Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam
Chương 67: Nữ giả nam 11
Hoa Hướng Dương Màu Trắng
04/12/2023
Dù tên Tâm Khôi này cấp bậc năng lượng là 80, bản thân hắn chỉ có 79, nhưng hắn cũng không sợ Tâm Khôi. Tên này nổi tiếng nhát gan, còn bị đàn anh Thẩm Hạ Tri ghim, cấp bậc có lớn cũng có cái rắm dùng!
Tâm Khôi híp mắt nhìn đám nam sinh kia, người tấn công hoa khôi Tiêu Hương Nhi là cô, nhưng đám người này lại tìm Trí Tiêu Nguyên để hỏi tội? Logic của đám người này thật lạ? Hay chỉ đơn giản là cố tình chọn quả hồng mềm để bóp? Dù sao cấp bậc của Trí Tiêu Nguyên cũng mới có 75, nếu giao thủ với bọn họ chắc chắn sẽ bị ngược thảm. Bọn họ cũng không sợ Tâm Khôi sẽ giúp Trí Tiêu Nguyên, bởi lẽ tuy Tâm Khôi có cấp bậc 80 nhưng lại là kẻ nhát gan, cả trường ai cũng có thể hiếp đáp. Tâm Khôi nhếch miệng cười, nhưng rất tiếc cho bọn họ, đó chỉ là Tâm Khôi trước kia!
Trí Tiêu Nguyên đi lên phía trước, quay đầu nói với Tâm Khôi:
“Cậu đi trước đi, việc này không liên quan đến cậu. Tự tôi có thể xử lý.”
“Bạn bè là để bỏ rơi nhau khi hoạn nạn sao?” Tâm Khôi nhếch miệng cười, không coi ai ra gì tiến lên đứng thẳng hàng với Trí Tiêu Nguyên.
Trí Tiêu Nguyên cũng cười, nhìn Tâm Khôi: “Được! Vậy chung hoạn nạn.”
Tên cầm đầu kia thấy Tâm Khôi không nhút nhát giống mọi ngày, thậm chí còn đứng lên ý đồ sóng vai chiến đấu cùng Trí Tiêu Nguyên, trong lòng lại ẩn ẩn có chút lo lắng. Không phải chứ, tên Tâm Khôi này hôm nay bị làm sao vậy? Sao lại hành động không giống ngày thường? Nhưng ngẫm lại, dù sao bọn họ cũng có đến 10 người, dù Tâm Khôi có mạnh, cũng không thể một địch mười đi! Nghĩ vậy, hắn ra hiệu cho một nam sinh cấp năng lượng 76 trong nhóm:
“An Kiệt, cậu đi tóm tên Trí Tiêu Nguyên kia, những người còn lại thì theo tôi, tấn công tên Tâm Khôi.”
Nam sinh tên An Kiệt gật đầu:
“Triệu Dũng, các cậu cẩn thận.”
“Hừ, chỉ là một tên cấp 80, cũng không thể đánh lại 9 người bọn tôi cùng liên thủ tấn công được. Trong phạm vi trường học không cấm dùng phép thuật, nhưng cũng không cho học sinh đánh nhau, chỉ cho thi đấu phép thuật giao hữu. Chúng ta chỉ cần khống chế không đánh cho hai đứa nó tàn phế là được.”
Ở thế giới phép thuật này, muốn đánh cho một người tàn phế thì trừ phi là chặt đứt tay, đứt chân. Nếu không, chân tay đều có thể lành lại được.
Triệu Dũng nói xong, hét lên một tiếng:
“Mọi người, cùng phát động tấn công.”
Tâm Khôi khe khẽ huých cùi chỏ vào Trí Tiêu Nguyên: “Ê, cậu nhắm xử lý được tên cấp 76 kia chứ?’
Trí Tiêu Nguyên híp híp mắt, gật đầu với Tâm Khôi một cái. Tuy hắn hiện là cấp 75, nhưng để xử lý một tên cấp 76 thì dư sức. Kinh nghiệm trinh chiến bao nhiêu năm của hắn ở mặt trận chống ma thú cũng không phải là vô ích.
Tâm Khôi thấy vậy liền yên tâm. Cô dù sao cũng cách biệt cấp bậc với đám nam sinh kia, tuy là một đánh chín có chút khó, nhưng cô cũng tự tin có thể giải quyết được hết bọn họ.
Hai bên lập tức rơi vào trong hỗn chiến. Tâm Khôi và Trí Tiêu Nguyên di chuyển tách nhau ra.
Cách xa xa vài trăm mét, các sinh viên trên đường đi học về đều đứng lại quan sát. Nhiều người còn cầm di động lên quay lại, thậm chí có người còn dùng cả fly cam để quay. Truyện Bách Hợp
Trí Tiêu Nguyên tạo ra hàng ngàn, hàng vạn đốm lửa bao quanh An Kiệt, làm nhiễu loạn tầm nhìn của hắn.
An Kiệt lúng túng, không xác định được Trí Tiêu Nguyên đang ở vị trí nào, hắn xoay trái, xoay phải, cố gắng tìm kiếm thân ảnh của Trí Tiêu Nguyên. Đột nhiên, An Kiệt thấy một bóng người chợt lóe sau màn lửa. Hắn nhếch miệng, cười khinh bỉ, hừ, chỉ giỏi tung hoa chiêu, lừa gạt ai?
An Kiệt là hệ Thổ. Hắn lập tức tạo ra hàng ngàn mũi giáo đất nhọn hoắt, tập trung năng lượng bắn toàn bộ về phía bóng người kia.
Đúng vậy, hắn muốn một kích tất trúng. Thay vì lãng phí năng lượng phá tường lửa của Trí TIêu Nguyên, hắn muốn một phát hạ gục đối thủ, sau đó sẽ rút ra thời gian đi giúp đỡ mấy người bạn của mình.
Trúng một kích này, tên Trí Tiêu Nguyên kia không chết, cũng chắc chắn không bò dậy nổi.
“Á Á Á!”
Các đốm lửa chợt tắt, An Kiệt nhìn thấy người vừa rồi kêu lên vì bị hắn bắn trúng là một nam sinh cấp 75 bên đội của mình. Trong khi Trí Tiêu Nguyên lại vẫn bình yên vô sự, đứng ở phía bên kia nhìn hắn cười khinh khỉnh.
Nam sinh cấp 75 kia là hệ kim. May mắn hắn đã kịp tạo ra thuẫn kim loại, chặn lại được một phần mũi tên đất của An Kiệt nên chỉ bị thương cánh tay, hắn liền vội vàng rút ra khỏi vòng chiến. Như vậy, Tâm Khôi sẽ chỉ phải đấu với 8 người.
Trí Tiêu Nguyên lại tạo ra các đốm lửa quấy nhiễu tầm nhìn của An Kiệt, nhưng lần này, An Kiệt không bị lừa nữa, vung tay tạo ra hàng ngàn gậy đất đập nát các đốm lửa. Khi hắn còn đang bận đắc ý vì có thể dễ dàng dập được màn lửa của Trí Tiêu Nguyên, từ trên đỉnh đầu hắn liền đổ ập xuống một quả cầu lửa.
Hắn trợn tròn mắt. Không thể nào? Sao tốc độ ra đòn của tên Trí Tiêu Nguyên này lại có thể nhanh như vậy? Chẳng nhẽ hắn không cần thời gian điều động hồ năng lượng trong cơ thể sao?
An Kiệt không biết, đây là kỹ năng đã tôi luyện từ trong hàng ngàn cuộc chiến của Trí Tiêu Nguyên, một sinh viên sống ở trên mảnh đất hòa bình như hắn sao có thể hiểu được.
Tâm Khôi híp mắt nhìn đám nam sinh kia, người tấn công hoa khôi Tiêu Hương Nhi là cô, nhưng đám người này lại tìm Trí Tiêu Nguyên để hỏi tội? Logic của đám người này thật lạ? Hay chỉ đơn giản là cố tình chọn quả hồng mềm để bóp? Dù sao cấp bậc của Trí Tiêu Nguyên cũng mới có 75, nếu giao thủ với bọn họ chắc chắn sẽ bị ngược thảm. Bọn họ cũng không sợ Tâm Khôi sẽ giúp Trí Tiêu Nguyên, bởi lẽ tuy Tâm Khôi có cấp bậc 80 nhưng lại là kẻ nhát gan, cả trường ai cũng có thể hiếp đáp. Tâm Khôi nhếch miệng cười, nhưng rất tiếc cho bọn họ, đó chỉ là Tâm Khôi trước kia!
Trí Tiêu Nguyên đi lên phía trước, quay đầu nói với Tâm Khôi:
“Cậu đi trước đi, việc này không liên quan đến cậu. Tự tôi có thể xử lý.”
“Bạn bè là để bỏ rơi nhau khi hoạn nạn sao?” Tâm Khôi nhếch miệng cười, không coi ai ra gì tiến lên đứng thẳng hàng với Trí Tiêu Nguyên.
Trí Tiêu Nguyên cũng cười, nhìn Tâm Khôi: “Được! Vậy chung hoạn nạn.”
Tên cầm đầu kia thấy Tâm Khôi không nhút nhát giống mọi ngày, thậm chí còn đứng lên ý đồ sóng vai chiến đấu cùng Trí Tiêu Nguyên, trong lòng lại ẩn ẩn có chút lo lắng. Không phải chứ, tên Tâm Khôi này hôm nay bị làm sao vậy? Sao lại hành động không giống ngày thường? Nhưng ngẫm lại, dù sao bọn họ cũng có đến 10 người, dù Tâm Khôi có mạnh, cũng không thể một địch mười đi! Nghĩ vậy, hắn ra hiệu cho một nam sinh cấp năng lượng 76 trong nhóm:
“An Kiệt, cậu đi tóm tên Trí Tiêu Nguyên kia, những người còn lại thì theo tôi, tấn công tên Tâm Khôi.”
