Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam
Chương 99: Nữ giả nam 43
Hoa Hướng Dương Màu Trắng
11/01/2024
Cuối học kỳ, các học sinh không phân biệt năm mấy đều sẽ được đưa vào trong rừng tập huấn săn ma thú ba ngày.
Đây là khu rừng gần khu vực dân sinh, chỉ có các ma thú cấp thấp, rất dễ tiêu diệt, được đánh giá là phù hợp cho học sinh tập luyện.
Học sinh sẽ được phân vào các tiểu đội 100 người. Đứng đầu mỗi tiểu đội thường là một đội trưởng năm tư do nhà trường tuyển chọn.
Tạo hóa trêu người, Tâm Khôi, Trí Tiêu Nguyên, Thẩm Hạ Tri, Tiêu Hương Nhi đều được xếp vào trong cùng một đội.
Tâm Khôi nhớ rõ, chính trong lần đi tập huấn này, Thẩm Hạ Tri bị ma thú cấp cao tấn công, rơi xuống vực, mất tích ba tháng. Trí Tiêu Nguyên tháo bỏ đá phong ấn năng lượng, khôi phục thân phận công tử gia tộc Trí, tiêu diệt ma thú cấp cao. Trong khoảng thời gian Thẩm Hạ Tri mất tích, hắn cũng theo đuổi thành công Tiêu Hương Nhi. Khi Thẩm Hạ Tri trở về, người con gái trong lòng đã thành của người ta.
Thế nhưng kiếp này, Trí Tiêu Nguyên và Tiêu Hương Nhi lại thành đôi trước cả khi Thẩm Hạ Tri mất tích, việc này hẳn là do sự xuất hiện của cô đã khiến cho mọi việc bị đẩy nhanh hơn so với quỹ đạo ban đầu đi.
Đây đúng là một cơ hội tốt cho cô!
Lúc này, tiểu đội của Tâm Khôi đang dựng trại trong rừng để nghỉ qua đêm. Thật không biết là xui xẻo hay may mắn, Tâm Khôi lại bốc thăm ở cùng lều với Thẩm Hạ Tri.
Trí Tiêu Nguyên vừa biết tin Tâm Khôi ở cùng lều với Thẩm Hạ Tri, liền không nhịn được chạy đến đòi đổi với hắn ta.
“Rất tiếc! Tôi không thích đổi. Tôi thích ngủ cùng lều với tên lùn này. Để thuận tiện bắt nạt hắn.” Vừa nói, Thẩm Hạ Tri vừa búng một viên sỏi về phía đầu của Tâm Khôi đang ngồi khom người dựng lều trại.
Tâm Khôi nghiêng người né tránh, không thèm để ý, tiếp tục cắm trại.
Trí Tiêu Nguyên liếc nhìn Tâm Khôi, ánh mắt phức tạp.
“Đổi cho tôi. Tôi sẽ nói cho cậu Tâm Tâm đang theo học ở trường đại học nào.” Trí Tiêu Nguyên ra điều kiện.
“Cái gì?” Thẩm Hạ Tri nhướn mày, tiến lên một bước, “Tâm Tâm đang học ở đâu.”
Tâm Khôi cũng không nhịn được mà ngước mắt nhìn về phía Trí Tiêu Nguyên. Cái kịch bản gì vậy? Cô còn tưởng rằng Trí Tiêu Nguyên này không biết nói dối, đợt trước theo đuổi Tiêu Hương Nhi còn toàn phải dựa vào cô lên kịch bản tán gái cho. Vậy mà bây giờ cũng biết lươn lẹo?
Trí Tiêu Nguyên: “Một trường nằm ở phía nam.”
Thẩm Hạ Tri cười gằn: “Phía nam có rất nhiều trường đại học. Cậu nói vậy, sao tôi biết là trường nào.”
Trí Tiêu Nguyên: “Đây là thành ý của tôi. Tiếp theo xem cậu thế nào.”
Thẩm Hạ Tri nhìn về phía Tâm Khôi, nói thực, hắn đối với Tâm Khôi có chút cảm giác rất khó hiểu. Nhưng nghĩ đến những lời Tâm Khôi đã từng nói với hắn, trên tâm lý hắn lại sinh ra chút kháng cự ở gần Tâm Khôi. Đổi lều trại cũng tốt!
“Được, tôi đồng ý đổi với cậu. Bây giờ cậu nói đi. Cô ấy đang ở trường nào.”
“Ngày cuối cùng của đợt tập huấn tôi sẽ nói cho cậu.” Trí Tiêu Nguyên nói xong, cầm đồ đi vào trong lều trại.
