Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó
Chương 72:
Lâm Miên Miên
27/12/2023
Trước đó Mạnh Hoài Khiêm có thể dựng lều vải có trật tự và xử lý các công việc khác nhau.
Sau đó, hình như anh bình tĩnh nhưng thực chất là tay chân luống cuống, sai lầm chồng chất lẫn nhau,
Vi dụ như anh đập trứng gà vào bát, để lại vỏ trứng gà còn trứng thì anh ném vào thùng rác…. Trì Sương cảm thấy ai là người bỏ tiền người ấy sai, chỉ cần anh đem mì ăn liền và trứng gà nấu cho tốt thì kia chỉ là sai sót nhỏ mà thôi,
Để cho cô kinh ngạc chính là, lời này của cô vừa nghe cũng biết là đùa giỡn,
Ngày thường, so với quỷ cũng là một minh tinh, lại còn thật muốn đi ăn.
Có thể là ánh mắt chê bai của Trì Sương quá mạnh mẽ, Mạnh Hoài Khiêm đại khái cũng ý thức được giờ phút này mình quá ngu ngốc, lo lắng cô sẽ đổi ý đem anh đánh trở về nguyên hình, trên đường trở về rốt cuộc cũng khôi phục bình thường.
Cả một buổi chiều Trì Sương đều không chú ý đến cái hộp nhung đó, giờ phút này ngồi trên ghế lái cho chút nhàm chán, quơ quơ lễ vật của anh, một bên mở ra, một bên tò mò hỏi, “Cái gì vậy?”
Mạnh Hoài Khiêm ho nhẹ một tiếng, nắm chặt tay lái.
Không đợi anh trả lời, cô đã mở hộp ra, nhất thời ngây ngẩn.
Hộp nhung màu xanh đen, ở giữa chính là viên kim cương màu hồng phấn cho dù ở trong bóng tối cũng sáng chói.
Cô còn tưởng rằng đó là món đồ trăng sức, lại không ngờ đó là một viên kim cương.
“Qủa nhiên” Trì Sương nhìn anh một cái, khép cái hộp lại, “Khó trách vì sao anh lại liên tục hỏi tôi tại sao không thích màu hồng.”
Cô mím môi, không lên tiếng ---- cô không thích màu hồng, nhưng là tiền thì dù là màu hồng thì làm sao có người không thích chứ?
“Tôi muốn thiết kế nó thành một chiếc nhẫn kim cương.” Bầu không khí quá thoải mái, Mạnh Hoài Khiêm không tự chủ được nói ra kế hoạch ban đầu của mình.
Trì Sương chậm rãi nhìn về phía anh, giọng nguy hiểm, “…. Nhẫn kim cương?”
Đây có phải là lực sát thương của người đàn ông chưa yêu bao giờ mang lại? thật là làm cho cô trợn mắt há hốc mồm.
Trời ạ!!! Ai cho anh tự tin như vậy!!!
Cô cũng không nhất định nguyện ý anh làm bạn trai cô, ngược lại anh lại rất tốt, muốn một bước lên trời?
Mạnh Hoài Khiêm sửng sốt một chút, suy đoán cô hiểu lầm, lập tức giải thích, “Không có, tôi không có ý đó.”
“Vậy anh đưa nhẫn làm gì?”
“Tôi không đưa.”
“Anh nghĩ như vậy!!!”
Mạnh Hoài Khiêm á khẩu không trả lời được, chỉ có thể nhận thua, “Chẳng qua chỉ là ý tưởng cứng nhắc mà thôi, nếu là lễ vật, tôi cảm thấy do em quyết định là tốt nhất, nó là của em, bất luận em dùng nó làm gì cũng được.”
Trì Sương ngược lại nghe hiểu ý của anh, vẻ mặt có chút hòa hoãn.
Nó là của em.
Em quyết định công dụng của nó.
Giọng trịnh trọng giống như đem trái tim của anh giao cho cô vậy ---- nó là của em, do em tự xử lý.
