thoảng là kỳ đà cản mũi.
Trì Sương:”…”
Mạnh Hoài Khiêm làm bộ như không hiểu ý tứ của câu nói này, chơi chiến thuật cúi đầu trả lời tin nhắn.
-
Trì Sương gọi lễ trung thu và quốc khánh là bộ đôi lễ độ kiếp.
Thật sự là bận rộn quá bận rộn, bận bịu đến mức không biết hôm nay là ngày gì, chỉ có doanh thu mỗi ngày mới làm cô mỉm cười, Bạn của cô không tính là ít, phần lớn đều là nghệ sĩ trong giới giải trí, đến những ngày như thế này mọi người cũng bắt đầu xã giao, nhất là mấy người đồng nghiệp ở Tinh Khải, đều là khách quen, một kéo hai, hai kéo ba, mỗi ngày đều bận rộn cũng rất vui vẻ.
Không có chuyện gì lớn, nhưng phải xử lý chuyện nhỏ là một món là tiếp một món, cũng may bây giờ danh tiếng nhà hàng kinh doanh ngày càng tốt, cuối cùng không để cho cô trải qua ảo giác tịch mịch dù lịch trình kín mít.
Ngày này, Mạnh Hoài Khiêm tới đón cô tan việc, mặc dù đã là chính giờ,nhưng Bắc Kinh vẫn kẹt xe.
Trì Sương quả quyết thay đổi chủ ý, “Không cần lái xe, chúng ta đi bộ trở về đi.”
Từ Tiểu Uyển đến Ngọc Tinh Thành đoạn đường này cũng không dài, bình thường lái xe cũng chỉ mười phút đồng hồ, ngày lễ cũng phải ít nhất hai, ba mươi phút.
Dĩ nhiên Mạnh Hoài Khiêm không có ý kiến, anh chỉ mong thời gian ở bên cô càng dài càng tốt. Hai người chậm rãi đi trên đường nhỏ, thời tiết này ở Bắc Kinh rất thích hợp, nhiệt độ mát mẻ, còn mang theo hơi lạnh lẽo, đi bộ là chuyện nhàn nhã nhất.
Trì Sương ngẩn đầu nhìn bầu trời đêm, kéo dài âm điệu nói, “Đều nói mười năm, mười sáu là lúc trăng tròn nhất, quả nhiên hôm nay trăng thật là tròn.”
Mạnh Hoài Khiêm cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Hai người bọn họ đều ở dưới ánh trăng tròn.
Trì Sương suýt nữa là phát tác cảm hứng làm thơ, trong đầu hiện ra câu thơ kia, thuận miệng nói, “Nếu như ở trên biển nhìn trăng sáng, hẳn là sẽ rất rung động đi.”
Cô thề cô chỉ thuận miệng nói như vậy thôi.
Vạn vạn không nghĩ tới là, lúc sắp đến Ngọc Tinh Thành anh lại dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc thương lượng với cô, “Tôi có thể sắp xếp, bây giờ có thể đi ra biển ngắm trăng luôn được không?”
Trì Sương trợn mắt há hốc mồm, “Anh không nói đùa?”
Bây giờ đã là chín giờ, lái xe đi đến bên kia cũng phải mất ba giờ nha!
“Không phải.” Mạnh Hoài Khiêm nói, “Cô muốn đi sao, tôi có thể sắp xếp.”
Trì Sương không kịp phản ứng, :”Hai người chúng ta đi?”
Mạnh Hoài Khiêm cho là cô để ý điều này, anh trầm ngâm một lúc, cùng cô thương nghị, “Cô có thể rủ thêm hai người bạn kia.” Anh dừng lại trong chốc mắt, dường như nghĩ đến chỉ có mình anh là đàn ông quả thực không thích hợp, vì vậy bổ sưng, “Tôi gọi Dung Khôn cùng Trình Việt cùng đi.”
Trong xương Trì Sương cũng yêu mạo hiểm.
Sau nhiều ngày làm việc bận rộn, cô phải thừa nhận rằng bản thân rất mệt, nhưng vừa nghe anh nói đi ra biển ngắm trăng, lập tức cô thấy hứng thú.
“Vậy tôi đi hỏi một chút!” cô hưng phấn nói.
Liền phát tin tức trong wechat cho bạn thân, [Có muốn ra biển ngắm trăng không? Lập tức lên đường đi luôn!]