—
Khi Tâm Khôi bước vào trong lều, Trí Tiêu Nguyên đang nằm sát trong một góc, xoay mặt vào phía trong.
Từ sau ngày cô nói với Trí Tiêu Nguyên những lời đó, cô vẫn luôn yêu cầu hắn giữ khoảng cách với cô, từ chối nhận mọi sự quan tâm chăm sóc của hắn, làm lơ ánh mắt đau thương của hắn.
Đây chẳng phải là điều chính hắn đã lựa chọn trước sao?
Khi hắn đưa ra lựa chọn từ chối cô, tức là hắn đã lựa chọn làm tổn thương cô.
Vậy nên, cô cũng không hề có áy náy gì khi thấy hắn đau khổ.
Tâm Khôi nằm xuống phía bên còn lại.
Hai người không ai nói gì, lặng lẽ trải qua một đêm.
Theo ký ức của nguyên chủ, ngày hôm sau, ma thú cấp cao không hiểu vì lý do gì, đột nhiên xuất hiện ở khu vực phụ cận khu lều trại.
Lúc đó, hầu hết mọi người còn đang chìm trong giấc ngủ.
Thẩm Hạ Tri dậy sớm đi giải quyết nỗi buồn, xui xẻo bị ma thú phát hiện. Nó đuổi theo hắn đến bên bờ vực, đánh cho Thẩm Hạ Tri một cú, trọng thương rơi xuống vực sâu.
Trời tờ mờ sáng, hệ thống 07 theo lời dặn của Tâm Khôi đánh thức cô dậy.
“Cậu đi đâu vậy?” Bên kia truyền đến tiếng của Trí Tiêu Nguyên.
“Giờ này thì có thể đi đâu? Đương nhiên là giải quyết nỗi buồn rồi.” Tâm Khôi trả lời.
“Đèn pin để ở gần cửa lều.” Trí Tiêu Nguyên nhắc nhở một câu, lại tiếp tục ngủ.
Tâm Khôi cầm lấy đèn pin, bước ra ngoài, bên ngoài vẫn còn lờ mờ tối, nhưng cô vẫn có thể thấy được cảnh vật mơ hồ.
Quả nhiên, ở xa xa sau mấy chiếc cây đằng kia thấp thoáng bóng dáng Thẩm Hạ Tri.
Tâm Khôi đi theo phương hướng của hắn, đến đằng sau một vách đá.
Đây là khu rừng gần khu vực dân sinh, chỉ có các ma thú cấp thấp, rất dễ tiêu diệt, được đánh giá là phù hợp cho học sinh tập luyện.
Học sinh sẽ được phân vào các tiểu đội 100 người. Đứng đầu mỗi tiểu đội thường là một đội trưởng năm tư do nhà trường tuyển chọn.
Tạo hóa trêu người, Tâm Khôi, Trí Tiêu Nguyên, Thẩm Hạ Tri, Tiêu Hương Nhi đều được xếp vào trong cùng một đội.
Tâm Khôi nhớ rõ, chính trong lần đi tập huấn này, Thẩm Hạ Tri bị ma thú cấp cao tấn công, rơi xuống vực, mất tích ba tháng. Trí Tiêu Nguyên tháo bỏ đá phong ấn năng lượng, khôi phục thân phận công tử gia tộc Trí, tiêu diệt ma thú cấp cao. Trong khoảng thời gian Thẩm Hạ Tri mất tích, hắn cũng theo đuổi thành công Tiêu Hương Nhi. Khi Thẩm Hạ Tri trở về, người con gái trong lòng đã thành của người ta.
Thế nhưng kiếp này, Trí Tiêu Nguyên và Tiêu Hương Nhi lại thành đôi trước cả khi Thẩm Hạ Tri mất tích, việc này hẳn là do sự xuất hiện của cô đã khiến cho mọi việc bị đẩy nhanh hơn so với quỹ đạo ban đầu đi.
Đây đúng là một cơ hội tốt cho cô!
Lúc này, tiểu đội của Tâm Khôi đang dựng trại trong rừng để nghỉ qua đêm. Thật không biết là xui xẻo hay may mắn, Tâm Khôi lại bốc thăm ở cùng lều với Thẩm Hạ Tri.
Trí Tiêu Nguyên vừa biết tin Tâm Khôi ở cùng lều với Thẩm Hạ Tri, liền không nhịn được chạy đến đòi đổi với hắn ta.
“Rất tiếc! Tôi không thích đổi. Tôi thích ngủ cùng lều với tên lùn này. Để thuận tiện bắt nạt hắn.” Vừa nói, Thẩm Hạ Tri vừa búng một viên sỏi về phía đầu của Tâm Khôi đang ngồi khom người dựng lều trại.
Tâm Khôi nghiêng người né tránh, không thèm để ý, tiếp tục cắm trại.
Trí Tiêu Nguyên liếc nhìn Tâm Khôi, ánh mắt phức tạp.
“Đổi cho tôi. Tôi sẽ nói cho cậu Tâm Tâm đang theo học ở trường đại học nào.” Trí Tiêu Nguyên ra điều kiện.
“Cái gì?” Thẩm Hạ Tri nhướn mày, tiến lên một bước, “Tâm Tâm đang học ở đâu.”
Tâm Khôi cũng không nhịn được mà ngước mắt nhìn về phía Trí Tiêu Nguyên. Cái kịch bản gì vậy? Cô còn tưởng rằng Trí Tiêu Nguyên này không biết nói dối, đợt trước theo đuổi Tiêu Hương Nhi còn toàn phải dựa vào cô lên kịch bản tán gái cho. Vậy mà bây giờ cũng biết lươn lẹo?
Trí Tiêu Nguyên: “Một trường nằm ở phía nam.”
Thẩm Hạ Tri cười gằn: “Phía nam có rất nhiều trường đại học. Cậu nói vậy, sao tôi biết là trường nào.”
Trí Tiêu Nguyên: “Đây là thành ý của tôi. Tiếp theo xem cậu thế nào.”
Thẩm Hạ Tri nhìn về phía Tâm Khôi, nói thực, hắn đối với Tâm Khôi có chút cảm giác rất khó hiểu. Nhưng nghĩ đến những lời Tâm Khôi đã từng nói với hắn, trên tâm lý hắn lại sinh ra chút kháng cự ở gần Tâm Khôi. Đổi lều trại cũng tốt!
“Được, tôi đồng ý đổi với cậu. Bây giờ cậu nói đi. Cô ấy đang ở trường nào.”
“Ngày cuối cùng của đợt tập huấn tôi sẽ nói cho cậu.” Trí Tiêu Nguyên nói xong, cầm đồ đi vào trong lều trại.
—
Khi Tâm Khôi bước vào trong lều, Trí Tiêu Nguyên đang nằm sát trong một góc, xoay mặt vào phía trong.
Từ sau ngày cô nói với Trí Tiêu Nguyên những lời đó, cô vẫn luôn yêu cầu hắn giữ khoảng cách với cô, từ chối nhận mọi sự quan tâm chăm sóc của hắn, làm lơ ánh mắt đau thương của hắn.
Đây chẳng phải là điều chính hắn đã lựa chọn trước sao?
Khi hắn đưa ra lựa chọn từ chối cô, tức là hắn đã lựa chọn làm tổn thương cô.
Vậy nên, cô cũng không hề có áy náy gì khi thấy hắn đau khổ.
Tâm Khôi nằm xuống phía bên còn lại.
Hai người không ai nói gì, lặng lẽ trải qua một đêm.
Theo ký ức của nguyên chủ, ngày hôm sau, ma thú cấp cao không hiểu vì lý do gì, đột nhiên xuất hiện ở khu vực phụ cận khu lều trại.
Lúc đó, hầu hết mọi người còn đang chìm trong giấc ngủ.
Thẩm Hạ Tri dậy sớm đi giải quyết nỗi buồn, xui xẻo bị ma thú phát hiện. Nó đuổi theo hắn đến bên bờ vực, đánh cho Thẩm Hạ Tri một cú, trọng thương rơi xuống vực sâu.
Trời tờ mờ sáng, hệ thống 07 theo lời dặn của Tâm Khôi đánh thức cô dậy.
“Cậu đi đâu vậy?” Bên kia truyền đến tiếng của Trí Tiêu Nguyên.
“Giờ này thì có thể đi đâu? Đương nhiên là giải quyết nỗi buồn rồi.” Tâm Khôi trả lời.
“Đèn pin để ở gần cửa lều.” Trí Tiêu Nguyên nhắc nhở một câu, lại tiếp tục ngủ.
Tâm Khôi cầm lấy đèn pin, bước ra ngoài, bên ngoài vẫn còn lờ mờ tối, nhưng cô vẫn có thể thấy được cảnh vật mơ hồ.
Quả nhiên, ở xa xa sau mấy chiếc cây đằng kia thấp thoáng bóng dáng Thẩm Hạ Tri.
Tâm Khôi đi theo phương hướng của hắn, đến đằng sau một vách đá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.