Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam
Chương 71: Nữ giả nam 15
Hoa Hướng Dương Màu Trắng
10/12/2023
Nhờ có đội ngũ ‘đàn em’ mới kết nạp, công cuộc giúp Trí Tiêu Nguyên theo đuổi hoa khôi Tiêu Hương Nhi của Tâm Khôi trở nên thuận lợi hơn nhiều.
Cô sai sử mấy đàn em ngày ngày đi thu thập tin tình báo về hoa khôi, đưa về cho cô. Từ đó, cô lên kế hoạch cho Trí Tiêu Nguyên xoát cảm giác tồn tại trước hoa khôi.
11h30 Tiêu Hương nhi đi đến căng tin ăn cơm, gọi món sườn xào chua ngọt, ‘tình cờ’ Trí Tiêu Nguyên cũng đi căng tin ăn cơm, cũng gọi đúng món sườn xào chua ngọt. Lại ‘tình cờ’ cái bàn bên cạnh hoa khôi Tiêu Hương Nhi vừa lúc trống, Trí Tiêu Nguyên đi đến đó ngồi xuống, thực tự nhiên chào hỏi hoa khôi. Phát hiện ra xuất cơm hai người gọi giống hệt nhau, cả hai đều cười.
Sáng nay 7h Tiêu Hương Nhi mặc chiếc váy trắng, rời ký túc xá đi học, ‘tình cờ’ trên đường gặp được Trí Tiêu Nguyên cũng mặc sơ mi trắng, quần đen, thực giống như đồ đôi. Hai người chào hỏi nhau, sau đó Tiêu Hương Nhi thấy trên tay Trí Tiêu Nguyên cầm một album của nhóm nhạc Wewe. Cô ngạc nhiên:
“A, cậu cũng thích nhóm nhạc Wewe sao?”
Đôi mắt Trí Tiêu Nguyên hơi lóe, mỉm cười nói: “Đúng vậy, tôi là fan hâm mộ Wewe đã nhiều năm. Từ hồi họ mới thành lập cơ.”
Tiêu Hương Nhi cười tươi như hoa, vui vẻ trò chuyện với Trí Tiêu Nguyên, sóng bước đến khu học tập.
Ngày tiếp theo, khi Tiêu Hương Nhi đang cùng bạn xếp hàng mua bánh kem ở tiệm bánh Linh Lung, ‘tình cờ’ gặp được Trí Tiêu Nguyên xếp hàng ngay trước cô. Hai người nhận ra nhau. Hôm nay cô mặc váy vàng, Trí Tiêu Nguyên cũng mặc áo phông màu vàng.
“A! Thật trùng hợp!” Tiêu Hương Nhi không nhịn được thốt lên.
“Đúng vậy! Có vẻ chúng ta khá có duyên!” Trí Tiêu Nguyên nở một nụ cười tiêu chuẩn soái ca, sáng bừng dưới ánh mặt trời. Khiến các cô gái đang đứng gần đó đều không nhịn được mà đỏ mặt trộm liếc qua.
Một điều tình cờ thì là trùng hợp.
Nhưng thật nhiều cái ‘tình cờ’ thì được gọi là ‘duyên số’!
Con gái chẳng phải thường mộng mơ như vậy sao?
Tiêu Hương Nhi nhìn khuôn mặt điểm trai của Trí Tiêu Nguyên, khuôn mặt bất giác đỏ lên, trái tim đập thình thịch!
Cảm giác này thật kỳ lạ ghê!
—
Tối đến trong phòng ký túc xá, Trí Tiêu Nguyên vừa bóp chân cho Tâm Khôi vừa vui vẻ khoe khoang với cô về thành tích ngày hôm nay.
Đúng vậy! Là bóp chân! Tâm Khôi không làm quân sư miễn phí.
Để đổi lấy sự tư vấn của Tâm Khôi, Trí Tiêu Nguyên hàng ngày phải phục vụ cô.
Việc này đã diễn ra hơn một tháng, sáng trưa chiều tối, đều đặn phục vụ. Hắn từ lúc ban đầu ngây ngốc đến bây giờ đã có thể hiểu ý Tâm Khôi cực nhanh.
Buổi sáng:
“Ai nha, tôi đau lưng quá, nhất thời không nghĩ ra được cách nào giúp cậu.” Tâm Khôi giả vờ đấm đấm vai, mặt mày nhăn nhó.
Trí Tiêu Nguyên chân chó chạy tới, đấm đấm vai cho Tâm Khôi:
“Đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Tâm Khôi gật gù:
“Ừm, cũng được đó, máu não tôi sắp thông rồi. Thêm chút nữa sẽ nhớ ra hoa khôi sắp chuẩn bị đi đâu.”
Buổi chiều:
Tâm Tâm đi từ bên ngoài vào trong phòng ký túc xá: “Ai nha, tôi vừa đi điều tra thông tin hoa khôi Tiêu Hương Nhi trở về, vô cùng vất vả, bây giờ chân mỏi quá.”
Trí Tiêu Nguyên lại chân chó chạy đến bóp chân.
Buổi tối:
Tâm Tâm: “Nước nóng đã sẵn sàng chưa? Tôi muốn đi tắm.”
Tắm xong, Tâm Khôi ngồi vắt chân bên chiếc ghế bên bàn nước, để Trí Tiêu Nguyên lau tóc, sấy tóc cho cô.
Đến khi lên giường ngủ.
Trí Tiêu Nguyên lại theo thói quen, chạy đến đắp chăn, tắt bóng điện hộ Tâm Khôi.
Gần một tháng nay, Trí Tiêu Nguyên đã hình thành thói quen chăm sóc cho Tâm Khôi như vậy.
Theo mức độ thân cận giữa hắn và Tiêu Hương Nhi tăng lên, mức độ chân chó của hắn với Tâm Khôi cũng tăng lên, đấm lưng, bóp vai, chuẩn bị nước tắm, mua đồ ăn vặt, thu dọn giường ngủ…tất tất những việc mà trước kia ở nhà đều là người hầu làm cho hắn, hiện tại lại là hắn làm cho Tâm Khôi, còn làm vui vui vẻ vẻ.
Thỉnh thoảng, hắn lại cảm thấy, tên Tâm Khôi này khá giống mẹ hắn. Không phải là giống ngoại hình, mà là tính cách. Mẹ hắn ở nhà cũng rất hay làm nũng với ba hắn, đòi ba hắn làm cho đủ thứ cho bà như vậy.
Hắn lắc lắc đầu, nghĩ đi đâu vậy chứ? Tên kia rõ rõ ràng ràng là một thằng con trai, da mặt đen nhẻm, tính cách láu cá.
[Tinh! Độ hảo cảm của đối tượng công lược 2 là 75.]
Tâm Khôi mỉm cười trong lòng. Phục vụ cô mà vẫn tăng thêm độ hảo cảm! Trí Tiêu Nguyên, tôi thấy thích anh rồi đó!
Cô sai sử mấy đàn em ngày ngày đi thu thập tin tình báo về hoa khôi, đưa về cho cô. Từ đó, cô lên kế hoạch cho Trí Tiêu Nguyên xoát cảm giác tồn tại trước hoa khôi.
11h30 Tiêu Hương nhi đi đến căng tin ăn cơm, gọi món sườn xào chua ngọt, ‘tình cờ’ Trí Tiêu Nguyên cũng đi căng tin ăn cơm, cũng gọi đúng món sườn xào chua ngọt. Lại ‘tình cờ’ cái bàn bên cạnh hoa khôi Tiêu Hương Nhi vừa lúc trống, Trí Tiêu Nguyên đi đến đó ngồi xuống, thực tự nhiên chào hỏi hoa khôi. Phát hiện ra xuất cơm hai người gọi giống hệt nhau, cả hai đều cười.
Sáng nay 7h Tiêu Hương Nhi mặc chiếc váy trắng, rời ký túc xá đi học, ‘tình cờ’ trên đường gặp được Trí Tiêu Nguyên cũng mặc sơ mi trắng, quần đen, thực giống như đồ đôi. Hai người chào hỏi nhau, sau đó Tiêu Hương Nhi thấy trên tay Trí Tiêu Nguyên cầm một album của nhóm nhạc Wewe. Cô ngạc nhiên:
“A, cậu cũng thích nhóm nhạc Wewe sao?”
Đôi mắt Trí Tiêu Nguyên hơi lóe, mỉm cười nói: “Đúng vậy, tôi là fan hâm mộ Wewe đã nhiều năm. Từ hồi họ mới thành lập cơ.”
Tiêu Hương Nhi cười tươi như hoa, vui vẻ trò chuyện với Trí Tiêu Nguyên, sóng bước đến khu học tập.
Ngày tiếp theo, khi Tiêu Hương Nhi đang cùng bạn xếp hàng mua bánh kem ở tiệm bánh Linh Lung, ‘tình cờ’ gặp được Trí Tiêu Nguyên xếp hàng ngay trước cô. Hai người nhận ra nhau. Hôm nay cô mặc váy vàng, Trí Tiêu Nguyên cũng mặc áo phông màu vàng.