Nam sinh tên An Kiệt gật đầu:
“Triệu Dũng, các cậu cẩn thận.”
“Hừ, chỉ là một tên cấp 80, cũng không thể đánh lại 9 người bọn tôi cùng liên thủ tấn công được. Trong phạm vi trường học không cấm dùng phép thuật, nhưng cũng không cho học sinh đánh nhau, chỉ cho thi đấu phép thuật giao hữu. Chúng ta chỉ cần khống chế không đánh cho hai đứa nó tàn phế là được.”
Ở thế giới phép thuật này, muốn đánh cho một người tàn phế thì trừ phi là chặt đứt tay, đứt chân. Nếu không, chân tay đều có thể lành lại được.
Triệu Dũng nói xong, hét lên một tiếng:
“Mọi người, cùng phát động tấn công.”
Tâm Khôi khe khẽ huých cùi chỏ vào Trí Tiêu Nguyên: “Ê, cậu nhắm xử lý được tên cấp 76 kia chứ?’
Trí Tiêu Nguyên híp híp mắt, gật đầu với Tâm Khôi một cái. Tuy hắn hiện là cấp 75, nhưng để xử lý một tên cấp 76 thì dư sức. Kinh nghiệm trinh chiến bao nhiêu năm của hắn ở mặt trận chống ma thú cũng không phải là vô ích.
Tâm Khôi thấy vậy liền yên tâm. Cô dù sao cũng cách biệt cấp bậc với đám nam sinh kia, tuy là một đánh chín có chút khó, nhưng cô cũng tự tin có thể giải quyết được hết bọn họ.
Hai bên lập tức rơi vào trong hỗn chiến. Tâm Khôi và Trí Tiêu Nguyên di chuyển tách nhau ra.
Cách xa xa vài trăm mét, các sinh viên trên đường đi học về đều đứng lại quan sát. Nhiều người còn cầm di động lên quay lại, thậm chí có người còn dùng cả fly cam để quay. Truyện Bách Hợp
Trí Tiêu Nguyên tạo ra hàng ngàn, hàng vạn đốm lửa bao quanh An Kiệt, làm nhiễu loạn tầm nhìn của hắn.
An Kiệt lúng túng, không xác định được Trí Tiêu Nguyên đang ở vị trí nào, hắn xoay trái, xoay phải, cố gắng tìm kiếm thân ảnh của Trí Tiêu Nguyên. Đột nhiên, An Kiệt thấy một bóng người chợt lóe sau màn lửa. Hắn nhếch miệng, cười khinh bỉ, hừ, chỉ giỏi tung hoa chiêu, lừa gạt ai?
An Kiệt là hệ Thổ. Hắn lập tức tạo ra hàng ngàn mũi giáo đất nhọn hoắt, tập trung năng lượng bắn toàn bộ về phía bóng người kia.
Đúng vậy, hắn muốn một kích tất trúng. Thay vì lãng phí năng lượng phá tường lửa của Trí TIêu Nguyên, hắn muốn một phát hạ gục đối thủ, sau đó sẽ rút ra thời gian đi giúp đỡ mấy người bạn của mình.
Trúng một kích này, tên Trí Tiêu Nguyên kia không chết, cũng chắc chắn không bò dậy nổi.
“Á Á Á!”
Các đốm lửa chợt tắt, An Kiệt nhìn thấy người vừa rồi kêu lên vì bị hắn bắn trúng là một nam sinh cấp 75 bên đội của mình. Trong khi Trí Tiêu Nguyên lại vẫn bình yên vô sự, đứng ở phía bên kia nhìn hắn cười khinh khỉnh.
Nam sinh cấp 75 kia là hệ kim. May mắn hắn đã kịp tạo ra thuẫn kim loại, chặn lại được một phần mũi tên đất của An Kiệt nên chỉ bị thương cánh tay, hắn liền vội vàng rút ra khỏi vòng chiến. Như vậy, Tâm Khôi sẽ chỉ phải đấu với 8 người.
Trí Tiêu Nguyên lại tạo ra các đốm lửa quấy nhiễu tầm nhìn của An Kiệt, nhưng lần này, An Kiệt không bị lừa nữa, vung tay tạo ra hàng ngàn gậy đất đập nát các đốm lửa. Khi hắn còn đang bận đắc ý vì có thể dễ dàng dập được màn lửa của Trí Tiêu Nguyên, từ trên đỉnh đầu hắn liền đổ ập xuống một quả cầu lửa.
Hắn trợn tròn mắt. Không thể nào? Sao tốc độ ra đòn của tên Trí Tiêu Nguyên này lại có thể nhanh như vậy? Chẳng nhẽ hắn không cần thời gian điều động hồ năng lượng trong cơ thể sao?
An Kiệt không biết, đây là kỹ năng đã tôi luyện từ trong hàng ngàn cuộc chiến của Trí Tiêu Nguyên, một sinh viên sống ở trên mảnh đất hòa bình như hắn sao có thể hiểu được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.