Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam
Chương 5: Nữ phụ thanh mai 5
Hoa Hướng Dương Màu Trắng
26/11/2023
Đau khổ sao?
Ở bên nguyên chủ tuy không phải là kiểu cuồng nhiệt như tình yêu của nam chính dành cho nữ chính, nhưng dựa vào ký ức vừa nhận được, Tâm Tâm có thể khẳng định, đó là quãng thời gian êm đềm nhất của hắn ta. Đó là khoảng thời gian, hắn được mỉm cười một cách nhẹ nhàng nhất. Cô không tin, hắn ta không có chút tình cảm nào với nguyên chủ, chỉ là chưa đến mức cuồng nhiệt như đối với nữ chủ mà thôi.
“Hoa An, tôi nghĩ anh ấy ở bên tôi cũng không đau khổ đến như vậy.” Tâm Tâm nhẹ nhàng đáp lại, thuận tiện mở album ảnh trong điện thoại ra, giơ lên trước mặt cho Hoa An xem.
“Đây, cô nhìn xem, chúng tôi đã làm rất nhiều việc với nhau, còn chụp hình lại, trong mỗi bức hình, anh ấy đều cười rất vui vẻ, anh ấy đâu có chút nào là đau khổ chứ?”
Hoa An nhìn mấy bức ảnh mà Tâm Tâm trượt qua cho cô xem, không nhịn được bả vai càng run đến kịch liệt hơn. Anh ấy ở bên cô gái khác, cũng có khoảnh khắc cười hạnh phúc đến như vậy sao?
Tâm Tâm nhìn khuôn mặt Hoa An tái đi, thầm nghĩ, dù sao nữ chủ cũng yêu nam chủ thực lòng nhỉ?
Cho nên vừa cho cô ấy xem vài bức ảnh đã thương tâm đến thế.
Tâm Tâm đỏ vành mắt lên, nức nở nói tiếp:
“Hoa An, tôi biết ngày xưa hai người yêu nhau, nhưng đó chỉ là chuyện quá khứ. Tôi mới là người ở bên anh ấy 5 năm qua, không phải cô. Thời gian chúng tôi yêu nhau còn nhiều hơn thời gian cô và anh ấy biết nhau. Chúng tôi thậm chí còn chuẩn bị kết hôn. Tôi không tin anh ấy sẽ ngoại tình. Tôi tin Nguyên Triều là người đàn ông chín chắn đàng hoàng, sẽ không bao giờ làm chuyện đê tiện giống như ngoại tình. Với cả, Hoa An, cô cũng đâu phải là tiểu tam, đúng không?”
“Tiểu tam?” Hoa An không ngờ cô bị gắn với hai chữ này. Cô từ bé đến lớn luôn là nữ thần cao lãnh trong trường, nam nhân xếp hàng theo đuổi cô nhiều vô số kể. Tùy tiện quơ tay là một thiếu gia nhà giàu, sao cô phải hạ mình đi làm tiểu tam? Nhưng đúng là Tâm Tâm và Nguyên Triều có hôn ước, đang chuẩn bị làm đám cưới. Đây chính xác là cái rằm trong tim cô.
“Tâm Tâm, tôi và Nguyên Triều yêu nhau trước, là cô chen vào giữa hai chúng tôi. Sao bây giờ cô có thể mặt dày mày dạn nói tôi là tiểu tam? Trong tình yêu, kẻ không được yêu mới là người thứ ba.” Hoa An đột nhiên hét lên với Tâm Tâm.
Hay cho câu ‘kẻ không được yêu mới là người thứ ba’!
Đúng là nữ chủ, làm gì cũng luôn đúng, chỉ cần là nhân danh tình yêu, mọi tội lỗi đều có thể được tha thứ!
Còn những người gây cản trở cho nam nữ chủ đến với nhau, dù là vô tình hay cố ý, đều là sai.
Tâm Tâm thống khổ lắc lắc đầu:
“Hoa An, cô có biết chúng tôi sắp cưới hay không? Là chính Nguyên Triều cầu hôn tôi, chuyện mới diễn ra cách đây chỉ một tuần. Tôi vẫn còn nhớ như in những gì anh ấy đã nói với tôi ngày hôm đó. Tôi không tin anh ấy thay đổi nhanh như vậy. Anh ấy tuyệt đối không phải loại người như vậy. Tôi đã quen anh ấy từ thuở bé, anh ấy là người rất có trách nhiệm.”
Nguyên chủ Tâm Tâm trong tình yêu với Nguyên Triều luôn rất thua thiệt, không dám đòi hỏi. Bởi vậy, đương nhiên đám cưới là do Nguyên Triều đề nghị trước, dù không có mấy cảnh cầu hôn lãng mạn như trong phim, nhưng cũng là anh ta đề nghị cưới, vậy nên cũng tính là anh ta cầu hôn, đúng không?
Hoa An nhìn biểu tình thống khổ của Tâm Tâm, sao tình cảnh bây giờ giống như là cô đang đi bắt nạt Tâm Tâm vậy?
Trong khi, ban đầu là Tâm Tâm đến đây để hỏi tội cô, là Tâm Tâm đến gây chuyện trước.
Hoa An lấy lại bình tĩnh, liếc nhìn thời gian trên di động, áng chừng giờ này Nguyên Triều đã sắp đến đây, cô nhìn Tâm Tâm nói:
“Tâm Tâm, tôi biết cô khó chấp nhận sự thật, nhưng mong cô hãy kiềm chế, tôi và Nguyên Triều sẽ tìm cách bù đắp cho cô. Tôi biết rất nhiều người đàn ông tốt, tôi có thể giới thiệu cho cô. Cô xem có được không?”
Chỉ là, những người này, không có ai được bằng Nguyên Triều.
Đúng vậy, kể cả tên Trí Nhân đã từng dùng quyền thế ép buộc cô ra nước ngoài với hắn kia cũng không thể so được với Nguyên Triều. Hiện giờ, hắn đã bị tàn tật hai chân, không được thừa kế gia tộc, hắn không đủ sức để chèn ép công ty nhà cô nữa.
Trong khi công ty nhà Nguyên Triều trong mấy năm nay trở lại đây, đặc biệt là từ sau khi Nguyên Triều nắm quyền quản lý đã phất lên như diều gặp gió, giá trị cổ phiếu tăng gấp 3 lần, được các chuyên gia dự đoán vẫn còn tăng nữa. Bản thân Nguyên Triều vừa trẻ trung, vừa đẹp trai, lại có tài, có gia thế, quan trọng nhất là vô cùng chung tình với cô. Người đàn ông khó được như vậy, mới là người đáng để nữ thần như cô phó thác cả cuộc đời, huống chi, anh còn là mối tình đầu của cô.
Ở bên nguyên chủ tuy không phải là kiểu cuồng nhiệt như tình yêu của nam chính dành cho nữ chính, nhưng dựa vào ký ức vừa nhận được, Tâm Tâm có thể khẳng định, đó là quãng thời gian êm đềm nhất của hắn ta. Đó là khoảng thời gian, hắn được mỉm cười một cách nhẹ nhàng nhất. Cô không tin, hắn ta không có chút tình cảm nào với nguyên chủ, chỉ là chưa đến mức cuồng nhiệt như đối với nữ chủ mà thôi.
“Hoa An, tôi nghĩ anh ấy ở bên tôi cũng không đau khổ đến như vậy.” Tâm Tâm nhẹ nhàng đáp lại, thuận tiện mở album ảnh trong điện thoại ra, giơ lên trước mặt cho Hoa An xem.
“Đây, cô nhìn xem, chúng tôi đã làm rất nhiều việc với nhau, còn chụp hình lại, trong mỗi bức hình, anh ấy đều cười rất vui vẻ, anh ấy đâu có chút nào là đau khổ chứ?”
Hoa An nhìn mấy bức ảnh mà Tâm Tâm trượt qua cho cô xem, không nhịn được bả vai càng run đến kịch liệt hơn. Anh ấy ở bên cô gái khác, cũng có khoảnh khắc cười hạnh phúc đến như vậy sao?
Tâm Tâm nhìn khuôn mặt Hoa An tái đi, thầm nghĩ, dù sao nữ chủ cũng yêu nam chủ thực lòng nhỉ?
Cho nên vừa cho cô ấy xem vài bức ảnh đã thương tâm đến thế.
Tâm Tâm đỏ vành mắt lên, nức nở nói tiếp:
“Hoa An, tôi biết ngày xưa hai người yêu nhau, nhưng đó chỉ là chuyện quá khứ. Tôi mới là người ở bên anh ấy 5 năm qua, không phải cô. Thời gian chúng tôi yêu nhau còn nhiều hơn thời gian cô và anh ấy biết nhau. Chúng tôi thậm chí còn chuẩn bị kết hôn. Tôi không tin anh ấy sẽ ngoại tình. Tôi tin Nguyên Triều là người đàn ông chín chắn đàng hoàng, sẽ không bao giờ làm chuyện đê tiện giống như ngoại tình. Với cả, Hoa An, cô cũng đâu phải là tiểu tam, đúng không?”
“Tiểu tam?” Hoa An không ngờ cô bị gắn với hai chữ này. Cô từ bé đến lớn luôn là nữ thần cao lãnh trong trường, nam nhân xếp hàng theo đuổi cô nhiều vô số kể. Tùy tiện quơ tay là một thiếu gia nhà giàu, sao cô phải hạ mình đi làm tiểu tam? Nhưng đúng là Tâm Tâm và Nguyên Triều có hôn ước, đang chuẩn bị làm đám cưới. Đây chính xác là cái rằm trong tim cô.
“Tâm Tâm, tôi và Nguyên Triều yêu nhau trước, là cô chen vào giữa hai chúng tôi. Sao bây giờ cô có thể mặt dày mày dạn nói tôi là tiểu tam? Trong tình yêu, kẻ không được yêu mới là người thứ ba.” Hoa An đột nhiên hét lên với Tâm Tâm.
Hay cho câu ‘kẻ không được yêu mới là người thứ ba’!
Đúng là nữ chủ, làm gì cũng luôn đúng, chỉ cần là nhân danh tình yêu, mọi tội lỗi đều có thể được tha thứ!
Còn những người gây cản trở cho nam nữ chủ đến với nhau, dù là vô tình hay cố ý, đều là sai.
Tâm Tâm thống khổ lắc lắc đầu:
“Hoa An, cô có biết chúng tôi sắp cưới hay không? Là chính Nguyên Triều cầu hôn tôi, chuyện mới diễn ra cách đây chỉ một tuần. Tôi vẫn còn nhớ như in những gì anh ấy đã nói với tôi ngày hôm đó. Tôi không tin anh ấy thay đổi nhanh như vậy. Anh ấy tuyệt đối không phải loại người như vậy. Tôi đã quen anh ấy từ thuở bé, anh ấy là người rất có trách nhiệm.”
Nguyên chủ Tâm Tâm trong tình yêu với Nguyên Triều luôn rất thua thiệt, không dám đòi hỏi. Bởi vậy, đương nhiên đám cưới là do Nguyên Triều đề nghị trước, dù không có mấy cảnh cầu hôn lãng mạn như trong phim, nhưng cũng là anh ta đề nghị cưới, vậy nên cũng tính là anh ta cầu hôn, đúng không?
Hoa An nhìn biểu tình thống khổ của Tâm Tâm, sao tình cảnh bây giờ giống như là cô đang đi bắt nạt Tâm Tâm vậy?
Trong khi, ban đầu là Tâm Tâm đến đây để hỏi tội cô, là Tâm Tâm đến gây chuyện trước.
Hoa An lấy lại bình tĩnh, liếc nhìn thời gian trên di động, áng chừng giờ này Nguyên Triều đã sắp đến đây, cô nhìn Tâm Tâm nói:
“Tâm Tâm, tôi biết cô khó chấp nhận sự thật, nhưng mong cô hãy kiềm chế, tôi và Nguyên Triều sẽ tìm cách bù đắp cho cô. Tôi biết rất nhiều người đàn ông tốt, tôi có thể giới thiệu cho cô. Cô xem có được không?”
Chỉ là, những người này, không có ai được bằng Nguyên Triều.
Đúng vậy, kể cả tên Trí Nhân đã từng dùng quyền thế ép buộc cô ra nước ngoài với hắn kia cũng không thể so được với Nguyên Triều. Hiện giờ, hắn đã bị tàn tật hai chân, không được thừa kế gia tộc, hắn không đủ sức để chèn ép công ty nhà cô nữa.
Trong khi công ty nhà Nguyên Triều trong mấy năm nay trở lại đây, đặc biệt là từ sau khi Nguyên Triều nắm quyền quản lý đã phất lên như diều gặp gió, giá trị cổ phiếu tăng gấp 3 lần, được các chuyên gia dự đoán vẫn còn tăng nữa. Bản thân Nguyên Triều vừa trẻ trung, vừa đẹp trai, lại có tài, có gia thế, quan trọng nhất là vô cùng chung tình với cô. Người đàn ông khó được như vậy, mới là người đáng để nữ thần như cô phó thác cả cuộc đời, huống chi, anh còn là mối tình đầu của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.