Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Chương 77:

Lâm Miên Miên

02/01/2024

Mạnh Hoài Khiêm không ở Bắc Kinh, cuộc sống của Trì Sương vô cùng màu sắc.

Sáng sớm lái xe đến Đường Uyển quán, cùng chị họ của Dung Khôn chạm mặt, ở trong nước, mối quan hệ giữa cá nhân mới quan trọng, lấy danh tiếng của Vưu Tịnh Thư trong giới thiết kế nội thất, cô phải xếp hàng đến cuối năm lận, khoảng thời gian này là kỷ nghỉ phép của cô ấy, Dung Khôn dùng đủ mọi cách mềm dẻo, cứng rắn mới làm cô ấy gật đầu đáp ứng đơn hàng của Trì Sương.

Đây là lần đầu tiên Trì Sương tự mình sửa sang nhà cửa, tự nhiên hết sức nghiêm túc.

Cô mở túi ra, từ trong túi cầm cà phê đưa cho Vưu Tịnh Thư, cười nói, “Thử một chút, đây là bảo vật dưới đáy rương của nhà hàng của tôi đấy.”

Vưu Tịnh Thư nhận lấy, uống một hớp, giơ ngón tay cái tán thưởng: “Không hổ là bảo vật.”

“Muốn giết gà thì cần dùng ngưu đao mà” Trì Sương đùa giỡn nói, “Mời cô tới thiết kế ngôi nhà này, tôi có cảm giác khuất tài (*) mà, nhưng mà quả thực không có biện pháp khác, tôi ở chỗ này ít nhất phải mười năm, đương nhiên phải hy vọng thoải mái một chút. Làm phiền chị rồi.”

(*) Khuất tài: nhân tài không được trọng dụng; có tài mà không phát huy được

“Mười năm”

Vưu Tịnh Thư chế giễu nói, “xem ra là Hoài Khiêm còn phải cố gắng nhiều.”

Trì Sương chỉ mỉm cười một cái.

Từ đầu đến cuối cô đều cho là, ở chuyện khác đều có thể đi một bước muốn mười bước, duy chỉ tình cảm là không thể.

Có thể cùng Mạnh Hoài Khiêm đi tới cuối cùng được không, đây đều là ẩn số, chỉ có ở tương lai cô mới biết được.

Lần này Trì Sương mang Vưu Tịnh Thư đến khảo sát nhà ở, khi Vưu Tịnh Thư tiến vào trạng thái làm việc có chút quên mình, đến lúc kết thúc, đã là buổi trưa, đang lúc ấy, chỗ huyền quan truyền tới tiếng chuông cửa, Trì Sương đi qua mở cửa, kinh ngạc không thôi, ngoài cửa là Mạnh Hoài Khiêm phong trần trở về.

“Sao anh lại tới?”

“Tới xem một chút.” anh lời ít ý nhiều nói, “Thuận tiện cùng em mời chị Tịnh ăn bữa cơm.”

Vưu Tịnh Thư vẫn còn ở ban công ngắm cảnh.

Mạnh Hoài Khiêm nín thở ngưng thần, chắc chắn không nghe thấy tiếng bước chân, một tay kéo cô vào ngực, cằm để trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng hôn một cái,

Cô dĩ nhiên muốn tránh, dẫu sao trong nhà còn một người cô không quen đang làm việc cho cô

Bọn họ ở nơi này lén lén lút lút được coi là chuyện gì nha?

“Không sao đâu, đừng sợ, anh nghe được.” anh ở bên tai nhỏ giọng nói.

Cũng mai Mạnh Hoài Khiêm không phải là người không biết xấu hổ, ôm chưa tới hai phút liền buông cô ra, tự nhiên cầm tay cô đi vào phòng khách, khách khí chào hỏi, “Chị Tịnh.”

Vưu Tịnh Thư đang chụp hình, nghe vậy quay đầu lại, ống kính hướng về một đôi kim đồng ngọc nhữ, cô theo bản năng nhấn chụp một cái.

Cô ấy thở dài, :”Thật đúng là xứng đôi.”



Vốn là Mạnh Hoài Khiêm cùng Trì Sương muốn mời Vưu Tịnh Thư ăn bữa cơm, chẳng qua là lúc bọn họ ra đến trước cửa, Vưu Tịnh Thư còn có chuyện khác, không thể làm gì hơn là để lần sau rảnh rồi đi.

