Nữ Phụ Phản Công! Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta
Chương 70: Yêu Là Đau Khổ (2)
San San Ngu Muội
12/08/2017
- Haaa! - Cô đang chợp mắt bỗng tỉnh dậy bởi ký ức kinh hoàng ùa về
[ Ký chủ? Người có ổn không?]
- Ta không sao... - Cô lắc đầu, ngồi dậy sửa soạn đồ nhìn trong gương, mỉm cười nhẹ chạm vào mặt gương...
Nhiệm vụ chiếm đóng thế giới tiếp theo bắt đầu!
----ta là dải phân cách, tại căn phòng hiện tại của Vân Thiên Vũ và San San----
- Em... vẫn còn nhớ...? - Vân Thiên Vũ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói một câu duy nhất như vậy mà thôi
- Cả đời cũng không quên, tôi sửa tài liệu xong rồi thưa phó chủ tịch. Chiều nay ở trường có tiết, tôi phải về. - San San lạnh lùng đứng dậy đặt tập tài liệu anh đưa vào bàn của anh rồi bước ra đến cửa
- Liệu... Em có thể mở lòng với anh một lần nữa không...? - Vân Thiên Vũ đứng dậy nhìn bóng lưng của cô
Im lặng bao trùm làm anh tưởng cả một thế kỉ với anh
- Không thể! Vĩnh viễn không! - San San mở miệng nói, quay ra nhìn anh với đôi mắt y hệt ngày trước anh nhìn cô
- Tôi chán ghét anh. Vân Thiên Vũ, nghe cho kỹ, Tôi chán ghét anh.
Cô mở cửa phòng, bước chân mạnh mẽ vững vàng bước đi, mặc cho trái tim trào lên từng cơn đau...
Cô, Tích San San. Ngày hôm nay có lựa chọn đúng đắn đó là ra đi...
Yêu chính là muốn khóc chỉ có thể khóc trong lòng mà thôi....
[ Ký chủ? Người có ổn không?]
- Ta không sao... - Cô lắc đầu, ngồi dậy sửa soạn đồ nhìn trong gương, mỉm cười nhẹ chạm vào mặt gương...
Nhiệm vụ chiếm đóng thế giới tiếp theo bắt đầu!
----ta là dải phân cách, tại căn phòng hiện tại của Vân Thiên Vũ và San San----
- Em... vẫn còn nhớ...? - Vân Thiên Vũ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói một câu duy nhất như vậy mà thôi
- Cả đời cũng không quên, tôi sửa tài liệu xong rồi thưa phó chủ tịch. Chiều nay ở trường có tiết, tôi phải về. - San San lạnh lùng đứng dậy đặt tập tài liệu anh đưa vào bàn của anh rồi bước ra đến cửa
- Liệu... Em có thể mở lòng với anh một lần nữa không...? - Vân Thiên Vũ đứng dậy nhìn bóng lưng của cô
Im lặng bao trùm làm anh tưởng cả một thế kỉ với anh
- Không thể! Vĩnh viễn không! - San San mở miệng nói, quay ra nhìn anh với đôi mắt y hệt ngày trước anh nhìn cô
- Tôi chán ghét anh. Vân Thiên Vũ, nghe cho kỹ, Tôi chán ghét anh.
Cô mở cửa phòng, bước chân mạnh mẽ vững vàng bước đi, mặc cho trái tim trào lên từng cơn đau...
Cô, Tích San San. Ngày hôm nay có lựa chọn đúng đắn đó là ra đi...
Yêu chính là muốn khóc chỉ có thể khóc trong lòng mà thôi....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.