Nữ Phụ Phản Công! Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta
Chương 55: Tích San San?
San San Ngu Muội
21/12/2016
Sau khi San San bất
tỉnh liền được đưa về thành phố để nằm viện... Liên tục 3 hôm cô đều
không tỉnh dậy, Dụ Nguyên, Dạ Minh cùng Minh Dạ Nguyệt thay phiên nhau
đến chăm cô mỗi ngày kể cho một câu chuyện còn Lăng Hạo Thiên liên tục
thay đổi phương tiện tối tân nhất cho cô...
Nhưng cô vẫn không tỉnh.... Một người con trai suy sụp đến cực độ...
.
--- Ngày thứ 7 sau khi San San bất tỉnh---
.
- San San, anh đến thăm em đây...
Minh Dạ Nguyệt ánh mắt bi thương mỉm cười nhìn cô vẫn đang hôn mê, dù xanh xao đến đâu cô vẫn xinh đẹp như vậy, Minh Dạ Nguyệt tiều tụy ngồi xuống ghế vuốt nhẹ mái tóc của cô:
- San San, hôm nay anh kể cho em nghe một chuyện, từ rất rất lâu rồi anh gặp một cô bé rất xinh đẹp, cô bé ấy trong sáng thuần khiết, hôm đó anh bị truy đuổi gần như chết nhưng lại được cô bé ấy cứu... Anh đã nhớ mãi khuôn mặt cô bé ấy lúc khóc vì một người lạ như anh, anh cố gắng rồi trả thù rồi lại cố gắng chỉ để tìm kiếm cô bé ấy, tìm kiếm một cô bé... Nhưng khi nhìn lại cô bé đã lớn rồi là một cô gái xinh đẹp nhất anh từng biết, anh vào làm giảng viên trường đó chỉ để gặp cô ấy mỗi ngày nhưng nhìn thấy cô ấy thay đổi vì một người đàn ông khác, anh lại hèn nhát né tránh rồi tổn thương.... Anh cứ nghĩ anh sẽ báo đáp ân tình ngày trước nhưng cứ liên tục bênh Minh Đang Linh bởi vì cô ấy giống cô bé ấy ngày trước rồi tổn thương và tổn thương... Anh thật hèn hạ khi anh chỉ biết trốn tránh...
Anh im lặng nhìn cô một lúc, cơ thể cô bình thường phát ra một cỗ sức sống mãnh liệt giờ lại yếu đuối đến mỏng manh... Anh cúi đầu ôm lấy bàn tay của cô giọng càng run run:
- Tại sao anh lại hèn nhát như vậy chứ San San...
- Em không trách anh.... - một giọng nói yếu ớt vang lên...
Anh giật mình ngẩng lên nhìn cô, cô đã mở mắt ánh mắt dịu dàng nhìn anh....
San San nhìn Minh Dạ Nguyệt, cô đã nghe thấy hết trong lòng của anh cùng với phản ứng cuối cùng nguyên chủ đó là câu này... Tình yêu chính là hèn nhát và ích kỉ... Cô hiểu điều này khi Dạ Minh bắn chết cô để trả thù cho Nhi Nhi.
Minh Dạ Nguyệt xúc động ôm lấy tay cô run run lẩy bẩy miệng lắp bắp một lúc thấy cô vẫn im lặng mỉm cười yếu đuối liền sực tỉnh gào lên:
- San San? Là em? Lăng Hạo Thiên!!!! Lăng Hạo Thiên!!!!
Anh gọi ầm lên rồi quay ra hốc mắt có chút đỏ nắm chặt lấy tay cô cười thật tươi... San San của anh tỉnh lại rồi...
Cô nhìn anh nói:
- Cô bé trong câu chuyện của anh là em ư?
Anh im lặng chút rồi gật đầu, anh không muốn tổn thương San San nữa... Tuyệt đối không bao giờ nữa...!
San San nhìn anh tay xoa nhẹ lên gương mặt đang tiều tụy dần kia nói:
- Vậy xin anh hãy tiếp tục yêu em có được không?
Anh gật mạnh đầu ôm chặt lấy San San:
- Chỉ cần anh còn sống!
Cô chỉ mỉm cười nhìn Minh Dạ Nguyệt yếu ớt ôm lại anh:
- Vậy chúng ta sẽ là người yêu?
Anh ngạc nhiên đẩy nhẹ cô ra nhìn khuôn mặt cô rồi vui mừng ôm lấy gật mạnh chắc nịch nói:
- Đúng! Chúng ta sẽ là người yêu!
Cô nhắm mắt lại, cô đã tiếp nhận hoàn toàn trái tim của nguyên chủ, bất quá cô đã rung động trước tình yêu của Minh Dạ Nguyệt dành cho San San, dù đó không phải dành cho cô...
Ở ngoài cửa một người đã đứng ở đấy được một lúc trên môi cười nhạt tạo lên một độ cong tuyệt đẹp:
- Người yêu à?
