Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 Được Cưng Chiều
Chương 42: Dụng Cụ Đào Măng
Tử Y
10/11/2023
Triệu Minh Viễn "à" một tiếng, gãi đầu, nhìn Hạ Hiểu Như rồi lại nhìn Diệp Ngư, có hơi nghi ngờ: "Thật sao? Không phải trước đây em đã nói với anh là em rất ghét Diệp Ngư sao? Chẳng lẽ là anh hiểu lầm?"
Biểu cảm của Hạ Hiểu Như cứng đờ ngay lập tức.
Diệp Ngư nhìn thấy, suýt chút nữa đã bật cười, cô thích nhất là đánh vào mặt kẻ khác: "Đúng rồi, em quên mất!. Chúc mừng chị Hiểu Như đã được thả ra khỏi tù nhé!"
Cô dừng lại một chút, cố ý nói: "Không biết chú và anh họ đã được thả ra chưa?"
Cô chính là muốn chọc nỗi đau của Hạ Hiểu Như.
Khuôn mặt Hạ Hiểu Như lập tức xám xịt, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Em gái Diệp Ngư không cần phải lo lắng, bọn chị đều đã được thả ra hết rồi!"
Trên khuôn mặt của Diệp Ngư hiện lên vẻ ngạc nhiên, giọng điệu nhẹ nhàng đầy thắc mắc: “Xem ra chị Hiểu Như vẫn luôn may mắn như vậy, một rắc rối lớn như thế mà chị có thể xoay xở được, chỉ là không biết một khi chú mà biết mình bị mất việc thì sẽ phản ứng ra sao nhỉ?"
Sự tò mò trong giọng nói của cô vô cùng chân thật không hề giả tạo.
Hạ Hiểu Như:!!!
Cô ta chỉ muốn xông lên xé nát cái miệng của Diệp Ngư nhưng lại không thể! Cô ta cần phải duy trì hình ảnh tốt đẹp của mình trước mặt anh Minh Viễn.
Hạ Hiểu Như mỉm cười: “Cha của chị luôn đối xử tốt với chị, không cần Diệp Ngư lo lắng cho đâu.”
“Thế ư?” Diệp Ngư vẻ mặt tiếc rẻ, nhỏ giọng lầm bầm: “Em cứ nghĩ chú sẽ giáng cho chị một trận như ngày xưa ấy chứ."
Một trận như ngày xưa ấy….
Từng từ từng chữ của Diệp Ngư vọng vào tai Hạ Hiểu Như, mỗi âm tiết như dao cứa vào da thịt, Hạ Hiểu Như nhớ lại cái tát trên mặt vào tối hôm qua, hiện tại vẫn còn âm ỉ đau.
Hạ Hiểu Như đang cố gắng tìm kiếm lời phản bác thì nghe thấy Diệp Ngư tiếp tục nói: “Ai da, không trò chuyện với chị Hiểu Như nữa, cứ kéo dài thời gian không chọn được dụng cụ mất!" Diệp Ngư cười tươi: “Bọn em đi tới nhà đại đội trước đây, hai người cứ từ từ trò chuyện, không cần phải vội đâu."
Tim gan Hạ Hiểu Như như bị ai đó siết chặt lại, cảm giác bế tắc khi những lời muốn nói chực trào ra nhưng lại không thể nào phát ra được.
Lời nói bị nghẹn lại ở cổ họng, khó chịu vô cùng.
Ngay khi Diệp Ngư lên tiếng, ba người anh trai đứng chắn trước mặt Diệp Ngư vừa nãy cùng nhau đẩy cửa, che chở cho em gái đi đằng trước, còn không quên cảnh giác nhìn về phía Hạ Hiểu Như và Triệu Minh Viễn.
Khi họ bước vào nhà đội, mấy anh em cùng chào hỏi ông lão Căn: “Ông Căn, bọn cháu đến lấy dụng cụ đào măng, ông chọn giúp bọn cháu hai cái còn tốt nhé!”
Ông lão Căn là ông lão sống một mình trong đại đội, để chăm sóc ông lão, đại đội đã cho ông ta trông giữ nhà kho đựng dụng cụ làm nông. Như vậy, mỗi ngày ông lão sẽ được ba công điểm, dù không nhiều, nhưng đủ cho một mình ông lão ăn.
Ông lão Căn thổi ra từng đợt khói thuốc lào, lớn giọng nói: “Mấy đứa nhỏ nhà họ Diệp đã đến rồi à? Chờ một tí, ông chắc chắn sẽ chọn cho các cháu những dụng cụ tốt nhất!”
Nhìn thấy mấy anh em Diệp Ngư đã vào trong nhà đại đội, Triệu Minh Viễn còn đứng ngẩn ngơ tại chỗ, Hạ Hiểu Như không kìm được mà giậm chân, nũng nịu nói: “Anh Minh Viễn, chúng ta cũng nhanh chóng đi vào chọn dụng cụ thôi, nếu chọn phải những cái kém thì có khi chúng ta sẽ không đào được măng rừng đâu.”
Khi cô ta kêu lên như vậy, Triệu Minh Viễn lấy lại tinh thần, không khỏi thắc mắc: "Không phải các loại công cụ đều giống nhau sao?"
Biểu cảm của Hạ Hiểu Như cứng đờ ngay lập tức.
Diệp Ngư nhìn thấy, suýt chút nữa đã bật cười, cô thích nhất là đánh vào mặt kẻ khác: "Đúng rồi, em quên mất!. Chúc mừng chị Hiểu Như đã được thả ra khỏi tù nhé!"
Cô dừng lại một chút, cố ý nói: "Không biết chú và anh họ đã được thả ra chưa?"
Cô chính là muốn chọc nỗi đau của Hạ Hiểu Như.
Khuôn mặt Hạ Hiểu Như lập tức xám xịt, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Em gái Diệp Ngư không cần phải lo lắng, bọn chị đều đã được thả ra hết rồi!"
Trên khuôn mặt của Diệp Ngư hiện lên vẻ ngạc nhiên, giọng điệu nhẹ nhàng đầy thắc mắc: “Xem ra chị Hiểu Như vẫn luôn may mắn như vậy, một rắc rối lớn như thế mà chị có thể xoay xở được, chỉ là không biết một khi chú mà biết mình bị mất việc thì sẽ phản ứng ra sao nhỉ?"
Sự tò mò trong giọng nói của cô vô cùng chân thật không hề giả tạo.
Hạ Hiểu Như:!!!
Cô ta chỉ muốn xông lên xé nát cái miệng của Diệp Ngư nhưng lại không thể! Cô ta cần phải duy trì hình ảnh tốt đẹp của mình trước mặt anh Minh Viễn.
Hạ Hiểu Như mỉm cười: “Cha của chị luôn đối xử tốt với chị, không cần Diệp Ngư lo lắng cho đâu.”
“Thế ư?” Diệp Ngư vẻ mặt tiếc rẻ, nhỏ giọng lầm bầm: “Em cứ nghĩ chú sẽ giáng cho chị một trận như ngày xưa ấy chứ."
Một trận như ngày xưa ấy….
Từng từ từng chữ của Diệp Ngư vọng vào tai Hạ Hiểu Như, mỗi âm tiết như dao cứa vào da thịt, Hạ Hiểu Như nhớ lại cái tát trên mặt vào tối hôm qua, hiện tại vẫn còn âm ỉ đau.
Hạ Hiểu Như đang cố gắng tìm kiếm lời phản bác thì nghe thấy Diệp Ngư tiếp tục nói: “Ai da, không trò chuyện với chị Hiểu Như nữa, cứ kéo dài thời gian không chọn được dụng cụ mất!" Diệp Ngư cười tươi: “Bọn em đi tới nhà đại đội trước đây, hai người cứ từ từ trò chuyện, không cần phải vội đâu."
Tim gan Hạ Hiểu Như như bị ai đó siết chặt lại, cảm giác bế tắc khi những lời muốn nói chực trào ra nhưng lại không thể nào phát ra được.
Lời nói bị nghẹn lại ở cổ họng, khó chịu vô cùng.
Ngay khi Diệp Ngư lên tiếng, ba người anh trai đứng chắn trước mặt Diệp Ngư vừa nãy cùng nhau đẩy cửa, che chở cho em gái đi đằng trước, còn không quên cảnh giác nhìn về phía Hạ Hiểu Như và Triệu Minh Viễn.
Khi họ bước vào nhà đội, mấy anh em cùng chào hỏi ông lão Căn: “Ông Căn, bọn cháu đến lấy dụng cụ đào măng, ông chọn giúp bọn cháu hai cái còn tốt nhé!”
Ông lão Căn là ông lão sống một mình trong đại đội, để chăm sóc ông lão, đại đội đã cho ông ta trông giữ nhà kho đựng dụng cụ làm nông. Như vậy, mỗi ngày ông lão sẽ được ba công điểm, dù không nhiều, nhưng đủ cho một mình ông lão ăn.
Ông lão Căn thổi ra từng đợt khói thuốc lào, lớn giọng nói: “Mấy đứa nhỏ nhà họ Diệp đã đến rồi à? Chờ một tí, ông chắc chắn sẽ chọn cho các cháu những dụng cụ tốt nhất!”
Nhìn thấy mấy anh em Diệp Ngư đã vào trong nhà đại đội, Triệu Minh Viễn còn đứng ngẩn ngơ tại chỗ, Hạ Hiểu Như không kìm được mà giậm chân, nũng nịu nói: “Anh Minh Viễn, chúng ta cũng nhanh chóng đi vào chọn dụng cụ thôi, nếu chọn phải những cái kém thì có khi chúng ta sẽ không đào được măng rừng đâu.”
Khi cô ta kêu lên như vậy, Triệu Minh Viễn lấy lại tinh thần, không khỏi thắc mắc: "Không phải các loại công cụ đều giống nhau sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.