Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 Được Cưng Chiều
Chương 37: Anh Phải Bảo Vệ Bọn Em
Tử Y
10/11/2023
Ông ngừng một chút, có hơi do dự nhưng vẫn quyết định dạy cho bọn trẻ một bài học: "Chuyện cha được tăng lương, các con không được nói ra ngoài, bên này cha vẫn sẽ nộp ba mươi hai đồng như cũ. Số tiền còn lại, cha sẽ tiết kiệm, mỗi tuần cho các con một bữa ăn cải thiện. Còn Kinh Chập, con sắp phải đến mỏ than đọc sách, cần một bộ quần áo mới, mùa xuân sắp đến rồi, quần áo của Tưởng Tưởng cũng ngắn đi một đoạn, phải may một bộ nữa."
Con cái nhà họ Diệp không thể đến mỏ than Sóc Châu đọc sách, chủ yếu là vì họ không có nhà.
Diệp Hồng Vệ làm việc ở mỏ than Sóc Châu nhiều năm như vậy nhưng vẫn không được xếp cho một căn phòng ở. Thêm vào đó, gia đình họ đang sống ở đại đội sản xuất Hồng Tinh, hộ khẩu cũng đăng ký ở đại đội, cho nên các con của họ không thể đến mỏ than Sóc Châu đọc sách.
Nhưng với sự giúp đỡ của giám đốc mỏ than Dương, bọn họ đã được cho đi một con đường đặc biệt khác.
Về chuyện nhà cửa, đó không phải là chuyện nhỏ, cho dù Dương Kiến Khai đồng ý, vẫn cần sự phê chuẩn từ phía công đoàn, nhưng suất đi học thì khác.
Thực ra, Diệp Hồng Vệ có suy tính riêng, tiền đều nộp lên hết rồi, phần có thể chia đến tay con cái của mình không còn nhiều.
Cứ như tối nay với cái chân giò kia, nếu chỉ có gia đình họ, đảm bảo mấy đứa trẻ sẽ được ăn cho đến khi bóng nhẫy cả miệng, nhưng vì chưa dọn ra ở riêng, cả nhà họ Diệp đều ở chung một chỗ, thứ thực sự có thể chia đến miệng của lũ trẻ cực kỳ ít.
Diệp Kinh Chập nói: “Cha, không cần chuẩn bị quần áo cho con đâu cha!” Sau đó anh ta nhìn về phía Diệp Ngư: “Suất học này, cha hãy để cho em gái đi đi, con không đến mỏ than đọc sách đâu.”
Anh ta đã muốn nói ra điều này từ lâu rồi, kìm nén suốt một đêm, cuối cùng mới được nói ra.
"Không được!" Diệp Ngư là người đầu tiên đứng lên phản đối: "Anh trai, anh nhất định phải đến mỏ than Sóc Châu học tập!"
Cô chỉ vào Diệp Triều Dương và Diệp Triều Tinh, rồi vào bản thân mình: "Sau này bọn em chắc chắn cũng sẽ đi học mỏ than Sóc Châu, anh phải đi đến đó trước để chiếm lĩnh địa bàn, đợi khi nào em với anh hai và anh ba đến, lúc đó anh phải bảo vệ bọn em!"
Dù Diệp Ngư còn nhỏ, nhưng cách cô nói chuyện không hề nhỏ.
Bốn anh em cùng đi học ở mỏ than Sóc Châu, Diệp Hồng Vệ chưa từng nghĩ đến điều này.
Nhưng Diệp Ngư đã nhắc đến điều đó, Diệp Hồng Vệ bắt đầu có ý tưởng, ông phải kiếm thật nhiều tiền, cố gắng gửi tất cả mấy đứa nhỏ đến mỏ than học tập.
Ở nhà lớn bên cạnh, có một gia đình bốn người sinh sống.
Buổi tối, Lư Phượng Lan không được ăn tối, bây giờ cảm thấy đói đến xót ruột, khó có thể ngủ được, bà ta nằm trên giường lăn lộn. Điều này làm cho Diệp Hồng Trung khó chịu: "Em nằm phải gai hay cái gì à? Nửa đêm rồi, còn không mau ngủ đi?"
Lư Phượng Lan khó chịu: "Em đói! Lão Diệp, em thực sự rất đói!"
"Đói thì phải chịu thôi, ai bảo em đắc tội với mẹ." Diệp Hồng Trung tức giận kéo chăn, lật người, chuẩn bị tiếp tục ngủ.
Lư Phượng Lan chạnh lòng: "Em có đắc tội với mẹ đâu! Chỉ là…chỉ là em muốn giành lấy cơ hội học tập cho Lương Thư nhà chúng ta thôi."
Bà ta im lặng chốc lát rồi đưa tay chọc vào lưng Diệp Hồng Trung, thấp giọng nói: "Rõ ràng anh cũng biết điểm của Lương Thư nhà chúng ta tốt như thế nào, nhưng có tốt đến mấy vẫn không thể thoát khỏi trường kém. Nếu như…nếu như Lương Thư nhà chúng ta có thể đến mỏ than Sóc Châu học, chắc chắn là có thể đỗ vào trung học phổ thông, đến lúc đó không phải còn đỗ được cả đại học sao?"
Con cái nhà họ Diệp không thể đến mỏ than Sóc Châu đọc sách, chủ yếu là vì họ không có nhà.
Diệp Hồng Vệ làm việc ở mỏ than Sóc Châu nhiều năm như vậy nhưng vẫn không được xếp cho một căn phòng ở. Thêm vào đó, gia đình họ đang sống ở đại đội sản xuất Hồng Tinh, hộ khẩu cũng đăng ký ở đại đội, cho nên các con của họ không thể đến mỏ than Sóc Châu đọc sách.
Nhưng với sự giúp đỡ của giám đốc mỏ than Dương, bọn họ đã được cho đi một con đường đặc biệt khác.
Về chuyện nhà cửa, đó không phải là chuyện nhỏ, cho dù Dương Kiến Khai đồng ý, vẫn cần sự phê chuẩn từ phía công đoàn, nhưng suất đi học thì khác.
Thực ra, Diệp Hồng Vệ có suy tính riêng, tiền đều nộp lên hết rồi, phần có thể chia đến tay con cái của mình không còn nhiều.
Cứ như tối nay với cái chân giò kia, nếu chỉ có gia đình họ, đảm bảo mấy đứa trẻ sẽ được ăn cho đến khi bóng nhẫy cả miệng, nhưng vì chưa dọn ra ở riêng, cả nhà họ Diệp đều ở chung một chỗ, thứ thực sự có thể chia đến miệng của lũ trẻ cực kỳ ít.
Diệp Kinh Chập nói: “Cha, không cần chuẩn bị quần áo cho con đâu cha!” Sau đó anh ta nhìn về phía Diệp Ngư: “Suất học này, cha hãy để cho em gái đi đi, con không đến mỏ than đọc sách đâu.”
Anh ta đã muốn nói ra điều này từ lâu rồi, kìm nén suốt một đêm, cuối cùng mới được nói ra.
"Không được!" Diệp Ngư là người đầu tiên đứng lên phản đối: "Anh trai, anh nhất định phải đến mỏ than Sóc Châu học tập!"
Cô chỉ vào Diệp Triều Dương và Diệp Triều Tinh, rồi vào bản thân mình: "Sau này bọn em chắc chắn cũng sẽ đi học mỏ than Sóc Châu, anh phải đi đến đó trước để chiếm lĩnh địa bàn, đợi khi nào em với anh hai và anh ba đến, lúc đó anh phải bảo vệ bọn em!"
Dù Diệp Ngư còn nhỏ, nhưng cách cô nói chuyện không hề nhỏ.
Bốn anh em cùng đi học ở mỏ than Sóc Châu, Diệp Hồng Vệ chưa từng nghĩ đến điều này.
Nhưng Diệp Ngư đã nhắc đến điều đó, Diệp Hồng Vệ bắt đầu có ý tưởng, ông phải kiếm thật nhiều tiền, cố gắng gửi tất cả mấy đứa nhỏ đến mỏ than học tập.
Ở nhà lớn bên cạnh, có một gia đình bốn người sinh sống.
Buổi tối, Lư Phượng Lan không được ăn tối, bây giờ cảm thấy đói đến xót ruột, khó có thể ngủ được, bà ta nằm trên giường lăn lộn. Điều này làm cho Diệp Hồng Trung khó chịu: "Em nằm phải gai hay cái gì à? Nửa đêm rồi, còn không mau ngủ đi?"
Lư Phượng Lan khó chịu: "Em đói! Lão Diệp, em thực sự rất đói!"
"Đói thì phải chịu thôi, ai bảo em đắc tội với mẹ." Diệp Hồng Trung tức giận kéo chăn, lật người, chuẩn bị tiếp tục ngủ.
Lư Phượng Lan chạnh lòng: "Em có đắc tội với mẹ đâu! Chỉ là…chỉ là em muốn giành lấy cơ hội học tập cho Lương Thư nhà chúng ta thôi."
Bà ta im lặng chốc lát rồi đưa tay chọc vào lưng Diệp Hồng Trung, thấp giọng nói: "Rõ ràng anh cũng biết điểm của Lương Thư nhà chúng ta tốt như thế nào, nhưng có tốt đến mấy vẫn không thể thoát khỏi trường kém. Nếu như…nếu như Lương Thư nhà chúng ta có thể đến mỏ than Sóc Châu học, chắc chắn là có thể đỗ vào trung học phổ thông, đến lúc đó không phải còn đỗ được cả đại học sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.