“Không nói chắc chết.”
Cô lầm bầm một câu, đem hộp nhung chơi đùa, nhớ lại điều gì đó, lại hung dữ nhìn về phía anh, “Nếu anh đã nhớ rõ lời tôi như vậy, vậy tôi nói trước, gọi là phải đến, hai mươi bốn giờ nghe điện thoại của tôi, anh còn không quên đúng không?”
“Bây giờ tôi phải thêm một khoản nữa.”
Mạnh Hoài Khiêm khiêm tốn lắng nghe.
“Còn nhớ tiệm sủi cảo chiên tôi thích nhất đúng không? Anh phải học tập ông chủ vào, không lên vì tôi thích mà kiêu ngạo đắc ý trong mắt không còn người khác, nghe hiểu không?”
Mạnh Hoài Khiêm nhìn chăm chú đường phía trước, thấy gần đấy có một trạm xăng , anh dừng xe, dừng lại ở chỗ đậu xe, lúc này mới không chớp mắt nhìn cô,”Em nói….em thích?”
Trì Sương cố gắng thu liễm tâm trạng, cô không khách khí đưa ngón tay ra giật tóc anh một ít, muốn nhìn anh đau đớn đến trách móc,kết quả anh vẫn bất động, tròng mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô, thật giống như không có cảm giác đau đớn, mà cô dần chìm vào ánh mắt chuyên chú ôn nhu.
“Động não heo của anh suy nghĩ một chút đi.” Cô gần như không thở nổi, “Anh đã đạt được sự yêu thích từ tôi chưa?”
Hô hấp quấn quanh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, anh cử động, tiến gần cô hơn, chiếc mũi cao chiếm hữu cô.
Ngoài dự đoán, như đoán trước nhưng anh còn chưa hôn mà mặt của Trì Sương so với nhận được nụ hôn ba mươi giây còn đỏ hơn.
Anh.
Anh lại dùng chóp mũi chạm vào cô.
“Cảm ơn.” Anh thành kính nói cảm ơn, vì đây là mơ tưởng mà anh luôn mơ ước, tình yêu của cô.
-
Mạnh Hoài Khiêm nói lời yêu thương sau, cũng không có lừa gạt, cũng không đi khoe khang khắp nơi.
Nếu anh quả thật là kẻ cuồng khoe khoang,và cố gắng thể hiện sự hiện diện của mình một ngày hai lần trên vòng bạn bè, kia ngược lại không giống anh. Anh sẽ lặng lẽ đem hình Trì Sương để trên bàn làm việc, trong bữa tiệc xã giao, nếu như có người hỏi tới tình trạng tình cảm của anh, anh sẽ luôn thản nhiên nói đang có ban gái.
Là một người bạn trai đạt tiêu chuẩn, dĩ nhiên sẽ ủng hộ mạnh mẽ sự nghiệp của bạn gái, ngay cả chị họ cũng không chỉ một lần xúc động với Trì Sương về sự thành công của Mạnh Hoài Khiêm.
“Bây giờ sếp Mạnh làm chủ bữa cơm đều an bài ở nhà hàng của chúng ta…” chị họ nói.
Trì Sương từ một đống văn kiện ngẩng đầu lên, một lần nữa nhấn mạnh sửa sai, “Chị, nói qua rất nhiều lần rồi! Đứng kêu anh ấy là sếp Mạnh nữa, kêu anh ấy là tiểu Mạnh là được rồi.”
Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.
Lúc này không giống ngày xưa, cô cũng không hy vọng cách gọi này làm cho Mạnh Hoài Khiêm tung bay, ở trước mặt bạn bè của cô còn gọi ông chủ làm gì.
Giống vậy, cô cũng hy vọng bạn bè của mình dùng tâm lòng bình thường đối đãi với anh, ở trong mắt cô anh cũng không phải là Mạnh Hoài Khiêm của Áo Lãng, anh chẳng qua chỉ là bạn trai của cô.
