Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó
Chương 86: Chương 86 (2)
Lâm Miên Miên
11/01/2024
Trì Sương thờ ơ nhìn lướt qua, lại thu hồi tầm mắt.
Thời gian của cuộc gọi này không ngắn, chờ lúc cô xử lý chuyện xong, chuẩn bị lên làu nhìn xem sửa sang có sơ xài hay không thì Mạnh Hoài Khiêm trở lại, xách một túi được anh bảo hộ trong ngực, không có dính lấy một giọt nước mưa.
Anh đưa túi đưa cho cô.
Bên trong nhà hàng bật đèn, sáng như ban ngày vậy.
Cô nhìn thấy logo trên túi: gà viên chiên chiên giòn
Hô hấp của cô chậm nửa nhịp, ánh mắt chậm rãi di chuyển, nhìn khuôn mặt anh tuấn cách đó không xa, cự tuyệt: “Tôi không muốn ăn.”
Mạnh Hoài Khiêm ngẩn người, “Vẫn còn nóng.”
“Tôi nói là tôi muốn ăn cái này sao?” Trì Sương hỏi.
Cô phải thừa nhận, người này xác nhận là có bản lãnh, anh có thể dễ dàng khơi mào lửa giận của cô.
Quá khứ cũng vậy, bây giờ vẫn vậy.
Thấy anh yên lặng, cô lạnh lùng nói, “Không cần thiết, Mạnh Hoài Khiêm có cần tôi nhắc nhở anh lần nữa sao, lòng tốt dối trá kia của anh, xin đừng dùng trên người tôi, tôi rất mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi.”
Chân trời truyền tới một tiếng sét.
Mạnh Hoài Khiêm thần sắc u ám không rõ, giọng anh có chút thấp, lại có chút khàn khàn, “dối trá?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Trì Sương nhìn thẳng vào anh, đến gần hai bước, sau cơn mưa không khí cũng mát mẻ, anh có thể ngửi thấy rõ mùi hương của cô, bao bọc anh làm anh không nhúc nhích được.
“Bây giờ anh lại muốn làm cái gì? Làm sao, lại muốn chiếu cố tôi?” Trì Sương chế giễu, “Vậy lần này lấy thân phận gì? Tôi cùng Lương Tiềm đã không còn quan hệ gì, anh phải chiếu cố thì đi chiếu cố bạn gái bây giờ của anh ta đi, nhanh đi đi.”
“Trì Sương” anh khắc chế lại khắc chế, vẫn không nhịn được, đè giọng nói, “Cô nhất định phải nói như vậy sao?”
“Nếu không thì sao? Anh muốn tôi rơi nước mắt cảm kích?” Trì Sương cất giọng, “Ai hiếm la anh chiếu cố chứ, ai hiếm lạ anh hỗ trợ, từ đầu đến cuối không phải là anh tự quyết tự làm sao? Anh có hỏi qua tôi sao? Muốn chiếu cố, liền không nói lời nào lại gần, không nghĩ chiếu cố, không nói tiếng nào liền đi, Mạnh Hoài Khiêm, chuyện này tôi căn bản lười nói, anh bây giờ mua gà viên chiên kia là muốn làm cái gì?”
“Thật xin lỗi.” trong giọng nói của anh cũng đầy ắp sự đau khổ cùng tự trách, anh siết chặt túi trong tay, gần xanh trên mu bàn tay ẩn hiện.
“Ai hiếm lạ lời xin lỗi của anh?” Trì Sương cười lạnh một tiếng, “Anh nói đi, anh muốn thứ gì từ tôi? Nếu lòng tốt, đạo đức giả dối của anh không có chỗ nào đặt thì cũng không cần cho tôi, nơi này của tôi không phải chỗ thu gom rác rưởi!”
“Cô đang khó chịu.”
ánh mắt Mạnh Hoài Khiêm thâm trầm, anh nói, “Cô đang rất đau khổ.”
Tám chữ ngắn ngủi này, đem lửa giận của Trì Sương khơi mào, cô hít một hơi sâu, nhưng lại cảm thấy không nên cùng người này nói nhảm, chỉ có thể mặt không đổi nói, “Anh có thể đi rồi, anh có thể lăn đi.”
Cô bình tĩnh.
cô tô son trát phấn dựng lên vẻ giả tạo.
Thể diện của cô.
Để cho anh khó chịu đến tột đỉnh, lần này anh không nghe sự phân phó của cô, anh đi về phía cô hai bước, hai người cách ngày càng gần, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, anh đưa mắt nhìn cô, “Tôi đã thấy nhiều vẻ mặt của co, biết cô lúc tức giận có hình dáng gì, biết lúc cô thương tâm khổ sở có bộ dạng ra sao.”
Anh nhớ lại những điều trong quá khứ.
Trì Sương, thời điểm lúc cô tức giận sẽ ném dép, sẽ tức giận mắng to.
Thời điểm cô thương tâm sẽ lớn tiếng khóc.
Mà không bàn về lúc nào thì vẫn tràn đầy phong phú.
Anh căm ghét Lương Tiềm.
Càng căm ghét mình.
Anh chậm rãi thở ra một hơi, rõ ràng thân thể cao lớn, giờ phút này ở trước mặt cô lại nhỏ bé, khẩn cầu, “Trì Sương, tôi không muốn cô sẽ trở thành người như tôi, anh ta không đáng giá, không đáng giá vì anh ta mà thay đổi. không có ai đáng giá cả.”
“Cút! Anh cút cho tôi!” Trì Sương giận đến ngực phập phồng, lòng cô đã cháy, cô sớm bị chọc giận, tất cả những cảm xúc bị giấu đi của cô, tất cả vân đạm phong kinh đều là giả tưởng, cô chỉ hận Lương Tiềm không thể lập tức ra cửa bị xe đụng chết, tốt nhất là bị ép thành bùn nát, cô mới có thể vỗ tay khen hay.
Cô cắn răng nghiến lợi hy vọng sau này Lương Tiềm không thể tốt hơn.
Cô không muốn hắn hối hận, hắn chỉ phải hối hận một phần cũng chỉ để cho cô vô cùng chán ghét, cô muốn hắn mất đi tất cả, cô muốn hắn sống không bằng chết.
Òn có người trước mặt này.
Cô hy vọng anh vĩnh viễn biến mất trước mặt cô.
“Anh ta đã chết.” Mạnh Hoài Khiêm muốn đưa tay chạm vào cô, nhưng ở không trung buông xuống, nắm chặt thành quyền, “Cô cứ coi như cậu ta đã chết như lúc đầu đi, có được không? Khi đó chỉ cần một tháng là cô thoát khỏi, lần này rút ngắn, nửa tháng thôi có dkd hay không?”
Trì Sương lửa giận công tâm.
Trong tay có cái gì đều hướng về phía anh đập, trong đầu lý trí kia rốt cuộc cũng bị anh cường thế kéo đứt.
Cô quá tức giận.
Anh nói không sai, cô đnag tức giận, cô đang đau khổ, cô đang thương tâm, không thể được sao? Đó là người cô yêu, đó là hôn lễ mà cô trông đợi, cuối cùng lại lấy phương thức xấu hổ như vậy kết thúc, cô không phải người làm sắt thép, sẽ không có ngày một ngày hay mà đem nó từ bỏ được ---- đây chính là điều Lương Tiềm muốn thấy có phải không?
Cô nhịn được, cực lực nhịn được.
Nước mắt, sự đau đớn, bi thường cũng không thể mang đến cái gì, nó chỉ làm cho người đàn ông kia hưng phấn hơn thôi.
Những người khắc cho dù hèn hạ không thể chịu nổi, cho dù trở thành một con chuột thì có liên hệ gì với cô?
Cô muốn một cuộc sống tử tế.
Bất kỳ người nào, bất kỳ chuyện nào cũng không thể đáng ngã cô.
Những người bẩn thỉu này, những người đê hèn này không nên xuất hiện thêm lần nữa trong cuộc sống của cô!
Bọn họ tại sao lại không chết đi, tại sao không đi chết đi!
Cô chỉ cho phép bản thân có mấy phút thất thố.
Chỉ cần mấy phút này là tốt rồi.
Mạnh Hoài Khiêm như một pho tượng vậy, như bao cát, không nhúc nhích mặc cho cô phát tiết. Anh không quan tâm cô giờ phút này có suy nghĩ gì về anh, ngay cả khi cô coi anh là Lương Tiềm cũng không quan hệ.
Trong mấy phút này Trì Sương hoàn toàn buông thả bản thân.
cũng không chú ý tới con dao rạch giấy kẹp trong quyển sách hướng anh đập tới.
Theo bản năng anh lấy tay cản lại một chút.
Mu bàn tay bị lưỡi dao rạch ra, vết thương có chút sâu, trong nháy mắt, đầu óc anh trống rỗng mấy giây.
Anh nhịn cơn đau, đưa tay giấu vào trong túi áo, rất nhanh lòng bàn tay có cảm giác ướt át.
Mấy phút này đến lúc hết hiệu lực.
Trì Sương phát tiết mấy phút rồi chấm dứt, cô dần dần yên lặng, phảng phất giống như vượt qua một ngọn núi vậy, giờ phút này người ở trên đỉnh núi,cảm giác bất lực bổng dưng dâng lên, chân không còn khí lực, người cũng mất đi khí lực, nhưng rất nhanh sức sống của cô đã quay trở lại.
Trong phòng khôi phục yên tĩnh.
Mạnh Hoài Khiêm từng bước từng bước đi tới phía cô, bọn họ vốn cách rất gần, nhưng là cô lại lui về phía sau.
Giờ khắc này anh quên mất vết thương ở tay, quên mất đau đớn, theo bản năng đưa tay khoác lên bả vai cô ___ đây là cử chỉ thân mật chưa từng có, giờ phút này không ai liên tưởng đến từ thân mật, nó càng giống như khích lệ cùng ủng hộ hơn.
“Trì Sương” mỗi lần anh gọi tên cô đều rất trịnh trọng cùng nghiêm túc, “Tôi thấy cô đã khóc nhiều lần.”
“Lần này cũng không quan hệ.” anh không lưu loát nói.
Giống như anh ở trước mặt cô nói xin lỗi trăm ngàn lần vậy.
Nói ngàn lần, vạn lần cũng không quen hệ.
Cô cũng giống như vậy, bất luận cô có khóc bao nhiêu lần đều có thể.
Bọn họ đã cho nhau thấy bộ mặt mà không ai có thể thấy được.
Trong mắt Trì Sương rưng rưng, cô giương mắt, một giọt lệ rơi xuống, nhưng cô nhanh chóng quay đầu đi, vẫn là chuẩn xác đập vào lòng của Mạnh Hoài Khiêm, vào vị trí mềm mại nhất.
Dường như anh nghẹt thở. Bởi vì anh biết cô là một người kiêu ngạo như thế nào, nhất là ở thời điểm khổ sở, cô có thể vừa khóc nỉ non vừa có thể giương mắt mắng anh, tại sao lại có người kỳ quái như vậy, nhưng là cõi đời này vốn nên có người kỳ quái như vậy.
Trì Sương hậu tri hậu giác cảm thấy bả vai ướt át.
Mùi màu tanh quanh quẩn trong mũi, chợt nồng chợt nhạt, cô cúi đầu nhìn, cằm cọ vào mu bàn tay của anh, gương mặt như ngọc dính chút máu của anh, có lẽ là cô bị giật mình, có lẽ là phát cáu, cô vốn chán ghét những mùi hôi, rốt cuộc không kiềm chế được, khóc ra thành tiếng.
Một tiếng, một tiếng gõ mạnh vào lòng Mạnh Hoài Khiêm.
Một giọt, một giọt tưới vào lòng đã sớm khô kiệt của anh.
Anh muốn dùng ngón tay lau chùi máu dính ở cằm cô, nhưng lại càng làm đỏ thêm.
...
“Mạnh Hoài Khiêm, anh hài lòng chưa?” giọng nói của cô khàn khàn.
Ban đêm ở trong phòng bệnh, cô hỏi anh như vậy.
Anh đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy, nghiêng đầu mệt mỏi mở mắt ra, ánh mắt ôn nhu nhìn cô chăm chú, “Thật xin lỗi.”
Cô không muốn nghe, nghiêng người qua né tránh.
Cô thấy anh phiền nhưng lại không thế né tránh anh.
“Tôi nói là sự kiện kia.” Mạnh Hoài Khiêm nhỏ giọng kể, “Những lời đó không quan trọng, tôi đoán là cô cũng không muốn nghe, Trì Sương, tôi muốn biết, nếu như đêm hôm đó tôi đưa gà viên chiên chiên giòn đến, chuyện này có phải kết quả không giống nhau đúng không?”
“Không có nếu như.” giọng cô lạnh lẽo cứng rắn nói.
“Cô hỏi tôi muốn gì.” anh nói, “Tôi nghĩ chính là cái nếu như này.”
...
Đêm đã khuya.
Trì Sương về đến nhà, váy quần áo lung tung trên mặt đất, cô nằm trong bồn tắm, nhìn chằm chằm vào chiếc váy dính máu, cô dời tầm mắt. Có lẽ cuồng loạn nháo qua một lần, sức lực của cô khô kiệt, sau khi tắm xong, cô như trút bỏ mọi gánh nặng chìm vào giấc ngủ.
Đây cũng là sau khi xảy ra chuyện, lần đầu tiên cô ngủ ngon như vậy, một đêm không mộng mị.
Thời gian của cuộc gọi này không ngắn, chờ lúc cô xử lý chuyện xong, chuẩn bị lên làu nhìn xem sửa sang có sơ xài hay không thì Mạnh Hoài Khiêm trở lại, xách một túi được anh bảo hộ trong ngực, không có dính lấy một giọt nước mưa.
Anh đưa túi đưa cho cô.
Bên trong nhà hàng bật đèn, sáng như ban ngày vậy.
Cô nhìn thấy logo trên túi: gà viên chiên chiên giòn
Hô hấp của cô chậm nửa nhịp, ánh mắt chậm rãi di chuyển, nhìn khuôn mặt anh tuấn cách đó không xa, cự tuyệt: “Tôi không muốn ăn.”
Mạnh Hoài Khiêm ngẩn người, “Vẫn còn nóng.”
“Tôi nói là tôi muốn ăn cái này sao?” Trì Sương hỏi.
Cô phải thừa nhận, người này xác nhận là có bản lãnh, anh có thể dễ dàng khơi mào lửa giận của cô.
Quá khứ cũng vậy, bây giờ vẫn vậy.
Thấy anh yên lặng, cô lạnh lùng nói, “Không cần thiết, Mạnh Hoài Khiêm có cần tôi nhắc nhở anh lần nữa sao, lòng tốt dối trá kia của anh, xin đừng dùng trên người tôi, tôi rất mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi.”
Chân trời truyền tới một tiếng sét.
Mạnh Hoài Khiêm thần sắc u ám không rõ, giọng anh có chút thấp, lại có chút khàn khàn, “dối trá?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Trì Sương nhìn thẳng vào anh, đến gần hai bước, sau cơn mưa không khí cũng mát mẻ, anh có thể ngửi thấy rõ mùi hương của cô, bao bọc anh làm anh không nhúc nhích được.
“Bây giờ anh lại muốn làm cái gì? Làm sao, lại muốn chiếu cố tôi?” Trì Sương chế giễu, “Vậy lần này lấy thân phận gì? Tôi cùng Lương Tiềm đã không còn quan hệ gì, anh phải chiếu cố thì đi chiếu cố bạn gái bây giờ của anh ta đi, nhanh đi đi.”
“Trì Sương” anh khắc chế lại khắc chế, vẫn không nhịn được, đè giọng nói, “Cô nhất định phải nói như vậy sao?”
“Nếu không thì sao? Anh muốn tôi rơi nước mắt cảm kích?” Trì Sương cất giọng, “Ai hiếm la anh chiếu cố chứ, ai hiếm lạ anh hỗ trợ, từ đầu đến cuối không phải là anh tự quyết tự làm sao? Anh có hỏi qua tôi sao? Muốn chiếu cố, liền không nói lời nào lại gần, không nghĩ chiếu cố, không nói tiếng nào liền đi, Mạnh Hoài Khiêm, chuyện này tôi căn bản lười nói, anh bây giờ mua gà viên chiên kia là muốn làm cái gì?”
“Thật xin lỗi.” trong giọng nói của anh cũng đầy ắp sự đau khổ cùng tự trách, anh siết chặt túi trong tay, gần xanh trên mu bàn tay ẩn hiện.
“Ai hiếm lạ lời xin lỗi của anh?” Trì Sương cười lạnh một tiếng, “Anh nói đi, anh muốn thứ gì từ tôi? Nếu lòng tốt, đạo đức giả dối của anh không có chỗ nào đặt thì cũng không cần cho tôi, nơi này của tôi không phải chỗ thu gom rác rưởi!”
“Cô đang khó chịu.”
ánh mắt Mạnh Hoài Khiêm thâm trầm, anh nói, “Cô đang rất đau khổ.”
Tám chữ ngắn ngủi này, đem lửa giận của Trì Sương khơi mào, cô hít một hơi sâu, nhưng lại cảm thấy không nên cùng người này nói nhảm, chỉ có thể mặt không đổi nói, “Anh có thể đi rồi, anh có thể lăn đi.”
Cô bình tĩnh.
cô tô son trát phấn dựng lên vẻ giả tạo.
Thể diện của cô.
Để cho anh khó chịu đến tột đỉnh, lần này anh không nghe sự phân phó của cô, anh đi về phía cô hai bước, hai người cách ngày càng gần, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, anh đưa mắt nhìn cô, “Tôi đã thấy nhiều vẻ mặt của co, biết cô lúc tức giận có hình dáng gì, biết lúc cô thương tâm khổ sở có bộ dạng ra sao.”
Anh nhớ lại những điều trong quá khứ.
Trì Sương, thời điểm lúc cô tức giận sẽ ném dép, sẽ tức giận mắng to.
Thời điểm cô thương tâm sẽ lớn tiếng khóc.
Mà không bàn về lúc nào thì vẫn tràn đầy phong phú.
Anh căm ghét Lương Tiềm.
Càng căm ghét mình.
Anh chậm rãi thở ra một hơi, rõ ràng thân thể cao lớn, giờ phút này ở trước mặt cô lại nhỏ bé, khẩn cầu, “Trì Sương, tôi không muốn cô sẽ trở thành người như tôi, anh ta không đáng giá, không đáng giá vì anh ta mà thay đổi. không có ai đáng giá cả.”
“Cút! Anh cút cho tôi!” Trì Sương giận đến ngực phập phồng, lòng cô đã cháy, cô sớm bị chọc giận, tất cả những cảm xúc bị giấu đi của cô, tất cả vân đạm phong kinh đều là giả tưởng, cô chỉ hận Lương Tiềm không thể lập tức ra cửa bị xe đụng chết, tốt nhất là bị ép thành bùn nát, cô mới có thể vỗ tay khen hay.
Cô cắn răng nghiến lợi hy vọng sau này Lương Tiềm không thể tốt hơn.
Cô không muốn hắn hối hận, hắn chỉ phải hối hận một phần cũng chỉ để cho cô vô cùng chán ghét, cô muốn hắn mất đi tất cả, cô muốn hắn sống không bằng chết.
Òn có người trước mặt này.
Cô hy vọng anh vĩnh viễn biến mất trước mặt cô.
“Anh ta đã chết.” Mạnh Hoài Khiêm muốn đưa tay chạm vào cô, nhưng ở không trung buông xuống, nắm chặt thành quyền, “Cô cứ coi như cậu ta đã chết như lúc đầu đi, có được không? Khi đó chỉ cần một tháng là cô thoát khỏi, lần này rút ngắn, nửa tháng thôi có dkd hay không?”
Trì Sương lửa giận công tâm.
Trong tay có cái gì đều hướng về phía anh đập, trong đầu lý trí kia rốt cuộc cũng bị anh cường thế kéo đứt.
Cô quá tức giận.
Anh nói không sai, cô đnag tức giận, cô đang đau khổ, cô đang thương tâm, không thể được sao? Đó là người cô yêu, đó là hôn lễ mà cô trông đợi, cuối cùng lại lấy phương thức xấu hổ như vậy kết thúc, cô không phải người làm sắt thép, sẽ không có ngày một ngày hay mà đem nó từ bỏ được ---- đây chính là điều Lương Tiềm muốn thấy có phải không?
Cô nhịn được, cực lực nhịn được.
Nước mắt, sự đau đớn, bi thường cũng không thể mang đến cái gì, nó chỉ làm cho người đàn ông kia hưng phấn hơn thôi.
Những người khắc cho dù hèn hạ không thể chịu nổi, cho dù trở thành một con chuột thì có liên hệ gì với cô?
Cô muốn một cuộc sống tử tế.
Bất kỳ người nào, bất kỳ chuyện nào cũng không thể đáng ngã cô.
Những người bẩn thỉu này, những người đê hèn này không nên xuất hiện thêm lần nữa trong cuộc sống của cô!
Bọn họ tại sao lại không chết đi, tại sao không đi chết đi!
Cô chỉ cho phép bản thân có mấy phút thất thố.
Chỉ cần mấy phút này là tốt rồi.
Mạnh Hoài Khiêm như một pho tượng vậy, như bao cát, không nhúc nhích mặc cho cô phát tiết. Anh không quan tâm cô giờ phút này có suy nghĩ gì về anh, ngay cả khi cô coi anh là Lương Tiềm cũng không quan hệ.
Trong mấy phút này Trì Sương hoàn toàn buông thả bản thân.
cũng không chú ý tới con dao rạch giấy kẹp trong quyển sách hướng anh đập tới.
Theo bản năng anh lấy tay cản lại một chút.
Mu bàn tay bị lưỡi dao rạch ra, vết thương có chút sâu, trong nháy mắt, đầu óc anh trống rỗng mấy giây.
Anh nhịn cơn đau, đưa tay giấu vào trong túi áo, rất nhanh lòng bàn tay có cảm giác ướt át.
Mấy phút này đến lúc hết hiệu lực.
Trì Sương phát tiết mấy phút rồi chấm dứt, cô dần dần yên lặng, phảng phất giống như vượt qua một ngọn núi vậy, giờ phút này người ở trên đỉnh núi,cảm giác bất lực bổng dưng dâng lên, chân không còn khí lực, người cũng mất đi khí lực, nhưng rất nhanh sức sống của cô đã quay trở lại.
Trong phòng khôi phục yên tĩnh.
Mạnh Hoài Khiêm từng bước từng bước đi tới phía cô, bọn họ vốn cách rất gần, nhưng là cô lại lui về phía sau.
Giờ khắc này anh quên mất vết thương ở tay, quên mất đau đớn, theo bản năng đưa tay khoác lên bả vai cô ___ đây là cử chỉ thân mật chưa từng có, giờ phút này không ai liên tưởng đến từ thân mật, nó càng giống như khích lệ cùng ủng hộ hơn.
“Trì Sương” mỗi lần anh gọi tên cô đều rất trịnh trọng cùng nghiêm túc, “Tôi thấy cô đã khóc nhiều lần.”
“Lần này cũng không quan hệ.” anh không lưu loát nói.
Giống như anh ở trước mặt cô nói xin lỗi trăm ngàn lần vậy.
Nói ngàn lần, vạn lần cũng không quen hệ.
Cô cũng giống như vậy, bất luận cô có khóc bao nhiêu lần đều có thể.
Bọn họ đã cho nhau thấy bộ mặt mà không ai có thể thấy được.
Trong mắt Trì Sương rưng rưng, cô giương mắt, một giọt lệ rơi xuống, nhưng cô nhanh chóng quay đầu đi, vẫn là chuẩn xác đập vào lòng của Mạnh Hoài Khiêm, vào vị trí mềm mại nhất.
Dường như anh nghẹt thở. Bởi vì anh biết cô là một người kiêu ngạo như thế nào, nhất là ở thời điểm khổ sở, cô có thể vừa khóc nỉ non vừa có thể giương mắt mắng anh, tại sao lại có người kỳ quái như vậy, nhưng là cõi đời này vốn nên có người kỳ quái như vậy.
Trì Sương hậu tri hậu giác cảm thấy bả vai ướt át.
Mùi màu tanh quanh quẩn trong mũi, chợt nồng chợt nhạt, cô cúi đầu nhìn, cằm cọ vào mu bàn tay của anh, gương mặt như ngọc dính chút máu của anh, có lẽ là cô bị giật mình, có lẽ là phát cáu, cô vốn chán ghét những mùi hôi, rốt cuộc không kiềm chế được, khóc ra thành tiếng.
Một tiếng, một tiếng gõ mạnh vào lòng Mạnh Hoài Khiêm.
Một giọt, một giọt tưới vào lòng đã sớm khô kiệt của anh.
Anh muốn dùng ngón tay lau chùi máu dính ở cằm cô, nhưng lại càng làm đỏ thêm.
...
“Mạnh Hoài Khiêm, anh hài lòng chưa?” giọng nói của cô khàn khàn.
Ban đêm ở trong phòng bệnh, cô hỏi anh như vậy.
Anh đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy, nghiêng đầu mệt mỏi mở mắt ra, ánh mắt ôn nhu nhìn cô chăm chú, “Thật xin lỗi.”
Cô không muốn nghe, nghiêng người qua né tránh.
Cô thấy anh phiền nhưng lại không thế né tránh anh.
“Tôi nói là sự kiện kia.” Mạnh Hoài Khiêm nhỏ giọng kể, “Những lời đó không quan trọng, tôi đoán là cô cũng không muốn nghe, Trì Sương, tôi muốn biết, nếu như đêm hôm đó tôi đưa gà viên chiên chiên giòn đến, chuyện này có phải kết quả không giống nhau đúng không?”
“Không có nếu như.” giọng cô lạnh lẽo cứng rắn nói.
“Cô hỏi tôi muốn gì.” anh nói, “Tôi nghĩ chính là cái nếu như này.”
...
Đêm đã khuya.
Trì Sương về đến nhà, váy quần áo lung tung trên mặt đất, cô nằm trong bồn tắm, nhìn chằm chằm vào chiếc váy dính máu, cô dời tầm mắt. Có lẽ cuồng loạn nháo qua một lần, sức lực của cô khô kiệt, sau khi tắm xong, cô như trút bỏ mọi gánh nặng chìm vào giấc ngủ.
Đây cũng là sau khi xảy ra chuyện, lần đầu tiên cô ngủ ngon như vậy, một đêm không mộng mị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.