Tiểu biệt thắng tân hôn, đối với đôi tình nhân đang trong thời kỳ nồng nhiệt mà nói, chia cách bốn, năm ngày đã là khó khăn rồi. Mạnh Hoài Khiêm cuối cùng cũng cảm nhận được cảm thụ cảm giác chia cách, suy nghĩ muốn ở cùng cô nhiều một chút, nhưng công việc trên tay một cọc lại tiếp một cọc, một khi dừng lại một công việc thì sẽ kéo theo nhiều công việc nặng nhọc hơn.

Vì vậy bọ dạng này rơi vào trong mắt Trì Sương, liền đặc biệt đáng thương.

Anh rất muốn ôm cô, nhưng anh chỉ có hai cánh tay.

Cô không phải lần đầu tiên mới biết anh, hơn một năm trong quá khứ, anh chưa từng bận rộn như vậy, chẳng lẽ năm nay thị trường biến động? Ngay cả một ngày nghỉ cũng không có. Chính là đoán được nguyên nhân anh bận rộn như vậy, cô cũng không hỏi quá nhiều.

không có ý nghĩa, cũng không cần phải hỏi nhiều.

Mỗi một người đều phải chịu trách nhiệm cho quyết định của mình, cô cũng giống vậy, chẳng lẽ mối quan hệ kia của cô cùng Lương Tiềm bị người khác lãng quên sao? Dĩ nhiên cô cũng sẽ nghe được nhiều lời đồn đại --- nhưng nếu cô dám bước đến ngày hôm nay thì cô đã sớm chuẩn bị xong tâm tư.

Cô có thể làm, cũng chỉ có thể ở lúc anh không rảnh, thời điểm muốn ôm cô, chủ động đưa tay ra ôm anh trước.

“Hôm nay anh phải làm trong bao lâu?”

“Trước bảy giờ hẳn là xong.” nếu như bây giờ đang trên đường tới công ty.

Trì Sương:”...”

Vô cùng hối hận đã hỏi câu này.



Kể từ bây giờ đến bảy giờ, còn tận 6 giờ nữa nha!

Quá đáng, thật quá đáng mà!

Cô có thể giả vờ như chưa có chuyện gì phát sinh không?

Mạnh Hoài Khiêm không hổ là người đa mưu túc trí mà cô dán nhãn lên người anh, giống như cá mập dưới biển sâu ngửi được mùi gì đó, lập tức hỏi, “Theo anh đi làm?”

“Có thể hối hận không?” Trì Sương uể oải nói, “Hơn sau giờ rất khó khăn nha.”

Mạnh Hoài Khiêm ôm chặt cô, sử dụng kĩ năng rao hàng cả đời của mình, không ngừng tăng thêm sức nặng, định đánh động cô, “Anh nhìn em hôm nay cũng rất mệt mỏi, em có thể ở trong phòng nghỉ ngơi của anh ngủ trưa, em ngủ trưa nửa giờ thì còn lại năm giờ, xem một bộ phim mất hai giờ, mua đồ trên mặng một giờ, dùng trà trưa cũng mất một giờ, còn lại một giờ...”

“Làm gì vậy?”

“Chơi điện thoại di động của anh.”

“...điện thoại di động của anh có gì tốt mà chơi!”

Cuối cùng Trì Sương vẫn theo Mạnh Hoài Khiêm tới Áo Lãng.

Đây là lần đầu tiên cô tới phòng làm việc của anh, khó tránh khỏi hiếm lạ, dưới ánh mắt nhìn tới bàn làm việc của anh dừng một chút, tò mò cầm con heo màu hồng đốm nhỏ lên, chỉ cảm thấy vô cùng quen thuộc, mà Mạnh Hoài Khiêm đang mở máy tính lên, cúi đầu, che dấu thần sắc không được tự nhiên.

“Thật là đúng dịp.”

Trì Sương lầm bầm, “Trước kia em cũng mua gấu bông này.”

Trong ấn tượng của cô từng mua một món đồ như vậy, đến nỗi ném đi đâu rồi cũng không có ấn tượng.

