Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam
Chương 35: Nữ phụ thanh mai 35
Hoa Hướng Dương Màu Trắng
26/11/2023
Đến khi Tâm Tâm ngồi xuống phía đối diện, Trí Nhân mới như sực tỉnh, vội vàng giải thích:
“Tâm Tâm, chuyện không phải như em nghĩ, anh và Hoa An không có gì…”
Tâm Tâm ngắt lời hắn:
“Trí Nhân, chuyện giữa anh và Hoa An, một tuần trước tôi đã biết.”
“A, em đã biết cái gì?” Trí Nhân ngạc nhiên, trong lòng lại ẩn ẩn dâng lên lo lắng.
“Một tuần trước, buổi tối mà anh nói đi ra ngoài hẹn gặp đối tác, anh vốn là đi gặp Hoa An đúng không?”
Trí Nhân bàng hoàng. Sao cô ấy biết việc này?
“Anh…” Hắn lúng túng, không biết nên trả lời như thế nào, lo lắng trong lòng càng sâu hơn, đầu óc loạn như ma, không cách nào bình tĩnh suy nghĩ được.
“Tối hôm đó anh nói có bận việc, không về được, từ chối gặp tôi, là bởi vì lúc đó anh đang hẹn hò với Hoa An, đúng không? Tình cờ hôm đó Cao Kỳ cũng ở trong quán cà phê mà hai người hẹn hò, cô ấy nhìn thấy anh và Hoa An nên đã chụp ảnh gửi cho tôi.” Tâm Tâm nói xong, mở phần tin nhắn của Cao Kỳ ra cho Trí Nhân xem ảnh.
Bức ảnh vừa sáng lên trên màn hình di động, trong mắt Tâm Tâm cũng lóe ưu thương, cô tràn ngập tự giễu nói: “Cũng phải cám ơn Cao Kỳ, nếu không nhờ có bức ảnh này của cô ấy, tôi vẫn còn ngu ngốc ôm hy vọng.”
Trí Nhân nhìn ảnh, góc độ chụp thực sự mờ ám, Hoa An gần như đang ghé sát vào sắp sửa hôn lên má hắn. Nhưng hôm đó, hắn không cho Hoa An chạm vào, khi cô ta sắp tới gần hắn đã đẩy ra.
Lúc này, Trí Nhân đột nhiên nhớ lại, một tuần gần đây, hắn rất ít gặp được Tâm Tâm. Ban đầu hắn cho rằng là do cô có việc bận đột xuất nào đó. Bây giờ ngẫm lại, có lẽ vì cô đã phát hiện ra chuyện hắn đi gặp Hoa An nên mới tránh mặt hắn đi. Nghĩ đến đây, mặt hắn liền tái hẳn đi, cho nên Tâm Tâm là đã từ bỏ tình cảm với hắn?
Hắn vội vàng nóng lòng giải thích:
“Tâm Tâm, không phải, em nghe anh giải thích, lúc đó Hoa An…”
Nhưng Tâm Tâm đã thu hồi vẻ ưu thương trên mặt, đôi mắt trở nên lãnh đạm, lạnh lùng ngắt lời hắn:
“Trí Nhân, thực sự không cần phải giải thích. Giữa hai chúng ta dù sao cũng chỉ là quan hệ đồng nghiệp. Việc riêng tư của anh, anh không cần phải nói với tôi, tôi cũng không muốn nghe. Hôm nay tôi đến đây là vì có một việc liên quan đến công ty muốn hỏi anh.”
Chỉ là quan hệ đồng nghiệp? Chỉ là quan hệ đồng nghiệp? Trong đầu Trí Nhân như bị nổ tung, rõ ràng, chỉ mới một tuần trước đó thôi, bọn họ còn thân thiết hơn cả mức đồng nghiệp, thậm chí Tâm Tâm còn định tỏ tình với hắn. Sao mới qua một tuần, lại giảm xuống chỉ còn là quan hệ đồng nghiệp? Sao cô có thể nhanh chóng đẩy quan hệ của bọn họ ra xa như vậy? Hắn muốn nói gì đó, nhưng cổ họng cứ nghẹn đắng, không thể thốt ra lời. Hắn muốn chất vấn cô tại sao lại thay đổi, nhưng hắn bàng hoàng nhận ra hắn làm gì có tư cách chất vấn cô?
Tâm Tâm nhìn biến hóa sắc mặt của hắn, không cho hắn một cơ hội biện giải nào, lạnh lùng hỏi tiếp:
“Trí Nhân, bộ sưu tập Hoa Cỏ Mùa Xuân của công ty bị đối thủ cạnh tranh ăn cắp. Anh có biết việc này không?”
Trí Nhân giật mình, Hoa An đã tung ảnh bộ sưu tập lên mạng rồi sao?
Hắn đã dặn người chú ý động tĩnh của Hoa An, sao không thấy ai báo cáo lại cho hắn?
Lúc này, sự sợ hãi trong lòng hắn càng sâu hơn, những chuyện mà hắn muốn che giấu Tâm Tâm, lại đồng loạt lộ ra trong một khoảnh khắc này.
Hắn luôn luôn bình tĩnh đối diện với mọi chuyện, kể cả khi bị người khác khinh nhục, dè bỉu, phản bội cũng vẫn giữ được bình tĩnh, chưa từng hiển lộ ra trên mặt, lúc này lại hoàn toàn trái ngược, trong đôi mắt hắn tràn ngập hoảng sợ, lo lắng. Hắn nhìn Tâm Tâm, cố gắng đè ép cảm giác bất an trong lòng xuống, nói:
“Em không cần lo lắng, có tập đoàn Alpha ở đây, thời trang Tâm sẽ không vấn đề gì. Đây chỉ là việc nhỏ! Anh sẽ thay em giải quyết.”
“Việc nhỏ?” Tâm Tâm nhìn thái độ của hắn, chợt hiểu ra tất cả, cô nhếch miệng cười đầy ưu thương xen lẫn trào phúng:
“Hoá ra anh biết tất cả những việc này. Không phải, nói đúng hơn anh là người làm ra những việc này! Vậy mà trước đó tôi còn ôm một tia hy vọng…” Cô ngừng lại một chút, hỏi: “Anh vì Hoa An mà có thể làm đến trình độ này sao?”
Không phải, hắn không phải vì Hoa An. Nhưng lúc này hắn dù có trăm cái miệng cũng khó giải thích cho hành động của mình. Khuôn mặt hắn hết xanh lại trắng, hết trắng lại xanh, đôi mắt chứa đầy bối rối, chỉ nghĩ làm sao để Tâm Tâm không giận hắn:
“Không phải, Tâm Tâm, anh không phải vì Hoa An…”
Tâm Tâm ngắt lời hắn:
“Vậy vì ai? Vì ai mà anh sẵn sàng hủy diệt tôi để làm người đó hài lòng?” Tâm Tâm nhìn thẳng vào mắt Trí Nhân, đôi mắt cô đong đầy chua xót, thất vọng: "Trí Nhân, tôi chưa từng làm gì có lỗi với anh. Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”
Nói xong, cô đứng dậy, muốn rời đi.
“Tâm Tâm, chuyện không phải như em nghĩ, anh và Hoa An không có gì…”
Tâm Tâm ngắt lời hắn:
“Trí Nhân, chuyện giữa anh và Hoa An, một tuần trước tôi đã biết.”
“A, em đã biết cái gì?” Trí Nhân ngạc nhiên, trong lòng lại ẩn ẩn dâng lên lo lắng.
“Một tuần trước, buổi tối mà anh nói đi ra ngoài hẹn gặp đối tác, anh vốn là đi gặp Hoa An đúng không?”
Trí Nhân bàng hoàng. Sao cô ấy biết việc này?
“Anh…” Hắn lúng túng, không biết nên trả lời như thế nào, lo lắng trong lòng càng sâu hơn, đầu óc loạn như ma, không cách nào bình tĩnh suy nghĩ được.
“Tối hôm đó anh nói có bận việc, không về được, từ chối gặp tôi, là bởi vì lúc đó anh đang hẹn hò với Hoa An, đúng không? Tình cờ hôm đó Cao Kỳ cũng ở trong quán cà phê mà hai người hẹn hò, cô ấy nhìn thấy anh và Hoa An nên đã chụp ảnh gửi cho tôi.” Tâm Tâm nói xong, mở phần tin nhắn của Cao Kỳ ra cho Trí Nhân xem ảnh.
Bức ảnh vừa sáng lên trên màn hình di động, trong mắt Tâm Tâm cũng lóe ưu thương, cô tràn ngập tự giễu nói: “Cũng phải cám ơn Cao Kỳ, nếu không nhờ có bức ảnh này của cô ấy, tôi vẫn còn ngu ngốc ôm hy vọng.”
Trí Nhân nhìn ảnh, góc độ chụp thực sự mờ ám, Hoa An gần như đang ghé sát vào sắp sửa hôn lên má hắn. Nhưng hôm đó, hắn không cho Hoa An chạm vào, khi cô ta sắp tới gần hắn đã đẩy ra.
Lúc này, Trí Nhân đột nhiên nhớ lại, một tuần gần đây, hắn rất ít gặp được Tâm Tâm. Ban đầu hắn cho rằng là do cô có việc bận đột xuất nào đó. Bây giờ ngẫm lại, có lẽ vì cô đã phát hiện ra chuyện hắn đi gặp Hoa An nên mới tránh mặt hắn đi. Nghĩ đến đây, mặt hắn liền tái hẳn đi, cho nên Tâm Tâm là đã từ bỏ tình cảm với hắn?
Hắn vội vàng nóng lòng giải thích:
“Tâm Tâm, không phải, em nghe anh giải thích, lúc đó Hoa An…”
Nhưng Tâm Tâm đã thu hồi vẻ ưu thương trên mặt, đôi mắt trở nên lãnh đạm, lạnh lùng ngắt lời hắn:
“Trí Nhân, thực sự không cần phải giải thích. Giữa hai chúng ta dù sao cũng chỉ là quan hệ đồng nghiệp. Việc riêng tư của anh, anh không cần phải nói với tôi, tôi cũng không muốn nghe. Hôm nay tôi đến đây là vì có một việc liên quan đến công ty muốn hỏi anh.”
Chỉ là quan hệ đồng nghiệp? Chỉ là quan hệ đồng nghiệp? Trong đầu Trí Nhân như bị nổ tung, rõ ràng, chỉ mới một tuần trước đó thôi, bọn họ còn thân thiết hơn cả mức đồng nghiệp, thậm chí Tâm Tâm còn định tỏ tình với hắn. Sao mới qua một tuần, lại giảm xuống chỉ còn là quan hệ đồng nghiệp? Sao cô có thể nhanh chóng đẩy quan hệ của bọn họ ra xa như vậy? Hắn muốn nói gì đó, nhưng cổ họng cứ nghẹn đắng, không thể thốt ra lời. Hắn muốn chất vấn cô tại sao lại thay đổi, nhưng hắn bàng hoàng nhận ra hắn làm gì có tư cách chất vấn cô?
Tâm Tâm nhìn biến hóa sắc mặt của hắn, không cho hắn một cơ hội biện giải nào, lạnh lùng hỏi tiếp:
“Trí Nhân, bộ sưu tập Hoa Cỏ Mùa Xuân của công ty bị đối thủ cạnh tranh ăn cắp. Anh có biết việc này không?”
Trí Nhân giật mình, Hoa An đã tung ảnh bộ sưu tập lên mạng rồi sao?
Hắn đã dặn người chú ý động tĩnh của Hoa An, sao không thấy ai báo cáo lại cho hắn?
Lúc này, sự sợ hãi trong lòng hắn càng sâu hơn, những chuyện mà hắn muốn che giấu Tâm Tâm, lại đồng loạt lộ ra trong một khoảnh khắc này.
Hắn luôn luôn bình tĩnh đối diện với mọi chuyện, kể cả khi bị người khác khinh nhục, dè bỉu, phản bội cũng vẫn giữ được bình tĩnh, chưa từng hiển lộ ra trên mặt, lúc này lại hoàn toàn trái ngược, trong đôi mắt hắn tràn ngập hoảng sợ, lo lắng. Hắn nhìn Tâm Tâm, cố gắng đè ép cảm giác bất an trong lòng xuống, nói:
“Em không cần lo lắng, có tập đoàn Alpha ở đây, thời trang Tâm sẽ không vấn đề gì. Đây chỉ là việc nhỏ! Anh sẽ thay em giải quyết.”
“Việc nhỏ?” Tâm Tâm nhìn thái độ của hắn, chợt hiểu ra tất cả, cô nhếch miệng cười đầy ưu thương xen lẫn trào phúng:
“Hoá ra anh biết tất cả những việc này. Không phải, nói đúng hơn anh là người làm ra những việc này! Vậy mà trước đó tôi còn ôm một tia hy vọng…” Cô ngừng lại một chút, hỏi: “Anh vì Hoa An mà có thể làm đến trình độ này sao?”
Không phải, hắn không phải vì Hoa An. Nhưng lúc này hắn dù có trăm cái miệng cũng khó giải thích cho hành động của mình. Khuôn mặt hắn hết xanh lại trắng, hết trắng lại xanh, đôi mắt chứa đầy bối rối, chỉ nghĩ làm sao để Tâm Tâm không giận hắn:
“Không phải, Tâm Tâm, anh không phải vì Hoa An…”
Tâm Tâm ngắt lời hắn:
“Vậy vì ai? Vì ai mà anh sẵn sàng hủy diệt tôi để làm người đó hài lòng?” Tâm Tâm nhìn thẳng vào mắt Trí Nhân, đôi mắt cô đong đầy chua xót, thất vọng: "Trí Nhân, tôi chưa từng làm gì có lỗi với anh. Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”
Nói xong, cô đứng dậy, muốn rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.