Chương 1: Boss phản diện là thừa tướng ngạo kiều (1)
Long Cửu Gia
22/05/2019
Đường Hoan sắp chết.
Cô mắc phải bệnh nan y, thời gian còn lại không quá ba tháng. Khi nhận được giấy chuẩn đoán tại bệnh viện, chân Đường Hoan mềm nhũn, suýt nữa thì ngất đi.
"Haiz."
Nửa đêm, Đường Hoan thở dài một hơi, tự hỏi bản thân xem ba tháng cuối đời nên sống thế nào.
Người thường khi chỉ còn sống được ba tháng có lẽ sẽ giành toàn bộ thời gian cho gia đình, nhưng cô...
Cô là một cô nhi bị vất bỏ từ nhỏ, cũng không có bạn bè bên cạnh, ngẫm lại thì nếu ngày nào đó cô chết, chắc cũng chẳng có ai bận tâm. Càng nghĩ Đường Hoan càng cảm thấy bản thân thật thê thảm, mẹ nó chứ, trên đời này nhiều kẻ ác như vậy, vì cớ gì mà cô – một thiếu nữ mới vào đại học được hai tháng lại gặp phải chuyện chết tiệt này?
Trong lòng kích động, nước mắt cứ thế dâng trào.
[A! Nhân loại ngu xuẩn, chết có gì đáng sợ, hèn nhát!]
Bỗng nhiên "Đường Hoan" hừ lạnh một tiếng, giống hệt người đa nhân cách.
Kể cả Phượng Hoàng có là nhân cách thứ hai tồn tại trong cơ thể Đường Hoan thì Đường Hoan vẫn muốn cho Phượng Hoàng hai cái tát để cô nàng ấy đừng đột ngột xông ra nói nhảm nữa.
Phượng Hoàng nhìn đời bằng nửa con mắt, với cô nàng thì trừ bản thân ra, tất cả mọi người đều là kẻ ngu xuẩn.
Đúng vậy, ngay cả nhân cách chủ của cô nàng - Đường Hoan cũng là kẻ vừa ngu xuẩn vừa yếu đuối.
Đường Hoan vẫn luôn ý thức được rằng mình khác với mọi người, cô có hai nhân cách, một nhân cách là bản thân cô, một nhân cách khác chính là Phượng Hoàng, giống như có hai linh hồn sống nhờ trong một cơ thể vậy.
Đường Hoan không để ý đến con khổng tước kiêu ngạo thích xé X[1] này nữa, cô ngồi trên giường, bắt đầu tự nhìn lại bản thân trong quãng thời gian hai tháng kể từ khi bước vào đại học. Đường Hoan thích bầu không khí sạch sẽ tinh khiết của trường học, đột nhiên phát hiện ra mình đang đứng trên bờ vực cái chết, cô càng không nỡ rời xa. Nghĩ đến vị giáo sư già vừa nghiêm túc lại bảo thủ trong giờ học giải phẫu, Đường Hoan quyết định... sau khi chết, đem di thể[2] quyên tặng cho giáo sư!
Ai bảo giáo sư lần nào cũng thích xách cô ra làm "tấm gương" phê bình trước cả lớp cơ chứ.
Cô tặng di thể cho giáo sư, đây quả là một món quà vừa khó quên lại cực kì biến thái!
Sau khi cô chết, cho dù tất cả mọi người đều quên cô thì chắc chắn giáo sư cũng vẫn luôn nhớ đến cô, nhớ khắc cốt ghi tâm!
[1]Xé X hay Xé bức(撕逼): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, thường được viết tắt là 4B. Từ này ban đầu được dùng để chỉ "cuộc chiến" giữa những người phụ nữ, hiện tại thường dùng để chỉ hai(hay nhiều) bên công kích, vạch khuyết điểm của nhau, gây ra khẩu chiến. Tìm hiểu thêm tại: https://baike.baidu.com/item/撕逼
[2]Di thể: đồng nghĩa với "di hài" nhưng mang sắc thái trang trọng hơn. "di": để lại, "hài": thân thể.[1]
[Nhân loại ngu xuẩn, bổn Phượng Hoàng không cho phép cô làm như vậy!]
Cho dù nhân cách thứ hai – Phượng Hoàng nói với giọng cao ngạo nhưng Đường Hoan vẫn tinh ý nhận ra sự run rẩy vô cùng khẽ khàng trong âm thanh ấy. Cô cực kì hài lòng. Vừa nãy còn nói cô hèn nhát, giờ nghe thấy cô muốn quyên tặng di thể cho người ta giải phẫu thì lại sợ hãi?
