Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam
Chương 46: Nữ phụ thanh mai 46
Hoa Hướng Dương Màu Trắng
26/11/2023
Đúng như Tâm Tâm dự đoán, chợ rất ít người bán và người mua, nhưng ai mua hàng cũng mua số lượng nhiều hơn bình thường để dự trữ phòng mưa bão. Hai người còn kiếm được mấy khách quen hẹn hàng tuần ship rau đến tận nhà.
Buổi trưa, bán rau xong, trời vẫn mưa tầm tã. Hai người lại thu dọn sọt ra về. Lúc này, quần áo bên trong lớp áo mưa của hai người cũng đã ướt tương đối, đi trên đường, Tâm Tâm không nhịn được run lên vì lạnh. Dưới cơn mưa, tầm nhìn bị hạn hẹp, hệ thống 07 vang lên cảnh báo, phía trước cô có một vũng nước, thế nhưng, cô vẫn ‘không cẩn thận’ dẫm trúng, cả người lập tức liền ngã vào trong nước bẩn, bùm bắn lên, dính hết trên áo mưa, len cả vào lớp quần áo bên trong.
Nguyên Triều vội vàng chạy tới đỡ cô dậy, nhìn cô một thân bùn đất lấm lem, bùn thậm chí còn bắn cả lên mặt, hắn liền đưa tay lên, nhẹ nhàng cẩn thận lau đi cho cô. Mưa vẫn không ngừng trút xuống, từng giọt nước mưa rơi lên trên mặt cô lạnh căm căm, ngón tay hắn không nhịn được run lên vì xót xa. Sau này, hắn nhất định sẽ không để cô phải vất vả như vậy nữa. Nhất định!
[Tinh! Độ hảo cảm của đối tượng công lược 1 là 92.] Hệ thống 07 nhắc nhở.
Ai nha, hy sinh một chút cũng rất đáng giá nha! Tâm Tâm híp mắt cười vui vẻ.
Hai người về đến nhà, ba mẹ Nguyên Triều đã đốt sẵn bếp cho hai người sau khi thay quần áo xong ngồi sưởi ấm.
Ăn cơm trưa xong, ba mẹ Nguyên Triều đi ngủ, hai người vẫn ngồi bên bếp lửa, vừa ngắm mưa, vừa tán gẫu, Nói một lúc, bỗng nhiên, Nguyên Triều cảm thấy bên vai có một vật nặng rơi xuống, hắn quay ra nhìn, thấy Tâm Tâm đã buồn ngủ quá mà gục trên vai hắn tự lúc nào không hay. Mấy hôm nay cô đều thức khuya dậy sớm với hắn, hôm nay còn phải đội mưa đi bán hàng, hẳn là rất mệt đi. Trong lòng hắn lại không nhịn được mà dâng lên cảm giác xót xa, khẽ chỉnh vai cho vừa vặn với vị trí đầu của cô hơn.
[Tinh! Độ hảo cảm của đối tượng công lược 1 là 95!] m thanh máy móc của hệ thống 07 vang lên. Tâm Tâm đang trong cơn buồn ngủ, cũng không mấy quan tâm, xoay chuyển đầu, tìm một góc độ thoải mái tiếp tục ngủ.
—-
Việc ship hàng định kỳ cho khách đã gợi cho Nguyên Triều ý tưởng kinh doanh mới.
Sáng hôm sau, trời vừa bừng sáng, hắn đã vui vẻ chạy sang nhà Tâm Tâm.
“Tâm Tâm, anh nghĩ ra một cách. Quanh đây có nhiều nhà trồng rau như vậy, hầu hết mọi người chỉ toàn tự đem ra chợ bán, khá thụ động. Anh dự định thu mua rau rồi bán lại cho các cửa hàng tiện ích. Anh có một người bạn đại học mở chuỗi cửa hàng tiện ích ở trong thành phố. Tối hôm qua anh đã liên hệ với cậu ấy. Cậu ấy đồng ý nếu anh có thể xin được giấy xác nhận rau sạch từ ủy ban nhân dân xã sẽ nhập rau của anh. Ngoài ra, anh định tập trung vào rau gia vị, loại rau này trồng ngắn ngày, chỉ tầm 20-30 ngày đã thu hoạch được. Các cửa hàng ăn dù lớn nhỏ đều cần, anh sẽ đi chào hàng với các cửa hàng. Như vậy chúng ta sẽ có khách hàng cố định, không lo bị bán ế hàng.”
Tâm Tâm vui vẻ cười: “Tuyệt quá! Nguyên Triều, anh thật giỏi. Mới qua mấy ngày bán rau đã tìm được hướng phát triển lớn như vậy.”
