Chương 45: Chương 39.1
Lâm Lăng Thất
09/02/2022
Tác giả: Lâm Lăng Thất
Trần Ái Ân - người mà Lâm Kiến Quốc mới hùng hồn lên tiếng muốn tóm gọn trong một năm - lúc này vẫn đang ở nhà, vì đợt trồng vội gặt vội này mà mồ hôi đầm đìa.
Bận rộn xong đợt này, Trần Ái Ân cảm thấy tay chân cứ như không phải của mình nữa rồi. Trước kia ở hiện đại, mỗi ngày đều là cuộc chiến giảm béo. Trở lại thập niên 70 này thì được như ý rồi đó. Ăn thì ăn không ngon, ngủ còn tạm được đi, vấn đề là ngày ngày còn phải làm nhiều việc nhà nông như vậy nữa. Bóp bóp cánh tay thon, chân cũng nhỏ nữa, còn vòng eo thì tiêu chuẩn luôn, Trần Ái Ân cảm thấy, trở lại thập niên 70, chỗ tốt lớn nhất chính là không cần phí tâm giữ dáng làm gì, cô bây giờ chính là cô gái nhỏ cân nặng không quá năm mươi đó.
“Nha nha.” Dương Dương đã có thể di nha ra tiếng, trên lợi cũng nhú lên hai hạt gạo kê trắng trắng, cánh tay nhỏ mập mạp có sức, hai cẳng chân như ngó sen có thể giúp nó trườn khắp nơi như sâu lông.
Nhìn đến “ma ma” mình thích nhất đang nằm trên giường, Dương Dương hưng phấn mà lật người bò tới phía Trần Ái Ân như rùa đen nhỏ.
“Hắc xì” một cái, miệng nhỏ chảy nước miếng của Dương Dương chẳng những dừng trên mặt Trần Ái Ân mà trong nháy mắt, cu cậu đã bôi nước miếng ướt cả nửa mặt cô, khiến cho Trần Ái Ân đang mệt mỏi tức khắc tỉnh táo lại.
“Ối…” Trần Ái Ân còn không kịp trốn, Dương Dương đã đem mấy cái răng nhỏ như hạt gạo kê của cu cậu gặm gặm khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của cô, “Cái tật xấu gì đây, không phải đã làm cho con gậy mài răng rồi sao, cứ đè mặt dì mà cắn là thế nào?”
“Ê ê a a.” Dương Dương nói, Trần Ái Ân lại nghe không hiểu ngôn ngữ trẻ con, nhưng bộ dạng vui sướng kia của cu cậu trông chẳng khác gì tiểu vương bát hồi hương.
Làm Trần Ái Ân không nỡ nhìn thẳng chính là, vậy mà mới chỉ một lát, bộ đồ trên người Dương Dương đã không thể mặc tiếp. Tại sao hả? Vì ướt cả rồi, bị nước miếng của thằng bé tưới ướt, giống như tình trạng má trái của cô vậy.
Thở dài một hơi, Trần Ái Ân bò dậy, đầu tiền rửa sạch mặt mình, sau lại thay Dương Dương đổi một bộ quần áo sạch khác. Trên người đã được đổi một bộ quần áo khô ráo sạch sẽ, hương thơm thoang thoảng, Dương Dương thoải mái cười ha hả, rồi nhào vào trong lòng ngực Trần Ái Ân mà dụi dụi.
Dương Dương thật sự rất thích Trần Ái Ân, hơn nữa đặc biệt bám cô.
Người Trần gia còn có thể ôm Dương Dương khoảng một giờ, nếu nhiều hơn thì thằng bé liền cáu kỉnh. Còn những người khác thì đừng nhắc, ai tới ôm Dương Dương cũng không chịu, xoắn thân mình nhỏ, mặt chôn ở trong cổ Trần Ái Ân, bày ra bộ dạng ngạo kiều tiêu chuẩn luôn. Nhưng mà Dương Dương da trắng, lại được Trần Ái Ân chăm ra một thân mũm mỉm, cu cậu chỉ cần nhếch miệng cười là trông đã cực kỳ đáng yêu rồi, làm ai nhìn cũng thích.
Trần Ái Ân - người mà Lâm Kiến Quốc mới hùng hồn lên tiếng muốn tóm gọn trong một năm - lúc này vẫn đang ở nhà, vì đợt trồng vội gặt vội này mà mồ hôi đầm đìa.
Bận rộn xong đợt này, Trần Ái Ân cảm thấy tay chân cứ như không phải của mình nữa rồi. Trước kia ở hiện đại, mỗi ngày đều là cuộc chiến giảm béo. Trở lại thập niên 70 này thì được như ý rồi đó. Ăn thì ăn không ngon, ngủ còn tạm được đi, vấn đề là ngày ngày còn phải làm nhiều việc nhà nông như vậy nữa. Bóp bóp cánh tay thon, chân cũng nhỏ nữa, còn vòng eo thì tiêu chuẩn luôn, Trần Ái Ân cảm thấy, trở lại thập niên 70, chỗ tốt lớn nhất chính là không cần phí tâm giữ dáng làm gì, cô bây giờ chính là cô gái nhỏ cân nặng không quá năm mươi đó.
“Nha nha.” Dương Dương đã có thể di nha ra tiếng, trên lợi cũng nhú lên hai hạt gạo kê trắng trắng, cánh tay nhỏ mập mạp có sức, hai cẳng chân như ngó sen có thể giúp nó trườn khắp nơi như sâu lông.
Nhìn đến “ma ma” mình thích nhất đang nằm trên giường, Dương Dương hưng phấn mà lật người bò tới phía Trần Ái Ân như rùa đen nhỏ.
“Hắc xì” một cái, miệng nhỏ chảy nước miếng của Dương Dương chẳng những dừng trên mặt Trần Ái Ân mà trong nháy mắt, cu cậu đã bôi nước miếng ướt cả nửa mặt cô, khiến cho Trần Ái Ân đang mệt mỏi tức khắc tỉnh táo lại.
“Ối…” Trần Ái Ân còn không kịp trốn, Dương Dương đã đem mấy cái răng nhỏ như hạt gạo kê của cu cậu gặm gặm khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của cô, “Cái tật xấu gì đây, không phải đã làm cho con gậy mài răng rồi sao, cứ đè mặt dì mà cắn là thế nào?”
“Ê ê a a.” Dương Dương nói, Trần Ái Ân lại nghe không hiểu ngôn ngữ trẻ con, nhưng bộ dạng vui sướng kia của cu cậu trông chẳng khác gì tiểu vương bát hồi hương.
Làm Trần Ái Ân không nỡ nhìn thẳng chính là, vậy mà mới chỉ một lát, bộ đồ trên người Dương Dương đã không thể mặc tiếp. Tại sao hả? Vì ướt cả rồi, bị nước miếng của thằng bé tưới ướt, giống như tình trạng má trái của cô vậy.
Thở dài một hơi, Trần Ái Ân bò dậy, đầu tiền rửa sạch mặt mình, sau lại thay Dương Dương đổi một bộ quần áo sạch khác. Trên người đã được đổi một bộ quần áo khô ráo sạch sẽ, hương thơm thoang thoảng, Dương Dương thoải mái cười ha hả, rồi nhào vào trong lòng ngực Trần Ái Ân mà dụi dụi.
Dương Dương thật sự rất thích Trần Ái Ân, hơn nữa đặc biệt bám cô.
Người Trần gia còn có thể ôm Dương Dương khoảng một giờ, nếu nhiều hơn thì thằng bé liền cáu kỉnh. Còn những người khác thì đừng nhắc, ai tới ôm Dương Dương cũng không chịu, xoắn thân mình nhỏ, mặt chôn ở trong cổ Trần Ái Ân, bày ra bộ dạng ngạo kiều tiêu chuẩn luôn. Nhưng mà Dương Dương da trắng, lại được Trần Ái Ân chăm ra một thân mũm mỉm, cu cậu chỉ cần nhếch miệng cười là trông đã cực kỳ đáng yêu rồi, làm ai nhìn cũng thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.