Mặt dù từ trước mắt đến lúc này, anh hết thảy đều tốt nhưng đâu ai nói trước chuyện tương lai đâu.
Chị họ không khỏi buồn cười, “Đây không phải gọi là thói quen sao?”
“Thôi đi, nếu anh ấy là bạn trai của em thì phải theo em gọi chị là chị.”
“Được rồi, được rồi, Tiểu Mạnh, tiểu Mạnh được chưa?” trong lòng chị họ hưởng thụ, trên mặt lại vẻ nhu hòa, “Cậu ầy làm chủ bữa tiệc đều an bài ở nhà hàng của chúng ta, nghe nói bây giờ tỏng ngành có lời đồn đại nếu muốn mời anh ăn cơm thì phải tới nơi này.”
Trì Sương mỉm cười, ngoài miệng lại nói, “ bạn học trung học đệ nhị của em có em gái mở siêu thị, vậy em cũng sẽ phải cố ý đi nơi đó mua đồ sao?”
“Được rồi,” chị họ đứng dậy, “Chị không nói nữa, không biết còn tưởng rằng hai đứa không phải là tình nhân nha, chị nói cậu ấy một câu tốt, em có mười câu chỉnh chỉnh chị nha.”
“Chị, chị đây là không hiểu, là tình nhân, “ Trì Sương dừng một chút mỉm cười, nói, “Thinh thoảng cũng là kẻ thù.”
“Chua nha!”
Chị họ đi về phía trước một bước, đụng phải Mạnh Hoài Khiêm đến đón Trì Sương tan làm.
Cô vừa định thốt lên, “Sếp Mạnh” vị tổ tông kia không nặng không nhẹ ho một tiếng, cô lập tức đổi lời, “Tiểu Mạnh tới rồi à?”
Mạnh Hoài Khiêm trước kêu một tiếng “chị”, sau mới trả lời: “Ừm, em tới đón Sương Sương đi ăn cơm.”
“Được.” chị họ cười tươi gật đầu, “Vậy chị cũng phải đi thôi.”
Đưa mắt nhìn chị họ đi ra ngoài, anh mới vào phòng làm việc hỏi cô, “Em vừa mới ho khan, có phải cổ họng không được thoải mái đúng không? Có muốn anh đưa em đến bệnh viện xem một chút không?”
Trì Sương miễn cưỡng dựa người vào ghế làm việc, “thật là ồn ào!”
Anh bật cười, né người đóng cửa lại, đi đến trước bàn làm việc đưa tay cầm tay cô, “Đứng ngồi trước máy tính quá lâu, để cho ánh mắt nghỉ ngơi một chút.”
Cô thuận thế mượn lực đạo này đứng dậy, bàn tay anh phủ ngang hông cô, mang cô đến ngồi ở ghế salon, tay cũng không buông xuống, vẫn ôm cô, ngược lại đồng hồ đeo tay của anh làm cô khó chịu,”Buông ra, nó cộm làm em không thoải mái.”
Anh hơi chần chừ, đưa tay kia ôm lấy cô, rồi tháo đồng hồ ở tay kia xuống, tùy ý để lên bàn trà nhỏ, một tiếng nặng nề vang lên. Trong toàn bộ quá trình anh đều không chịu buông tay.
Đây chính là thà tháo đồng hồ đeo tay xuống cũng phải ôm cô.
Môi Trì Sương khẽ nhếch lên, buông lỏng tựa vào ngực anh, đem cà vạt của anh chơi đùa, “”Hình như trước đây em từng nghe ai nói qua, chị họ của Dung Khôn hình như là nhà thiết kế nội thất đúng chứ?”
“Ừm, thế nào?”
“Em muốn sửa sang lại ngôi nhà của mình.” Cô nói, “thật ra thì em đã có sớm ý niệm này, nhưng vì bận rộn quá lên vẫn gác lại.”
Mạnh Hoài Khiêm cúi đầu, cằm vừa hay đặt vào đỉnh đầu của cô, hỏi cô, “Ở Ngọc Tinh Thành không thoải mái sao?”