Nhưng mà, Mạnh Hoài Khiêm là một người không qua loa bao giờ, lại cò mua món đồ chơi này, cũng làm cô thật bất ngờ, cô còn muốn treeo ghẹo anh mấy câu, trong phút chốc, cô sửng sốt, khó tin nhìn về phía anh, “Không phải, anh à?”

Chuyện này Mạnh Hoài Khiêm cũng rất muốn kêu oan.

Ban đầu chỉ là không muốn để cho người ngoài đem tất cả đồ của cô ném đi, liền để cho trợ ý Trương cho vào túi, sau đó trợ lý của anh đến lấy đi.

Lấy về rồi để chỗ nào vậy?

Chỉ có thể đặt ở chỗ của anh.

Mà bây giờ khi cô cầm đồ trang trí, mặt không thể tưởng tượng được, anh há miệng một cái, nhưng không biết giải thích từ chỗ nào,

Có trăm miệng cũng không thể bào chữa, nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được.

Trì Sương chê bai nhìn anh, “Anh.... còn có sở thích này?”

Đồ trăng trí này cô để trong phòng làm việc của Lương Tiềm, làm sao! Tới chỗ của anh! Tại sao lại ở đây!?

“Anh không có.”

Mạnh Hoài Khiêm đỡ trán, chỉ có thể tận lực bình tĩnh lại nghiêm túc nói rõ ngọn nguồn.

“Thật đúng là xem thường anh mà.” Trì Sương ý vị thâm trường nhìn anh, “Qủa nhiên không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.”

Mạnh Hoài Khiêm nghẹn lời.

Bây giờ anh bắt đầu hối hận, hối hận đã cầu cô theo anh đi làm.

“Thôi______”

Trì Sương xua tay, bộ dáng, “Khuyết điểm nhỏ này của anh cũng không nguy hiểm tính mạng, em bất đắc dĩ tiếp nhận đi”, lại bắt đầu trò chơi tìm bảo bối, dưới ánh mắt muốn nói lại thôi của Mạnh Hoài Khiêm,, nhìn cô lục soát ra vật phẩm quen mắt vứt bỏ.

“Không cần đem những thứ này làm bảo bối, “ chắc chắn rằng không còn con cá nào lọt lưới, Trì Sương ngồi trên đùi anh, tay bưng mặt anh xoa nắn, lời nói thành lhaanr, “Những thứ này em cũng sẽ mua cho anh, không nên đi hâm mộ người khác, có biết không?”

Có thể cũng cảm thấy chuyện này vừa hoang đường vừa buồn cười, Mạnh Hoài Khiêm trầm mặc một hồi, nói, “Mua nhiều một chút.”

Trì Sương ngạc nhiên, chôn mặt ở bả vai anh cười to.

Tại sao cô lại thích Mạnh Hoài Khiêm nhỉ?

Chính là do anh rất hiểu cô nha

-

Cuộc sống bận rộn trôi qua thật nhanh, bất tri bất giác lại là giao thừa rồi.



Mạnh gia mặc dù thân thích không tính là ít, có thể trong cuộc sống như thế, mỗi gia đình cũng chỉ dành thời gian cùng những người thân cận nhất vượt qua, hàng năm vào lúc này, Mạnh Hoài Khiêm cũng trở về nhà cũ ở mấy ngày.

Sáng sớm, quản gia cùng dì giúp việc ở lại xử lý công việc đâu vào đấy.

Cha Mạnh đem giấy trải ra, đang trầm tư suy nghĩ về câu đối.

Thân Ngọc Quân sẽ đích thân tới phòng bếp nấu một nồi cháo gà, Mạnh Hoài Khiêm sẽ tự giác làm hạ thủ cho cha mẹ, mài mực cho cha, rửa táo đỏ, gừng cho mẹ. Thật ra thì, bọn họ cũng chỉ là một nhà ba người bình thường mà thôi.

Lúc mọi người đang làm việc của mình, quản gia đang dán hoa trên cửa sổ kích động bước nhanh vào, nói chuyện đều mang giọng run rẩy, “đại thiếu gia, đại thiếu gia trở về rồi!”

Tiếng xưng hô đại thiếu gia này nhiều năm đã nhiều năm không ai nói.

Hai vợ chồng cũng hoảng hốt một trận.

