Nữ Phụ Phản Diện Chỉ Muốn Học Tập
Chương 37:
Kỳ Anh
21/05/2023
“Được được được, chuyện này tôi biết rồi.” Sầm Dương coi như là người hiểu rõ chuyện này nhất trong đám người đang ngồi thở ngắn than dài mặt đầy dấu chấm hỏi ở đây, thái độ kiên nhẫn như một người cha già giải thích cho bọn họ: “Nữ thần của anh Sí không thích mùi thuốc lá.”
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt “Tôi hiểu rồi”, tiếp tục cãi cọ ồn ào đùa giỡn với nhau.
“Thì ra cậu ấm Hứa yêu người khác phái! Tôi còn đang nghĩ không biết khi nào ngài vì sự nghiệp chơi 0 khắp thế giới cống hiến một chút đây.”
“Cô gái đó nhất định rất đẹp, rốt cuộc là tiên nữ như thế nào mới có thể mê hoặc anh Sí như vậy?”
“Nữ thần? Không phải bạn gái? Anh Sí còn phải tiếp tục cố gắng nha.”
Nhân cơ hội này, Sầm Dương sợ chuyện chưa đủ lớn nói thêm: “Lát nữa các cậu kiềm chế lại một chút, đừng dọa cô ấy, hiện tại anh Sí của chúng ta đang chỉ đang yêu đơn phương kiêm yêu thầm người ta thôi.”
Hiện trường càng ồn ào hơn, không giống như tiệc sinh nhật mà giống buổi giao lưu trêu chọc Hứa Sí hơn. Hứa Sí cười mắng bọn họ, lỗ tai bất giác đỏ lên, đoán chắc Ôn Du cũng sắp đến rồi nên đứng dậy đi ra bên ngoài đón cô.
“Cô gái kia tên gì? Có xinh hơn Bạch Lộ không?” Có người kề sát vào tai Sầm Dương nói nhỏ: “Bạch Lộ khổ sở yêu anh Sí lâu như vậy…”.
Con trai một khi nhiều chuyện thì ngay cả con gái cũng phải chịu thua. Không đợi người này nói xong, cửa phòng đã bị đẩy ra, lộ ra thân hình cao gầy của Hứa Sí. Trong tay anh ôm một chiếc hộp nhỏ màu sắc mộc mạc, nghiêng người vịn cửa lại, nhường đường cho cô gái nhỏ phía sau, trong khoảnh khắc mọi ánh mắt trong phòng đều tập trung trên người Ôn Du đang hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cô mặc một chiếc áo khoác màu trắng rất bình thường, mái tóc đen dài xõa trên vai, càng làm khuôn mặt trái xoan tinh xảo thêm trắng nõn. Phảng phất ánh đèn đầy màu sắc trong phòng đều bị hút vào đôi mắt sáng ngời của cô, tựa như một biển sao bao la vô tận.
Dù là công tử ăn chơi nổi danh hay soi mói bề ngoài của người khác cũng phải xúc động thốt lên: “Ngoan quá!”
Ôn Du không quen bị nhiều ánh mắt xa lạ thăm dò nghiên cứu như vậy, lặng lẽ liếc mắt nhìn Hứa Sí bên cạnh cũng đang cứng đờ cả người, cô hít sâu một hơi rồi cười chào hỏi bọn họ: “Xin chào mọi người.”
Ấn tượng đầu tiên về cô là một cô gái ngoan ngoãn con nhà gia giáo, mọi người ở đây đa số là thiếu gia hoặc lưu manh không học vấn không nghề nghiệp, đã quen với ánh mắt hoặc khinh thường hoặc sợ hãi của các học sinh ngoan, không nghĩ tới cô gái này không chỉ đẹp mà còn đối với bọn họ rất ôn hòa, trực tiếp làm bọn họ có cảm tình, kêu gào la lên: “Chị dâu… Chị gái nhỏ tới bên này ngồi! Ở chỗ này có snack nè.”
Câu này chuyển cách gọi cực kỳ thông minh và trôi chảy, giống như đầu lưỡi bị thắt nút rồi được gỡ ra ngay lập tức. Ôn Du không biết nguyên văn cậu ta muốn nói gì, chỉ cảm thấy nam sinh trong phòng này đều tranh nhau muốn cô ngồi gần mình, khung cảnh này giống như là nơi nào đó không phù hợp với trẻ nhỏ.
Cô bị suy nghĩ này chọc cười, khóe miệng mỉm cười càng lớn, làm một đám thanh niên nhìn cảm xúc nhộn nhạo, vừa ghen tị vừa vui sướng khi người gặp họa, nghĩ cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nhìn bộ dạng này của Hứa thiếu gia, là bị nắm chặt rồi nha.
Hứa Sí có rất ít bạn bè là nữ, đa số các cô gái ở đây là bạn gái của bạn bè anh, lúc này họ nhìn thấy có cô gái dễ thương như vậy thì đều quăng bạn trai sang một bên vây quanh cô. Ôn Du cũng không luống cuống, rất nhanh đã cùng các cô ấy trò chuyện với nhau.
Quà tặng của những người khác đều bị để một đống trong góc phòng, Hứa Sí không muốn hộp quà của cô dính bụi nên thật cẩn thận đặt nó lên một cái ghế.
Chó độc thân vạn năm Sầm Dương âm thầm thở dài, đây là đàn ông khi bị tình yêu che mắt, đối đãi với quà tặng như đang bảo vệ con trai, không được rồi không được rồi.
Nhìn thấy dường như tất cả mọi người đều ca hát, vốn Ôn Du đang bị mọi người vây quanh hỏi đông hỏi tây thì trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen, đầu bị ai đó dùng tay chọc nhẹ: “Muốn hát bài gì? Tớ giúp cậu chọn.”
Cô bị cận thị nhẹ, ánh đèn trong phòng mờ ảo nên không nhìn thấy rõ vẻ mặt của Hứa Sí, suy nghĩ một lúc mới nói ra tên một bài hát trữ tình không nổi tiếng lắm.
Thế giới này khá giống với thế giới cô từng sống, Ôn Du không thích những thứ quá ồn ào ầm ĩ, luôn vây quanh đề tài tình tình yêu yêu mà chủ yếu hay nghe các bài nhạc chậm và nhạc nhẹ. Hứa Sí giơ tay làm động tác ok, xoay người đi chọn bài.
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt “Tôi hiểu rồi”, tiếp tục cãi cọ ồn ào đùa giỡn với nhau.
“Thì ra cậu ấm Hứa yêu người khác phái! Tôi còn đang nghĩ không biết khi nào ngài vì sự nghiệp chơi 0 khắp thế giới cống hiến một chút đây.”
“Cô gái đó nhất định rất đẹp, rốt cuộc là tiên nữ như thế nào mới có thể mê hoặc anh Sí như vậy?”
“Nữ thần? Không phải bạn gái? Anh Sí còn phải tiếp tục cố gắng nha.”
Nhân cơ hội này, Sầm Dương sợ chuyện chưa đủ lớn nói thêm: “Lát nữa các cậu kiềm chế lại một chút, đừng dọa cô ấy, hiện tại anh Sí của chúng ta đang chỉ đang yêu đơn phương kiêm yêu thầm người ta thôi.”
Hiện trường càng ồn ào hơn, không giống như tiệc sinh nhật mà giống buổi giao lưu trêu chọc Hứa Sí hơn. Hứa Sí cười mắng bọn họ, lỗ tai bất giác đỏ lên, đoán chắc Ôn Du cũng sắp đến rồi nên đứng dậy đi ra bên ngoài đón cô.
“Cô gái kia tên gì? Có xinh hơn Bạch Lộ không?” Có người kề sát vào tai Sầm Dương nói nhỏ: “Bạch Lộ khổ sở yêu anh Sí lâu như vậy…”.