“Cái này không có quan hệ, dẫu sao kia cũng không phải nhà của em.”
“Vậy….”
Anh nhướng mày một cái, cô cũng biết anh muốn nói câu gì, há miệng, siết chặt cà vạt của anh, mắng, “Làm sao, anh còn muốn làm chủ nhà của em sao? Anh đúng là mơ đẹp mà!”
“Anh chỉ cảm thấy em đã ở quen chỗ này rồi, thay đổi chỗ ở có thể sẽ không quen.”
Trì Sương vui vẻ không được, “Ở không quen? Câu này mà anh cũng nói được.”
“Nhưng mà em đã có quyết định.” Cô đẩy anh một cái, miệng kêu: “Anh đi nhanh đến bàn làm việc của em cầm giấy bút và giấy tới đây đi.”
Anh không thể làm gì khác hơn là đứng dậy làm theo.
“Hôm nay em sẽ cấp cho một mình anh đại phúc lợi chưa từng có.”
Cô thần thần bí bí, vừa nói vừa viết trên giấy, “ Vừa hay em còn chưa nghĩ ra muốn sửa sang như thế nào, như vậy đi, anh tới giúp em rút thăm, rút được cái nào em sẽ tráng trí như vậy. như thế nào, có phải rất kích thích hay không?”
“Có phải rất cảm động không? Em đem chuyện quan trọng như vậy đều giao cho anh quyết định nha.”
Mí mắt của Mạnh Hoài Khiêm giật giật.
Mặc dù đã sớm biết tính cách của cô, nhưng vẫn không thể ngăn cản được cô nhất thời nổi hứng.
“Tới đây, nhìn một chút xem, nội dung không nhiều.” Trì Sương chớp mắt nhìn anh, “Có những sai xót em không viết ra, nên viết hai cái, hai chọn một.”
Anh nhận tới hai tờ giấy kia cúi đầu nhìn, vẻ mặt bất lực, thậm chí muốn hướng cô cầu xin tha thứ.
“Nói đến cũng đúng dịp, từ Đường Uyển cách chỗ anh rất gần, khoảng cách sẽ không vượt qua hai cây số, Cẩm Tú phủ đệ thì lại xa.
Đứng ở dưới góc độ của anh, tự nhiên anh hy vọng có thể gần cô một ít.
“Sương Sương”
“đừng hỏi em.”
Trì Sương mặt đầy vô tội nói, “Đã nói sớm với anh rồi, bình thường nên nói điều tốt, làm việc tốt, giữ tâm hồn trong sạch. Những lúc như này, đôi khi phải dựa vào nhân phẩm và may mắn của mình đấy.”
“Anh có thể đi rửa tay trước không?” Mạnh Hoài Khiêm hướng cô cầu xin, “Chờ anh rửa tay xong rồi rút thăm.”
“Mê tín!” cô mắng anh, “Đi đi, anh còn có thể đi cúi lạy thần linh nữa.”
Mạnh Hoài Khiêm gật đầu, “Đúng là anh có ý đó//”
“Nhớ thành tâm nha, bên này theo đề nghị thì quỳ hướng nam sẽ có hiệu quả cao hơn.”
“…”
Mạnh Hoài Khiêm dở khóc dở cười, nhưng chỉ có thể đi phòng vệ sinh, Bên kia truyền tới tiếng nước chảy, Trì Sương nhanh chóng đem tời giấy viết Cẩm tú phủ đệ cất vào trong túi, lại viết một tờ Đường Uyển, cùng tờ giấy còn lại xáo trộn lên ----- cái này dĩ nhiên là trò lừa bịp nhỏ của cô rồi!
Cô đã sớm tám trăm năm muốn sửa sang nhà ở Đường Uyển, khu vực kia rất tốt, căn hộ này cha mẹ của cô cũng rất thích, nơi nào cần phải quấn quýt do dự chứ.
Cho một chút ngon ngọt, để cho anh cao hứng một chút.
