Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó
Chương 93: Chương 93(2)
Lâm Miên Miên
19/01/2024
Vốn là cô ta dự liệu kết quả xấu nhất, lại không nghĩ tới chẳng qua chỉ là ăn trộm ___ thời khắc này cô ta cũng không ý thức được, đồng hồ đeo tay trong ngăn kéo của Lương Tiềm, cho dù là một món thì trên thị trường cũng có giá hàng triệu trở lên.
Cô ta bắt đầu cảm thấy, một cái đồng hồ đeo tay thôi, đối với anh ta mà nói cũng không phải là tổn thất gì.
Cho nên, cô ta buông lỏng.
Buông lỏng cũng đồng nghĩa với .... sự áy náy của cô ta ngày càng yếu kém.
Tất cả phản ứng của cô ta, cho dù là biểu tình nhỏ xíu, Lương Tiềm cũng thu hết vào mắt. Bạn của Sương Sương rất nhiều, nhưng cô ấy có chừng mực, không phải là bạn bè thân thiết thì không có cơ hội vào được nhà của cô, khi đó cho dù thỉnh thoảng cô ở bán đảo Tinh Ngữ mời bạn đến làm khách, cô cũng sẽ khóa thư phòng của bọn họ khóa lại, anh ta bị Sương Sương chiều hư, cho nên thời điểm ở bên cạnh Hứa Thư Ninh, những chi tiết nhỏ này cũng không để ý, có sao cũng không nghĩ tới, có một ngày bị người khác dùng thủ đoạn vụng về như vậy tính toán hơn nữa còn là đòn nghiêm trọng.
Dù anh ta có kịp thời phát hiện, vẫn là không có cách nào điền vào những tổn thất kia.
Buồn cười nhất là.
Những tổn thấy của anh ta, đối với anh ta mà nói có thể dùng từ "kếch xù" để hình dung.
Rõ ràng một năm trước, tiền triệu đối với Hứa Thư Ninh mà nói cũng là con số thiên văn.
Nhưng mà bây giờ cô ta lại thấy thả lỏng. Cô ta không cảm thấy đó là một loại tổn thất.
Ngu xuẩn.
Trong đầu anh ta hiện ra hai chữ này, nhưng không biết là nói Hứa Thư Ninh hay là anh ta.
Gặp gỡ, kết bạn rồi bị phản bội, Hứa Thư Ninh cũng thấy buồn, nội tâm cũng đau khổ, cô ta cũng không dám biểu lộ cảm xúc chân chính với Lương Tiềm. Dẫn sói vào nhà, bốn chữ này,đặc biệt là chữ" dẫn" nằm ở vị trí đầu não, dường như cũng đang cười nhạo sự ngu xuẩn này của cô ta, cô ta so với bất kỳ ai đều hy vọng chuyện này mau trôi qua.
Trong thư phòng.
Lương Tiềm mở lá thư ra.
Đây là cách đây không lâu được để vào trong hộp thư, đầu năm nay hộp thư là thùng rỗng kêu to, bên trong cũng chỉ chất đầy tin quảng cáo, Hứa Thư Ninh cũng rất thích đi thu lại, dù là chẳng qua thu được thư chúc mừng của bất động sản cô ta cũng cảm thấy vui vẻ.
Mấy ngày nay cô ta vô tri vô giác, cũng không kịp đi xem hộp thư.
Lá thư này, là Thạch Lệ nhét vào.
Thần sắc của anh ta hờ hững xem lá thư này xong, bỏ vào máy nghiền giấy.
Tình cảm của phụ nữ so với đàn ông phức tạp hơn, cũng sâu sắc hơn. Rõ ràng cô ta mới tính toán, nhưng lại vì thời gian bên cạnh nhau mà động lòng trắc ẩn, ý đồ thức tỉnh người bạn bị tình yêu che mờ đôi mắt, bịt kín lỗ tai.
Ban đêm hôm nay.
Lương Tiềm uống say nét mặt hớn hở trở về, nằm ở trên thảm, không nhúc nhích, Hứa Thư Ninh phí hết sức kéo anh ta , còn phải vào trong phòng bếp nấu canh giải rượu. Anh ta vốn cao lớn, cô ta dùng hết sức, đang lúc không ngừng cố gắng, cô ta nghe thấy anh ta nói mê sảng.
Mặc dù rất nhỏ nhưng đi kèm với câu nói này lại mang sự nhớ nhung, "Sương Sương", cô ta còn thấy giọt lệ ở khóe mắt của anh ta.
Hứa Thư Ninh đột nhiên hiểu ra.
Thật ra thì trong lòng mỗi người đều có giới hạn của mình, có người thì một ly lớn, có người lại là ngọn đèn nhỏ, cô ta cho rằng lúc cô ta gặp Lương Tiềm ở thời điểm thích hợp nhất, nhưng bây giờ cô ta phát hiện, vào buổi sáng lúc bọn họ gặp nhau, anh ta đã đem toàn bộ trái tim của mình cho một người phụ nữ khác, một giọt cũng không dư thừa.
Chiếc ly trong lòng anh ta đã sớm trống rỗng.
Cô ta đứng quá xa, lầm tưởng đó là đầy.
Chân khụy xuống tấm thảm mềm mại, nhưng cô ta lại cảm thấy như đưa thân vào trong đầm lầy vậy, đang từng lúc từng lúc nhấn chìm mình, bị chôn vùi.
Cô ta nhìn người đàn ông này đang nhớ nhung người mình yêu, đau lòng nghĩ, thật tốt biết bao, hóa ra anh cũng không có ở trên bờ, nguyên lai anh cũng đang bị vùi lấp ở đây, hóa ra không phải chỉ có một mình tôi bị nghẹt thở.
-
Đến ngày hôm nay, Trì Sương đã không còn nhớ tới Lương Tiềm.
Dĩ nhiên điều này cũng nhờ vào người này cho dù đã nhận dấu chứng nhận "đê tiện", nhưng có một ưu điểm mà không ai không thừa nhận.
Sau này quyết đánh đến cùng, bất luận là hối hận hoặc là không hối hận, kiếp này anh ta cũng sẽ không quấy rầy cô nữa. Anh ta sẽ không làm những chuyện kia, giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục theo đuổi cô không buông, không tự biết mình liều chết.
Bạn bè xung quanh đều có ý thức giúp cô thanh lọc không khí.
Cũng sẽ không có ai nói.
Dĩ nhiên thời điểm Lương Tiềm gặp xui xẻo, tin tức tốt như vậy vẫn có thể nói đôi câu.
Sau bữa ăn khuya hôm trước, thái độ của Trì Sương đối với Mạnh Hoài Khiêm cũng không có thay đổi rõ ràng. Nếu phải diễn tả bằng lời nói, đại khái là cô đã dịch chuyển anh từ người theo đuổi đến khu người đợi quan sát, chuyện này chỉ có cô biết.
Người đàn ông biết kiềm chế bản thân xứng đáng được cô cho điểm mười.
Điều cô mong muốn là một tình yêu không an tĩnh, đồng thời cũng muốn có một người bạn đời lý trí, thanh tỉnh.
Điều này rất mâu thuẫn.
Cô nhớ tới có một năm hiếm khi thấy cô xuống bếp, bụng đói ục ục, không nghe lời cha nói, hạ lửa nhỏ xuống để bớt nước lại tăng thêm lửa. Hiển nhiên, nồi sườn bị cháy, lãng phí một nồi sườn xào chua ngọt. Lúc đó cô mới hai mươi tuổi, nhưng cũng hoảng hốt không biết cái gì.
Khá may anh ấy là Mạnh Hoài Khiêm.
Thật tốt, Mạnh Hoài Khiêm là anh ấy.
...
Ngày Trì Sương đi công tác, đang lúc thời tiết chuyển mùa, cô trúng gió, tới bệnh viện địa phương kiểm tra, truyền nước.
Lo lắng sẽ lây chéo, cô đeo khẩu trang lên, ngồi ở phòng khách truyền nước, nhàm chán chơi điện thoại di động, nguyên nhân vì bị bệnh nên cô thấy buồn ngủ, trong chốc lát liền nghiêng đầu lim dim.
Qúa mệt mỏi.
Ngay cả lúc bàn tay vì truyền dịch mà trở lên lạnh được người ta nhét bao tay ấm áp vào cũng không tỉnh lại.
Vẫn là lúc y tá đổi thuốc cho cô, cô mới lim dim mở mắt ra, y tá cười với cô một cái, tận lực hạ thấp âm thanh, "Truyền nốt chai này là xong."
Trì Sương vốn là còn buồn bực, nghiêng đầu một cái thiếu chút nữa là sợ hết hồn.
Mạnh Hoài Khiêm không biết đã đến đây từ lúc nào.
Quầng mắt anh có màu xanh nhàn nhạt, có thể đã thức khuya mấy hôm, bọn họ nhỏ giọng nói chuyện cũng không đánh thức anh ấy.
Cô cúi đầu nhìn một cái, anh cởi áo khoác đắp lên đùi cô, còn có một túi nilong đựng bánh mì, sữa bò cùng với trái cây.
Người này ở phương diện nào cũng thần thông quảng đại.
Vì sao trong thời gian ngắn anh có thể tìm được cô ở bệnh viện này chứ?
Cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào anh, lúc anh ngủ nhíu chân mày, đến sống mũi, rồi đến cằm, tầm mắt dần rời xuống, rồi ngừng lại trên mu bàn tay anh.
Trên người cô không có một vết sẹo nào. Nhìn vết sẹo trên tay anh, giờ phút này quá nhàm chán, lại có một chút cảm giác hiếu kỳ. Cô nghĩ liền làm, đưa tay, dùng ngón tay sờ nó một cái.
Ngón tay Mạnh Hoài Khiêm cong lại.
Y tá đoán chừng chai nước này truyền hết rồi, bước chân nhẹ nhàng đi tới.
Cô ấy nhìn một màn trước mặt này không tự chủ dừng bước lại.
Ánh sáng nhẹ nhàng chiếu vào hai người họ đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tay bọn họ giao chung ở một chỗ.
Nó đông lại giống như một bức tranh tuyệt đẹp, không ai đành lòng quấy rầy nó.....
Một mùa đông giá rét nữa lại tới.
Vòng bạn bè của Mạnh Hoài Khiêm vạn năm phủ đầy bụi, hiếm khi thấy đăng tin tức____
"Là duy nhất, cũng là đệ nhất!"
Cô ta bắt đầu cảm thấy, một cái đồng hồ đeo tay thôi, đối với anh ta mà nói cũng không phải là tổn thất gì.
Cho nên, cô ta buông lỏng.
Buông lỏng cũng đồng nghĩa với .... sự áy náy của cô ta ngày càng yếu kém.
Tất cả phản ứng của cô ta, cho dù là biểu tình nhỏ xíu, Lương Tiềm cũng thu hết vào mắt. Bạn của Sương Sương rất nhiều, nhưng cô ấy có chừng mực, không phải là bạn bè thân thiết thì không có cơ hội vào được nhà của cô, khi đó cho dù thỉnh thoảng cô ở bán đảo Tinh Ngữ mời bạn đến làm khách, cô cũng sẽ khóa thư phòng của bọn họ khóa lại, anh ta bị Sương Sương chiều hư, cho nên thời điểm ở bên cạnh Hứa Thư Ninh, những chi tiết nhỏ này cũng không để ý, có sao cũng không nghĩ tới, có một ngày bị người khác dùng thủ đoạn vụng về như vậy tính toán hơn nữa còn là đòn nghiêm trọng.
Dù anh ta có kịp thời phát hiện, vẫn là không có cách nào điền vào những tổn thất kia.
Buồn cười nhất là.
Những tổn thấy của anh ta, đối với anh ta mà nói có thể dùng từ "kếch xù" để hình dung.
Rõ ràng một năm trước, tiền triệu đối với Hứa Thư Ninh mà nói cũng là con số thiên văn.
Nhưng mà bây giờ cô ta lại thấy thả lỏng. Cô ta không cảm thấy đó là một loại tổn thất.
Ngu xuẩn.
Trong đầu anh ta hiện ra hai chữ này, nhưng không biết là nói Hứa Thư Ninh hay là anh ta.
Gặp gỡ, kết bạn rồi bị phản bội, Hứa Thư Ninh cũng thấy buồn, nội tâm cũng đau khổ, cô ta cũng không dám biểu lộ cảm xúc chân chính với Lương Tiềm. Dẫn sói vào nhà, bốn chữ này,đặc biệt là chữ" dẫn" nằm ở vị trí đầu não, dường như cũng đang cười nhạo sự ngu xuẩn này của cô ta, cô ta so với bất kỳ ai đều hy vọng chuyện này mau trôi qua.
Trong thư phòng.
Lương Tiềm mở lá thư ra.
Đây là cách đây không lâu được để vào trong hộp thư, đầu năm nay hộp thư là thùng rỗng kêu to, bên trong cũng chỉ chất đầy tin quảng cáo, Hứa Thư Ninh cũng rất thích đi thu lại, dù là chẳng qua thu được thư chúc mừng của bất động sản cô ta cũng cảm thấy vui vẻ.
Mấy ngày nay cô ta vô tri vô giác, cũng không kịp đi xem hộp thư.
Lá thư này, là Thạch Lệ nhét vào.
Thần sắc của anh ta hờ hững xem lá thư này xong, bỏ vào máy nghiền giấy.
Tình cảm của phụ nữ so với đàn ông phức tạp hơn, cũng sâu sắc hơn. Rõ ràng cô ta mới tính toán, nhưng lại vì thời gian bên cạnh nhau mà động lòng trắc ẩn, ý đồ thức tỉnh người bạn bị tình yêu che mờ đôi mắt, bịt kín lỗ tai.
Ban đêm hôm nay.
Lương Tiềm uống say nét mặt hớn hở trở về, nằm ở trên thảm, không nhúc nhích, Hứa Thư Ninh phí hết sức kéo anh ta , còn phải vào trong phòng bếp nấu canh giải rượu. Anh ta vốn cao lớn, cô ta dùng hết sức, đang lúc không ngừng cố gắng, cô ta nghe thấy anh ta nói mê sảng.
Mặc dù rất nhỏ nhưng đi kèm với câu nói này lại mang sự nhớ nhung, "Sương Sương", cô ta còn thấy giọt lệ ở khóe mắt của anh ta.
Hứa Thư Ninh đột nhiên hiểu ra.
Thật ra thì trong lòng mỗi người đều có giới hạn của mình, có người thì một ly lớn, có người lại là ngọn đèn nhỏ, cô ta cho rằng lúc cô ta gặp Lương Tiềm ở thời điểm thích hợp nhất, nhưng bây giờ cô ta phát hiện, vào buổi sáng lúc bọn họ gặp nhau, anh ta đã đem toàn bộ trái tim của mình cho một người phụ nữ khác, một giọt cũng không dư thừa.
Chiếc ly trong lòng anh ta đã sớm trống rỗng.
Cô ta đứng quá xa, lầm tưởng đó là đầy.
Chân khụy xuống tấm thảm mềm mại, nhưng cô ta lại cảm thấy như đưa thân vào trong đầm lầy vậy, đang từng lúc từng lúc nhấn chìm mình, bị chôn vùi.
Cô ta nhìn người đàn ông này đang nhớ nhung người mình yêu, đau lòng nghĩ, thật tốt biết bao, hóa ra anh cũng không có ở trên bờ, nguyên lai anh cũng đang bị vùi lấp ở đây, hóa ra không phải chỉ có một mình tôi bị nghẹt thở.
-
Đến ngày hôm nay, Trì Sương đã không còn nhớ tới Lương Tiềm.
Dĩ nhiên điều này cũng nhờ vào người này cho dù đã nhận dấu chứng nhận "đê tiện", nhưng có một ưu điểm mà không ai không thừa nhận.
Sau này quyết đánh đến cùng, bất luận là hối hận hoặc là không hối hận, kiếp này anh ta cũng sẽ không quấy rầy cô nữa. Anh ta sẽ không làm những chuyện kia, giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục theo đuổi cô không buông, không tự biết mình liều chết.
Bạn bè xung quanh đều có ý thức giúp cô thanh lọc không khí.
Cũng sẽ không có ai nói.
Dĩ nhiên thời điểm Lương Tiềm gặp xui xẻo, tin tức tốt như vậy vẫn có thể nói đôi câu.
Sau bữa ăn khuya hôm trước, thái độ của Trì Sương đối với Mạnh Hoài Khiêm cũng không có thay đổi rõ ràng. Nếu phải diễn tả bằng lời nói, đại khái là cô đã dịch chuyển anh từ người theo đuổi đến khu người đợi quan sát, chuyện này chỉ có cô biết.
Người đàn ông biết kiềm chế bản thân xứng đáng được cô cho điểm mười.
Điều cô mong muốn là một tình yêu không an tĩnh, đồng thời cũng muốn có một người bạn đời lý trí, thanh tỉnh.
Điều này rất mâu thuẫn.
Cô nhớ tới có một năm hiếm khi thấy cô xuống bếp, bụng đói ục ục, không nghe lời cha nói, hạ lửa nhỏ xuống để bớt nước lại tăng thêm lửa. Hiển nhiên, nồi sườn bị cháy, lãng phí một nồi sườn xào chua ngọt. Lúc đó cô mới hai mươi tuổi, nhưng cũng hoảng hốt không biết cái gì.
Khá may anh ấy là Mạnh Hoài Khiêm.
Thật tốt, Mạnh Hoài Khiêm là anh ấy.
...
Ngày Trì Sương đi công tác, đang lúc thời tiết chuyển mùa, cô trúng gió, tới bệnh viện địa phương kiểm tra, truyền nước.
Lo lắng sẽ lây chéo, cô đeo khẩu trang lên, ngồi ở phòng khách truyền nước, nhàm chán chơi điện thoại di động, nguyên nhân vì bị bệnh nên cô thấy buồn ngủ, trong chốc lát liền nghiêng đầu lim dim.
Qúa mệt mỏi.
Ngay cả lúc bàn tay vì truyền dịch mà trở lên lạnh được người ta nhét bao tay ấm áp vào cũng không tỉnh lại.
Vẫn là lúc y tá đổi thuốc cho cô, cô mới lim dim mở mắt ra, y tá cười với cô một cái, tận lực hạ thấp âm thanh, "Truyền nốt chai này là xong."
Trì Sương vốn là còn buồn bực, nghiêng đầu một cái thiếu chút nữa là sợ hết hồn.
Mạnh Hoài Khiêm không biết đã đến đây từ lúc nào.
Quầng mắt anh có màu xanh nhàn nhạt, có thể đã thức khuya mấy hôm, bọn họ nhỏ giọng nói chuyện cũng không đánh thức anh ấy.
Cô cúi đầu nhìn một cái, anh cởi áo khoác đắp lên đùi cô, còn có một túi nilong đựng bánh mì, sữa bò cùng với trái cây.
Người này ở phương diện nào cũng thần thông quảng đại.
Vì sao trong thời gian ngắn anh có thể tìm được cô ở bệnh viện này chứ?
Cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào anh, lúc anh ngủ nhíu chân mày, đến sống mũi, rồi đến cằm, tầm mắt dần rời xuống, rồi ngừng lại trên mu bàn tay anh.
Trên người cô không có một vết sẹo nào. Nhìn vết sẹo trên tay anh, giờ phút này quá nhàm chán, lại có một chút cảm giác hiếu kỳ. Cô nghĩ liền làm, đưa tay, dùng ngón tay sờ nó một cái.
Ngón tay Mạnh Hoài Khiêm cong lại.
Y tá đoán chừng chai nước này truyền hết rồi, bước chân nhẹ nhàng đi tới.
Cô ấy nhìn một màn trước mặt này không tự chủ dừng bước lại.
Ánh sáng nhẹ nhàng chiếu vào hai người họ đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tay bọn họ giao chung ở một chỗ.
Nó đông lại giống như một bức tranh tuyệt đẹp, không ai đành lòng quấy rầy nó.....
Một mùa đông giá rét nữa lại tới.
Vòng bạn bè của Mạnh Hoài Khiêm vạn năm phủ đầy bụi, hiếm khi thấy đăng tin tức____
"Là duy nhất, cũng là đệ nhất!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.