Giang Thi Vũ:[wow, ra biển ngắm trăng à, mình có thể đi!]
Tiếu Manh:[ Ở nhà quá nhàm chán, mình cũng có thể!]
Trì Sương láy được câu trả lời khẳng định, vui vẻ nói với Mạnh Hoài Khiêm: “Các cậu ấy đều đồng y rồi”
Mạnh Hoài Khiêm gật đầu, lúc nà mới nhắn tin giống nhau cho Dung Khôn và Trình Việt: [Lập tới lên đường tới Lâm Du, không có chuyện gì thì đi cùng nhau?]
Đối với lịch trình của nhau đều hiểu rõ, nhưng mà, lúc trước bận bịu, lễ trung thu cũng vội vàng hôm nay là mười sáu, phỏng đoán cũng không có chuyện gì, trên căn bản đều là uống rượu đánh bài.
Dung Khôn [nơi này mình đang bận, đang thu hồi vốn.]
Vì chứng minh mình không nói láo, anh ta chụp hình gửi đền, trong tay chính là lá bài.
Trình Việt[ mình đang chuẩn bị đi trường đua ngựa nhìn con ngựa kia, không có thời gian rảnh]
Đều là bạn bè nhiều năm, chân mày Mạnh Hoài Khiêm không níu một cái, dửng dưng gửi tin nhắn giống nhau, [đi, ngẫu nhiên chọn một giấy nợ xóa bỏ]
Đinh đông ----- đinh đông
Hai tin nhắn đồng loạt gửi đến.
Dung Khôn [mình bỏ cờ bạc, nhất định sẽ đến!]
Trình Việt [ngựa thật ra cũng không có gì đẹp mắt, chờ mình!]
..
Mạnh Hoài Khiêm cất điện thoại di động, nhìn về phía Trì Sương, ngậm cười hỏi, “Bọn họ không chờ đợi đã đáp ứng. Cho nên chúng ta lên đường?”
“Được!”
Trì Sương rất nhanh trở về nhà thu thập quần áo cùng đồ vật khác, bây giờ đã khuya rồi, đến Lâm Du cũng là rạng sáng rồi, nhất định là muốn qua đêm trên du thuyền. Nếu như chỉ có hai người cô và Mạnh Hoài Khiêm, nhất định cô sẽ không nguyện ý đi.
Mạnh Hoài Khiêm cùng Trì Sương cùng với hai người bạn thân, đoàn người từ địa điểm khác nhau lên đường nhưng mục tiêu cùng một chỗ.
Khi ở trên xe, Giang Thi Vũ trong lòng cẩn thận, cố ý hỏi một câu, “Sếp Mạnh, tôi có thể hiểu là chúng ta ở trên du thuyền sao?”
“Ừm”
Giang Thi Vũ quăng cho Tiếu Manh một ánh mắt, Tiếu Manh không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt hỏi, “Chính là … kia là, là cùng một du thuyền sao?”
Trì Sương không biết làm sao liền đỡ trán.
Mạnh Hoài Khiêm hiểu Trì Sương, đây là bạn tốt của Trì Sương, có thể trở thành bạn tốt đều là cùng tần số có tiếng nói chung, anh cũng tự hiểu băn khoăn của các cô, anh trả lời: “Không phải cùng một chiếc, yên tâm.”
Giang Thi Vũ cùng Tiếu Manh thở phào nhẹ nhõm.
Ngược lại không phải là các cô quá chú trọng mê tín, nếu như Lương Tiềm xảy ra chuyện trên chiếc du thuyền kia, luôn cảm thấy quái lạ ở chỗ nào đó, thật giống như không có may mắn, bây giờ tốt lắm, không phải cùng một chiếc là được!
Trì Sương:”A lô!”
Âm thanh của Mạnh Hoài Khiêm trầm thấp giờ phút này có thể trấn an lòng người, “Không có sao, chiếc du thuyền kia giờ cũng không dùng nữa.”
“Chủ yếu là chuyện kia có chút dọa người.” Tiếu Manh thấy kẽ hở liền cắn răng yếu ớt biện giải cho mình một câu.
“Yên tâm” Mạnh Hoài Khiêm nhìn Trì Sương một cái, lo lắng cô cũng sợ, nhỉ giọng nói, “Dù sao cũng phải rút kinh nghiệm từ những thất bại, bây giờ trên du thuyền đều sắp xếp người nghiêm khắc kiểm tra, trên du thuyền mỗi khắc đều có người tuần tra.”
