Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Chương 92: Chương 92(2)

Lâm Miên Miên

19/01/2024

"Không thể trách tôi hiểu lầm được, anh giống như đang ứng phó với sự kiểm tra của bạn gái vậy." Mẫn Nghi cười, "Ngay cả ba chúng tôi là ai cũng nói một lần, thôi được rồi, là ai?"

Dung Khôn than thở, "Trợ lý thôi."

Đoạn Vĩnh ngạc nhiên:"Trợ lý của anh?"

"Không phải trợ lý của tôi." Dung Khôn chỉ vào Trì Sương, thuận miệng nói, "Là phụ tá, tài xế , vệ sĩ của cô ấy."

"Đây là một người hay là ba người vậy." Đoạn Vĩnh chế nhạo.

Trì Sương nghe hiểu ý của Dung Khôn.

Đầu dây bên kia chắc chắn là Mạnh Hoài Khiêm.

"Nói nhảm nha." Dung Khôn lại hỏi, "Ăn cái gì, để tôi bảo cậu ta mua."

"Thôi." Mẫn Nghi và Đoạn Vĩnh đồng thanh nói, "Tôi không đủ khả năng để sai bảo vị này."

Không tới một giờ, Mạnh Hoài Khiêm gõ cửa tiến vào, trong tay xách túi giấy, tất cả đồ ăn đều do anh mua.Việc anh theo đuổi Trì Sương không phải là bí mật hay tin tức mới gì ở Bắc Kinh, Mẫn Nghi cùng Đoạn Vĩnh thấy anh cũng không ngạc nhiên, cùng anh lên tiếng chào hỏi.

Mạnh Hoài Khiêm từ trong túi giấy lấy ra ly trà sữa, đâm ống hút xuống, động tác vô cùng tự nhiên đưa tới tay Trì Sương, tựa như đã làm hàng trăm lần.

Trì Sương uống một ngụm, nhất thời thần khí thanh sảng.

Đây là món mochi gạo gần đây được cô ưa thích.

Anh chỉ làm trợ lý cho Trì Sương, những người khác cũng không liên quan, anh không để ý ba người kia ngóng trông, kéo ghế ra, ngồi bên cạnh cô, thấp giọng hỏi, "Có muốn ăn trước một chút không?"

"Tạm thời vẫn chưa đói nha." cô trả lời.

Trên ống hút dính chút dấu vết son môi, Mạnh Hoài Khiêm không dấu vết rời ánh mắt đi.

"..."

Dung Khôn cùng Đoạn Vĩnh cũng hút thuốc, đánh mấy vòng sau, cơn nghiện thuốc lá dâng lên, nhưng chú ý đến trong phòng gian còn hai cô gái cùng với một người đã cai thuốc lá Mạnh Hoài Khiêm, bọn họ cũng không dám cầm bao thuốc lá ra, chỉ có thể cầm kẹo đường lên, cắn một cái giòn tan.

Tiếp theo, bốn người bọn họ đánh bài, Mạnh Hoài Khiêm dùng điện thoại di động làm việc, thỉnh thoảng sẽ ngước mắt lên liếc nhìn con bài trong tay Trì Sương . Trần Mẫn Nghi ngồi phía đối diện Trì Sương, mấy lần ngẩng đầu lên cũng có thể thấy anh ấy, bọn họ là bạn học cấp hai, nhưng mà cô ấy cùng anh không quen, đến bây giờ gặp nhau cũng chỉ gật đầu chào hỏi, giao tình cũng bình thường.

Trên thực tế, Mạnh Hoài Khiêm ở trong giới luôn được chú ý.

Bỏ qua bối cảnh một bên không nói, năng lực cá nhân xuất chúng, được lòng các bậc cha mẹ và người lớn tuổi, trừ những thứ này ra, ở phương diện cuộc sống riêng cũng cẩn thận, khắc chế lại giữ mình tốt, chỉ cần nghĩ đến chuyện hôn nhân, anh tuyệt đối đứng đầu bảng danh sách, bộc lộ tài năng.

Có thể tưởng tượng được kết hôn với người như này sẽ mang lại lợi ích tuyệt đối, vượt xa rủi ro.

Lúc này năm ngoái, Lương Tiềm chuẩn bị hôn sự, mấy người bạn cũ các cô tụ tập một chỗ cũng nói chuyện bát quái.



Cuối cùng Mạnh Hoài Khiêm sẽ tu thành chánh quả với ai chứ?

Làm người ta ngã ngửa rơi mắt kính là, anh lại yêu vị hôn thê của bạn tốt.

Luôn cảm thấy anh là người như vậy, cho dù ở phương diện tình yêu cũng là theo quy củ của anh, đoan trang đứng đắn mới đúng.

Nhưng mà không chút nghi ngờ nào, cái này gần như là hành vi "lệch lạc "của anh ấy, ngược lại lại giúp anh có nhân tình vị hơn.

Hóa ra, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi.

"Đàn ông đều thích sự kích thích khi theo đuổi."

Có người kết luận như vậy.

Ban đầu Trần Mẫn Nghi chưa chắc cũng không nghĩ như vậy, cho đến trước đó vài ngày Dung Khôn rủ chơi bài, cô ấy gặp được cô Trì này, tiếp xúc qua mấy lần, ngược lại không cảm thấy có chút ly kỳ nào.

Giữa bọn họ rất ăn ý.

Trì Sương ngồi ghế xê dịch mấy cái, Mạnh Hoài Khiêm sẽ đứng dậy rời đi, lúc trở lại trên tay có thêm gói dựa, nhét vào sau eo cô ấy.

Mạnh Hoài Khiêm khóa màn hình điện thoại, tầm mắt tìm kiếm trong phòng bao, một giây kế tiếp, Trì Sương đánh ra một lá bài rồi nhàn nhạt nói, "Trong túi xách của tôi có sạc điện thoại, tự anh đi lấy đi."

Anh ấy ừ một cái, ở trên ghế salon tìm được túi của Trì Sương ____ Điều này làm Trần Mẫn Nghi kinh ngạc, dẫu sao hôm nay lúc các cô gặp mặt, còn trêu ghẹo lẫn nhau, ánh mắt đều tốt giống nhau nếu không làm sao lại mua trùng túi lại trngf màu sắc nữa!

Hai cái túi đều ở trên ghế salon.

Anh không có sai lầm mà nhận ra túi nào là của Trì Sương.

Người đàn ông này.

Trần Mẫn Nghi khen ngợi một tiếng: tất nhiên là dùng toàn bộ tâm tư.

Mạnh Hoài Khiêm từ trong túi xách của Trì Sương lấy ra sạc điện thoại, cắm vào ổ điện. Đối diện với Trần Mẫn Nghi đang nhạo báng quan sát, anh cũng chỉ lịch sự gật đầu, lại trở về vị trí của mình.

Lúc đêm khuya, ván bài này rốt cuộc mới tan.

Bốn người cùng nhau đếm, Trì Sương thắng, dựa theo quy củ cũ, cô phải mời ăn khuya.

Trần Mẫn Nghi cùng Đoạn Vĩnh lấy lý do quá muộn rồi, hẹn lần sau.

Sinh hoạt ban đêm của đám bọn họ mới vừa bắt đầu, sở dĩ từ chối thuần túi là không muốn làm kỳ đà cản mũi ____ cười nhạo nha, người ta Mạnh Hoài Khiêm ở chỗ này ngồi hết mấy giờ, chẳng lẽ là vì chờ đến lúc tan cuộc cùng mấy người bọn họ đi ăn khuya?

Dung Khôn vốn là muốn cùng đi, nửa đường đột nhiên nhận được cuộc gọi, chỉ có thể hủy hẹn.



Trì Sương có lý hoài nghi, Dung Khôn nhận được điện thoại kia có lẽ là cuộc gọi mời chào mua hàng gì đó, kỹ thuật diễn của người này tiến vào tuyến mười tám cũng dư sức có thừa.

Giờ này các tiệm buôn bán nhỏ vẫn còn không ít.

Tự nhiên cô sẽ chọn quán rượu nhỏ không xa câu lạc bộ.

Mạnh Hoài Khiêm đậu xe tốt, liếc nhìn dẫn đường, bọn họ vẫn phải đi bộ 5 phút nữa mới đến. Cuối tháng ba, nhiệt độ ngày đêm ở Bắc Kinh chênh lệch rất lớn, nhất là đêm khuya, vẫn lạnh thấu xương, anh xuống xe trước lại nhìn vào cô đang ngồi ghế phó lái.

Một bên anh mở cửa xe, một bên cởi áo của mình ra, lúc cô bước xuống anh nhân cơ hội phủ áo choàng vẫn mang nhiệt độ cơ thể của mình phủ lên người cô.

Mạnh Hoài Khiêm ở trước mặt cô chín phần mười thời gian đều ôn hòa cùng dung túng

Nhưng mà, anh cũng không phải là thời thời khắc khắc, từng giây từng phút đều như vậy, anh vẫn còn 1/10 số lần ở trước mặt cô bộc lộ vẻ mặt cường thế lại không nói lời nào.

So với bây giờ.

Trì Sương bị mùi hương của anh bao quanh.

Sạch sẽ, dịu dàng, thanh đạm, đích xác không có mùi thuốc lá. Còn chưa kịp cảm thụ mấy giây ngắn ngủi rùng mình lúc xuống xe, cô liền được anh phủ thêm áo, che cản gió lạnh xâm nhập đến.

Anh chỉ mặc áo lông màu khói xám tro.

Mặc dù anh cao ngất cùng rộng rãi, nhưng mà Trì Sương vẫn cảm thấy giờ phút này anh mặc đơn bạc, "Làm gì vậy?"

Cô nói, "Không cần ___ hơn nữa, nếu anh bị bệnh tôi lại phải đi thăm bệnh nha."

Cái từ thăm bệnh này làm thần sắc của anh vô cùng vui thích, luôn cảm thấy thật ra cô có chút để ý đến anh, cẩn thận thưởng thức hai từ này, còn mang vị ngọt.

Cho dù ở đêm khuya đứng trong gió rét, anh cũng không co ro một chút, đưa tay, giúp cô đóng áo lại, bình tĩnh nói,"Giống như là một phương pháp tốt."

"... Khổ nhục kế sẽ khéo mị lực của đàn ông xuống thung lũng nha." Trì Sương mỉm cười, "bởi vì quá ngu xuẩn."

Mặt Mạnh Hoài Khiêm không đổi sắc gật đầu phụ họa, "Vậy sao, tôi cũng nghĩ như vậy."

"Chân chó." cô hừ cười một tiếng.

"Vì cô thôi." anh uốn nắn cũng nhấn mạnh.

"Hừ miệng lưỡi trơn tru."

Hai người đi về phía quán rượu nhỏ.

Ban đêm đường phố không có một bóng người, đèn đường nhấp nháy tựa như một bức tranh yên tĩnh.

Là bọn họ lơ đãng xông lầm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook