Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 Được Cưng Chiều
Chương 17: Nhà Họ Hạ Bị Bắt
Tử Y
07/11/2023
Vương Lạt Bát nghỉ một chút lấy hơi, vội vàng nói: "Còn không phải là vì chiếc vòng tay vàng đó sao, nghe nói chiếc vòng tay vàng kia là tài sản của nhà nước, nhà họ Hạ lấy tài sản của nhà nước đi tiêu xài, công an không bắt họ thì bắt ai??"
Có người suy nghĩ nhiều, không nhịn được hỏi một câu: "Thế…thế chúng ta cũng đi nhà địa chủ đào kho báu, công an…công an có bắt chúng ta không?"
Đây là câu hỏi chung trong lòng mọi người, tất cả nhìn chằm chằm vào Vương Lạt Bát.
Vương Lạt Bát suy nghĩ một chút, có hơi lo lắng: "Chắc không đâu? Công an đến nhà họ Hạ, chắc chắn là bắt người đã nhặt được kho báu, dù chúng ta có đi tới nhà địa chủ đào kho báu, nhưng chúng ta không đào được gì cả!"
Mọi người nghe xong, theo bản năng lùi lại một bước, muốn tránh xa Hạ Hiểu Như.
Chiếc vòng tay vàng này là Hạ Hiểu Như nhặt được, còn hai người Hạ Thuận Đạt và Hạ Hiểu Vĩ là bị liên lụy mà thôi.
Trước đây Hạ Hiểu Như đắc ý bao nhiêu, bây giờ cô ta sợ hãi bấy nhiêu.
Cả người cô ta run lên, mặt tái nhợt, giọng nói nghẹn ngào: "Thím Vương, không phải thím đang gạt cháu chứ?”
Vương Lạt Bát thở dốc một hồi, chống nạnh: “Thím lấy chuyện này lừa cháu làm gì? Thím nhìn thấy rõ ràng mà, công an đè đầu cha và anh trai của cháu, còng tay dẫn đi mất tiêu rồi!"
Hạ Hiểu Như ngẩn cả người, xe đạp không kịp nhặt mà cứ thế quay đầu chạy về nhà.
Hạ Hiểu Như đi rồi, những người còn lại nhìn nhau. Vương Lạt Bát hét lên một tiếng: "Còn đứng đó làm gì? Nhanh đi xem thôi!"
Tiếng hét này làm cho mọi người giật mình tỉnh lại.
Đúng thế!
Công an đến bắt người đi rồi, đây phải là chuyện lớn lắm chứ!
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên đội sản xuất Hồng Tinh của họ xảy ra chuyện lớn như thế, mọi người tranh nhau đến nhà họ Hạ hóng chuyện.
Chỉ còn lại người nhà họ Diệp như mới bừng tỉnh.
Vừa rồi Lư Phượng Lan còn la làng nhặt được vòng tay vàng thật tốt, cái chân yếu ớt giật một cái, ngồi sấp xuống đất: "Mẹ ơi, đó… đó là công an đấy!"
Người dân ở thời này vẫn luôn có một nỗi sợ đối với nhân viên công chức nhà nước, huống chi là một người phụ nữ không biết chữ, đối với công an, đó là sợ từ trong tận xương tủy.
Hồ Mỹ Anh giật mình, cảm thấy may mắn: "May quá, may mà Tưởng Tưởng không nhặt được vòng tay vàng, nếu không…"
Nếu không, người bị bắt đi là nhà họ Diệp rồi.
Chiếc vòng tay vàng rất đáng giá, nhưng phải có mạng để tiêu mới được!
Hồ Mỹ Anh nói đúng những gì người nhà họ Diệp nghĩ trong lòng.
"Chiếc vòng tay vàng đó là con không cướp được từ tay chị Hiểu Như." Diệp Ngư căng mặt, có chút áy náy: "Bác gái, cô út, hai người không trách con vô dụng ạ?"
Trẻ con nói không suy nghĩ, dáng vẻ vô tội và áy náy làm cho Lư Phượng Lan và Hồ Mỹ Anh cảm thấy mặt như bị tát một cái, nóng rát cả lên, hai người họ đều không nói nên lời, xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Chỉ có Chu Tú Anh nhìn hai con dâu, hừ một cái rồi mới quay ra nói với Diệp Ngư: “Cháu đừng nghe lời họ, họ toàn thích nói bậy thôi. Không cướp được là tốt nhất, chúng ta không cướp, không tranh giành không mạo hiểm, như vậy mới an toàn." Chu Tú Anh an ủi cháu gái yêu quý: "Còn bác gái và cô út mới là kẻ ngốc."
Chu Tú Anh nói chạm đến lòng mọi người trong nhà.
Không phải sao?
Cứ nghĩ người ta ngốc, người ta lại có phúc lớn, cứ nghĩ mình thông minh, hóa ra mình lại là kẻ đần.
Người nhà họ Diệp đồng loạt nhìn về phía Diệp Ngư còn đang ngơ ngác.
Không hiểu sao có cảm giác người ngốc có phúc của người ngốc.
Diệp Ngư mở to đôi mắt, vô tội nhìn mọi người.
Chu Tú Anh ôm Diệp Ngư, thở dài: "Bé nhà mình có phúc lớn."
Diệp Ngư mím môi cười, môi hồng như quả đào chín mọng, vừa hồng vừa mướt: "Thế thì để con chuyển phúc cho mọi người, để mọi người đều được may mắn!"
Có người suy nghĩ nhiều, không nhịn được hỏi một câu: "Thế…thế chúng ta cũng đi nhà địa chủ đào kho báu, công an…công an có bắt chúng ta không?"
Đây là câu hỏi chung trong lòng mọi người, tất cả nhìn chằm chằm vào Vương Lạt Bát.
Vương Lạt Bát suy nghĩ một chút, có hơi lo lắng: "Chắc không đâu? Công an đến nhà họ Hạ, chắc chắn là bắt người đã nhặt được kho báu, dù chúng ta có đi tới nhà địa chủ đào kho báu, nhưng chúng ta không đào được gì cả!"
Mọi người nghe xong, theo bản năng lùi lại một bước, muốn tránh xa Hạ Hiểu Như.
Chiếc vòng tay vàng này là Hạ Hiểu Như nhặt được, còn hai người Hạ Thuận Đạt và Hạ Hiểu Vĩ là bị liên lụy mà thôi.
Trước đây Hạ Hiểu Như đắc ý bao nhiêu, bây giờ cô ta sợ hãi bấy nhiêu.
Cả người cô ta run lên, mặt tái nhợt, giọng nói nghẹn ngào: "Thím Vương, không phải thím đang gạt cháu chứ?”
Vương Lạt Bát thở dốc một hồi, chống nạnh: “Thím lấy chuyện này lừa cháu làm gì? Thím nhìn thấy rõ ràng mà, công an đè đầu cha và anh trai của cháu, còng tay dẫn đi mất tiêu rồi!"
Hạ Hiểu Như ngẩn cả người, xe đạp không kịp nhặt mà cứ thế quay đầu chạy về nhà.
Hạ Hiểu Như đi rồi, những người còn lại nhìn nhau. Vương Lạt Bát hét lên một tiếng: "Còn đứng đó làm gì? Nhanh đi xem thôi!"
Tiếng hét này làm cho mọi người giật mình tỉnh lại.
Đúng thế!
Công an đến bắt người đi rồi, đây phải là chuyện lớn lắm chứ!
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên đội sản xuất Hồng Tinh của họ xảy ra chuyện lớn như thế, mọi người tranh nhau đến nhà họ Hạ hóng chuyện.
Chỉ còn lại người nhà họ Diệp như mới bừng tỉnh.
Vừa rồi Lư Phượng Lan còn la làng nhặt được vòng tay vàng thật tốt, cái chân yếu ớt giật một cái, ngồi sấp xuống đất: "Mẹ ơi, đó… đó là công an đấy!"
Người dân ở thời này vẫn luôn có một nỗi sợ đối với nhân viên công chức nhà nước, huống chi là một người phụ nữ không biết chữ, đối với công an, đó là sợ từ trong tận xương tủy.
Hồ Mỹ Anh giật mình, cảm thấy may mắn: "May quá, may mà Tưởng Tưởng không nhặt được vòng tay vàng, nếu không…"
Nếu không, người bị bắt đi là nhà họ Diệp rồi.
Chiếc vòng tay vàng rất đáng giá, nhưng phải có mạng để tiêu mới được!
Hồ Mỹ Anh nói đúng những gì người nhà họ Diệp nghĩ trong lòng.
"Chiếc vòng tay vàng đó là con không cướp được từ tay chị Hiểu Như." Diệp Ngư căng mặt, có chút áy náy: "Bác gái, cô út, hai người không trách con vô dụng ạ?"
Trẻ con nói không suy nghĩ, dáng vẻ vô tội và áy náy làm cho Lư Phượng Lan và Hồ Mỹ Anh cảm thấy mặt như bị tát một cái, nóng rát cả lên, hai người họ đều không nói nên lời, xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Chỉ có Chu Tú Anh nhìn hai con dâu, hừ một cái rồi mới quay ra nói với Diệp Ngư: “Cháu đừng nghe lời họ, họ toàn thích nói bậy thôi. Không cướp được là tốt nhất, chúng ta không cướp, không tranh giành không mạo hiểm, như vậy mới an toàn." Chu Tú Anh an ủi cháu gái yêu quý: "Còn bác gái và cô út mới là kẻ ngốc."
Chu Tú Anh nói chạm đến lòng mọi người trong nhà.
Không phải sao?
Cứ nghĩ người ta ngốc, người ta lại có phúc lớn, cứ nghĩ mình thông minh, hóa ra mình lại là kẻ đần.
Người nhà họ Diệp đồng loạt nhìn về phía Diệp Ngư còn đang ngơ ngác.
Không hiểu sao có cảm giác người ngốc có phúc của người ngốc.
Diệp Ngư mở to đôi mắt, vô tội nhìn mọi người.
Chu Tú Anh ôm Diệp Ngư, thở dài: "Bé nhà mình có phúc lớn."
Diệp Ngư mím môi cười, môi hồng như quả đào chín mọng, vừa hồng vừa mướt: "Thế thì để con chuyển phúc cho mọi người, để mọi người đều được may mắn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.