Nữ Phụ Phản Công! Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta
Chương 16: Cứu Giúp Hay Giết Chết
San San Ngu Muội
09/09/2016
Hoắc Thiên Kình đưa San San đến bệnh viện, liền bế cô đi thẳng vào làm bao cặp mắt để ý đến anh, anh liền dịu dàng nói với y tá:
- Gọi Lăng Hạo Thiên cho tôi, tôi là Hoắc Thiên Kình.
Cô y tá liền gấp rút gọi điện, anh cũng lười đứng chờ trực tiếp đi thẳng lên tầng cao nhất đạp cửa:
- Lăng Hạo Thiên, cứu người đi.
Lăng Hạo Thiên quay ra nhìn anh, thấy cô gái trên tay anh liền có chút chán ghét hừ lạnh một tiếng, anh chính là lười quan tâm đến người anh không ưa. Nhưng nể mặt Hoắc Thiên Kình anh gọi cho y tá một lúc rồi cúp máy nói:
- Đưa cô ta xuống phòng cấp cứu, sẽ có người mổ.
- Tự ngươi mổ đi, ở đây ngươi là bác sĩ giỏi nhất. - Hoắc Thiên Kình nói
Lăng Hạo Thiên để mà cứu giúp một người chính là ân duệ của người đó, anh vốn định từ chối nhưng nhìn thấy sát khí lan tỏa ra khắp căn phòng liền bật cười đứng dậy đi ra trước, Hoắc Thiên Kình vẫn bế cô kìm không cho máu chảy ra đi theo sau Lăng Hạo Thiên.
Đưa cô đến phòng cấp cứu xong liền có một cuộc gọi, anh nhíu mày nhìn... Hạ Phu Nhân? Hoắc Thiên Kình nghe máy mặt mày liền sa sầm, nghiến răng ken két.... Vân Thiên Vũ ngươi dám hại ta bắt cóc con gái của Hạ Phu Nhân hay sao?
Anh nói dối không chớp mắt:
- Hạ phu nhân, cháu vừa đi cứu tiểu thư của Hạ phu nhân về nhưng cô ấy bị bắn trúng hiện đang trong bệnh viện.
Bên kia chẳng nói chẳng rằng trực tiếp cúp máy, anh nghĩ đến bà chằn lửa đó liền rùng mình cái xoa tay tự nhủ....
-Đến giờ vẫn còn thấy ghê bà chằn đó.
.
.
- Cái gì? San Nhi bị bắn ở bệnh viện?
Dạ Minh đang vò đầu bức tóc ngồi đợi tin tức muốn điên nghe thuộc hạ nói liền bật dậy lo lắng, anh ném chiếc cốc xuống nghiến răng... Anh biết đó là ai anh sẽ cho hắn hiểu cảm giác bị đứt lìa cơ thể nó đau như thế nào!
Anh vội vàng lấy áo khoác bật dậy bỏ đi trong lòng vô cùng sợ.... Sợ cô biến mất.... Vĩnh viễn sợ điều đó.....
.
.
Lăng Hạo Thiên trong phòng phẫu thuật nhìn khuôn mặt San San đang tái dần đi vì mất máu quá nhiều, anh liền muốn cô mất máu đến chết thì thôi. Đôi tay anh dựng lại nhìn khuôn mặt của cô đang dần nhạt đi... Nếu anh cố tình không cứu chữa hết lòng mà vì vết đạn quá sâu thì sao...? Anh sẽ không phải thấy cô ta nữa....
Ánh mắt anh liền sắc lạnh hơn bao giờ hết, anh tay vẫn cầm con dao phẫu thuật, y tá đã mất kiên nhẫn khi nhìn anh chưa đụng chạm gì... Nếu cứ tiếp tục bệnh nhân sẽ chết vì mất máu quá nhiều nhưng nhìn ánh mắt của anh, cô y tá thật sự không dám nói một câu nào, cô cảm tưởng nếu cô nói con dao kia liền găm vào trán cô vậy....
- Tại sao?