Đường Hoan hừ lạnh, dương dương tự đắc nói: "Tôi cứ muốn quyên tặng đấy! Cô yên tâm, đến lúc đó, cơ thể chung của chúng ta cũng chỉ trần truồng trước mấy chục, mấy trăm người rồi bị người ta dùng dao phẫu thuật cắt thành từng miếng, từng miếng mà thôi. Dù sao thì chết rồi cũng không còn thấy đau đớn nữa..."
Đường Hoan gần như có thể đoán trước được rằng ba tháng sau trên báo sẽ có tiêu đề: "Nữ sinh đại học A vì báo đáp trường học đã quyên tặng di thể của chính mình."
Cuộc đời của cô rất bình phàm[2], trước nay chưa từng lên báo, sau khi chết có thể nổi tiếng một lần cũng coi như đáng giá.
[2]Bình phàm: bình thường, tầm thường, không xuất sắc.
Đường Hoan tự đâm đầu vào chỗ chết, toàn nói những lời Phượng Hoàng không thích nghe để kích thích cô nàng, sau đó không cẩn thận chơi quá đà...
Từ trước đến nay, Phượng Hoàn khinh thường tranh đoạt cơ thể với Đường Hoan nhưng trong tíc tắc này, cô nàng đột ngột cướp lấy quyền điều khiển thân thể, dơ tay bóp mạnh vào cổ, không chút nể nang.
[Hay là bây giờ ta bóp chết cô luôn nhỉ?]
Đường Hoan:???
Tiên sư!
Đây cũng là thân thể của cô mà!
Mẹ nó, cô không sợ chết mà lại sợ sau khi chết bị giải phẫu ư?
Đường Hoan biết Phượng Hoàng vô cùng mạnh mẽ tài giỏi, giỏi đến mức bất cứ ai trong mắt cô nàng đều trở thành kẻ ngu xuẩn, cho nên Phượng Hoàng luôn khinh thường tranh đoạt quyền điều khiển cơ thể. Nhưng, chỉ cần Phượng Hoàng hứng lên muốn khống chế cơ thể thì hoàn toàn có thể khống chế, cô nàng chưa từng đặt nhân cách chủ Đường Hoan vào mắt.
Đường Hoan bị bóp đến mức không thở nổi, hô hấp khó khăn, mắt trợn ngược, muốn kêu cứu cũng không kêu được.
Thật ra, cô đang thầm rít gào: "Tôi không muốn chết như vậy! Chết như vậy quá mất mặt!"
Nếu ngày nào đó cảnh sát đá cửa xông vào, phát hiện cô tự bóp chết mình, tay còn đặt trên cổ, sẽ thấy kì quái đến mức nào?
Cả họ nhà cô đấy Phượng Hoàng, ông đây ít nhất còn sống thêm được ba tháng mà!
Mặt mộc xấu lắm!
Để tôi trang điểm xong rồi chết được không?
Khi Đường Hoan cho rằng mình chết chắc rồi thì... trong đầu vang lên một tiếng "Tinh".
"Hệ thống Thu Thập Năng Lượng Chính Trực đang trong quá trình trói định... 1%...50%...100%, thành công trói định linh hồn Phượng Hoàng!"
Ngay lập tức, nhân cách Phượng Hoàng dường như bị thứ gì đó trói buộc, tay buông lỏng, đồng thời, Đường Hoan cũng đoạt lại quyền khống chế cơ thể.
[Cái quái gì đây?!]
Đường Hoan nghe ra được là Phượng Hoàng đang tức đến mức muốn hộc máu.
Lại một lần nữa, trong đầu vang lên một tiếng "Tinh".
"Hệ thống Boss phản diện nghịch tập đang trong quá trình trói định... 1%...50%...100%, thành công trói định linh hồn Đường Hoan! Oh yeah, ta đẳng cấp quá mà ~"
Đẳng cấp cái đầu ngươi ấy!
Bán manh[3] cái gì, không biết xấu hổ!
[3]Bán manh: tỏ vẻ dễ thương.
Đường Hoan rùng mình một cái, hỏi dò: "Cậu là cái gì thế?"
Trong đầu lại tiếp tục vang lên giọng nói bán manh ác ý[4]: "Người ta là hệ thống nha~. Người ta vừa mới cứu cô một mạng đó, cô không báo đáp người ta cái gì à? Ví dụ như lấy thân báo đáp gì đó ấy ~."
[4] bán manh ác ý: dùng để chỉ hành động bán manh(tỏ vẻ dễ thương) vượt mực chịu đựng của người khác.
[Ngươi trói định ta với cái gì thế?]
Phượng Hoàng không ngừng cố gắng phá tan cái thứ đang giam cầm linh hồn mình nhưng càng lúc lại càng cảm thấy đau đớn, cứ như bị người ta hạ chú vậy. Trước kia, Phượng Hoàng không cần quyền điều khiển cơ thể là vì không muốn giao tiếp với những con người ngu ngốc đó, cô nàng mạnh mẽ tài giỏi đến mức cảm thấy thế gian này chẳng có gì thú vị cho nên mới để Đường Hoan làm nhân cách chủ. Thế nhưng bây giờ, cô nàng đã hoàn toàn không khống chế được cơ thể!
Năng lực của cô nàng đã bị kẻ nào đó phong ấn!
Đối mặt với Phượng Hoàng, hệ thống không bán manh nữa mà nghiêm túc giải thích...
- ---------
Ps: Có nhiều người nói chương đầu khá khó hiểu. Nếu ai không hiểu thì hãy đọc đoạn ps này của Diệp mỗ, để nghe Diệp mỗ giải thích rõ hơn.
Nữ chính là Đường Hoan, trong cơ thể cô còn có thêm một linh hồn khác là Phượng Hoàng. Hai linh hồn có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau. Đường Hoan vốn không biết trong cơ thể mình có hai linh hồn, cô chỉ nghĩ rằng mình là người đa nhân cách, vì vậy nên bên trên, tác giả mới dùng những cụm từ như "đa nhân cách", "nhân cách thứ hai", "nhân cách chủ".
Vì có hai linh hồn nên khi hệ thống muốn trói định, phải dùng hai cái hệ thống để trói định. Một cái hệ thống trói định với Đường Hoan là hệ thống chính, sau này gọi tắt là "hệ thống" luôn, còn hệ thống phụ trói định với Phượng Hoàng thì vẫn gọi nguyên là "hệ thống thu thập năng lượng chính trực". Mỗi hệ thống đều có nhiệm vụ riêng, giống như mỗi trò chơi khác nhau thì phải chơi theo một cách khác nhau vậy. Hệ thống của Đường Hoan là giúp đỡ boss phản diện trong mỗi thế giới nghịch tập, thay đổi vận mệnh, còn hệ thống của Phượng Hoàng là giúp đỡ bất cứ người nào cần giúp, để thu thập năng lượng chính trực.
Để dễ phân biệt, Diệp mỗ dùng "cô" cho Đường Hoan, "cô nàng" cho Phượng Hoàng.
Cô mắc phải bệnh nan y, thời gian còn lại không quá ba tháng. Khi nhận được giấy chuẩn đoán tại bệnh viện, chân Đường Hoan mềm nhũn, suýt nữa thì ngất đi.
"Haiz."
Nửa đêm, Đường Hoan thở dài một hơi, tự hỏi bản thân xem ba tháng cuối đời nên sống thế nào.
Người thường khi chỉ còn sống được ba tháng có lẽ sẽ giành toàn bộ thời gian cho gia đình, nhưng cô...
Cô là một cô nhi bị vất bỏ từ nhỏ, cũng không có bạn bè bên cạnh, ngẫm lại thì nếu ngày nào đó cô chết, chắc cũng chẳng có ai bận tâm. Càng nghĩ Đường Hoan càng cảm thấy bản thân thật thê thảm, mẹ nó chứ, trên đời này nhiều kẻ ác như vậy, vì cớ gì mà cô – một thiếu nữ mới vào đại học được hai tháng lại gặp phải chuyện chết tiệt này?
Trong lòng kích động, nước mắt cứ thế dâng trào.
[A! Nhân loại ngu xuẩn, chết có gì đáng sợ, hèn nhát!]
Bỗng nhiên "Đường Hoan" hừ lạnh một tiếng, giống hệt người đa nhân cách.
Kể cả Phượng Hoàng có là nhân cách thứ hai tồn tại trong cơ thể Đường Hoan thì Đường Hoan vẫn muốn cho Phượng Hoàng hai cái tát để cô nàng ấy đừng đột ngột xông ra nói nhảm nữa.
Phượng Hoàng nhìn đời bằng nửa con mắt, với cô nàng thì trừ bản thân ra, tất cả mọi người đều là kẻ ngu xuẩn.
Đúng vậy, ngay cả nhân cách chủ của cô nàng - Đường Hoan cũng là kẻ vừa ngu xuẩn vừa yếu đuối.
Đường Hoan vẫn luôn ý thức được rằng mình khác với mọi người, cô có hai nhân cách, một nhân cách là bản thân cô, một nhân cách khác chính là Phượng Hoàng, giống như có hai linh hồn sống nhờ trong một cơ thể vậy.