Nguyên Triều nghe Tâm Tâm khen không nhịn được hơi hơi xấu hổ, mặt đỏ lên, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ.
[Tinh! Độ hảo cảm của đối tượng công lược 1 là 97. Ký chủ giỏi quá!]
Nụ cười trên mặt Tâm Tâm càng phá lệ tươi hơn.
Có mục tiêu để tiến tới, Nguyên Triều vô cùng chăm chỉ, sáng đi sớm, chiều về trễ, cầm rau đi chào hàng khắp nơi, hắn chào hàng cho mọi người mà hắn có thể chào được, từ cửa hàng bánh mì ven đường, đến nhà hàng khách sạn hạng sang. Ban đầu hắn còn hơi xấu hổ khi bị từ chối, nhưng mỗi lần nhớ đến đôi mắt sáng lấp lánh của Tâm Tâm khi nhìn hắn, khen hắn, hắn lại thấy có động lực để đi chào hàng tiếp. Dần dần, hắn cũng tích lũy được một số lượng khách hàng nhất định. Kinh tế trong nhà cũng dư dả hơn đôi chút.
Hôm nay, sau khi giao xong rau cho cửa hàng cuối cùng, hắn trở về nhà. Vừa vào sân, đã thấy Tâm Tâm và mẹ hắn đang cùng nhau nhặt đỗ, vừa nhặt vừa trò chuyện ríu ra ríu rít.
Dạo gần đây mẹ hắn thường xuyên cười vui vẻ như vậy, thậm chí trước khi gia đình hắn phá sản, hắn cũng chưa từng thấy mẹ hắn cười vui đến thế. Hắn lại liếc mắt nhìn qua Tâm Tâm, cô gái nhỏ nghe mẹ hắn nói chuyện, thỉnh thoảng lại gật gật đầu đồng tình, khóe miệng hơi nhếch lên, biểu thị tâm tình cô cũng đang rất vui.
Không hiểu sao, nhìn hình ảnh này, hắn lại thấy vơi hết mệt mỏi sau một buổi sáng vất vả giao đồ, cảm thấy vì nụ cười này của mẹ và Tâm Tâm, mọi cố gắng của mình đều đáng giá.
Tối đến, như mọi ngày, Tâm Tâm lại ăn cơm cùng gia đình hắn. Trên bàn có một bát canh trứng, một đĩa rau cải xào tỏi và một bát thịt kho tàu mà hắn thích ăn nhất.
Buổi trưa, bán rau xong, trời vẫn mưa tầm tã. Hai người lại thu dọn sọt ra về. Lúc này, quần áo bên trong lớp áo mưa của hai người cũng đã ướt tương đối, đi trên đường, Tâm Tâm không nhịn được run lên vì lạnh. Dưới cơn mưa, tầm nhìn bị hạn hẹp, hệ thống 07 vang lên cảnh báo, phía trước cô có một vũng nước, thế nhưng, cô vẫn ‘không cẩn thận’ dẫm trúng, cả người lập tức liền ngã vào trong nước bẩn, bùm bắn lên, dính hết trên áo mưa, len cả vào lớp quần áo bên trong.
Nguyên Triều vội vàng chạy tới đỡ cô dậy, nhìn cô một thân bùn đất lấm lem, bùn thậm chí còn bắn cả lên mặt, hắn liền đưa tay lên, nhẹ nhàng cẩn thận lau đi cho cô. Mưa vẫn không ngừng trút xuống, từng giọt nước mưa rơi lên trên mặt cô lạnh căm căm, ngón tay hắn không nhịn được run lên vì xót xa. Sau này, hắn nhất định sẽ không để cô phải vất vả như vậy nữa. Nhất định!
[Tinh! Độ hảo cảm của đối tượng công lược 1 là 92.] Hệ thống 07 nhắc nhở.
Ai nha, hy sinh một chút cũng rất đáng giá nha! Tâm Tâm híp mắt cười vui vẻ.
Hai người về đến nhà, ba mẹ Nguyên Triều đã đốt sẵn bếp cho hai người sau khi thay quần áo xong ngồi sưởi ấm.
Ăn cơm trưa xong, ba mẹ Nguyên Triều đi ngủ, hai người vẫn ngồi bên bếp lửa, vừa ngắm mưa, vừa tán gẫu, Nói một lúc, bỗng nhiên, Nguyên Triều cảm thấy bên vai có một vật nặng rơi xuống, hắn quay ra nhìn, thấy Tâm Tâm đã buồn ngủ quá mà gục trên vai hắn tự lúc nào không hay. Mấy hôm nay cô đều thức khuya dậy sớm với hắn, hôm nay còn phải đội mưa đi bán hàng, hẳn là rất mệt đi. Trong lòng hắn lại không nhịn được mà dâng lên cảm giác xót xa, khẽ chỉnh vai cho vừa vặn với vị trí đầu của cô hơn.
[Tinh! Độ hảo cảm của đối tượng công lược 1 là 95!] m thanh máy móc của hệ thống 07 vang lên. Tâm Tâm đang trong cơn buồn ngủ, cũng không mấy quan tâm, xoay chuyển đầu, tìm một góc độ thoải mái tiếp tục ngủ.
—-
Việc ship hàng định kỳ cho khách đã gợi cho Nguyên Triều ý tưởng kinh doanh mới.
Sáng hôm sau, trời vừa bừng sáng, hắn đã vui vẻ chạy sang nhà Tâm Tâm.
“Tâm Tâm, anh nghĩ ra một cách. Quanh đây có nhiều nhà trồng rau như vậy, hầu hết mọi người chỉ toàn tự đem ra chợ bán, khá thụ động. Anh dự định thu mua rau rồi bán lại cho các cửa hàng tiện ích. Anh có một người bạn đại học mở chuỗi cửa hàng tiện ích ở trong thành phố. Tối hôm qua anh đã liên hệ với cậu ấy. Cậu ấy đồng ý nếu anh có thể xin được giấy xác nhận rau sạch từ ủy ban nhân dân xã sẽ nhập rau của anh. Ngoài ra, anh định tập trung vào rau gia vị, loại rau này trồng ngắn ngày, chỉ tầm 20-30 ngày đã thu hoạch được. Các cửa hàng ăn dù lớn nhỏ đều cần, anh sẽ đi chào hàng với các cửa hàng. Như vậy chúng ta sẽ có khách hàng cố định, không lo bị bán ế hàng.”
Tâm Tâm vui vẻ cười: “Tuyệt quá! Nguyên Triều, anh thật giỏi. Mới qua mấy ngày bán rau đã tìm được hướng phát triển lớn như vậy.”
Nguyên Triều nghe Tâm Tâm khen không nhịn được hơi hơi xấu hổ, mặt đỏ lên, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ.
[Tinh! Độ hảo cảm của đối tượng công lược 1 là 97. Ký chủ giỏi quá!]
Nụ cười trên mặt Tâm Tâm càng phá lệ tươi hơn.
Có mục tiêu để tiến tới, Nguyên Triều vô cùng chăm chỉ, sáng đi sớm, chiều về trễ, cầm rau đi chào hàng khắp nơi, hắn chào hàng cho mọi người mà hắn có thể chào được, từ cửa hàng bánh mì ven đường, đến nhà hàng khách sạn hạng sang. Ban đầu hắn còn hơi xấu hổ khi bị từ chối, nhưng mỗi lần nhớ đến đôi mắt sáng lấp lánh của Tâm Tâm khi nhìn hắn, khen hắn, hắn lại thấy có động lực để đi chào hàng tiếp. Dần dần, hắn cũng tích lũy được một số lượng khách hàng nhất định. Kinh tế trong nhà cũng dư dả hơn đôi chút.
Hôm nay, sau khi giao xong rau cho cửa hàng cuối cùng, hắn trở về nhà. Vừa vào sân, đã thấy Tâm Tâm và mẹ hắn đang cùng nhau nhặt đỗ, vừa nhặt vừa trò chuyện ríu ra ríu rít.
Dạo gần đây mẹ hắn thường xuyên cười vui vẻ như vậy, thậm chí trước khi gia đình hắn phá sản, hắn cũng chưa từng thấy mẹ hắn cười vui đến thế. Hắn lại liếc mắt nhìn qua Tâm Tâm, cô gái nhỏ nghe mẹ hắn nói chuyện, thỉnh thoảng lại gật gật đầu đồng tình, khóe miệng hơi nhếch lên, biểu thị tâm tình cô cũng đang rất vui.
Không hiểu sao, nhìn hình ảnh này, hắn lại thấy vơi hết mệt mỏi sau một buổi sáng vất vả giao đồ, cảm thấy vì nụ cười này của mẹ và Tâm Tâm, mọi cố gắng của mình đều đáng giá.
Tối đến, như mọi ngày, Tâm Tâm lại ăn cơm cùng gia đình hắn. Trên bàn có một bát canh trứng, một đĩa rau cải xào tỏi và một bát thịt kho tàu mà hắn thích ăn nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.