Tất cả ngạc nhiên nhìn bệnh nhân... San San lúc này đã mở đôi mắt yếu ớt ra nhìn Lăng Hạo Thiên vẫn chần chừ không mổ... Anh vô cùng ngạc nhiên quay ra nhìn cô y tá nói:
- Cô chưa tiêm cho cô ta thuốc mê?
Cô y tá liền nói sợ nói chậm cô sẽ chết:
-Tôi tiêm rồi thưa bác sĩ... nhưng cô ấy tỉnh là điều không thể...
Anh lại quay ra nhìn cô một cách ngạc nhiên.... Lúc này nước mắt cô đã rơi, cô vẫn nhìn anh như oán trách anh rồi lập tức nhắm mắt, cô y tá quay ra nhìn hoảng sợ nói:
- Bác sĩ! Nhịp tim yếu dần rồi....
Anh vẫn chần chừ, cô y tá lúc này thực sự quá hoảng sợ liền gào lên:
- Bác sĩ! Cô ấy sắp chết rồi!!!!!
Anh lên cứu giúp hay giết chết....?
.
.
.
.
.
.
Lăng Hạo Thiên nhớ lại lúc đó.... anh cô độc... bố anh cô độc... mẹ anh đi theo người đàn ông đó... bố của cô ta... Tích San San... Bố cô ta không yêu mẹ của anh nhưng lại ngủ với mẹ của anh... Rồi vứt bỏ mẹ anh khi bà Hạ Hà mang thai cô ta...
Mẹ anh tuyệt vọng đến mức tự tử... Đến mức treo cổ.... Anh căm thù người đàn ông đó đến tận xương tủy!
Lúc này chính là lúc trả thù ông ta.... Giết lại con của ông ta....
.
.
Lúc này bà Hạ Hà chẳng quan tâm đến công việc, chạy gấp đến bệnh viện liền thấy Dạ Minh và Dụ Nguyên đã lo lắng đứng bên ngoài phòng cấp cứu chờ đợi, bà nước mắt cứ vậy chảy ra, Dạ Minh lại gần:
-hạ Phu nhân... San San sẽ ổn thôi...
Hoắc Thiên Kình vẫn đứng một bên im lặng nhìn vệt máu trên tay, anh chưa bao giờ thử qua cỗ ấm áp này... kể cả khi bên tiểu bạch thỏ của anh, chắc gì tiểu bạch thỏ của anh sẽ ra đỡ đạn cho anh như cô? Hoắc Thiên Kình liền trầm ngâm nhìn đèn cấp cứu vẫn đỏ...
Không khí bao trùm lấy một màu ảm đạm vô cùng, Dụ Nguyên mắt đỏ ngầu nhìn Hoắc Thiên Kình túm vạt áo anh xốc lên hỏi:
- Ta hỏi ngươi! Tại sao San San lại bị thương? Mất tích một ngày trời xong được ngươi đưa tới đây?
Hoắc Thiên Kình hừ nhẹ cái nhìn đôi mắt của Dụ Nguyên lãnh khốc vô cùng đáp:
- ta không biết tại sao Tích tiểu thư lại mất tích nhưng trúng một viên đạn chắc do chạy trốn mà ra, Tích tiểu thư người toàn vết trầy trụa chạy về phía ta, ta chỉ mang cô ấy đi đến bệnh viện.
Ánh mắt của Dụ Nguyên ánh lên vẻ nghi hoặc, Hoắc Thiên Kình nhìn thấy đôi môi khẽ nhếch lên rất nhanh rồi biến mất bổ sung vào lời nói:
-nếu ta bắt cóc thì trực tiếp bắn chết cô ta việc gì phải mang cô ta đến bệnh viện, cũng may Hạ phu nhân gọi nhờ ta cử người đi tìm Tích tiểu thư, nếu không ta cũng không biết liên lạc ra sao.
Dụ Nguyên thả tay ra nhìn Hoắc Thiên Kình vẫn có chút nghi hoặc, còn Hoắc Thiên Kình chính là một chút sợ hay gì đều không có, ánh mắt không đáy làm cho Dụ Nguyên không thể đoán được anh ta đang nghĩ gì...