“A! Thật trùng hợp!” Tiêu Hương Nhi không nhịn được thốt lên.
“Đúng vậy! Có vẻ chúng ta khá có duyên!” Trí Tiêu Nguyên nở một nụ cười tiêu chuẩn soái ca, sáng bừng dưới ánh mặt trời. Khiến các cô gái đang đứng gần đó đều không nhịn được mà đỏ mặt trộm liếc qua.
Một điều tình cờ thì là trùng hợp.
Nhưng thật nhiều cái ‘tình cờ’ thì được gọi là ‘duyên số’!
Con gái chẳng phải thường mộng mơ như vậy sao?
Tiêu Hương Nhi nhìn khuôn mặt điểm trai của Trí Tiêu Nguyên, khuôn mặt bất giác đỏ lên, trái tim đập thình thịch!
Cảm giác này thật kỳ lạ ghê!
—
Tối đến trong phòng ký túc xá, Trí Tiêu Nguyên vừa bóp chân cho Tâm Khôi vừa vui vẻ khoe khoang với cô về thành tích ngày hôm nay.
Đúng vậy! Là bóp chân! Tâm Khôi không làm quân sư miễn phí.
Để đổi lấy sự tư vấn của Tâm Khôi, Trí Tiêu Nguyên hàng ngày phải phục vụ cô.
Việc này đã diễn ra hơn một tháng, sáng trưa chiều tối, đều đặn phục vụ. Hắn từ lúc ban đầu ngây ngốc đến bây giờ đã có thể hiểu ý Tâm Khôi cực nhanh.
Buổi sáng:
“Ai nha, tôi đau lưng quá, nhất thời không nghĩ ra được cách nào giúp cậu.” Tâm Khôi giả vờ đấm đấm vai, mặt mày nhăn nhó.
Trí Tiêu Nguyên chân chó chạy tới, đấm đấm vai cho Tâm Khôi:
“Đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Tâm Khôi gật gù:
“Ừm, cũng được đó, máu não tôi sắp thông rồi. Thêm chút nữa sẽ nhớ ra hoa khôi sắp chuẩn bị đi đâu.”
Buổi chiều:
Tâm Tâm đi từ bên ngoài vào trong phòng ký túc xá: “Ai nha, tôi vừa đi điều tra thông tin hoa khôi Tiêu Hương Nhi trở về, vô cùng vất vả, bây giờ chân mỏi quá.”
Trí Tiêu Nguyên lại chân chó chạy đến bóp chân.
Buổi tối:
Tâm Tâm: “Nước nóng đã sẵn sàng chưa? Tôi muốn đi tắm.”
Tắm xong, Tâm Khôi ngồi vắt chân bên chiếc ghế bên bàn nước, để Trí Tiêu Nguyên lau tóc, sấy tóc cho cô.
Đến khi lên giường ngủ.
Trí Tiêu Nguyên lại theo thói quen, chạy đến đắp chăn, tắt bóng điện hộ Tâm Khôi.
Gần một tháng nay, Trí Tiêu Nguyên đã hình thành thói quen chăm sóc cho Tâm Khôi như vậy.
Theo mức độ thân cận giữa hắn và Tiêu Hương Nhi tăng lên, mức độ chân chó của hắn với Tâm Khôi cũng tăng lên, đấm lưng, bóp vai, chuẩn bị nước tắm, mua đồ ăn vặt, thu dọn giường ngủ…tất tất những việc mà trước kia ở nhà đều là người hầu làm cho hắn, hiện tại lại là hắn làm cho Tâm Khôi, còn làm vui vui vẻ vẻ.
Thỉnh thoảng, hắn lại cảm thấy, tên Tâm Khôi này khá giống mẹ hắn. Không phải là giống ngoại hình, mà là tính cách. Mẹ hắn ở nhà cũng rất hay làm nũng với ba hắn, đòi ba hắn làm cho đủ thứ cho bà như vậy.
Hắn lắc lắc đầu, nghĩ đi đâu vậy chứ? Tên kia rõ rõ ràng ràng là một thằng con trai, da mặt đen nhẻm, tính cách láu cá.
[Tinh! Độ hảo cảm của đối tượng công lược 2 là 75.]
Tâm Khôi mỉm cười trong lòng. Phục vụ cô mà vẫn tăng thêm độ hảo cảm! Trí Tiêu Nguyên, tôi thấy thích anh rồi đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.