Để cho anh biết, dĩ nhiên là do anh được thần may mắn xem trọng nha.
Sau đó, hình như anh bình tĩnh nhưng thực chất là tay chân luống cuống, sai lầm chồng chất lẫn nhau,
Vi dụ như anh đập trứng gà vào bát, để lại vỏ trứng gà còn trứng thì anh ném vào thùng rác…. Trì Sương cảm thấy ai là người bỏ tiền người ấy sai, chỉ cần anh đem mì ăn liền và trứng gà nấu cho tốt thì kia chỉ là sai sót nhỏ mà thôi,
Để cho cô kinh ngạc chính là, lời này của cô vừa nghe cũng biết là đùa giỡn,
Ngày thường, so với quỷ cũng là một minh tinh, lại còn thật muốn đi ăn.
Có thể là ánh mắt chê bai của Trì Sương quá mạnh mẽ, Mạnh Hoài Khiêm đại khái cũng ý thức được giờ phút này mình quá ngu ngốc, lo lắng cô sẽ đổi ý đem anh đánh trở về nguyên hình, trên đường trở về rốt cuộc cũng khôi phục bình thường.
Cả một buổi chiều Trì Sương đều không chú ý đến cái hộp nhung đó, giờ phút này ngồi trên ghế lái cho chút nhàm chán, quơ quơ lễ vật của anh, một bên mở ra, một bên tò mò hỏi, “Cái gì vậy?”
Mạnh Hoài Khiêm ho nhẹ một tiếng, nắm chặt tay lái.
Không đợi anh trả lời, cô đã mở hộp ra, nhất thời ngây ngẩn.
Hộp nhung màu xanh đen, ở giữa chính là viên kim cương màu hồng phấn cho dù ở trong bóng tối cũng sáng chói.
Cô còn tưởng rằng đó là món đồ trăng sức, lại không ngờ đó là một viên kim cương.
“Qủa nhiên” Trì Sương nhìn anh một cái, khép cái hộp lại, “Khó trách vì sao anh lại liên tục hỏi tôi tại sao không thích màu hồng.”
Cô mím môi, không lên tiếng ---- cô không thích màu hồng, nhưng là tiền thì dù là màu hồng thì làm sao có người không thích chứ?
“Tôi muốn thiết kế nó thành một chiếc nhẫn kim cương.” Bầu không khí quá thoải mái, Mạnh Hoài Khiêm không tự chủ được nói ra kế hoạch ban đầu của mình.
Trì Sương chậm rãi nhìn về phía anh, giọng nguy hiểm, “…. Nhẫn kim cương?”
Đây có phải là lực sát thương của người đàn ông chưa yêu bao giờ mang lại? thật là làm cho cô trợn mắt há hốc mồm.
Trời ạ!!! Ai cho anh tự tin như vậy!!!
Cô cũng không nhất định nguyện ý anh làm bạn trai cô, ngược lại anh lại rất tốt, muốn một bước lên trời?
Mạnh Hoài Khiêm sửng sốt một chút, suy đoán cô hiểu lầm, lập tức giải thích, “Không có, tôi không có ý đó.”
“Vậy anh đưa nhẫn làm gì?”
“Tôi không đưa.”
“Anh nghĩ như vậy!!!”
Mạnh Hoài Khiêm á khẩu không trả lời được, chỉ có thể nhận thua, “Chẳng qua chỉ là ý tưởng cứng nhắc mà thôi, nếu là lễ vật, tôi cảm thấy do em quyết định là tốt nhất, nó là của em, bất luận em dùng nó làm gì cũng được.”
Trì Sương ngược lại nghe hiểu ý của anh, vẻ mặt có chút hòa hoãn.
Nó là của em.
Em quyết định công dụng của nó.
Giọng trịnh trọng giống như đem trái tim của anh giao cho cô vậy ---- nó là của em, do em tự xử lý.
“Không nói chắc chết.”