Trên thực tế, ban đầu tai nạn kia cũng làm người ta khó tin, nếu như không phải là điều tra nhiều lần, Mạnh Hoài Khiêm cũng không tin có chuyện như vậy xảy ra, lại thật diễn ra.
Thẳng đến rạng sáng, đoàn người bọn họ mới tụ họp với nhau ở bến tàu.
Mặc dù là ý muốn nhất thời, nhưng mà đến thật, gió biển thổi một hơi lạnh mang vị mặn cùng là hưởng thụ thoải mái, Mạnh Hoài Khiêm ở trên đường thông báo bên này, tất cả đều sắp xếp thỏa đáng, bọn họ lục tục lên du thuyền, trong chốc lát, từ bên bến tàu ra khơi, dường như cách mặt trăng ngày càng gần.
Trên mặt cô còn mang nụ cười.
Rõ ràng là cùng một mặt trăng, tại sao bây giờ nhìn tâm tình lại tốt hơn chứ?
Bây giờ vẫn còn sớm, trời còn chưa sáng, chất lượng ngủ của Dung Khôn không tốt, đổi chỗ ngủ liền thấy không tốt liền dứt khoát dậy thật sớm, lại không nghĩ rằng ở trên boong tàu thấy Mạnh Hoài Khiêm, bầu trở ở biển còn mờ mờ, hắn đi tới vịn lan can, “Mình còn tưởng rằng thấy quỷ nha, sao cậu cũng dậy sớm như vậy.”
“Cô ấy nói muốn nhìn mặt trời mọc.”
Mạnh Hoài Khiêm nhìn chăm chú vào đường ven biển, “Chuẩn bị quay video cho cô ấy xem.”
Ngoài miệng Trì Sương nói muốn ngắm mặt trời mọc, nhưng lời này không biết đã nói bao nhiêu năm rồi.
Hôm nay đã hai mươi bảy tuổi rồi, cứ thế vẫn chưa chân chính ngắm mặt trời mọc một lần nào.
Trước đây quay phim vào ban đêm không ít, nhưng đến khi kết thúc công việc đã mệt mỏi đến mức có thể ngã xuống đất liền ngủ, nơi nào còn có hứng thú nào khác.
Dung Khôn:”…”
Trầm mặc một hồi, hắn lại nghiêng đầu hỏi, “Chú Mạnh cùng dì Thân bên kia cậu định làm sao?”
Hắn để ý, đây là chuyện đặc biệt khó khăn, mà đây cũng là cửa ải khó khăn nhất.
Mạnh Hoài Khiêm nghe vậy chỉ cười một tiếng, trên mặt không có chút phiền não nào.
Dung Khôn nhất thời hiểu ra, nếu không cân nhắc đến mức độ khó khăn của cửa ải thì đó không phải là Mạnh Hoài Khiêm.
“Có mấy phần nắm chắc?”
Mạnh Hoài Khiêm:”Năm phần.”
“Năm phần?” Dung Khôn mặt đầy vẻ không thể tượng tượng nổi,”Không phải chứ, chỉ có năm phần nắm chắc….”
“Không phải nói ba mẹ mình.” Mạnh Hoài Khiêm nhàn nhạt uốn nắn, “Mình nói là mình không biết trong lòng cô ấy nghĩ như thế nào?”
Tên thực tế, có lẽ ngay cả năm phần cũng không chắc chắn.
Anh nào có tự tin như vậy.
Dung Khôn bừng tỉnh hiểu ra, “Cậu nói nắm chắc năm phần là chỉ Trì Sương sao?”
Mạnh Hoài Khiêm không có lên tiếng.
“Tám phần chứ?” Dung Khôn đột nhiên nói, “Dù mình có cảm thấy thế nào, cũng phải là tám phần chắc chắn.”
Mạnh Hoài Khiêm rất thích nghe những lời may mắn này, chìa tay ra, hai người ăn ý đụng nắm đấm một cái, “Mượn lời chúc tốt lành của cậu.”
“Vậy có thể hủy bỏ một tờ giấy nợ được không?” Dung Khôn thành khẩn hỏi.
Mạnh Hoài Khiêm thu tay về, giọng bình thản nói, “Chớ nói chuyện nữa, mình còn muốn quay video. Cậu đừng lên tiếng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.