Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam
Chương 43: Nữ phụ thanh mai 43
Hoa Hướng Dương Màu Trắng
26/11/2023
Những ngày tiếp theo, Tâm Tâm đều qua nhà Nguyên Triều, dậy hắn cách trồng rau.
Sau một ngày cuốc đất, đôi tay Nguyên Triều trầy xước, sưng vù. Tâm Tâm cầm hộp thuốc ra giúp hắn sát trùng miệng vết thương.
“Ui da, xót quá!” Khi nước sát trùng lau qua vết thương, Nguyên Triều không nhịn được nhăn mày kêu lên một tiếng.
Tâm Tâm thấy vậy, liền ghé miệng đến gần, thổi khe khẽ cho vết thương bớt đau, một bên thổi một bên nhẹ nhàng lau rửa vết thương.
Làn hơi man mát thổi qua tay, giúp giảm đau rất nhiều, Nguyên Triều nhìn qua bàn tay chính mình, lại nhìn khuôn mặt Tâm Tâm đang chuyên chú thổi vết thương cho hắn, trong lòng chảy qua một dòng mềm mại, ấm áp. Không hiểu sao, hắn lại cảm thấy cuộc sống hiện tại cũng không quá khó khăn đến như vậy, có lẽ vì có Tâm Tâm ở bên bồi hắn đi?
Dù tay bị sưng đau, nhưng hôm sau Nguyên Triều vẫn không từ bỏ, vẫn chăm chỉ cuốc đất, làm vườn. Hắn nghĩ, Tâm Tâm đã giúp đỡ hắn nhiều như vậy, hắn không thể chỉ vì một chút vết thương mà từ bỏ, hắn cũng phải thật cố gắng mới không làm cô thất vọng. Có lẽ chính hắn trước đây cũng không thể ngờ, có một ngày, khả năng chịu đựng của hắn lại tốt như hiện tại.
Cuối ngày, Tâm Tâm nhìn đôi tay hắn còn sưng to hơn hôm qua, không khỏi nhíu nhíu mày, trong đôi mắt ánh lên sự đau xót, nhưng cô không nói gì, chỉ càng cẩn thận, nhẹ nhàng hơn khi giúp hắn sát trùng, băng bó vết thương. Cô biết, đây là những việc hắn sẽ cần phải tập làm quen, không thể chỉ vì chút đau đớn mà nhụt chí được. Nếu không quen được với những điều này, vậy đừng nói đến việc gây dựng lại sự nghiệp, ngay cả làm sao để sống sót với hoàn cảnh hiện tại cũng là vấn đề. Do vậy, thương thì thương, cô cũng chỉ nhịn ở trong lòng, không ngăn cản hắn làm việc, tuy nhiên, sự lo lắng vẫn tràn đầy trong đôi mắt, không cách nào che giấu được.
Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô, Nguyên Triều cảm thấy thực ấm áp, cũng quên cả đau, cười cười nói:
“Anh không sao. Chỉ đau có chút xíu, sau này hình thành vết chai sẽ không đau nữa. Ngày mai anh sẽ cuốc được hết cả mảnh vườn, sau đó trồng thật nhiều rau. Bao giờ thu hoạch rau anh sẽ mang cho em một bó to để nếm thử rau sạch do anh trồng.”
Tâm Tâm gật gật đầu, cũng cười với hắn: “Ừm, em đợi rau của anh.”
Cả hai người cùng nhìn nhau cười.
[Tinh! Độ hảo cảm của đối tượng công lược 1 là 80! Ký chủ xin tiếp tục cố gắng!] Nghe hệ thống 07 thông báo, Tâm Tâm lại càng cười phá lệ vui.
- ----
Mấy ngày tiếp theo, dưới sự động viên và hỗ trợ của Tâm Tâm, Nguyên Triều đã cuốc xong đất, gieo xong hạt giống. Tâm Tâm lại sang nhà cô chú Lý hàng xóm, nhờ chú Lý đi qua vừa dậy vừa hỗ trợ Nguyên Triều chẻ tre, làm chuồng gà. Chuồng gà dựng xong, thả gà con vào, nhìn đám gà tranh nhau mổ bột ngô, hai người đều cảm thấy thực có thành tựu. Tuy nhiên, đến hôm sau, công đoạn dọn phân chuồng gà mới thật làm người khó có thể tiếp thu.
Tâm Tâm đưa cho Nguyên Triều một chiếc khẩu trang, chính cô cũng đeo lên một cái, hai người mỗi người cầm một cái chổi, quét dọn một đầu chuồng gà.
Ọe!
Nguyên Triều không nhịn được chạy qua một bên nôn khan! Từ bé đến lớn, hắn sống trong nhà cao cửa rộng, đâu đã từng phải làm những việc ghê tởm như thế này.
Tâm Tâm đi đến bên cạnh hắn, vỗ vỗ lưng giúp hắn hồi lại, nhưng không hề có ý dừng dọn dẹp, mà đợi hắn có vẻ đã ổn định liền giục hắn tiếp tục làm việc. Nguyên Triều vốn định ngừng dọn dẹp, nhưng nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của cô, lại cắn răng một cái, cầm chổi lên, tiếp tục quét dọn. Hắn cần phải nhanh chóng làm quen với những điều này! Tâm Tâm làm được, hắn cũng làm được!
Dần dần ngày qua ngày, từng bước một, Nguyên Triều cũng học được cách sống ở nông thôn, cuộc sống gia đình dần dần đi vào ổn định. Tuy không còn cảnh giàu sang sung túc khi xưa, nhưng cũng không đến mức phải nhịn đói như ngày đầu tiên đến đây. Không khí trong nhà cũng dần trở nên thoải mái hơn, bệnh của ba đã đỡ, có thể đi ra ngoài dạo bộ tập thể dục, mẹ hắn cũng có tinh thần hơn.
Mẹ hắn lại càng ngày càng yêu quý Tâm Tâm hơn, hôm nào cũng giữ cô ở lại ăn cơm. Bữa cơm đơn sơ, cũng chỉ một món ăn mặn, một đĩa rau, một bát canh, nhưng mọi người ngồi bên nhau vừa ăn vừa nói chuyện phá lệ ngon.
Sau một ngày cuốc đất, đôi tay Nguyên Triều trầy xước, sưng vù. Tâm Tâm cầm hộp thuốc ra giúp hắn sát trùng miệng vết thương.
“Ui da, xót quá!” Khi nước sát trùng lau qua vết thương, Nguyên Triều không nhịn được nhăn mày kêu lên một tiếng.
Tâm Tâm thấy vậy, liền ghé miệng đến gần, thổi khe khẽ cho vết thương bớt đau, một bên thổi một bên nhẹ nhàng lau rửa vết thương.
Làn hơi man mát thổi qua tay, giúp giảm đau rất nhiều, Nguyên Triều nhìn qua bàn tay chính mình, lại nhìn khuôn mặt Tâm Tâm đang chuyên chú thổi vết thương cho hắn, trong lòng chảy qua một dòng mềm mại, ấm áp. Không hiểu sao, hắn lại cảm thấy cuộc sống hiện tại cũng không quá khó khăn đến như vậy, có lẽ vì có Tâm Tâm ở bên bồi hắn đi?
Dù tay bị sưng đau, nhưng hôm sau Nguyên Triều vẫn không từ bỏ, vẫn chăm chỉ cuốc đất, làm vườn. Hắn nghĩ, Tâm Tâm đã giúp đỡ hắn nhiều như vậy, hắn không thể chỉ vì một chút vết thương mà từ bỏ, hắn cũng phải thật cố gắng mới không làm cô thất vọng. Có lẽ chính hắn trước đây cũng không thể ngờ, có một ngày, khả năng chịu đựng của hắn lại tốt như hiện tại.
Cuối ngày, Tâm Tâm nhìn đôi tay hắn còn sưng to hơn hôm qua, không khỏi nhíu nhíu mày, trong đôi mắt ánh lên sự đau xót, nhưng cô không nói gì, chỉ càng cẩn thận, nhẹ nhàng hơn khi giúp hắn sát trùng, băng bó vết thương. Cô biết, đây là những việc hắn sẽ cần phải tập làm quen, không thể chỉ vì chút đau đớn mà nhụt chí được. Nếu không quen được với những điều này, vậy đừng nói đến việc gây dựng lại sự nghiệp, ngay cả làm sao để sống sót với hoàn cảnh hiện tại cũng là vấn đề. Do vậy, thương thì thương, cô cũng chỉ nhịn ở trong lòng, không ngăn cản hắn làm việc, tuy nhiên, sự lo lắng vẫn tràn đầy trong đôi mắt, không cách nào che giấu được.
Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô, Nguyên Triều cảm thấy thực ấm áp, cũng quên cả đau, cười cười nói:
“Anh không sao. Chỉ đau có chút xíu, sau này hình thành vết chai sẽ không đau nữa. Ngày mai anh sẽ cuốc được hết cả mảnh vườn, sau đó trồng thật nhiều rau. Bao giờ thu hoạch rau anh sẽ mang cho em một bó to để nếm thử rau sạch do anh trồng.”
Tâm Tâm gật gật đầu, cũng cười với hắn: “Ừm, em đợi rau của anh.”
Cả hai người cùng nhìn nhau cười.
[Tinh! Độ hảo cảm của đối tượng công lược 1 là 80! Ký chủ xin tiếp tục cố gắng!] Nghe hệ thống 07 thông báo, Tâm Tâm lại càng cười phá lệ vui.
- ----
Mấy ngày tiếp theo, dưới sự động viên và hỗ trợ của Tâm Tâm, Nguyên Triều đã cuốc xong đất, gieo xong hạt giống. Tâm Tâm lại sang nhà cô chú Lý hàng xóm, nhờ chú Lý đi qua vừa dậy vừa hỗ trợ Nguyên Triều chẻ tre, làm chuồng gà. Chuồng gà dựng xong, thả gà con vào, nhìn đám gà tranh nhau mổ bột ngô, hai người đều cảm thấy thực có thành tựu. Tuy nhiên, đến hôm sau, công đoạn dọn phân chuồng gà mới thật làm người khó có thể tiếp thu.
Tâm Tâm đưa cho Nguyên Triều một chiếc khẩu trang, chính cô cũng đeo lên một cái, hai người mỗi người cầm một cái chổi, quét dọn một đầu chuồng gà.
Ọe!
Nguyên Triều không nhịn được chạy qua một bên nôn khan! Từ bé đến lớn, hắn sống trong nhà cao cửa rộng, đâu đã từng phải làm những việc ghê tởm như thế này.
Tâm Tâm đi đến bên cạnh hắn, vỗ vỗ lưng giúp hắn hồi lại, nhưng không hề có ý dừng dọn dẹp, mà đợi hắn có vẻ đã ổn định liền giục hắn tiếp tục làm việc. Nguyên Triều vốn định ngừng dọn dẹp, nhưng nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của cô, lại cắn răng một cái, cầm chổi lên, tiếp tục quét dọn. Hắn cần phải nhanh chóng làm quen với những điều này! Tâm Tâm làm được, hắn cũng làm được!
Dần dần ngày qua ngày, từng bước một, Nguyên Triều cũng học được cách sống ở nông thôn, cuộc sống gia đình dần dần đi vào ổn định. Tuy không còn cảnh giàu sang sung túc khi xưa, nhưng cũng không đến mức phải nhịn đói như ngày đầu tiên đến đây. Không khí trong nhà cũng dần trở nên thoải mái hơn, bệnh của ba đã đỡ, có thể đi ra ngoài dạo bộ tập thể dục, mẹ hắn cũng có tinh thần hơn.
Mẹ hắn lại càng ngày càng yêu quý Tâm Tâm hơn, hôm nào cũng giữ cô ở lại ăn cơm. Bữa cơm đơn sơ, cũng chỉ một món ăn mặn, một đĩa rau, một bát canh, nhưng mọi người ngồi bên nhau vừa ăn vừa nói chuyện phá lệ ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.