Cô lầm bầm một câu, đem hộp nhung chơi đùa, nhớ lại điều gì đó, lại hung dữ nhìn về phía anh, “Nếu anh đã nhớ rõ lời tôi như vậy, vậy tôi nói trước, gọi là phải đến, hai mươi bốn giờ nghe điện thoại của tôi, anh còn không quên đúng không?”
“Bây giờ tôi phải thêm một khoản nữa.”
Mạnh Hoài Khiêm khiêm tốn lắng nghe.
“Còn nhớ tiệm sủi cảo chiên tôi thích nhất đúng không? Anh phải học tập ông chủ vào, không lên vì tôi thích mà kiêu ngạo đắc ý trong mắt không còn người khác, nghe hiểu không?”
Mạnh Hoài Khiêm nhìn chăm chú đường phía trước, thấy gần đấy có một trạm xăng , anh dừng xe, dừng lại ở chỗ đậu xe, lúc này mới không chớp mắt nhìn cô,”Em nói….em thích?”
Trì Sương cố gắng thu liễm tâm trạng, cô không khách khí đưa ngón tay ra giật tóc anh một ít, muốn nhìn anh đau đớn đến trách móc,kết quả anh vẫn bất động, tròng mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô, thật giống như không có cảm giác đau đớn, mà cô dần chìm vào ánh mắt chuyên chú ôn nhu.
“Động não heo của anh suy nghĩ một chút đi.” Cô gần như không thở nổi, “Anh đã đạt được sự yêu thích từ tôi chưa?”
Hô hấp quấn quanh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, anh cử động, tiến gần cô hơn, chiếc mũi cao chiếm hữu cô.
Ngoài dự đoán, như đoán trước nhưng anh còn chưa hôn mà mặt của Trì Sương so với nhận được nụ hôn ba mươi giây còn đỏ hơn.
Anh.
Anh lại dùng chóp mũi chạm vào cô.
“Cảm ơn.” Anh thành kính nói cảm ơn, vì đây là mơ tưởng mà anh luôn mơ ước, tình yêu của cô.
-
Mạnh Hoài Khiêm nói lời yêu thương sau, cũng không có lừa gạt, cũng không đi khoe khang khắp nơi.
Nếu anh quả thật là kẻ cuồng khoe khoang,và cố gắng thể hiện sự hiện diện của mình một ngày hai lần trên vòng bạn bè, kia ngược lại không giống anh. Anh sẽ lặng lẽ đem hình Trì Sương để trên bàn làm việc, trong bữa tiệc xã giao, nếu như có người hỏi tới tình trạng tình cảm của anh, anh sẽ luôn thản nhiên nói đang có ban gái.
Là một người bạn trai đạt tiêu chuẩn, dĩ nhiên sẽ ủng hộ mạnh mẽ sự nghiệp của bạn gái, ngay cả chị họ cũng không chỉ một lần xúc động với Trì Sương về sự thành công của Mạnh Hoài Khiêm.
“Bây giờ sếp Mạnh làm chủ bữa cơm đều an bài ở nhà hàng của chúng ta…” chị họ nói.
Trì Sương từ một đống văn kiện ngẩng đầu lên, một lần nữa nhấn mạnh sửa sai, “Chị, nói qua rất nhiều lần rồi! Đứng kêu anh ấy là sếp Mạnh nữa, kêu anh ấy là tiểu Mạnh là được rồi.”
Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.
Lúc này không giống ngày xưa, cô cũng không hy vọng cách gọi này làm cho Mạnh Hoài Khiêm tung bay, ở trước mặt bạn bè của cô còn gọi ông chủ làm gì.
Giống vậy, cô cũng hy vọng bạn bè của mình dùng tâm lòng bình thường đối đãi với anh, ở trong mắt cô anh cũng không phải là Mạnh Hoài Khiêm của Áo Lãng, anh chẳng qua chỉ là bạn trai của cô.
Mặt dù từ trước mắt đến lúc này, anh hết thảy đều tốt nhưng đâu ai nói trước chuyện tương lai đâu.
Chị họ không khỏi buồn cười, “Đây không phải gọi là thói quen sao?”
“Thôi đi, nếu anh ấy là bạn trai của em thì phải theo em gọi chị là chị.”
“Được rồi, được rồi, Tiểu Mạnh, tiểu Mạnh được chưa?” trong lòng chị họ hưởng thụ, trên mặt lại vẻ nhu hòa, “Cậu ầy làm chủ bữa tiệc đều an bài ở nhà hàng của chúng ta, nghe nói bây giờ tỏng ngành có lời đồn đại nếu muốn mời anh ăn cơm thì phải tới nơi này.”
Trì Sương mỉm cười, ngoài miệng lại nói, “ bạn học trung học đệ nhị của em có em gái mở siêu thị, vậy em cũng sẽ phải cố ý đi nơi đó mua đồ sao?”
“Được rồi,” chị họ đứng dậy, “Chị không nói nữa, không biết còn tưởng rằng hai đứa không phải là tình nhân nha, chị nói cậu ấy một câu tốt, em có mười câu chỉnh chỉnh chị nha.”
“Chị, chị đây là không hiểu, là tình nhân, “ Trì Sương dừng một chút mỉm cười, nói, “Thinh thoảng cũng là kẻ thù.”
“Chua nha!”
Chị họ đi về phía trước một bước, đụng phải Mạnh Hoài Khiêm đến đón Trì Sương tan làm.
Cô vừa định thốt lên, “Sếp Mạnh” vị tổ tông kia không nặng không nhẹ ho một tiếng, cô lập tức đổi lời, “Tiểu Mạnh tới rồi à?”
Mạnh Hoài Khiêm trước kêu một tiếng “chị”, sau mới trả lời: “Ừm, em tới đón Sương Sương đi ăn cơm.”
“Được.” chị họ cười tươi gật đầu, “Vậy chị cũng phải đi thôi.”
Đưa mắt nhìn chị họ đi ra ngoài, anh mới vào phòng làm việc hỏi cô, “Em vừa mới ho khan, có phải cổ họng không được thoải mái đúng không? Có muốn anh đưa em đến bệnh viện xem một chút không?”
Trì Sương miễn cưỡng dựa người vào ghế làm việc, “thật là ồn ào!”
Anh bật cười, né người đóng cửa lại, đi đến trước bàn làm việc đưa tay cầm tay cô, “Đứng ngồi trước máy tính quá lâu, để cho ánh mắt nghỉ ngơi một chút.”
Cô thuận thế mượn lực đạo này đứng dậy, bàn tay anh phủ ngang hông cô, mang cô đến ngồi ở ghế salon, tay cũng không buông xuống, vẫn ôm cô, ngược lại đồng hồ đeo tay của anh làm cô khó chịu,”Buông ra, nó cộm làm em không thoải mái.”
Anh hơi chần chừ, đưa tay kia ôm lấy cô, rồi tháo đồng hồ ở tay kia xuống, tùy ý để lên bàn trà nhỏ, một tiếng nặng nề vang lên. Trong toàn bộ quá trình anh đều không chịu buông tay.
Đây chính là thà tháo đồng hồ đeo tay xuống cũng phải ôm cô.
Môi Trì Sương khẽ nhếch lên, buông lỏng tựa vào ngực anh, đem cà vạt của anh chơi đùa, “”Hình như trước đây em từng nghe ai nói qua, chị họ của Dung Khôn hình như là nhà thiết kế nội thất đúng chứ?”
“Ừm, thế nào?”
“Em muốn sửa sang lại ngôi nhà của mình.” Cô nói, “thật ra thì em đã có sớm ý niệm này, nhưng vì bận rộn quá lên vẫn gác lại.”
Mạnh Hoài Khiêm cúi đầu, cằm vừa hay đặt vào đỉnh đầu của cô, hỏi cô, “Ở Ngọc Tinh Thành không thoải mái sao?”
“Cái này không có quan hệ, dẫu sao kia cũng không phải nhà của em.”
“Vậy….”
Anh nhướng mày một cái, cô cũng biết anh muốn nói câu gì, há miệng, siết chặt cà vạt của anh, mắng, “Làm sao, anh còn muốn làm chủ nhà của em sao? Anh đúng là mơ đẹp mà!”
“Anh chỉ cảm thấy em đã ở quen chỗ này rồi, thay đổi chỗ ở có thể sẽ không quen.”
Trì Sương vui vẻ không được, “Ở không quen? Câu này mà anh cũng nói được.”
“Nhưng mà em đã có quyết định.” Cô đẩy anh một cái, miệng kêu: “Anh đi nhanh đến bàn làm việc của em cầm giấy bút và giấy tới đây đi.”
Anh không thể làm gì khác hơn là đứng dậy làm theo.
“Hôm nay em sẽ cấp cho một mình anh đại phúc lợi chưa từng có.”
Cô thần thần bí bí, vừa nói vừa viết trên giấy, “ Vừa hay em còn chưa nghĩ ra muốn sửa sang như thế nào, như vậy đi, anh tới giúp em rút thăm, rút được cái nào em sẽ tráng trí như vậy. như thế nào, có phải rất kích thích hay không?”
“Có phải rất cảm động không? Em đem chuyện quan trọng như vậy đều giao cho anh quyết định nha.”
Mí mắt của Mạnh Hoài Khiêm giật giật.
Mặc dù đã sớm biết tính cách của cô, nhưng vẫn không thể ngăn cản được cô nhất thời nổi hứng.
“Tới đây, nhìn một chút xem, nội dung không nhiều.” Trì Sương chớp mắt nhìn anh, “Có những sai xót em không viết ra, nên viết hai cái, hai chọn một.”
Anh nhận tới hai tờ giấy kia cúi đầu nhìn, vẻ mặt bất lực, thậm chí muốn hướng cô cầu xin tha thứ.
“Nói đến cũng đúng dịp, từ Đường Uyển cách chỗ anh rất gần, khoảng cách sẽ không vượt qua hai cây số, Cẩm Tú phủ đệ thì lại xa.
Đứng ở dưới góc độ của anh, tự nhiên anh hy vọng có thể gần cô một ít.
“Sương Sương”
“đừng hỏi em.”
Trì Sương mặt đầy vô tội nói, “Đã nói sớm với anh rồi, bình thường nên nói điều tốt, làm việc tốt, giữ tâm hồn trong sạch. Những lúc như này, đôi khi phải dựa vào nhân phẩm và may mắn của mình đấy.”
“Anh có thể đi rửa tay trước không?” Mạnh Hoài Khiêm hướng cô cầu xin, “Chờ anh rửa tay xong rồi rút thăm.”
“Mê tín!” cô mắng anh, “Đi đi, anh còn có thể đi cúi lạy thần linh nữa.”
Mạnh Hoài Khiêm gật đầu, “Đúng là anh có ý đó//”
“Nhớ thành tâm nha, bên này theo đề nghị thì quỳ hướng nam sẽ có hiệu quả cao hơn.”
“…”
Mạnh Hoài Khiêm dở khóc dở cười, nhưng chỉ có thể đi phòng vệ sinh, Bên kia truyền tới tiếng nước chảy, Trì Sương nhanh chóng đem tời giấy viết Cẩm tú phủ đệ cất vào trong túi, lại viết một tờ Đường Uyển, cùng tờ giấy còn lại xáo trộn lên ----- cái này dĩ nhiên là trò lừa bịp nhỏ của cô rồi!
Cô đã sớm tám trăm năm muốn sửa sang nhà ở Đường Uyển, khu vực kia rất tốt, căn hộ này cha mẹ của cô cũng rất thích, nơi nào cần phải quấn quýt do dự chứ.
Cho một chút ngon ngọt, để cho anh cao hứng một chút.
Để cho anh biết, dĩ nhiên là do anh được thần may mắn xem trọng nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.