Con trai một khi nhiều chuyện thì ngay cả con gái cũng phải chịu thua. Không đợi người này nói xong, cửa phòng đã bị đẩy ra, lộ ra thân hình cao gầy của Hứa Sí. Trong tay anh ôm một chiếc hộp nhỏ màu sắc mộc mạc, nghiêng người vịn cửa lại, nhường đường cho cô gái nhỏ phía sau, trong khoảnh khắc mọi ánh mắt trong phòng đều tập trung trên người Ôn Du đang hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cô mặc một chiếc áo khoác màu trắng rất bình thường, mái tóc đen dài xõa trên vai, càng làm khuôn mặt trái xoan tinh xảo thêm trắng nõn. Phảng phất ánh đèn đầy màu sắc trong phòng đều bị hút vào đôi mắt sáng ngời của cô, tựa như một biển sao bao la vô tận.
Dù là công tử ăn chơi nổi danh hay soi mói bề ngoài của người khác cũng phải xúc động thốt lên: “Ngoan quá!”
Ôn Du không quen bị nhiều ánh mắt xa lạ thăm dò nghiên cứu như vậy, lặng lẽ liếc mắt nhìn Hứa Sí bên cạnh cũng đang cứng đờ cả người, cô hít sâu một hơi rồi cười chào hỏi bọn họ: “Xin chào mọi người.”
Ấn tượng đầu tiên về cô là một cô gái ngoan ngoãn con nhà gia giáo, mọi người ở đây đa số là thiếu gia hoặc lưu manh không học vấn không nghề nghiệp, đã quen với ánh mắt hoặc khinh thường hoặc sợ hãi của các học sinh ngoan, không nghĩ tới cô gái này không chỉ đẹp mà còn đối với bọn họ rất ôn hòa, trực tiếp làm bọn họ có cảm tình, kêu gào la lên: “Chị dâu… Chị gái nhỏ tới bên này ngồi! Ở chỗ này có snack nè.”
Câu này chuyển cách gọi cực kỳ thông minh và trôi chảy, giống như đầu lưỡi bị thắt nút rồi được gỡ ra ngay lập tức. Ôn Du không biết nguyên văn cậu ta muốn nói gì, chỉ cảm thấy nam sinh trong phòng này đều tranh nhau muốn cô ngồi gần mình, khung cảnh này giống như là nơi nào đó không phù hợp với trẻ nhỏ.
Cô bị suy nghĩ này chọc cười, khóe miệng mỉm cười càng lớn, làm một đám thanh niên nhìn cảm xúc nhộn nhạo, vừa ghen tị vừa vui sướng khi người gặp họa, nghĩ cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nhìn bộ dạng này của Hứa thiếu gia, là bị nắm chặt rồi nha.
Hứa Sí có rất ít bạn bè là nữ, đa số các cô gái ở đây là bạn gái của bạn bè anh, lúc này họ nhìn thấy có cô gái dễ thương như vậy thì đều quăng bạn trai sang một bên vây quanh cô. Ôn Du cũng không luống cuống, rất nhanh đã cùng các cô ấy trò chuyện với nhau.
Quà tặng của những người khác đều bị để một đống trong góc phòng, Hứa Sí không muốn hộp quà của cô dính bụi nên thật cẩn thận đặt nó lên một cái ghế.
Chó độc thân vạn năm Sầm Dương âm thầm thở dài, đây là đàn ông khi bị tình yêu che mắt, đối đãi với quà tặng như đang bảo vệ con trai, không được rồi không được rồi.
Nhìn thấy dường như tất cả mọi người đều ca hát, vốn Ôn Du đang bị mọi người vây quanh hỏi đông hỏi tây thì trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen, đầu bị ai đó dùng tay chọc nhẹ: “Muốn hát bài gì? Tớ giúp cậu chọn.”
Cô bị cận thị nhẹ, ánh đèn trong phòng mờ ảo nên không nhìn thấy rõ vẻ mặt của Hứa Sí, suy nghĩ một lúc mới nói ra tên một bài hát trữ tình không nổi tiếng lắm.
Thế giới này khá giống với thế giới cô từng sống, Ôn Du không thích những thứ quá ồn ào ầm ĩ, luôn vây quanh đề tài tình tình yêu yêu mà chủ yếu hay nghe các bài nhạc chậm và nhạc nhẹ. Hứa Sí giơ tay làm động tác ok, xoay người đi chọn bài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.