Cha Mạnh phục hồi lại tinh thần, chân như nhũn ra, nhưng vẫn là quản gia đỡ được, từng bước từng bước đi tới cửa.

Trong sân, ông lão hôm nay chỉ mặc một áo choàng đen dài, ông ta đã già nua nhưng vẫn đứng thẳng, như cây tùng bách lẫm liệt trong trời đông giá rét, vẫn có thể nhìn thấy khí độ bất phàm thời thịnh niên.



Gần hai mươi năm qua, cha Mạnh trải qua một cái tết vui vẻ nhất.

Đêm giao thừa sau khi ăn xong, hay anh em đi thư phòng tâm sự, Mạnh Hoài Khiêm thì bồi mẹ ở trong sân tản bộ, mẹ con hai người đều ăn ý không có ý quấy rầy hai người anh em đã mười mấy năm không gặp mặt.

“Là con mời bác của con trở về à?”

Mạnh Hoài Khiêm nhàn nhạt cười.

“Ba con thật ra cũng rất...” bọn họ là gia đình truyền thống, không có thói quen đem từ “yêu” đặt trên mép miệng, Thân Ngọc Quân dừng một chút, sửa lại, “Ông ấy rất để ý đến con, dù con không mời bác của con trở lại, ông ấy cũng không ngăn cản.”

Ngay cả bà cũng không nghĩ tới, con trai lại mời được anh trai trở lại.

“Cho nên con cùng muốn hoàn thành tâm nguyện của ông ấy.”

Mạnh Hoài Khiêm đỡ bà lên cầu thang, thấp giọng nói, “Nhưng mà con quả thật cũng có tâm tư.”

Anh biết, cho tới bây giờ anh vẫn không phải là lựa chọn tốt nhất của Trì Sương.

Cô tùy hứng, tự do, thoải mái, nếu như cô cùng anh ở một chỗ phải đối mặt với rất nhiều trắc trở cùng phiền toái, vậy anh cũng sẽ cảm thấy mình là một trò đùa.

Cô không cần phải trải qua mưa gió----

Nếu như co, đó cũng là do anh mang tới, đã như vậy thì anh cần gì phải kéo cô dầm mưa, anh vốn có thể mở ô lên.

Lúc nhận được điện thoại của Mạnh Hoài Khiêm, Trì Sương đang cùng cha mẹ vừa uống rượu vừa đánh bài tú lơ khơ.

Đây là tập tục truyền thống của gia đình họ.

Trì Sương nhìn qua điện thoại hiển thị, do dự muốn nhận hay không. Cô cùng Mạnh Hoài Khiêm nói yêu đương cũng chỉ có mấy tháng, còn chưa ra mắt cha mẹ đâu.

Trì Sương khẩn trương nhìn chằm vào lá bài, chỉ cảm thấy tiếng chuông có chút ồn ào, đang có ý nghĩ muốn tắt máy, nghe thấy tiếng thúc giục, “Mau nghe nha.”

Cô không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là nghe điện thoại, hùa theo trả lời mấy câu.

Mạnh Hoài Khiêm cũng phát giác cô lúc này không thuận tiện nghe điện thoại, đang muốn nói gặp lại sau, lại nghe được Trì Sương đột nhiên kêu một tiếng, “A!”

Anh nhất thời khẩn trương, vội vã hỏi, “Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì à?”

Trì Sương giận đến mức ngứa răng, ảo não cực kỳ, “Mạnh Hoài Khiêm, đều do anh, đều tại anh! Cùng anh nói chuyện một chút làm em không chú ý đánh sai bài rồi, phá hủy một đôi heo (bịa nha, mình không hiểu thuận tử là gì nữa”).

Lá bài trong tay sắp bị cô vò đến biến dạng, hận không thể kéo yêu tinh hại người trong điện thoại ra mắng cho một trận mới hả giận.

Cô là chủ.

“Hoan hô!”

Hai người đang đấu với cô khoa trương vỗ tay chúc mừng.

Mạnh Hoài Khiêm đi tới bên bệ cửa sổ an tĩnh, bên đầu dây điện thoại kia truyền tới tiếng cười vui ồn ào, anh cũng không nhịn được cười một cái.

Anh hy vọng cô vĩnh viễn luôn vui vẻ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook