Nữ Phụ Phản Công, Bạch Liên Hoa Tránh Ra!
Chương 7
Thư Mun
23/07/2016
Cố Tuyết Như thật không ngờ chuyện hôm qua mới xảy ra xong thì buổi sáng hôm sau Lâm Thâm Thâm liền đáp lễ cho cô lễ vật ngoài ý muốn.
Sự tình diễn ra có chút ấu trĩ, vốn Cố Tuyết Như khát nước liền gọi Lâm Thâm Thâm nhưng không thấy cô ta đâu. Cô nhất thời hiểu được, không cần tưởng cô cũng có thể biết được giờ phút này Lâm Thâm Thâm đang làm gì. Nữ nhân như vậy không phải là đang thừa cơ đục nước béo cò đi tìm kiếm con mồi đấy chứ!
Một mình bước ra văn phòng, Tuyết Như đi vào một góc khuất, hai mắt trợn lên nhìn. Đúng là ngay cả hô hấp đều chậm nửa nhịp.
Ở một góc hành lang, nữ nhân ngẩng đầu, hai mắt như mộng như ảo nhìn chăm chú nam nhân bên cạnh. Hai tay trắng nõn tinh tế đang ' mát xa' cho tiểu đệ đệ ở giữa hai chân của người con trai kia. Nam nhân không thể nhịn được gầm nhẹ.
" Thâm Thâm... Thâm Thâm...Mau....hảo...liền như thế này..."
A ~ Thật ngại a. Cảnh này còn chưa có bằng AV đâu.
Cố Tuyết Như không thể tin nhìn nữ nhân kia, mới tối hôm qua ở gian phòng bên cạnh còn cùng ba cô mây mưa thất thường, thở gấp liên tục làm cô bất đắc dĩ phải lấy gối bịt hai tai mới có thể ngủ được. Lâm Thâm Thâm, cô đúng là tham, bây giờ còn giúp vị hôn thê của tôi ' giải tỏa tinh thần.'
Che miệng lại, Tuyết Như xoay người đỡ vào tường, điên cuồng mà nôn.
Hai người khó nhịn kích tình bên kia, nghe thấy âm thanh giống như bị sét đánh nhanh chóng quay lại nhìn.
" Như...Như Như"
Hiển nhiên Tề Dật Phong bị dọa không nhẹ hai tay run run kéo khóa quần.
Tuyết Như nôn xong lau khóe miệng, bình tĩnh dị thường, sau đó " Phốc xích" một tiếng, liền bật cười " Tề Dật Phong, anh cần gì phải giật mình như vậy? Dám làm dám chịu"
Kỳ thực, Cố Tuyết Như muốn nói -- Tề Dật Phong, cái loại tra nam như anh, có chết tôi cũng không tiếc!
" Như Như..."
Lâm Thâm Thâm thì lại giống như nhìn thấy quỷ, cả người ngốc lăng đứng tại chỗ. Lâm Thâm Thâm vốn tưởng rằng ở đây sẽ không bị ai phát hiện. cho dù phát hiện nhìn thấy chỉ cần không phải là Cố Tuyết Như, Lâm Thâm Thâm đều có thể tự bào chứa, dù sao Lâm Thâm Thâm làm bộ như người bị hại cũng không phải là khó khăn. Nhưng, Lâm Thâm Thâm khôn thể ngờ, kế hoạch vừa mới bắt đầu quyến rũ Tề Dật Phong, Cố Tuyết Như lại xông ra.
" Như Như cái em gái anh! Gọi tôi là Cố Tuyết Như."
" Như Như, con nghe mẹ giải thích, chuyện này không phải như con tưởng tượng đâu"
" Nga? Tôi nghĩ cái gì? Cô biết tôi nghĩ cái gì?" Cố Tuyết Như hừ lạnh một tiếng, ngược lại ánh mắt khinh miệt dừng lại ở trên người Tề Dật Phong, anh nói là anh không sinh tâm dâm dục với nữ nhân khác? Ngay cả ba tôi cũng không chê nữ nhân này? Cô ta mới tối hôm qua cùng ba tôi ' lăn lộn', anh không sợ bị tinh tẫn nhân vong* sao?"
(tinh tẫn nhân vong : ý là ' làm việc' với tần suất cường độ cao --> tiêu hao công lực --> ngỏm)
Một câu châm chọc này làm cho Tề Dật Phong sắc mặt trắng bệch. hắn giải thích " Như Như, em đừng nghĩ như vậy, anh và tiểu mẹ của em không có chuyện gì"
" Tề Dật Phong, anh con mẹ nó nghĩ tôi là người mù sao? Rõ rành rành như thế này mà bảo không có gì?"
Tề Dật Phong quả thực không có cách nào biện minh, bình thường nữ nhân này mới nói vài câu mà mắt đã đỏ, càng buồn cười là hắn một chữ cũng phản bác không được.
" Như Như, này...con...con cũng biết...Đàn ông cũng có lúc không kiềm chế được mình, con...con còn nhỏ, trưởng thành thì sẽ hiểu"
Cố Tuyết Như quả thực không thể tin lời giải thích này. Có mà điên mới tin, trưởng thành là trưởng thành lúc nào? Tuổi thật của cô có khi còn nhiều hơn cả Lâm Thâm Thâm.
" Lâm Thâm Thâm, tôi nói - cô cùng với biểu tử* chẳng khác gì nhau, nhìn thấy nam nhân liền dụ hoặc chờ người khác tới 'ăn'!"
( biểu tử: gái đĩ, gái điếm)
" Như Như, con đừng nói chuyện khó nghe như vậy..."
" Khó nghe? Ngại tôi nói chuyện khó nghe, vậy các người không làm viẹc ghê tởm sao?"
Tề Dật Phong nghe vậy, trầm mặc cúi đậu, nhất thời không nói gì.
" Như Như, con về văn phòng trước, tiểu mẹ sẽ xử lí việc này"
Cố Tuyết Như như nghe được chuyện cười, trực tiếp cầm cái cằm của Lâm Thâm Thâm lên " Đừng quên, vết thương trên cổ cô là do ai làm! Ở Cố thị, tôi vĩnh viễn là đại tiểu thư, là cấp trên của cô, khi nào thì Lâm Thâm Thâm cô được lên tiếng trước? Như thế nào? Nam nhân của tôi mùi vị như thế nào? Cô cũng chẳng khác gì đi lượm rác người ta vất đi đem về làm bảo bối! HA ha ha..."
Tuyết Như nói xong liền giáng xuống một cái tát trên mặt Lâm Thâm Thâm, lại như đâm vào trái tim Tề Dật Phong.
Cô ta đang nói cái gì? Nam nhân như hắn cô ta không cần, nói hắn là rác?
Sống hơn 20 năm, Tề Dật Phong chưa bao giờ cảm thấy tôn nghiêm của mình hoàn toàn biến mất, nếu như vậy, hắn cũng không thể nào tha thứ.
Thế nên mặt hắn cứng ngắc, quát vào mặt Cố Tuyết Như " Cố Tuyết Như, tôi là rách nát, vậy còn cô? Cô là cái gì? Đại tiểu thư ngàn kim? Tôi khinh! Không có Cố Hàng cô cái gì cũng không có, cái gì cũng đều không hiểu như một người ngu, cô chẳng là cái thá gì cả!"
Cố Tuyết Như tức giận đến cực điểm, nắm hai tay càng không ngừng run. Cố Tuyết Như đời trước thật sự là có mắt như mù, đi yêu cái loại đàn ông này!
" Tôi chẳng là cái thá gì? Đã như vậy, vì sao anh phải miễn cưỡng cùng với tôi ở một chỗ? Tề Dật Phong, anh cũng chỉ là giả vờ cao quý nhưng thật ra lại thối nát, dối trá!"
Tề Dật Phong cuối cùng bị cô nói mà mất đi lý trí, giận dữ nói to " Cố Tuyết Như, chúng ta chia tayddi! Hoàn toàn chia tay!"
" Đúng như ý tôi, nhìn anh tôi đã muốn nôn"
Lâm Thâm Thâm thấy thế, tiến lên vài bước, không ngừng khuyên giải "Các ngươi mới còn trẻ có cái gì từ từ nói, cẩn thận hối hận không kịp"
" Lâm Thâm Thâm, cô ra vẻ người tốt làm cái gì, không cảm thấy ghê tởm sao?"
" Tiểu mẹ... Tiểu mẹ chỉ là ăn ngay nói thật, tiểu mẹ thật sự không hy vọng như vậy bởi vì tiểu mẹ làm hại con cùng Dật Phong chia tay"
" Tay cô đã cầm cái kia của Tề Dật Phong, còn bảo tôi không nên vì cô mà chia tay? Lâm Thâm Thâm, cô rốt cuộc là quáithai từ đâu tới vậy?"
" Tôi...Tôi...Tôi thực sự không cố ý. Thật sự, Như Như, con phải tin tưởng tiểu mẹ?"
" Lâm Thâm Thâm, cô sợ tôi cùng Tề Dật Phong chia tay, nhưng thật ra lại là sợ tôi đem chuyện này nói cho ba hay là sợ tôi cùng Tề Dật Phong chia tay, sau đó là lo lắng nam nhân cô yêu nhất bị tôi lấy mất?"
Không sai, Tuyết Như nói từng câu từng chữ đả kích Lâm Thâm Thâm, kế hoạch Lâm Thâm Thâm vừa mới bắt đầu, tại sao nó lại xuất hiện nguy hiểm lớn thế này?
Sự tình diễn ra có chút ấu trĩ, vốn Cố Tuyết Như khát nước liền gọi Lâm Thâm Thâm nhưng không thấy cô ta đâu. Cô nhất thời hiểu được, không cần tưởng cô cũng có thể biết được giờ phút này Lâm Thâm Thâm đang làm gì. Nữ nhân như vậy không phải là đang thừa cơ đục nước béo cò đi tìm kiếm con mồi đấy chứ!
Một mình bước ra văn phòng, Tuyết Như đi vào một góc khuất, hai mắt trợn lên nhìn. Đúng là ngay cả hô hấp đều chậm nửa nhịp.
Ở một góc hành lang, nữ nhân ngẩng đầu, hai mắt như mộng như ảo nhìn chăm chú nam nhân bên cạnh. Hai tay trắng nõn tinh tế đang ' mát xa' cho tiểu đệ đệ ở giữa hai chân của người con trai kia. Nam nhân không thể nhịn được gầm nhẹ.
" Thâm Thâm... Thâm Thâm...Mau....hảo...liền như thế này..."
A ~ Thật ngại a. Cảnh này còn chưa có bằng AV đâu.
Cố Tuyết Như không thể tin nhìn nữ nhân kia, mới tối hôm qua ở gian phòng bên cạnh còn cùng ba cô mây mưa thất thường, thở gấp liên tục làm cô bất đắc dĩ phải lấy gối bịt hai tai mới có thể ngủ được. Lâm Thâm Thâm, cô đúng là tham, bây giờ còn giúp vị hôn thê của tôi ' giải tỏa tinh thần.'
Che miệng lại, Tuyết Như xoay người đỡ vào tường, điên cuồng mà nôn.
Hai người khó nhịn kích tình bên kia, nghe thấy âm thanh giống như bị sét đánh nhanh chóng quay lại nhìn.
" Như...Như Như"
Hiển nhiên Tề Dật Phong bị dọa không nhẹ hai tay run run kéo khóa quần.
Tuyết Như nôn xong lau khóe miệng, bình tĩnh dị thường, sau đó " Phốc xích" một tiếng, liền bật cười " Tề Dật Phong, anh cần gì phải giật mình như vậy? Dám làm dám chịu"
Kỳ thực, Cố Tuyết Như muốn nói -- Tề Dật Phong, cái loại tra nam như anh, có chết tôi cũng không tiếc!
" Như Như..."
Lâm Thâm Thâm thì lại giống như nhìn thấy quỷ, cả người ngốc lăng đứng tại chỗ. Lâm Thâm Thâm vốn tưởng rằng ở đây sẽ không bị ai phát hiện. cho dù phát hiện nhìn thấy chỉ cần không phải là Cố Tuyết Như, Lâm Thâm Thâm đều có thể tự bào chứa, dù sao Lâm Thâm Thâm làm bộ như người bị hại cũng không phải là khó khăn. Nhưng, Lâm Thâm Thâm khôn thể ngờ, kế hoạch vừa mới bắt đầu quyến rũ Tề Dật Phong, Cố Tuyết Như lại xông ra.
" Như Như cái em gái anh! Gọi tôi là Cố Tuyết Như."
" Như Như, con nghe mẹ giải thích, chuyện này không phải như con tưởng tượng đâu"
" Nga? Tôi nghĩ cái gì? Cô biết tôi nghĩ cái gì?" Cố Tuyết Như hừ lạnh một tiếng, ngược lại ánh mắt khinh miệt dừng lại ở trên người Tề Dật Phong, anh nói là anh không sinh tâm dâm dục với nữ nhân khác? Ngay cả ba tôi cũng không chê nữ nhân này? Cô ta mới tối hôm qua cùng ba tôi ' lăn lộn', anh không sợ bị tinh tẫn nhân vong* sao?"
(tinh tẫn nhân vong : ý là ' làm việc' với tần suất cường độ cao --> tiêu hao công lực --> ngỏm)
Một câu châm chọc này làm cho Tề Dật Phong sắc mặt trắng bệch. hắn giải thích " Như Như, em đừng nghĩ như vậy, anh và tiểu mẹ của em không có chuyện gì"
" Tề Dật Phong, anh con mẹ nó nghĩ tôi là người mù sao? Rõ rành rành như thế này mà bảo không có gì?"
Tề Dật Phong quả thực không có cách nào biện minh, bình thường nữ nhân này mới nói vài câu mà mắt đã đỏ, càng buồn cười là hắn một chữ cũng phản bác không được.
" Như Như, này...con...con cũng biết...Đàn ông cũng có lúc không kiềm chế được mình, con...con còn nhỏ, trưởng thành thì sẽ hiểu"
Cố Tuyết Như quả thực không thể tin lời giải thích này. Có mà điên mới tin, trưởng thành là trưởng thành lúc nào? Tuổi thật của cô có khi còn nhiều hơn cả Lâm Thâm Thâm.
" Lâm Thâm Thâm, tôi nói - cô cùng với biểu tử* chẳng khác gì nhau, nhìn thấy nam nhân liền dụ hoặc chờ người khác tới 'ăn'!"
( biểu tử: gái đĩ, gái điếm)
" Như Như, con đừng nói chuyện khó nghe như vậy..."
" Khó nghe? Ngại tôi nói chuyện khó nghe, vậy các người không làm viẹc ghê tởm sao?"
Tề Dật Phong nghe vậy, trầm mặc cúi đậu, nhất thời không nói gì.
" Như Như, con về văn phòng trước, tiểu mẹ sẽ xử lí việc này"
Cố Tuyết Như như nghe được chuyện cười, trực tiếp cầm cái cằm của Lâm Thâm Thâm lên " Đừng quên, vết thương trên cổ cô là do ai làm! Ở Cố thị, tôi vĩnh viễn là đại tiểu thư, là cấp trên của cô, khi nào thì Lâm Thâm Thâm cô được lên tiếng trước? Như thế nào? Nam nhân của tôi mùi vị như thế nào? Cô cũng chẳng khác gì đi lượm rác người ta vất đi đem về làm bảo bối! HA ha ha..."
Tuyết Như nói xong liền giáng xuống một cái tát trên mặt Lâm Thâm Thâm, lại như đâm vào trái tim Tề Dật Phong.
Cô ta đang nói cái gì? Nam nhân như hắn cô ta không cần, nói hắn là rác?
Sống hơn 20 năm, Tề Dật Phong chưa bao giờ cảm thấy tôn nghiêm của mình hoàn toàn biến mất, nếu như vậy, hắn cũng không thể nào tha thứ.
Thế nên mặt hắn cứng ngắc, quát vào mặt Cố Tuyết Như " Cố Tuyết Như, tôi là rách nát, vậy còn cô? Cô là cái gì? Đại tiểu thư ngàn kim? Tôi khinh! Không có Cố Hàng cô cái gì cũng không có, cái gì cũng đều không hiểu như một người ngu, cô chẳng là cái thá gì cả!"
Cố Tuyết Như tức giận đến cực điểm, nắm hai tay càng không ngừng run. Cố Tuyết Như đời trước thật sự là có mắt như mù, đi yêu cái loại đàn ông này!
" Tôi chẳng là cái thá gì? Đã như vậy, vì sao anh phải miễn cưỡng cùng với tôi ở một chỗ? Tề Dật Phong, anh cũng chỉ là giả vờ cao quý nhưng thật ra lại thối nát, dối trá!"
Tề Dật Phong cuối cùng bị cô nói mà mất đi lý trí, giận dữ nói to " Cố Tuyết Như, chúng ta chia tayddi! Hoàn toàn chia tay!"
" Đúng như ý tôi, nhìn anh tôi đã muốn nôn"
Lâm Thâm Thâm thấy thế, tiến lên vài bước, không ngừng khuyên giải "Các ngươi mới còn trẻ có cái gì từ từ nói, cẩn thận hối hận không kịp"
" Lâm Thâm Thâm, cô ra vẻ người tốt làm cái gì, không cảm thấy ghê tởm sao?"
" Tiểu mẹ... Tiểu mẹ chỉ là ăn ngay nói thật, tiểu mẹ thật sự không hy vọng như vậy bởi vì tiểu mẹ làm hại con cùng Dật Phong chia tay"
" Tay cô đã cầm cái kia của Tề Dật Phong, còn bảo tôi không nên vì cô mà chia tay? Lâm Thâm Thâm, cô rốt cuộc là quáithai từ đâu tới vậy?"
" Tôi...Tôi...Tôi thực sự không cố ý. Thật sự, Như Như, con phải tin tưởng tiểu mẹ?"
" Lâm Thâm Thâm, cô sợ tôi cùng Tề Dật Phong chia tay, nhưng thật ra lại là sợ tôi đem chuyện này nói cho ba hay là sợ tôi cùng Tề Dật Phong chia tay, sau đó là lo lắng nam nhân cô yêu nhất bị tôi lấy mất?"
Không sai, Tuyết Như nói từng câu từng chữ đả kích Lâm Thâm Thâm, kế hoạch Lâm Thâm Thâm vừa mới bắt đầu, tại sao nó lại xuất hiện nguy hiểm lớn thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.