Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Chương 84: chương 84(2)

Lâm Miên Miên

10/01/2024

Đã từng có lúc cô là người mà anh nói chuyện điện thoại nhiều nhất.

Mới hai năm đúng không?

Thoáng như cách một đời vậy.

“A lô.”

Đầu kia truyền tới giọng nói của cô, cổ họng của Mạnh Hoài Khiêm như bị người ta bóp lại.

“Mạnh Hoài Khiêm?”

“Ừm”

Trì Sương cười một tiếng, không khác bình thường là mấy nhưng anh vẫn nghe được cô mệt mỏi.

“Đã đặt xong làng du lịch rồi, tùy thời đều có thể đến.” Mạnh Hoài Khiêm nói, “Tôi gửi địa chỉ cho cô, trực tiếp đi đến luôn là được.”

“Được, tót,” cô dừng lại mấy giây, “Cảm ơn.”

Giọng điệu lạnh nhạt tựa như lần đầu tiên nói chuyện điện thoại.

Tựa như quên mất ban đầu cô chỉ huy như thế nào, ra lệnh cho anh ra sao.

Mạnh Hoài Khiêm vốn sẽ không an ủi người khác, nhất là đối phương là cô, cho dù đã lâu không liên lạc nữa cũng không xuất hiện trước mặt cô, anh vẫn theo bản năng cân nhắc từ ngữ, cân nhắc tâm trạng cô, không có mặt đối mặt, cô cũng chưa nói mấy chữ, anh giống như người rời sân trường nhiều năm vậy, đột nhiên đối mặt với một tờ bài thi, tay chân luông cuống.

“Không co chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây.” Trì Sương lại mỗi lần nữa lịch sự nói cảm ơn.

Mạnh Hoài Khiêm ừ một tiếng, “Có chuyện gì đều có thể gọi điện thoại cho tôi.”

Anh không phải đang khách sáo.

Anh biết, người đầu dây bên kia cũng biết.

Nhưng mà cô lại không để trong lòng, lãnh đạm nói, “Cảm ơn.”

...

Sau khi cúp điện thoại, Trì Sương để điện thoại vào túi, trở về phòng bệnh. Cha mẹ cô chẳng qua là khí huyết công tâm, có một người cao huyết áp cần phải nằm viện quan sát, một người khác bị cô cưỡng chế bắt buộc phải ở bệnh viện 2 ngày, thuận tiện làm kiểm tra sức khỏe toàn diện.

Có lẽ là ảo giác của cô.

Cô lại hoa mắt thấy được vài ngọn tóc trắng xen lẫn mái tóc đen nhánh xinh đẹp của mẹ.

Nhờ vào sự nghiệp diễn viên 10 năm của mình, mỗi một bộ phim, mỗi một vai diễn hòa thành, cô đều đem cảm xúc của mình đựng vào trong lồng thủy tinh, không bị ảnh hưởng bởi ngoại giới. Lần này cũng vậy, cô cũng tự mình nói, đây chẳng qua chỉ là một vai diễn trong cuộc đời của mình mà thôi.

Một chút cũng không quan trọng.

Cô vẫn sẽ như mười năm kia mỗi một lần diễn vai vậy, rất nhanh bước ra khỏi vai diễn đó.



Cho nên cô mới có thể khôi phục bình thường nhanh như vậy ---- ít nhất trong mắt người ngoài cô vẫn ổn.

Dĩ nhiên cô cũng muốn đắm chìm trong thế giới của mình, tự oán tự ăn năn cũng không có gì không tốt cả, đây cũng là một phương thức chữa lành vết thương, nhưng mà cô không thể. Cô có quá nhiều chuyện đang chờ cô giải quyết,”bắn ngược” là hai từ mà học sinh tiểu học thường dùng, nó lại thích hợp dùng giữa cô và họ hàng, bạn bè.

Cô đau một chút thì cha mẹ lại cảm thấy đau vô cùng.

Đều nói đời người là một trận độc hành, cô cũng không nghĩ như vậy, từ trước đây một nhà ba người bọn họ, cô ở giữa đội ngũ hoặc ở phía sau được ba mẹ dắt đi, khi cô trưởng thành cô trở thành người dẫn đường, người dẫn đường làm sao có thể bị lạc phương hướng chứ?

“Đặt ở làng du lịch rồi.” Trì Sương bật tivi trong phòng lên, “Chờ lúc nữa con nói với bọn họ một tiếng, sáng sớm ngày mai liền qua bên kia ăn cơm.”

Trong mắt Thành Đan Phượng có thể thấy đã già đi rất nhiều.

Một ngày một đêm nước mắt cũng chảy hết.

Chẳng qua là nghĩ đến vẻ mặt của con gái ở trên đài mờ mịt luống cuống, bà đau đến nghẹt thở.

không phải mất thể diện, không phải không có thể diện, nếu như có thể, bà muốn làm mụ điên trong mắt mọi người, bà muốn xông lên đánh chết Lương Tiềm.

Chẳng qua là bà không thể, dưới đài nhiều người ngồi như vậy, bà không muốn mọi chuyện tồi tệ hơn.

“Không cần.” hơi thở Thành Đan Phượng mong manh nói.

Cha Trì còn đang ngủ say, huyết áp của ông ấy vốn cao, may mà lần này kịp thời, nếu không hậu quả cũng không thể chịu nổi.

Trì Sương lại đi qua kéo chăn cho cha, nhìn cha mình, lại nhìn thiết bị giám sát bên cạnh, “Bọn họ từ quê lên, đến một bữa cơm cũng không bỏ được nha, bà Thành lúc nào bà trở lên keo kiệt như vậy?”

Mắt thấy mẹ mình lại đau lòng rơi lệ.

Trì Sương hít một hơi sâu, chỉ cảm thấy trong không khí đều là mảnh thủy tinh tan vỡ, theo hô hấp của cô, tất cả đều chiu vào trong thân thể của cô.

Cô cố nén nước mắt, đi tới, đưa tay, ôm mẹ đang ngồi ở trên giường bệnh vào ngực, không như khi còn bé mẹ an ủi cô vậy, vỗ nhẹ vào bả vai bà, “Mẹ, con không có chuyện gì, những chuyện kia đều đã qua, tương lai cuộc sống sẽ không bết bát như ngày hôm qua.”

“Ngéo tay.”

Cô đưa ngón út ra, “Mẹ cũng đừng khóc nữa, không có chuyện gì lớn.”

Thành Đan Phượng nghẹn ngào gật đầu, được con gái ôm bà cũng dần dần bình tĩnh lại.

Trì Sương đỡ mẹ nằm xuống.

Cô chậm rãi đi tới bệ cửa sổ, ánh nắng chiếu lên cánh tay cô, ấp ám.

Sau cơn mưa trời lại sáng thôi.

-

Hôm sau.



Dưới sự an bài của Trì Sương, bạn bè thân thích dời trận địa, kéo rương hành lí ngồi lên xe tới làng du lịch còn chưa chính thức kinh doanh.

Buổi sáng mặt mày của mọi người còn ủ đột, vào lúc tới địa phương này, thấy cảnh sắc xung quanh xinh đẹp đều tò mò.

Nhìn quanh, cuối cùng cũng khôi phục tinh thần.

Trì Sương nhận lấy thẻ mở cửa phòng, phân phát từng cái cho mọi người.

“Có thể vào phòng nhìn một chút, nghỉ ngơi một chút đến giờ cơm sẽ gọi điện thoại cho mọi người nha.” cô cũng là lần đầu tiên tới đây, còn không quá quen thuộc, “Ở phòng ăn là được, cố ý tìm mấy đầu bếp có tay nghề tốt đến, hôm nay có lộc ăn rồi.”

Cô mặc chiếc váy màu lam nhạt, khí sắc không tệ, thần sắc sáng láng.

Các thân thích lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhóm, đồng thời vào thang máy đi tìm phòng của mình, lúc này cũng không quên chửi rủa Lương Tiềm, “Thật không phải đồ tốt lành gì! Thua thiệt lúc trước tôi còn cảm thấy hắn không tệ, ban đầu sao hắn không chết luôn cho rồi!”

“Chúng ta cứ nhìn xem, loại người thiếu đạo đức như này về sau sẽ không có kết quả tốt!”

Vào buổi trưa.

Màu sắc thức ăn quả nhiên phong phú, Trì Sương đem rượu mình cất giữ đều lấy ra, bưng ly, ở mỗi một bàn đều mời rượu, rất nhanh, gò má trắng noãn của cô ửng hồng, “mọi người ăn uống ngon miệng, con đã bao hai xe bus, trưa mai ở bên này lên đường, tài xê, hướng dẫn viên du lịch đều an bài xong rồi, mọi người ở nơi này đi xung quanh một vòng, sau đó mới về nhà, cũng không thể tới đây một chuyến nơi nào cũng không thể đi đúng không? Vốn là con phải mang mọi người đi chơi mà, nhưng bây giờ mọi người cũng biết tình huống, con thật sự không thể đi được, vô cùng xin lỗi mọi người.”

Cô của cô và dì thương cô, bật khóc.

Trì Sương vừa cười vừa an ủi, “Thật ra đây là chuyện tốt nha, tốt lắm, tâm sự hỏng bét cũng đừng nghĩ đừng nói nữa, chơi thật vui vẻ đi!”

Đến chạng váng tối tâm tình của các thân thích cũng khá hơn nhiều, cho dù thời tiết đã không còn lạnh nữa vẫn đều hẹn nhau đi ngâm suối nước nóng. Trì Sương một thân một mình đi trên con đường mòn sạch sẽ, làng du lịch có hồ nhân tạo lớn, yên tĩnh dị thường,

Cô ngồi ở ghế ngồi ven hồ, miễn cưỡng dựa lưng vào ghế, ngón tay đang kẹp một điếu thuốc.

Cuối cùng vẫn không rút ra.

Cô vốn là chán ghét chuyện nào đó căn bản cũng sẽ không đi làm, chẳng qua là không nhịn được tò mò, thời điểm phiền lòng hút một điếu thuốc sẽ hóa giải cảm xúc thật sao?

Cô vẫn chưa tin.

Chờ khói thuốc ngày càng ngắn, cô từ trong túi xách cầm ra khăn giấy, bao lại điếu thuốc này, đứng dậy tìm thùng rác ném vào, hoàn toàn quên mất trên ghế dài còn bao thuốc và bật lửa bị cô lãng quên.

Cho đến khi trên con đường này bóng dáng cô ngày càng mờ dần, Mạnh Hoài Khiêm mới từ bên kia đi tới.

Anh cũng không biết trên ghế dài có gì hấp hẫn anh ---- ngày hôm nay sau khi tan làm, thỉnh thoảng anh cảm thấy tâm không yên, nhưng cũng không biết nguyên nhân vì sao, cho đến khi nhận được cuộc gọi của chị họ, anh muốn đi nhìn một chút, liền để cho tài xế lái xe chở anh tới.

Sắc trời đã tối, đèn đường lại mờ tối, cho đến khi anh chuẩn bị đứng dậy mới ngoài ý muốn phát hiện ra bao thuốc lá.

Anh chần chừ một chút, vẫn là cầm lên, trên bao thuốc lá còn một chiếc bật lửa.

Trong gói thuốc lá ít đi một điều.

Quỷ thần xui khiến, anh từ trong rút ra một điếu thuốc, đốt!

-----

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook