Nữ Phụ Nhưng Vẫn Có Thể Tồn Tại
Chương 93
Tiểu Xíu
06/08/2021
Madame, vous êtes arrivée.
( Dịch: Thưa tiểu thư, đã tới nơi rồi ạ.)
- D’accord, tu es là à m’attendre
( Dịch: Được rồi, anh ở đây đợi tôi.)
Katia bước xuống xe, dáng người cao gầy, xinh đẹp. Từng bước di chuyển đều thật là uyển chuyển, cộng thêm vẻ ngoài nổi bật, đi tới đâu ai cũng phải ngoái đầu lại nhìn. Và tất cả đều phải xuýt xoa khen ngợi.
Katia đi dọc theo dãy hành lang của bệnh viện Đa Thành. Cô theo lời chỉ của mẹ mình và đi tới một căn phòng Vip của bệnh viện.
Nhìn tên được viết trêи bảng nhỏ ở ngoài. Cũng may là viết bằng tiếng anh, nên Katia đọc được: Mr Giang.
Cốc cốc.
Thấy có tiếng gõ cửa, Giang Ngọc Mỹ buông trái táo đang gọt trêи tay xuống. Bà đứng dậy, từ từ đi ra mở cửa.
Vừa mở cửa, Katia liền xong vào ôm lấy bà và nói:
- Bonjour ma tante!
( Dịch: Con chào dì! )
Giang Ngọc Mỹ giật mình, khi tách người Katia ra, bà nhìn một hồi mới nhận ra, sau đó lại thốt lên:
- Katia, que fais-tu ici…
( Dịch: Katia, sao con lại ở đây.)
- C-cồng s-s-sắp ưới.
( Phiên âm: Chồng sắp cưới.)
Katia vấp vấp nói câu Tiếng Việt. Vì chưa rành lắm nên có chút ngọng.
Nghe thấy cô nói vậy, bà giật mình ngỡ ngàng. Bà thế mà lại quên mất chuyện quan trọng này. Hít một hơi thật sâu lấy sự bình tĩnh. Nhân lúc Giang Mạc còn đang trong nhà vệ sinh, bà trực tiếp kéo tay Katia và đi ra ngoài.
Katia ngoan ngoãn đi theo bà, nhưng khuôn mặt có chút ngơ ngác vì chưa rõ hành động lúc này của bà.
…------------------------…
Giang Ngọc Mỹ kéo Katia ra ngoài sân dạo của bệnh viện. Ngồi ngay ghế đá ở ngoài, bà nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô và nói:
- Pourquoi es-tu venu si soudainement, pourquoi ne me l’as-tu pas dit à l’avance.
( Dịch: Sao con đến đột ngột vậy, sao không báo cho dì biết trước.)
- Pour faire une surprise.
( Dịch: Con muốn tạo bất ngờ.)
Giang Ngọc Mỹ nghe cô nói mà thầm khóc trong lòng. Thấy Katia xuất hiện ở đây, bà cảm thấy khó xử vô cùng. Nhớ tới lời hứa với bà bạn ở bên Pháp, bà khóc thầm trong bụng.
Nhớ cách đây hai tháng trước. Lúc Giang Mạc và Úc Noãn còn chưa gặp lại nhau, thấy con bà suốt ngày cùng với Thảo Thanh dìu dắt bên nhau. Bà nhìn mà ngứa mắt, tức điên vô cùng.
Đến lúc bà tham gia tiệc trà với mấy bà bạn. Gặp được Katia, vừa đẹp người lại đẹp nết. Ngay lập tức bà hứa hôn cho Katia và Giang Mạc. Việc này chỉ có bên nhà gái và bà biết thôi. Giang Mạc còn chưa nghe gì tới việc này.
Bà còn tính khi về nước rồi mới nói cho hắn biết. Nhưng rồi Úc Noãn xuất hiện, bà vui mừng, hân hoan chào đón cô, để rồi quên béng đi mất chuyện hứa hôn với Katia.
Bây giờ Katia còn đột ngột xuất hiện ở đây. Giang Ngọc Mỹ hiện đang rơi vào bế tắc của hôn nhân và hạnh phúc của mấy đôi trẻ.
Giang Ngọc Mỹ nhìn sang Katia, bà thở nhẹ ra và nói:
- Katia à, xin lỗi vì không đón tiếp con chu đáo.
Thấy bà khách sáo, Katia lắc nhẹ đầu, dịu dàng cười và nói:
- Không sao ạ. Mà việc chồng sắp cưới của con…
Katia tuy chưa nói hết câu nhưng bà hiểu ý. Vỗ nhẹ lên mu bàn tay trắng nõn của cô, bà cười cười nói:
- Thật ra Giang Mạc hiện không có tiện gặp con. Nó vừa bị bệnh nên có chút xấu xí. Nếu con gặp nó bây giờ thì chắc nó sẽ ngại và không dám gặp mặt đâu.
“Xin lỗi con trai của mẹ, mẹ đành hạ thấp chê bai con lần này thôi”.
Giang Ngọc Mỹ thầm nghĩ trong bụng, nuốt ực nước bọt. Sau đó tiếp tục nhẹ nhàng giải thích cho Katia hiểu. Bây giờ thật không tiện gặp mặt nhau.
Katia phân vân, nhưng vẫn gật đầu theo ý của bà. Cô đưa số điện thoại của mình cho bà, sau đó rất nhanh rời đi.
Thoát được kiếp nạn, Giang Ngọc Mỹ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vài phút sau, bản thân trở nên cứng đơ, bà gấp gáp đi về phòng của Giang Mạc.
- Ây da, phải nói rõ cho thằng bé biết, rồi cùng nhau nghĩ cach mới được. Mình nhất định sẽ không để cho con bé Úc Noãn biết được việc này. Nếu con bé biết chắc sẽ lớn chuyện đây…
Bà vừa đi vừa lẩm nhẩm trong miệng. Tuy nhìn có chút hơi bất thường, nhưng vì vẻ ngoài cũng khí chất đoan trang có sẵn của mình. Dù bà có làm gì đi nữa thì vẫn chẳng thể che lấp đi sự thanh lịch của mình.
…----------------------------…
Đúng lúc Katia đang đi về. Ở ngay ngã rẽ của hành lang, cô lại chạm ngay Úc Noãn.
Cả hai nhìn thấy nhau, lúc đầu hơi giật mình nhưng hồi sau liền đều vui mừng khôn siết. Tuy mới gặp nhau hồi sáng, lúc trường hợp đang bất đắc dĩ, nhưng chẳng hiểu sao bây giờ khi gặp lại, trong lòng họ đều cảm thấy vui vẻ đến lạ thường.
Úc Noãn bất ngờ nói:
- Katia.
- A, Noãn.
Hai người bắt tay nhau. Lúc này mắt Katia nhìn về phía người bên cạnh. Miệng cười lên và chỉ tay về hướng của Trịnh Nhân, cô cười hỏi:
- Anh ấy là người yêu cô sao?
Nghe Katia nói, cô giật mình vội vàng xua tay và lắc đầu, thái độ phản ứng kịch liệt:
- Không, không nhầm rồi. Đây chỉ là bác sĩ mà thôi.
Trịnh Nhân đứng cạnh dù sao cũng hiểu tiếng Pháp. Anh ta liếc nhìn cái dáng người thấp bé bên cạnh, sau đó nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt. Theo phép lịch sự, anh ta đưa tay ra chào hỏi Katia. Cô cũng thuận theo đưa tay mình tới trước mặt Trịnh Nhân và bắt tay.
Trịnh Nhân không làm phiền Úc Noãn và Katia nói chuyện nữa. Anh ta lịch sự xin phép rời đi trước.
Giờ không có ai cản trở, hai người thân thiết kéo tay nhau và đi ra ngoài bệnh viện. Úc Noãn đã tìm một quán nước gần đó và cùng Katia đi vào. Trước khi đi cô có nhắn cho Giang Mạc biết:
- Tôi đi công chuyênh một xíu, lát nữa sẽ quay lại sau. Mà chú nhớ phải nghỉ ngơi cho tốt đó.
Nhắn xong, cô cất gọn điện thoại vào trong túi. Lúc này nhìn về phía đối diện. Katia vui vẻ nhìn cô cười. Cô ấy bắt chuyện đầu tiên:
- Lần đầu mình tới Việt Nam, không biết ngày mai cậu có rảnh không. Có thể dẫn mình đi tham quan đôi chút được không?
Hiển nhiên là Úc Noãn rất vui lòng gật đầu đồng ý. Sau đó hai người nói vu vơ thêm vài ba câu. Nào là cuộc sống cá nhân, tuổi tác,…
Không khí giữa hai người ngay từ đầu đã rất hài hoà. Nói với nhau câu nào cũng đều cười vui vẻ. Đặc biệt là khi Úc Noãn kể thật về việc mình có đứa con trai nhỏ.
Katia là người nước ngoài nên cũng thoáng mấy vụ này. Cô ấy không có gì là bất ngờ hay hoang mang. Ngược lại còn vui vẻ chúc mừng:
- Chắc nhóc con nhà cô ngoan lắm phải không?
- Đúng vậy, rất ngoan. Để khi nào rảnh, tôi sẽ cho hai người gặp mặt.
- Được, quyết định vậy đi.
Katia cười cười, mắt vô tình nhìn vào phần mu bàn tay của Úc Noãn. Nhớ lại lúc trưa có va chạm nhau. Katia vội vàng lên tiếng xin lỗi.
Úc Noãn lắc đầu nói không sao. Cô còn tính nói thêm nữa thì điện thoại trong túi quần rung lên. Cô xin phép nghe điện thoại một chút rồi mở máy ra nghe. Thấy cuộc gọi đến là của Giang Mạc, cô chép miệng một cái, mệt mỏi bắt máy nghe:
- Sao em chưa về, anh bị đau quá.
Nghe hắn nói đau, cô sợ hắn gặp chuyện nên hốt hoảng nói:
- Cái gì, chú bị đau ở đâu?
- Tim anh, tim anh đau vì nhớ em. Sao em lại bỏ anh đi lâu thế chứ.
-…
Úc Noãn đen mặt, cô cười khinh một cái, nhưng rất tiếc hắn hiện không thể thấy được thái độ ghét bỏ hắn của cô lúc này.
Không nói gì nhiều, cô cúp ngang điện thoại.
Cười ngượng nhìn về phía của Katia. Cũng may mà cô ấy không biết Tiếng Việt, nên đỡ phải ngại.
…-------------------------------…
Hai người nói thêm vài ba câu, trao đổi với nhau thông tin liên lạc. Rồi lúc này xe nhà của Katia cũng tới đón, cô vẫy tay chào tạm biệt cô ấy. Xong rồi đi về lại bệnh viện.
Xui xẻo làm sao, cô nhìn thấy Thảo Thanh. Giật mình vội núp đi, vì bây giờ cô đang mệt, không có tâm trạng để mà đôi co với cô ta.
Vì vậy thấy có một con hẻm nhỏ gần đó, cô chạy vào núp đi. Đúng lúc này Thảo Thanh thế mà lại đứng ngay cạnh cái hẻm đó.
Cô ta xoay lưng lại vì vậy nên không thấy Úc Noãn ở đằng sau.
Úc Noãn nhìn bóng lưng của cô ta, thấy dáng vẻ hối hả, gấp gáp có chút khả nghi.
Thảo Thanh thì không biết có người ở phía sau lưng, cô ta trực tiếp lấy điện thoại ra và gọi cho ai đó:
- Alo, rốt cuộc thì ông tính làm sao đây. Tôi có thai rồi đó. Phải mau giải quyết nhanh đi.
Có thai! Úc Noãn nghe xong giật mình không dám tin. Thế là với bản tính thích tọc mạch của mình, cô tiếp tục lén lút nghe lén cô ta nói chuyện.
- Không nói nhiều nữa, ngày mai tôi sẽ đi phá.
Cô ta nói xong liền cúp điện thoại. Úc Noãn thấy vậy liền cố gắng nép mình vào góc khuất. Cũng may Thảo Thanh không đi về hướng này, cô ta rẽ hướng khác và đi lên một chiếc taxi.
( Dịch: Thưa tiểu thư, đã tới nơi rồi ạ.)
- D’accord, tu es là à m’attendre
( Dịch: Được rồi, anh ở đây đợi tôi.)
Katia bước xuống xe, dáng người cao gầy, xinh đẹp. Từng bước di chuyển đều thật là uyển chuyển, cộng thêm vẻ ngoài nổi bật, đi tới đâu ai cũng phải ngoái đầu lại nhìn. Và tất cả đều phải xuýt xoa khen ngợi.
Katia đi dọc theo dãy hành lang của bệnh viện Đa Thành. Cô theo lời chỉ của mẹ mình và đi tới một căn phòng Vip của bệnh viện.
Nhìn tên được viết trêи bảng nhỏ ở ngoài. Cũng may là viết bằng tiếng anh, nên Katia đọc được: Mr Giang.
Cốc cốc.
Thấy có tiếng gõ cửa, Giang Ngọc Mỹ buông trái táo đang gọt trêи tay xuống. Bà đứng dậy, từ từ đi ra mở cửa.
Vừa mở cửa, Katia liền xong vào ôm lấy bà và nói:
- Bonjour ma tante!
( Dịch: Con chào dì! )
Giang Ngọc Mỹ giật mình, khi tách người Katia ra, bà nhìn một hồi mới nhận ra, sau đó lại thốt lên:
- Katia, que fais-tu ici…
( Dịch: Katia, sao con lại ở đây.)
- C-cồng s-s-sắp ưới.
( Phiên âm: Chồng sắp cưới.)
Katia vấp vấp nói câu Tiếng Việt. Vì chưa rành lắm nên có chút ngọng.
Nghe thấy cô nói vậy, bà giật mình ngỡ ngàng. Bà thế mà lại quên mất chuyện quan trọng này. Hít một hơi thật sâu lấy sự bình tĩnh. Nhân lúc Giang Mạc còn đang trong nhà vệ sinh, bà trực tiếp kéo tay Katia và đi ra ngoài.
Katia ngoan ngoãn đi theo bà, nhưng khuôn mặt có chút ngơ ngác vì chưa rõ hành động lúc này của bà.
…------------------------…
Giang Ngọc Mỹ kéo Katia ra ngoài sân dạo của bệnh viện. Ngồi ngay ghế đá ở ngoài, bà nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô và nói:
- Pourquoi es-tu venu si soudainement, pourquoi ne me l’as-tu pas dit à l’avance.
( Dịch: Sao con đến đột ngột vậy, sao không báo cho dì biết trước.)
- Pour faire une surprise.
( Dịch: Con muốn tạo bất ngờ.)
Giang Ngọc Mỹ nghe cô nói mà thầm khóc trong lòng. Thấy Katia xuất hiện ở đây, bà cảm thấy khó xử vô cùng. Nhớ tới lời hứa với bà bạn ở bên Pháp, bà khóc thầm trong bụng.
Nhớ cách đây hai tháng trước. Lúc Giang Mạc và Úc Noãn còn chưa gặp lại nhau, thấy con bà suốt ngày cùng với Thảo Thanh dìu dắt bên nhau. Bà nhìn mà ngứa mắt, tức điên vô cùng.
Đến lúc bà tham gia tiệc trà với mấy bà bạn. Gặp được Katia, vừa đẹp người lại đẹp nết. Ngay lập tức bà hứa hôn cho Katia và Giang Mạc. Việc này chỉ có bên nhà gái và bà biết thôi. Giang Mạc còn chưa nghe gì tới việc này.
Bà còn tính khi về nước rồi mới nói cho hắn biết. Nhưng rồi Úc Noãn xuất hiện, bà vui mừng, hân hoan chào đón cô, để rồi quên béng đi mất chuyện hứa hôn với Katia.
Bây giờ Katia còn đột ngột xuất hiện ở đây. Giang Ngọc Mỹ hiện đang rơi vào bế tắc của hôn nhân và hạnh phúc của mấy đôi trẻ.
Giang Ngọc Mỹ nhìn sang Katia, bà thở nhẹ ra và nói:
- Katia à, xin lỗi vì không đón tiếp con chu đáo.
Thấy bà khách sáo, Katia lắc nhẹ đầu, dịu dàng cười và nói:
- Không sao ạ. Mà việc chồng sắp cưới của con…
Katia tuy chưa nói hết câu nhưng bà hiểu ý. Vỗ nhẹ lên mu bàn tay trắng nõn của cô, bà cười cười nói:
- Thật ra Giang Mạc hiện không có tiện gặp con. Nó vừa bị bệnh nên có chút xấu xí. Nếu con gặp nó bây giờ thì chắc nó sẽ ngại và không dám gặp mặt đâu.
“Xin lỗi con trai của mẹ, mẹ đành hạ thấp chê bai con lần này thôi”.
Giang Ngọc Mỹ thầm nghĩ trong bụng, nuốt ực nước bọt. Sau đó tiếp tục nhẹ nhàng giải thích cho Katia hiểu. Bây giờ thật không tiện gặp mặt nhau.
Katia phân vân, nhưng vẫn gật đầu theo ý của bà. Cô đưa số điện thoại của mình cho bà, sau đó rất nhanh rời đi.
Thoát được kiếp nạn, Giang Ngọc Mỹ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vài phút sau, bản thân trở nên cứng đơ, bà gấp gáp đi về phòng của Giang Mạc.
- Ây da, phải nói rõ cho thằng bé biết, rồi cùng nhau nghĩ cach mới được. Mình nhất định sẽ không để cho con bé Úc Noãn biết được việc này. Nếu con bé biết chắc sẽ lớn chuyện đây…
Bà vừa đi vừa lẩm nhẩm trong miệng. Tuy nhìn có chút hơi bất thường, nhưng vì vẻ ngoài cũng khí chất đoan trang có sẵn của mình. Dù bà có làm gì đi nữa thì vẫn chẳng thể che lấp đi sự thanh lịch của mình.
…----------------------------…
Đúng lúc Katia đang đi về. Ở ngay ngã rẽ của hành lang, cô lại chạm ngay Úc Noãn.
Cả hai nhìn thấy nhau, lúc đầu hơi giật mình nhưng hồi sau liền đều vui mừng khôn siết. Tuy mới gặp nhau hồi sáng, lúc trường hợp đang bất đắc dĩ, nhưng chẳng hiểu sao bây giờ khi gặp lại, trong lòng họ đều cảm thấy vui vẻ đến lạ thường.
Úc Noãn bất ngờ nói:
- Katia.
- A, Noãn.
Hai người bắt tay nhau. Lúc này mắt Katia nhìn về phía người bên cạnh. Miệng cười lên và chỉ tay về hướng của Trịnh Nhân, cô cười hỏi:
- Anh ấy là người yêu cô sao?
Nghe Katia nói, cô giật mình vội vàng xua tay và lắc đầu, thái độ phản ứng kịch liệt:
- Không, không nhầm rồi. Đây chỉ là bác sĩ mà thôi.
Trịnh Nhân đứng cạnh dù sao cũng hiểu tiếng Pháp. Anh ta liếc nhìn cái dáng người thấp bé bên cạnh, sau đó nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt. Theo phép lịch sự, anh ta đưa tay ra chào hỏi Katia. Cô cũng thuận theo đưa tay mình tới trước mặt Trịnh Nhân và bắt tay.
Trịnh Nhân không làm phiền Úc Noãn và Katia nói chuyện nữa. Anh ta lịch sự xin phép rời đi trước.
Giờ không có ai cản trở, hai người thân thiết kéo tay nhau và đi ra ngoài bệnh viện. Úc Noãn đã tìm một quán nước gần đó và cùng Katia đi vào. Trước khi đi cô có nhắn cho Giang Mạc biết:
- Tôi đi công chuyênh một xíu, lát nữa sẽ quay lại sau. Mà chú nhớ phải nghỉ ngơi cho tốt đó.
Nhắn xong, cô cất gọn điện thoại vào trong túi. Lúc này nhìn về phía đối diện. Katia vui vẻ nhìn cô cười. Cô ấy bắt chuyện đầu tiên:
- Lần đầu mình tới Việt Nam, không biết ngày mai cậu có rảnh không. Có thể dẫn mình đi tham quan đôi chút được không?
Hiển nhiên là Úc Noãn rất vui lòng gật đầu đồng ý. Sau đó hai người nói vu vơ thêm vài ba câu. Nào là cuộc sống cá nhân, tuổi tác,…
Không khí giữa hai người ngay từ đầu đã rất hài hoà. Nói với nhau câu nào cũng đều cười vui vẻ. Đặc biệt là khi Úc Noãn kể thật về việc mình có đứa con trai nhỏ.
Katia là người nước ngoài nên cũng thoáng mấy vụ này. Cô ấy không có gì là bất ngờ hay hoang mang. Ngược lại còn vui vẻ chúc mừng:
- Chắc nhóc con nhà cô ngoan lắm phải không?
- Đúng vậy, rất ngoan. Để khi nào rảnh, tôi sẽ cho hai người gặp mặt.
- Được, quyết định vậy đi.
Katia cười cười, mắt vô tình nhìn vào phần mu bàn tay của Úc Noãn. Nhớ lại lúc trưa có va chạm nhau. Katia vội vàng lên tiếng xin lỗi.
Úc Noãn lắc đầu nói không sao. Cô còn tính nói thêm nữa thì điện thoại trong túi quần rung lên. Cô xin phép nghe điện thoại một chút rồi mở máy ra nghe. Thấy cuộc gọi đến là của Giang Mạc, cô chép miệng một cái, mệt mỏi bắt máy nghe:
- Sao em chưa về, anh bị đau quá.
Nghe hắn nói đau, cô sợ hắn gặp chuyện nên hốt hoảng nói:
- Cái gì, chú bị đau ở đâu?
- Tim anh, tim anh đau vì nhớ em. Sao em lại bỏ anh đi lâu thế chứ.
-…
Úc Noãn đen mặt, cô cười khinh một cái, nhưng rất tiếc hắn hiện không thể thấy được thái độ ghét bỏ hắn của cô lúc này.
Không nói gì nhiều, cô cúp ngang điện thoại.
Cười ngượng nhìn về phía của Katia. Cũng may mà cô ấy không biết Tiếng Việt, nên đỡ phải ngại.
…-------------------------------…
Hai người nói thêm vài ba câu, trao đổi với nhau thông tin liên lạc. Rồi lúc này xe nhà của Katia cũng tới đón, cô vẫy tay chào tạm biệt cô ấy. Xong rồi đi về lại bệnh viện.
Xui xẻo làm sao, cô nhìn thấy Thảo Thanh. Giật mình vội núp đi, vì bây giờ cô đang mệt, không có tâm trạng để mà đôi co với cô ta.
Vì vậy thấy có một con hẻm nhỏ gần đó, cô chạy vào núp đi. Đúng lúc này Thảo Thanh thế mà lại đứng ngay cạnh cái hẻm đó.
Cô ta xoay lưng lại vì vậy nên không thấy Úc Noãn ở đằng sau.
Úc Noãn nhìn bóng lưng của cô ta, thấy dáng vẻ hối hả, gấp gáp có chút khả nghi.
Thảo Thanh thì không biết có người ở phía sau lưng, cô ta trực tiếp lấy điện thoại ra và gọi cho ai đó:
- Alo, rốt cuộc thì ông tính làm sao đây. Tôi có thai rồi đó. Phải mau giải quyết nhanh đi.
Có thai! Úc Noãn nghe xong giật mình không dám tin. Thế là với bản tính thích tọc mạch của mình, cô tiếp tục lén lút nghe lén cô ta nói chuyện.
- Không nói nhiều nữa, ngày mai tôi sẽ đi phá.
Cô ta nói xong liền cúp điện thoại. Úc Noãn thấy vậy liền cố gắng nép mình vào góc khuất. Cũng may Thảo Thanh không đi về hướng này, cô ta rẽ hướng khác và đi lên một chiếc taxi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.