Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó
Chương 69:
Lâm Miên Miên
22/12/2023
Giờ phút này Trì Sương thậm chí suy nghĩ, ba người bọn họ ở một chỗ, thật giống như có thể tạo thành hình tam giác.
Cô bị ý nghĩ này làm cho buồn nôn, không tiếp tục nhìn Lương Tiềm nữa mà là đi về phía Mạnh Hoài Khiêm, anh ấy cũng đi về phía cô, bước hai bước liền đụng phải.
.”Anh tới thật đúng lúc.” Trì Sương hỏi, “Lúc anh đậu xe có thấy xe của hắn không? Tài xế có ở trên xe không?”
Lương Tiềm ngồi ở ban công bình tĩnh nói,”Sương Sương, tài xế của anh ở dưới lầu.
Trì Sương nghiêng đầu, “Vậy vừa nãy hỏi sao anh không nói?”
Lúc này lại trả lời nhanh hơn.
Lương Tiềm cười một tiếng, đè cái trán, “Xin lỗi.”
Chẳng qua là tâm tư đê hèn muốn nói với cô hơn hai câu nữa.
“Vậy anh gọi điện thoại cho tài xế đi, để cho hắn lên đón anh đi.”
“Được.” Lương Tiềm trả lời, từ đầu tới cuối, tầm mắt của hắn cũng không nhìn Mạnh Hoài Khiêm một giây, mắt hắn luôn chuyên chú nhìn Trì Sương, giọng nói chầm chậm, “Mới vừa rồi phiền toái em rồi.”
Ánh mắt của Mạnh Hoài Khiêm lãnh đạm nhìn về phía hắn, rất nhanh đã thu hồi.
“Ăn cơm chưa?” anh thấp giọng hỏi cô.
“Đã ăn ở bên ngoài rồi.”
“Ừm” anh nhìn chằm chằm vào cô, Bắc Kinh bây giờ là cuối thu, nhiệt độ không bằng đoạn thời gian dễ chịu lúc trước, cô ăn mặc giản dị, anh đem âu phục trên khuỷu tay nhẹ nhàng phủ lên người cô, “Trời hạ nhiệt rồi, coi chừng lạnh.”
Trì Sương ngẩn ra, Mạnh Hoài Khiêm thích sạch sẽ, trên áo cũng không có mùi kỳ quái, nhưng cô vẫn ngửi thấy mùi hương trên của anh.
Sạch sẽ, dịu dàng, đạm nhã.
Trước mắt quan hệ của bọn họ chỉ cách tình nhân một bước mà nói, hành động này không hề coi là đường đột, bở vì trước đây ở chỗ này, anh cùng dùng âu phục của mình đắp chân cho cô, trong chớp nhoáng, cô có ảo giác bị khí thế của anh bao trùm toàn thân.
Lương Tiềm hờ hững bình tĩnh nhìn một màn này.
Từ góc độ của hắn nhìn sang, dường như cô ấy được Mạnh Hoài Khiêm ôm vào ngực. Trong mắt của hắn , Mạnh Hoài Khiêm thay đổi từ hình tượng cường thế sang hèn mọn, Làm hắn nhớ lại rất lâu trong trí nhớ của mình, khi đó hắn cũng vậy, không chỉ một lần không mặc y phục vì cô ấy.
Tháng chạp trời đông giá rét, cô mặc lễ phục dạ tiệc đi ra, thấy hắn, chóp mũi đã đỏ bừng vì cóng.
Hắn vội vàng sải bước qua, vì cô mà ủ ấm chiếc áo khoác lông, “Em có lạnh không? Mau, bỏ tay vào đây.”
Vì dỗ dành cô vui vẻ, hắn thừa dịp lúc bãi đậu xe không có người, vén lên vạt áo áo sơ mi, dùng nhiệt độ của bụng làm ấm bao tay.
Cô cười véo hắn, “Cút đi, bớt khoe khoang cơ bụng của anh đi, con chó tâm cơ.”
…
Lương Tiềm nhắm hai mắt lại.
Rõ ràng bọn họ yêu nhau, nhưng hắn mãi mới nhận ra.
Mỗi một hình ảnh đều rõ ràng như vậy, hắn không quên được, cũng không bỏ được, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô phủ lên người quần áo của người khác.
“Thật ra cũng không lạnh lắm.” Trì Sương nhỏ giọng nói, “Giờ này anh tới làm gì?”
Mạnh Hoài Khiêm giơ tay lên, muốn chặm vào tóc của cô, nhưng cũng chỉ khắc chế vỗ xuống bụi bặm không tồn tại trên âu phục, ôn nhu nói, “Đón cô tan làm, đã xong chưa?”
“Còn không có đâu, tôi mới tới thôi.” Trì Sương nói, “Không biết còn bận rộn bao lâu nữa, anh ăn chưa?”
“Mới thoát thân từ một bữa cơm.” Anh cười,”Không có uống rượu.”
Trì Sương liếc hắn, “Được rồi, tôi đi về phòng làm việc đã.”
“Ừm” Mạnh Hoài Khiêm gật đầu, “Bọn tôi đi xuống trước, tôi xử lý chuyện này cho, Gần đây nhiệt độ thấp, càng khuya càng lạnh, mau làm xong sớm đi rồi đi về nghỉ ngơi cho khỏe.”
Trì Sương không quản hai người này, bước chân nhẹ nhàng đi về phía phòng làm việc.
Cô không biết hai người họ có thể làm gì, nhưng cô biết bọn họ nhất định không ồn ào ở địa bàn của cô.
Mạnh Hoài Khiêm chậm rãi đi tới ban công.
Ban đêm ở nơi này, anh chỉ mặc áo sơ mi quần tây, trên người không thấy một tia chật vật, dường như anh chỉ muốn hóng gió một chút.
Lương Tiềm đứng dậy, giày da giẫm lên sàn nhà ban công, phát ra tiếng nhẹ nhưng cũng nặng nề vang lên, từng bước từng bước ép tới gần, thân hình hai người xấp xỉ nhau, quanh thân có khí thế bức người.
Nếu như người không biết chuyện lơ lãng đi ngang qua, cũng chỉ cho ràng đây là hai người bạn thân đang nói chuyện trời đất thôi.
“Mạnh Hoài Khiêm, cậu thật cho rằng cậu hiểu cô ấy sao?”
Lương Tiềm lắc đầu, giọng trầm thấp, “Ánh mắt cô ấy nhìn cậu tôi có chút quen mắt.”
Vẻ mặt Mạnh Hoài Khiêm bình thản lắng nghe, chân mày không nhíu một cái, chỉ coi hai câu này như một cơn gió.
Lương Tiềm xoay người đi ra sau hai bước, cười một tiếng, nhạt nhẽo nói, “Khi trong lòng cô ấy muốn chia tay, chính là dùng ánh mắt này nhìn tôi.”
Cô ấy đang do dự.
Trong lòng cô ấy còn chưa xác định.
Nếu như bây giờ cô ấy nói yêu Mạnh Hoài Khiêm, như vậy, cô ấy cũng đã từng yêu hắn.
“Đúng rồi.” hắn từ trong túi áo mò ra một cái kẹp cà vạt, tiện tay đặt ở một bên lan can, “Cái này là của cậu.”
Đồng thời anh ta cũng vứt bỏ những suy nghĩ hèn yếu, tức giận, hoài nghi cùng suy đoán, bây giờ anh ta đã không cần những thứ này nữa, so với bất cứ lúc nào khác hắn phải thanh tỉnh, nên biết rõ mình muốn cái gì.
Cũng không ai biết, bây giờ là kết thúc hay bắt đầu.
Ban đầu hắn cũng cho là ban đêm ở trên du thuyền đó, “đêm độc thân” cũng chỉ là một buổi tối thông thường, nhưng không nghĩ đó là bắt đầu.
Như vậy, giờ phút này lại dựa vào cái gì mà kết luận là kết thúc chứ? Không phải là giây phút tắt thở thì không phải là kết thúc.
…
Rất nhanh ở ban công chỉ còn lại Mạnh Hoài Khiêm, anh trầm tĩnh đứng mấy phút rồi mới xoay người đi vào.
Anh không muốn nhìn cái cà vạt kia một cái.
Nếu như nói cảm xúc của Trì Sương là một quyển sách thì đời này anh không có cashc nào thấu hiểu được. Lương Tiềm là người ngoài cũng có thể cảm giác được, anh làm sao lại chậm chạp không phát hiện ra chứ? Cô lúc gần lúc xa, thỉnh thoảng tâm trạng và ánh mắt của cô rời rạc, không có ai so với anh hiểu rõ hơn.
Anh không biết cô đang suy nghĩ gì.
Rõ ràng cô thấy anh, nhưng tại sao lại dời tầm mắt đi.
Anh lặp đi lặp lại suy đoán, phân tích, anh nghĩ có thể do anh quá đắc ý vênh váo, trong lúc lơ lãng đã nói sai điều gì đó, hoặc có thể đã làm sai chuyện gì. Nhưng là người ra đề cũng không có anh một đáp án, anh là thí sinh ngu dốt nhất, chỉ có thể hướng về dấu gạch chéo đỏ trên bài thi,
Trì Sương ngồi trên ghế làm việc, tay vô thức nhét vào trong túi, mò đến bật lửa kim loại.
Cảm giác không tệ, cũng lười truy cứu anh rốt cuộc có cai thuốc hay không, tóm lại, chỉ cần cô không ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh là được rồi.
Cô có hứng thú, theo âm thanh ken két vang lên, trong tay cô như có một ngọn lửa nho nhỏ, lại ken két dập tắt.
Hôm nay bật lửa bề bộn công việc, chủ nhân của nó đã rất lâu không sử dụng nói rồi, giờ phút này một lần nữa thấy mặt trời, mấy lần như vậy, phiền não trong lòng cô cũng biến mất như chưa tồn tại.
Cốc cốc cốc------
Cửa truyền tới tiếng gõ cửa có tiết tấu.
Bây giờ cô không cần đoán, chỉ cần dựa vào tiếng gõ nhỏ xíu này phân rõ là Mạnh Hoài Khiêm hay người khác.
“Vào đi-----”
Cô để bật lửa lại túi, cảm giác bên trong phòng có chút nói, rõ ràng chỉ cần cởi áo ra là tốt rồi, nhưng cô giống như quên mất, đi tới cửa sổ đẩy ra một kẽ hở, gió lạnh không kịp chờ đợi liền chui vào, hơi lạnh nhẹ nhàng mà khoan khoái.
Vào đêm, xửa sổ thủy tinh như một mặt gương.
Cô dựa bên cửa sổ, cho dù quay lưng lại cũng thấy rõ cửa đã được mở ra, Mạnh Hoài Khiêm xuất hiện trên mặt kính này, cũng xuất hiện ở trong mắt cô.
Bây giờ cô nhớ này, ấn tượng khắc sâu, cộng thêm lúc này thì đã có ba lần đối mặt với nhau qua kính.
Lần đầu tiên là lúc cô vô cùng phiêng vì anh, hung hắn mắng anh, xua đuổi anh, nhưng anh lại cố chấp làm sao cũng không chịu đi.
Lần thứ hai là lúc ở trong thang máy cô thưởng thức vóc người không tệ của anh, nhạo báng anh quá già, rõ ràng anh muốn giải thích nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Lần này, cô muốn an tĩnh nhìn anh.
“Sao vậy?”
“Không sao.”
Mạnh Hoài Khiêm đến gần cô, nhưng ở sau lưng cách cô một thước đứng yên. Trì Sương định mở hẳn cửa sổ ra, cô khom người, cơ hồ nửa người cũng đưa ra ngoài, rõ ràng cũng chỉ lầu hai mà thôi, Mạnh Hoài Khiêm bước dài tới, tay vượt qua cô, giúp cô đẩy cửa sổ ra, âm thanh mát lạnh trầm thấp truyền vào trong tai cô, “Đừng động, để tôi mở.”
Anh không muốn cô đưa thân vào bất kỳ tình huống nguy hiểm nào.
Gió đêm thổi lên tóc Trì Sương, có mấy sợ rũ xuống dưới tầm mắt của anh.
Trì Sương dứt khoát chống tay ngay cạnh bệ cửa sổ, Mạnh Hoài Khiêm vẫn đứng sau lưng cô, khoảng cách rất gần, nhưng mắt nhìn sợi tóc của cô.
“Hắn đi rồi à?” cô nhớ lại vụ kia, hỏi.
“Ai”
Trì Sương:”…”
Cô nghiêng đầu, phát hiện Mạnh Hoài Khiêm cách cô rất gần, dường như cô bị bao vây bởi thân thể của anh cùng bệ cửa sổ.
“Cô đã nói,” anh cúi đầu nhìn chằm chằm cô, “Không trò chuyện về cậu ta nữa.”
Anh không muốn nghe từ trong miệng cô nhắc tới người đàn ông khác, một câu cũng không muốn nghe.
Trì Sương mơ hồ nhớ lại, cười tủm tỉm nói, “Chuyện nhỏ không đáng nhắc đến này anh lại nhớ rất rõ ra, làm ơn đi, tôi là bà chủ, nếu ánh ta xảy ra chuyện gì ở trong nhà hàng của tôi, nhà hàng này còn có thể mở cửa được sao?”
Chủ đề này kéo dài, cô như nhớ lại gì đó, nói,”Quán lẩu của anh Thường phong sinh thủy khởi, lần sau tôi phải học hỏi kinh nghiệm từ anh ta mới được.”
Trên con đường này làm bà chủ, cô vẫn chỉ là một tay mơ, còn phải học hỏi rất nhiều điều.
Thần sắc Mạnh Hoài Khiêm hòa hoãn, trấn an cô , “Yên tâm.”
“Cái gì?”
Sẽ để cho anh ta chết xa một chút.
Anh mở miệng, “Loại chuyện này sẽ không phát sinh.”
Theo động tác của cô, vốn là âu phục khoác trên người phải tuột xuống, anh lại nhích tới gần một bước, giơ tay lên giúp cô chỉnh lại. Thường ngày mặc dù lời anh nói không nhiều, những cũng thoải mái cùng cô làm trò đùa, giờ phút này chẳng qua là bình tĩnh nhìn cô chăm chú như có thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại không nói một lời.
Trong mắt anh chỉ có cô.
Giờ phút này anh trầm mê, bởi vì bây giờ cô cũng chỉ nhìn thấy mỗi anh.
Trì Sương nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, cô đã không có cách nào xoay người.
Anh không cho cô đủ khe hở, sợ cô ngã nhào, hơn nữa sợ lòng cô cũng bị gió thôi bay đi.
Cô bị ý nghĩ này làm cho buồn nôn, không tiếp tục nhìn Lương Tiềm nữa mà là đi về phía Mạnh Hoài Khiêm, anh ấy cũng đi về phía cô, bước hai bước liền đụng phải.
.”Anh tới thật đúng lúc.” Trì Sương hỏi, “Lúc anh đậu xe có thấy xe của hắn không? Tài xế có ở trên xe không?”
Lương Tiềm ngồi ở ban công bình tĩnh nói,”Sương Sương, tài xế của anh ở dưới lầu.
Trì Sương nghiêng đầu, “Vậy vừa nãy hỏi sao anh không nói?”
Lúc này lại trả lời nhanh hơn.
Lương Tiềm cười một tiếng, đè cái trán, “Xin lỗi.”
Chẳng qua là tâm tư đê hèn muốn nói với cô hơn hai câu nữa.
“Vậy anh gọi điện thoại cho tài xế đi, để cho hắn lên đón anh đi.”
“Được.” Lương Tiềm trả lời, từ đầu tới cuối, tầm mắt của hắn cũng không nhìn Mạnh Hoài Khiêm một giây, mắt hắn luôn chuyên chú nhìn Trì Sương, giọng nói chầm chậm, “Mới vừa rồi phiền toái em rồi.”
Ánh mắt của Mạnh Hoài Khiêm lãnh đạm nhìn về phía hắn, rất nhanh đã thu hồi.
“Ăn cơm chưa?” anh thấp giọng hỏi cô.
“Đã ăn ở bên ngoài rồi.”
“Ừm” anh nhìn chằm chằm vào cô, Bắc Kinh bây giờ là cuối thu, nhiệt độ không bằng đoạn thời gian dễ chịu lúc trước, cô ăn mặc giản dị, anh đem âu phục trên khuỷu tay nhẹ nhàng phủ lên người cô, “Trời hạ nhiệt rồi, coi chừng lạnh.”
Trì Sương ngẩn ra, Mạnh Hoài Khiêm thích sạch sẽ, trên áo cũng không có mùi kỳ quái, nhưng cô vẫn ngửi thấy mùi hương trên của anh.
Sạch sẽ, dịu dàng, đạm nhã.
Trước mắt quan hệ của bọn họ chỉ cách tình nhân một bước mà nói, hành động này không hề coi là đường đột, bở vì trước đây ở chỗ này, anh cùng dùng âu phục của mình đắp chân cho cô, trong chớp nhoáng, cô có ảo giác bị khí thế của anh bao trùm toàn thân.
Lương Tiềm hờ hững bình tĩnh nhìn một màn này.
Từ góc độ của hắn nhìn sang, dường như cô ấy được Mạnh Hoài Khiêm ôm vào ngực. Trong mắt của hắn , Mạnh Hoài Khiêm thay đổi từ hình tượng cường thế sang hèn mọn, Làm hắn nhớ lại rất lâu trong trí nhớ của mình, khi đó hắn cũng vậy, không chỉ một lần không mặc y phục vì cô ấy.
Tháng chạp trời đông giá rét, cô mặc lễ phục dạ tiệc đi ra, thấy hắn, chóp mũi đã đỏ bừng vì cóng.
Hắn vội vàng sải bước qua, vì cô mà ủ ấm chiếc áo khoác lông, “Em có lạnh không? Mau, bỏ tay vào đây.”
Vì dỗ dành cô vui vẻ, hắn thừa dịp lúc bãi đậu xe không có người, vén lên vạt áo áo sơ mi, dùng nhiệt độ của bụng làm ấm bao tay.
Cô cười véo hắn, “Cút đi, bớt khoe khoang cơ bụng của anh đi, con chó tâm cơ.”
…
Lương Tiềm nhắm hai mắt lại.
Rõ ràng bọn họ yêu nhau, nhưng hắn mãi mới nhận ra.
Mỗi một hình ảnh đều rõ ràng như vậy, hắn không quên được, cũng không bỏ được, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô phủ lên người quần áo của người khác.
“Thật ra cũng không lạnh lắm.” Trì Sương nhỏ giọng nói, “Giờ này anh tới làm gì?”
Mạnh Hoài Khiêm giơ tay lên, muốn chặm vào tóc của cô, nhưng cũng chỉ khắc chế vỗ xuống bụi bặm không tồn tại trên âu phục, ôn nhu nói, “Đón cô tan làm, đã xong chưa?”
“Còn không có đâu, tôi mới tới thôi.” Trì Sương nói, “Không biết còn bận rộn bao lâu nữa, anh ăn chưa?”
“Mới thoát thân từ một bữa cơm.” Anh cười,”Không có uống rượu.”
Trì Sương liếc hắn, “Được rồi, tôi đi về phòng làm việc đã.”
“Ừm” Mạnh Hoài Khiêm gật đầu, “Bọn tôi đi xuống trước, tôi xử lý chuyện này cho, Gần đây nhiệt độ thấp, càng khuya càng lạnh, mau làm xong sớm đi rồi đi về nghỉ ngơi cho khỏe.”
Trì Sương không quản hai người này, bước chân nhẹ nhàng đi về phía phòng làm việc.
Cô không biết hai người họ có thể làm gì, nhưng cô biết bọn họ nhất định không ồn ào ở địa bàn của cô.
Mạnh Hoài Khiêm chậm rãi đi tới ban công.
Ban đêm ở nơi này, anh chỉ mặc áo sơ mi quần tây, trên người không thấy một tia chật vật, dường như anh chỉ muốn hóng gió một chút.
Lương Tiềm đứng dậy, giày da giẫm lên sàn nhà ban công, phát ra tiếng nhẹ nhưng cũng nặng nề vang lên, từng bước từng bước ép tới gần, thân hình hai người xấp xỉ nhau, quanh thân có khí thế bức người.
Nếu như người không biết chuyện lơ lãng đi ngang qua, cũng chỉ cho ràng đây là hai người bạn thân đang nói chuyện trời đất thôi.
“Mạnh Hoài Khiêm, cậu thật cho rằng cậu hiểu cô ấy sao?”
Lương Tiềm lắc đầu, giọng trầm thấp, “Ánh mắt cô ấy nhìn cậu tôi có chút quen mắt.”
Vẻ mặt Mạnh Hoài Khiêm bình thản lắng nghe, chân mày không nhíu một cái, chỉ coi hai câu này như một cơn gió.
Lương Tiềm xoay người đi ra sau hai bước, cười một tiếng, nhạt nhẽo nói, “Khi trong lòng cô ấy muốn chia tay, chính là dùng ánh mắt này nhìn tôi.”
Cô ấy đang do dự.
Trong lòng cô ấy còn chưa xác định.
Nếu như bây giờ cô ấy nói yêu Mạnh Hoài Khiêm, như vậy, cô ấy cũng đã từng yêu hắn.
“Đúng rồi.” hắn từ trong túi áo mò ra một cái kẹp cà vạt, tiện tay đặt ở một bên lan can, “Cái này là của cậu.”
Đồng thời anh ta cũng vứt bỏ những suy nghĩ hèn yếu, tức giận, hoài nghi cùng suy đoán, bây giờ anh ta đã không cần những thứ này nữa, so với bất cứ lúc nào khác hắn phải thanh tỉnh, nên biết rõ mình muốn cái gì.
Cũng không ai biết, bây giờ là kết thúc hay bắt đầu.
Ban đầu hắn cũng cho là ban đêm ở trên du thuyền đó, “đêm độc thân” cũng chỉ là một buổi tối thông thường, nhưng không nghĩ đó là bắt đầu.
Như vậy, giờ phút này lại dựa vào cái gì mà kết luận là kết thúc chứ? Không phải là giây phút tắt thở thì không phải là kết thúc.
…
Rất nhanh ở ban công chỉ còn lại Mạnh Hoài Khiêm, anh trầm tĩnh đứng mấy phút rồi mới xoay người đi vào.
Anh không muốn nhìn cái cà vạt kia một cái.
Nếu như nói cảm xúc của Trì Sương là một quyển sách thì đời này anh không có cashc nào thấu hiểu được. Lương Tiềm là người ngoài cũng có thể cảm giác được, anh làm sao lại chậm chạp không phát hiện ra chứ? Cô lúc gần lúc xa, thỉnh thoảng tâm trạng và ánh mắt của cô rời rạc, không có ai so với anh hiểu rõ hơn.
Anh không biết cô đang suy nghĩ gì.
Rõ ràng cô thấy anh, nhưng tại sao lại dời tầm mắt đi.
Anh lặp đi lặp lại suy đoán, phân tích, anh nghĩ có thể do anh quá đắc ý vênh váo, trong lúc lơ lãng đã nói sai điều gì đó, hoặc có thể đã làm sai chuyện gì. Nhưng là người ra đề cũng không có anh một đáp án, anh là thí sinh ngu dốt nhất, chỉ có thể hướng về dấu gạch chéo đỏ trên bài thi,
Trì Sương ngồi trên ghế làm việc, tay vô thức nhét vào trong túi, mò đến bật lửa kim loại.
Cảm giác không tệ, cũng lười truy cứu anh rốt cuộc có cai thuốc hay không, tóm lại, chỉ cần cô không ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh là được rồi.
Cô có hứng thú, theo âm thanh ken két vang lên, trong tay cô như có một ngọn lửa nho nhỏ, lại ken két dập tắt.
Hôm nay bật lửa bề bộn công việc, chủ nhân của nó đã rất lâu không sử dụng nói rồi, giờ phút này một lần nữa thấy mặt trời, mấy lần như vậy, phiền não trong lòng cô cũng biến mất như chưa tồn tại.
Cốc cốc cốc------
Cửa truyền tới tiếng gõ cửa có tiết tấu.
Bây giờ cô không cần đoán, chỉ cần dựa vào tiếng gõ nhỏ xíu này phân rõ là Mạnh Hoài Khiêm hay người khác.
“Vào đi-----”
Cô để bật lửa lại túi, cảm giác bên trong phòng có chút nói, rõ ràng chỉ cần cởi áo ra là tốt rồi, nhưng cô giống như quên mất, đi tới cửa sổ đẩy ra một kẽ hở, gió lạnh không kịp chờ đợi liền chui vào, hơi lạnh nhẹ nhàng mà khoan khoái.