Đường Hoan không để ý đến con khổng tước kiêu ngạo thích xé X[1] này nữa, cô ngồi trên giường, bắt đầu tự nhìn lại bản thân trong quãng thời gian hai tháng kể từ khi bước vào đại học. Đường Hoan thích bầu không khí sạch sẽ tinh khiết của trường học, đột nhiên phát hiện ra mình đang đứng trên bờ vực cái chết, cô càng không nỡ rời xa. Nghĩ đến vị giáo sư già vừa nghiêm túc lại bảo thủ trong giờ học giải phẫu, Đường Hoan quyết định... sau khi chết, đem di thể[2] quyên tặng cho giáo sư!
Ai bảo giáo sư lần nào cũng thích xách cô ra làm "tấm gương" phê bình trước cả lớp cơ chứ.
Cô tặng di thể cho giáo sư, đây quả là một món quà vừa khó quên lại cực kì biến thái!
Sau khi cô chết, cho dù tất cả mọi người đều quên cô thì chắc chắn giáo sư cũng vẫn luôn nhớ đến cô, nhớ khắc cốt ghi tâm!
[1]Xé X hay Xé bức(撕逼): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, thường được viết tắt là 4B. Từ này ban đầu được dùng để chỉ "cuộc chiến" giữa những người phụ nữ, hiện tại thường dùng để chỉ hai(hay nhiều) bên công kích, vạch khuyết điểm của nhau, gây ra khẩu chiến. Tìm hiểu thêm tại: https://baike.baidu.com/item/撕逼
[2]Di thể: đồng nghĩa với "di hài" nhưng mang sắc thái trang trọng hơn. "di": để lại, "hài": thân thể.[1]
[Nhân loại ngu xuẩn, bổn Phượng Hoàng không cho phép cô làm như vậy!]
Cho dù nhân cách thứ hai – Phượng Hoàng nói với giọng cao ngạo nhưng Đường Hoan vẫn tinh ý nhận ra sự run rẩy vô cùng khẽ khàng trong âm thanh ấy. Cô cực kì hài lòng. Vừa nãy còn nói cô hèn nhát, giờ nghe thấy cô muốn quyên tặng di thể cho người ta giải phẫu thì lại sợ hãi?
Đường Hoan hừ lạnh, dương dương tự đắc nói: "Tôi cứ muốn quyên tặng đấy! Cô yên tâm, đến lúc đó, cơ thể chung của chúng ta cũng chỉ trần truồng trước mấy chục, mấy trăm người rồi bị người ta dùng dao phẫu thuật cắt thành từng miếng, từng miếng mà thôi. Dù sao thì chết rồi cũng không còn thấy đau đớn nữa..."
Đường Hoan gần như có thể đoán trước được rằng ba tháng sau trên báo sẽ có tiêu đề: "Nữ sinh đại học A vì báo đáp trường học đã quyên tặng di thể của chính mình."
Cuộc đời của cô rất bình phàm[2], trước nay chưa từng lên báo, sau khi chết có thể nổi tiếng một lần cũng coi như đáng giá.
[2]Bình phàm: bình thường, tầm thường, không xuất sắc.
Đường Hoan tự đâm đầu vào chỗ chết, toàn nói những lời Phượng Hoàng không thích nghe để kích thích cô nàng, sau đó không cẩn thận chơi quá đà...
Từ trước đến nay, Phượng Hoàn khinh thường tranh đoạt cơ thể với Đường Hoan nhưng trong tíc tắc này, cô nàng đột ngột cướp lấy quyền điều khiển thân thể, dơ tay bóp mạnh vào cổ, không chút nể nang.
[Hay là bây giờ ta bóp chết cô luôn nhỉ?]
Đường Hoan:???
Tiên sư!
Đây cũng là thân thể của cô mà!
Mẹ nó, cô không sợ chết mà lại sợ sau khi chết bị giải phẫu ư?
Đường Hoan biết Phượng Hoàng vô cùng mạnh mẽ tài giỏi, giỏi đến mức bất cứ ai trong mắt cô nàng đều trở thành kẻ ngu xuẩn, cho nên Phượng Hoàng luôn khinh thường tranh đoạt quyền điều khiển cơ thể. Nhưng, chỉ cần Phượng Hoàng hứng lên muốn khống chế cơ thể thì hoàn toàn có thể khống chế, cô nàng chưa từng đặt nhân cách chủ Đường Hoan vào mắt.
Đường Hoan bị bóp đến mức không thở nổi, hô hấp khó khăn, mắt trợn ngược, muốn kêu cứu cũng không kêu được.
Thật ra, cô đang thầm rít gào: "Tôi không muốn chết như vậy! Chết như vậy quá mất mặt!"
Nếu ngày nào đó cảnh sát đá cửa xông vào, phát hiện cô tự bóp chết mình, tay còn đặt trên cổ, sẽ thấy kì quái đến mức nào?
Cả họ nhà cô đấy Phượng Hoàng, ông đây ít nhất còn sống thêm được ba tháng mà!
Mặt mộc xấu lắm!
Để tôi trang điểm xong rồi chết được không?
Khi Đường Hoan cho rằng mình chết chắc rồi thì... trong đầu vang lên một tiếng "Tinh".
"Hệ thống Thu Thập Năng Lượng Chính Trực đang trong quá trình trói định... 1%...50%...100%, thành công trói định linh hồn Phượng Hoàng!"
Ngay lập tức, nhân cách Phượng Hoàng dường như bị thứ gì đó trói buộc, tay buông lỏng, đồng thời, Đường Hoan cũng đoạt lại quyền khống chế cơ thể.
[Cái quái gì đây?!]
Đường Hoan nghe ra được là Phượng Hoàng đang tức đến mức muốn hộc máu.
Lại một lần nữa, trong đầu vang lên một tiếng "Tinh".
"Hệ thống Boss phản diện nghịch tập đang trong quá trình trói định... 1%...50%...100%, thành công trói định linh hồn Đường Hoan! Oh yeah, ta đẳng cấp quá mà ~"
Đẳng cấp cái đầu ngươi ấy!
Bán manh[3] cái gì, không biết xấu hổ!
[3]Bán manh: tỏ vẻ dễ thương.
Đường Hoan rùng mình một cái, hỏi dò: "Cậu là cái gì thế?"
Trong đầu lại tiếp tục vang lên giọng nói bán manh ác ý[4]: "Người ta là hệ thống nha~. Người ta vừa mới cứu cô một mạng đó, cô không báo đáp người ta cái gì à? Ví dụ như lấy thân báo đáp gì đó ấy ~."
[4] bán manh ác ý: dùng để chỉ hành động bán manh(tỏ vẻ dễ thương) vượt mực chịu đựng của người khác.
[Ngươi trói định ta với cái gì thế?]
Phượng Hoàng không ngừng cố gắng phá tan cái thứ đang giam cầm linh hồn mình nhưng càng lúc lại càng cảm thấy đau đớn, cứ như bị người ta hạ chú vậy. Trước kia, Phượng Hoàng không cần quyền điều khiển cơ thể là vì không muốn giao tiếp với những con người ngu ngốc đó, cô nàng mạnh mẽ tài giỏi đến mức cảm thấy thế gian này chẳng có gì thú vị cho nên mới để Đường Hoan làm nhân cách chủ. Thế nhưng bây giờ, cô nàng đã hoàn toàn không khống chế được cơ thể!
Năng lực của cô nàng đã bị kẻ nào đó phong ấn!
Đối mặt với Phượng Hoàng, hệ thống không bán manh nữa mà nghiêm túc giải thích...
- ---------
Ps: Có nhiều người nói chương đầu khá khó hiểu. Nếu ai không hiểu thì hãy đọc đoạn ps này của Diệp mỗ, để nghe Diệp mỗ giải thích rõ hơn.
Nữ chính là Đường Hoan, trong cơ thể cô còn có thêm một linh hồn khác là Phượng Hoàng. Hai linh hồn có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau. Đường Hoan vốn không biết trong cơ thể mình có hai linh hồn, cô chỉ nghĩ rằng mình là người đa nhân cách, vì vậy nên bên trên, tác giả mới dùng những cụm từ như "đa nhân cách", "nhân cách thứ hai", "nhân cách chủ".
Vì có hai linh hồn nên khi hệ thống muốn trói định, phải dùng hai cái hệ thống để trói định. Một cái hệ thống trói định với Đường Hoan là hệ thống chính, sau này gọi tắt là "hệ thống" luôn, còn hệ thống phụ trói định với Phượng Hoàng thì vẫn gọi nguyên là "hệ thống thu thập năng lượng chính trực". Mỗi hệ thống đều có nhiệm vụ riêng, giống như mỗi trò chơi khác nhau thì phải chơi theo một cách khác nhau vậy. Hệ thống của Đường Hoan là giúp đỡ boss phản diện trong mỗi thế giới nghịch tập, thay đổi vận mệnh, còn hệ thống của Phượng Hoàng là giúp đỡ bất cứ người nào cần giúp, để thu thập năng lượng chính trực.
Để dễ phân biệt, Diệp mỗ dùng "cô" cho Đường Hoan, "cô nàng" cho Phượng Hoàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.