Ánh mắt sắc lạnh của Vân Thiên Vũ liếc qua cánh cửa, quay lưng bước đi tay đã nắm chặt thành quyền đến mức nổi gân xanh...
- Tình yêu này, tôi sao có thể cho anh toại nguyện?! Minh Dạ Nguyệt? San San không phải của mình anh đâu!
.
-----Ta là dải phân cách, nguyên chủ Tích San San----
.
Cô thấy Doanh Doanh trong cơ thể của mình ôm lấy Minh Dạ Nguyệt liền mỉm cười dịu dàng, Cô ấy đáng được như vậy, tình yêu của Minh Dạ Nguyệt lớn đến mức một hồn ma như cô cũng có thể cảm nhận được...
San San nhìn cơ thể mình đang dần trong suốt mỉm cười, bay đến trước mặt Vân Thiên Vũ đang lái xe với khuôn mặt khó coi, cô chọc má anh nhưng lại không thể.
Anh vẫn luôn như vậy, cao ngạo hống hách nhưng chưa từng yêu cô, San San hôn lên môi của Vân Thiên vũ rồi bay đi.
- Tạm biệt tình yêu của em...
Hồi chuông báo cô phải luân hồi đã đến, cô phải đi...
.
.
- Này Mã Lạc Lạc! Cô định ngủ ở đây luôn đấy à?!!!
San San mở mắt nhìn xung quanh... Đây là đâu...? Chuyện gì xảy ra...??!!
.
----Ta là dải phân cách, bà Hạ----
.
- San San đã tỉnh thưa phu nhân! - nam nhân đó cúi đầu nói với bà
Hạ Hà đang ngồi thơ thẩn nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt của bà, bà nghe thấy liền mừng, bật dậy dù choáng váng đến đâu định đi thì người đó quay ra khuôn mặt lạnh tanh:
- Phu nhân định che giấu cho thân phận của Tích San San đến bao giờ, còn không cho ta một đáp án về ai mới thực sự là công chúa của Thiên Đạo?
Hạ Hà run nhẹ lên im lặng đứng yên tay nắm chặt:
- ta sẽ cho anh một câu trả lời thích đáng nhất có thể! Giờ thì vẫn chưa thể nói!
Bà nói xong liền bỏ đi, nam nhân đó thở dài day trán... Hắn thật mệt mỏi với bà già này mà! Tốn thêm thời gian!
Hạ Hà nắm chặt tay... Bà vẫn chưa thể nói được... Bà phải bảo vệ San San... Nhất định...
Một bí mật sắp được hé mở... Một sự thật sắp được phơi bày....
Thời gian sẽ trả lời tất cả...!
Nhưng cô vẫn không tỉnh.... Một người con trai suy sụp đến cực độ...
.
--- Ngày thứ 7 sau khi San San bất tỉnh---
.
- San San, anh đến thăm em đây...
Minh Dạ Nguyệt ánh mắt bi thương mỉm cười nhìn cô vẫn đang hôn mê, dù xanh xao đến đâu cô vẫn xinh đẹp như vậy, Minh Dạ Nguyệt tiều tụy ngồi xuống ghế vuốt nhẹ mái tóc của cô:
- San San, hôm nay anh kể cho em nghe một chuyện, từ rất rất lâu rồi anh gặp một cô bé rất xinh đẹp, cô bé ấy trong sáng thuần khiết, hôm đó anh bị truy đuổi gần như chết nhưng lại được cô bé ấy cứu... Anh đã nhớ mãi khuôn mặt cô bé ấy lúc khóc vì một người lạ như anh, anh cố gắng rồi trả thù rồi lại cố gắng chỉ để tìm kiếm cô bé ấy, tìm kiếm một cô bé... Nhưng khi nhìn lại cô bé đã lớn rồi là một cô gái xinh đẹp nhất anh từng biết, anh vào làm giảng viên trường đó chỉ để gặp cô ấy mỗi ngày nhưng nhìn thấy cô ấy thay đổi vì một người đàn ông khác, anh lại hèn nhát né tránh rồi tổn thương.... Anh cứ nghĩ anh sẽ báo đáp ân tình ngày trước nhưng cứ liên tục bênh Minh Đang Linh bởi vì cô ấy giống cô bé ấy ngày trước rồi tổn thương và tổn thương... Anh thật hèn hạ khi anh chỉ biết trốn tránh...
Anh im lặng nhìn cô một lúc, cơ thể cô bình thường phát ra một cỗ sức sống mãnh liệt giờ lại yếu đuối đến mỏng manh... Anh cúi đầu ôm lấy bàn tay của cô giọng càng run run:
- Tại sao anh lại hèn nhát như vậy chứ San San...
- Em không trách anh.... - một giọng nói yếu ớt vang lên...
Anh giật mình ngẩng lên nhìn cô, cô đã mở mắt ánh mắt dịu dàng nhìn anh....
San San nhìn Minh Dạ Nguyệt, cô đã nghe thấy hết trong lòng của anh cùng với phản ứng cuối cùng nguyên chủ đó là câu này... Tình yêu chính là hèn nhát và ích kỉ... Cô hiểu điều này khi Dạ Minh bắn chết cô để trả thù cho Nhi Nhi.
Minh Dạ Nguyệt xúc động ôm lấy tay cô run run lẩy bẩy miệng lắp bắp một lúc thấy cô vẫn im lặng mỉm cười yếu đuối liền sực tỉnh gào lên:
- San San? Là em? Lăng Hạo Thiên!!!! Lăng Hạo Thiên!!!!
Anh gọi ầm lên rồi quay ra hốc mắt có chút đỏ nắm chặt lấy tay cô cười thật tươi... San San của anh tỉnh lại rồi...
Cô nhìn anh nói:
- Cô bé trong câu chuyện của anh là em ư?
Anh im lặng chút rồi gật đầu, anh không muốn tổn thương San San nữa... Tuyệt đối không bao giờ nữa...!
San San nhìn anh tay xoa nhẹ lên gương mặt đang tiều tụy dần kia nói:
- Vậy xin anh hãy tiếp tục yêu em có được không?
Anh gật mạnh đầu ôm chặt lấy San San:
- Chỉ cần anh còn sống!
Cô chỉ mỉm cười nhìn Minh Dạ Nguyệt yếu ớt ôm lại anh:
- Vậy chúng ta sẽ là người yêu?
Anh ngạc nhiên đẩy nhẹ cô ra nhìn khuôn mặt cô rồi vui mừng ôm lấy gật mạnh chắc nịch nói:
- Đúng! Chúng ta sẽ là người yêu!
Cô nhắm mắt lại, cô đã tiếp nhận hoàn toàn trái tim của nguyên chủ, bất quá cô đã rung động trước tình yêu của Minh Dạ Nguyệt dành cho San San, dù đó không phải dành cho cô...
Ở ngoài cửa một người đã đứng ở đấy được một lúc trên môi cười nhạt tạo lên một độ cong tuyệt đẹp:
- Người yêu à?
Ánh mắt sắc lạnh của Vân Thiên Vũ liếc qua cánh cửa, quay lưng bước đi tay đã nắm chặt thành quyền đến mức nổi gân xanh...
- Tình yêu này, tôi sao có thể cho anh toại nguyện?! Minh Dạ Nguyệt? San San không phải của mình anh đâu!
.
-----Ta là dải phân cách, nguyên chủ Tích San San----
.
Cô thấy Doanh Doanh trong cơ thể của mình ôm lấy Minh Dạ Nguyệt liền mỉm cười dịu dàng, Cô ấy đáng được như vậy, tình yêu của Minh Dạ Nguyệt lớn đến mức một hồn ma như cô cũng có thể cảm nhận được...
San San nhìn cơ thể mình đang dần trong suốt mỉm cười, bay đến trước mặt Vân Thiên Vũ đang lái xe với khuôn mặt khó coi, cô chọc má anh nhưng lại không thể.
Anh vẫn luôn như vậy, cao ngạo hống hách nhưng chưa từng yêu cô, San San hôn lên môi của Vân Thiên vũ rồi bay đi.
- Tạm biệt tình yêu của em...
Hồi chuông báo cô phải luân hồi đã đến, cô phải đi...
.
.
- Này Mã Lạc Lạc! Cô định ngủ ở đây luôn đấy à?!!!
San San mở mắt nhìn xung quanh... Đây là đâu...? Chuyện gì xảy ra...??!!
.
----Ta là dải phân cách, bà Hạ----
.
- San San đã tỉnh thưa phu nhân! - nam nhân đó cúi đầu nói với bà
Hạ Hà đang ngồi thơ thẩn nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt của bà, bà nghe thấy liền mừng, bật dậy dù choáng váng đến đâu định đi thì người đó quay ra khuôn mặt lạnh tanh:
- Phu nhân định che giấu cho thân phận của Tích San San đến bao giờ, còn không cho ta một đáp án về ai mới thực sự là công chúa của Thiên Đạo?
Hạ Hà run nhẹ lên im lặng đứng yên tay nắm chặt:
- ta sẽ cho anh một câu trả lời thích đáng nhất có thể! Giờ thì vẫn chưa thể nói!
Bà nói xong liền bỏ đi, nam nhân đó thở dài day trán... Hắn thật mệt mỏi với bà già này mà! Tốn thêm thời gian!
Hạ Hà nắm chặt tay... Bà vẫn chưa thể nói được... Bà phải bảo vệ San San... Nhất định...
Một bí mật sắp được hé mở... Một sự thật sắp được phơi bày....
Thời gian sẽ trả lời tất cả...!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.