Vào đêm, xửa sổ thủy tinh như một mặt gương.
Cô dựa bên cửa sổ, cho dù quay lưng lại cũng thấy rõ cửa đã được mở ra, Mạnh Hoài Khiêm xuất hiện trên mặt kính này, cũng xuất hiện ở trong mắt cô.
Bây giờ cô nhớ này, ấn tượng khắc sâu, cộng thêm lúc này thì đã có ba lần đối mặt với nhau qua kính.
Lần đầu tiên là lúc cô vô cùng phiêng vì anh, hung hắn mắng anh, xua đuổi anh, nhưng anh lại cố chấp làm sao cũng không chịu đi.
Lần thứ hai là lúc ở trong thang máy cô thưởng thức vóc người không tệ của anh, nhạo báng anh quá già, rõ ràng anh muốn giải thích nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Lần này, cô muốn an tĩnh nhìn anh.
“Sao vậy?”
“Không sao.”
Mạnh Hoài Khiêm đến gần cô, nhưng ở sau lưng cách cô một thước đứng yên. Trì Sương định mở hẳn cửa sổ ra, cô khom người, cơ hồ nửa người cũng đưa ra ngoài, rõ ràng cũng chỉ lầu hai mà thôi, Mạnh Hoài Khiêm bước dài tới, tay vượt qua cô, giúp cô đẩy cửa sổ ra, âm thanh mát lạnh trầm thấp truyền vào trong tai cô, “Đừng động, để tôi mở.”
Anh không muốn cô đưa thân vào bất kỳ tình huống nguy hiểm nào.
Gió đêm thổi lên tóc Trì Sương, có mấy sợ rũ xuống dưới tầm mắt của anh.
Trì Sương dứt khoát chống tay ngay cạnh bệ cửa sổ, Mạnh Hoài Khiêm vẫn đứng sau lưng cô, khoảng cách rất gần, nhưng mắt nhìn sợi tóc của cô.
“Hắn đi rồi à?” cô nhớ lại vụ kia, hỏi.
“Ai”
Trì Sương:”…”
Cô nghiêng đầu, phát hiện Mạnh Hoài Khiêm cách cô rất gần, dường như cô bị bao vây bởi thân thể của anh cùng bệ cửa sổ.
“Cô đã nói,” anh cúi đầu nhìn chằm chằm cô, “Không trò chuyện về cậu ta nữa.”
Anh không muốn nghe từ trong miệng cô nhắc tới người đàn ông khác, một câu cũng không muốn nghe.
Trì Sương mơ hồ nhớ lại, cười tủm tỉm nói, “Chuyện nhỏ không đáng nhắc đến này anh lại nhớ rất rõ ra, làm ơn đi, tôi là bà chủ, nếu ánh ta xảy ra chuyện gì ở trong nhà hàng của tôi, nhà hàng này còn có thể mở cửa được sao?”
Chủ đề này kéo dài, cô như nhớ lại gì đó, nói,”Quán lẩu của anh Thường phong sinh thủy khởi, lần sau tôi phải học hỏi kinh nghiệm từ anh ta mới được.”
Trên con đường này làm bà chủ, cô vẫn chỉ là một tay mơ, còn phải học hỏi rất nhiều điều.
Thần sắc Mạnh Hoài Khiêm hòa hoãn, trấn an cô , “Yên tâm.”
“Cái gì?”
Sẽ để cho anh ta chết xa một chút.
Anh mở miệng, “Loại chuyện này sẽ không phát sinh.”
Theo động tác của cô, vốn là âu phục khoác trên người phải tuột xuống, anh lại nhích tới gần một bước, giơ tay lên giúp cô chỉnh lại. Thường ngày mặc dù lời anh nói không nhiều, những cũng thoải mái cùng cô làm trò đùa, giờ phút này chẳng qua là bình tĩnh nhìn cô chăm chú như có thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại không nói một lời.
Trong mắt anh chỉ có cô.
Giờ phút này anh trầm mê, bởi vì bây giờ cô cũng chỉ nhìn thấy mỗi anh.
Trì Sương nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, cô đã không có cách nào xoay người.
Anh không cho cô đủ khe hở, sợ cô ngã nhào, hơn nữa sợ lòng cô cũng bị gió thôi bay đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.