Lúc này mọi thứ lại tiếp tục chìm vào không khí ảm đạm âm u vô cùng... Gương mặt ai cũng có một biểu cảm riêng của mình.... Không lối thoát....
- Gọi Lăng Hạo Thiên cho tôi, tôi là Hoắc Thiên Kình.
Cô y tá liền gấp rút gọi điện, anh cũng lười đứng chờ trực tiếp đi thẳng lên tầng cao nhất đạp cửa:
- Lăng Hạo Thiên, cứu người đi.
Lăng Hạo Thiên quay ra nhìn anh, thấy cô gái trên tay anh liền có chút chán ghét hừ lạnh một tiếng, anh chính là lười quan tâm đến người anh không ưa. Nhưng nể mặt Hoắc Thiên Kình anh gọi cho y tá một lúc rồi cúp máy nói:
- Đưa cô ta xuống phòng cấp cứu, sẽ có người mổ.
- Tự ngươi mổ đi, ở đây ngươi là bác sĩ giỏi nhất. - Hoắc Thiên Kình nói
Lăng Hạo Thiên để mà cứu giúp một người chính là ân duệ của người đó, anh vốn định từ chối nhưng nhìn thấy sát khí lan tỏa ra khắp căn phòng liền bật cười đứng dậy đi ra trước, Hoắc Thiên Kình vẫn bế cô kìm không cho máu chảy ra đi theo sau Lăng Hạo Thiên.
Đưa cô đến phòng cấp cứu xong liền có một cuộc gọi, anh nhíu mày nhìn... Hạ Phu Nhân? Hoắc Thiên Kình nghe máy mặt mày liền sa sầm, nghiến răng ken két.... Vân Thiên Vũ ngươi dám hại ta bắt cóc con gái của Hạ Phu Nhân hay sao?
Anh nói dối không chớp mắt:
- Hạ phu nhân, cháu vừa đi cứu tiểu thư của Hạ phu nhân về nhưng cô ấy bị bắn trúng hiện đang trong bệnh viện.
Bên kia chẳng nói chẳng rằng trực tiếp cúp máy, anh nghĩ đến bà chằn lửa đó liền rùng mình cái xoa tay tự nhủ....
-Đến giờ vẫn còn thấy ghê bà chằn đó.
.
.
- Cái gì? San Nhi bị bắn ở bệnh viện?
Dạ Minh đang vò đầu bức tóc ngồi đợi tin tức muốn điên nghe thuộc hạ nói liền bật dậy lo lắng, anh ném chiếc cốc xuống nghiến răng... Anh biết đó là ai anh sẽ cho hắn hiểu cảm giác bị đứt lìa cơ thể nó đau như thế nào!
Anh vội vàng lấy áo khoác bật dậy bỏ đi trong lòng vô cùng sợ.... Sợ cô biến mất.... Vĩnh viễn sợ điều đó.....
.
.
Lăng Hạo Thiên trong phòng phẫu thuật nhìn khuôn mặt San San đang tái dần đi vì mất máu quá nhiều, anh liền muốn cô mất máu đến chết thì thôi. Đôi tay anh dựng lại nhìn khuôn mặt của cô đang dần nhạt đi... Nếu anh cố tình không cứu chữa hết lòng mà vì vết đạn quá sâu thì sao...? Anh sẽ không phải thấy cô ta nữa....
Ánh mắt anh liền sắc lạnh hơn bao giờ hết, anh tay vẫn cầm con dao phẫu thuật, y tá đã mất kiên nhẫn khi nhìn anh chưa đụng chạm gì... Nếu cứ tiếp tục bệnh nhân sẽ chết vì mất máu quá nhiều nhưng nhìn ánh mắt của anh, cô y tá thật sự không dám nói một câu nào, cô cảm tưởng nếu cô nói con dao kia liền găm vào trán cô vậy....
- Tại sao?
Tất cả ngạc nhiên nhìn bệnh nhân... San San lúc này đã mở đôi mắt yếu ớt ra nhìn Lăng Hạo Thiên vẫn chần chừ không mổ... Anh vô cùng ngạc nhiên quay ra nhìn cô y tá nói:
- Cô chưa tiêm cho cô ta thuốc mê?
Cô y tá liền nói sợ nói chậm cô sẽ chết:
-Tôi tiêm rồi thưa bác sĩ... nhưng cô ấy tỉnh là điều không thể...
Anh lại quay ra nhìn cô một cách ngạc nhiên.... Lúc này nước mắt cô đã rơi, cô vẫn nhìn anh như oán trách anh rồi lập tức nhắm mắt, cô y tá quay ra nhìn hoảng sợ nói:
- Bác sĩ! Nhịp tim yếu dần rồi....
Anh vẫn chần chừ, cô y tá lúc này thực sự quá hoảng sợ liền gào lên:
- Bác sĩ! Cô ấy sắp chết rồi!!!!!
Anh lên cứu giúp hay giết chết....?
.
.
.
.
.
.
Lăng Hạo Thiên nhớ lại lúc đó.... anh cô độc... bố anh cô độc... mẹ anh đi theo người đàn ông đó... bố của cô ta... Tích San San... Bố cô ta không yêu mẹ của anh nhưng lại ngủ với mẹ của anh... Rồi vứt bỏ mẹ anh khi bà Hạ Hà mang thai cô ta...
Mẹ anh tuyệt vọng đến mức tự tử... Đến mức treo cổ.... Anh căm thù người đàn ông đó đến tận xương tủy!
Lúc này chính là lúc trả thù ông ta.... Giết lại con của ông ta....
.
.
Lúc này bà Hạ Hà chẳng quan tâm đến công việc, chạy gấp đến bệnh viện liền thấy Dạ Minh và Dụ Nguyên đã lo lắng đứng bên ngoài phòng cấp cứu chờ đợi, bà nước mắt cứ vậy chảy ra, Dạ Minh lại gần:
-hạ Phu nhân... San San sẽ ổn thôi...
Hoắc Thiên Kình vẫn đứng một bên im lặng nhìn vệt máu trên tay, anh chưa bao giờ thử qua cỗ ấm áp này... kể cả khi bên tiểu bạch thỏ của anh, chắc gì tiểu bạch thỏ của anh sẽ ra đỡ đạn cho anh như cô? Hoắc Thiên Kình liền trầm ngâm nhìn đèn cấp cứu vẫn đỏ...
Không khí bao trùm lấy một màu ảm đạm vô cùng, Dụ Nguyên mắt đỏ ngầu nhìn Hoắc Thiên Kình túm vạt áo anh xốc lên hỏi:
- Ta hỏi ngươi! Tại sao San San lại bị thương? Mất tích một ngày trời xong được ngươi đưa tới đây?
Hoắc Thiên Kình hừ nhẹ cái nhìn đôi mắt của Dụ Nguyên lãnh khốc vô cùng đáp:
- ta không biết tại sao Tích tiểu thư lại mất tích nhưng trúng một viên đạn chắc do chạy trốn mà ra, Tích tiểu thư người toàn vết trầy trụa chạy về phía ta, ta chỉ mang cô ấy đi đến bệnh viện.
Ánh mắt của Dụ Nguyên ánh lên vẻ nghi hoặc, Hoắc Thiên Kình nhìn thấy đôi môi khẽ nhếch lên rất nhanh rồi biến mất bổ sung vào lời nói:
-nếu ta bắt cóc thì trực tiếp bắn chết cô ta việc gì phải mang cô ta đến bệnh viện, cũng may Hạ phu nhân gọi nhờ ta cử người đi tìm Tích tiểu thư, nếu không ta cũng không biết liên lạc ra sao.
Dụ Nguyên thả tay ra nhìn Hoắc Thiên Kình vẫn có chút nghi hoặc, còn Hoắc Thiên Kình chính là một chút sợ hay gì đều không có, ánh mắt không đáy làm cho Dụ Nguyên không thể đoán được anh ta đang nghĩ gì...
Lúc này mọi thứ lại tiếp tục chìm vào không khí ảm đạm âm u vô cùng... Gương mặt ai cũng có một biểu cảm riêng của mình.... Không lối thoát....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.