Chương 33: Boss phản diện là thừa tướng ngạo kiều (33)
Long Cửu Gia
22/05/2019
Vị trí đảo ngược.
Đường Hoan bị dọa giật mình, trợn tròn mắt hạnh nhìn Phó Liệt.
Trong bóng đêm, đôi mắt đó như sáng lên lấp lánh.
Phó Liệt vươn tay che đi đôi mắt Đường Hoan, thở hổn hển nói: "Ngoan, đừng nhúc nhích, một lát là được..."
Tiếng nói của Phó Liệt khàn khàn, hơi thở cũng nóng rực, hắn như đang phải khống chế một con thú to lớn trong lòng mình.
Đường Hoan ngoan ngoãn nằm im, không dám động đậy, để mặc cho Phó Liệt ôm, thời gian từng giây từng phút trôi đi, lâu đến mức mắt cô hơi díp lại, cảm thấy có chút buồn ngủ.
Đột nhiên cơ thể mất trọng lực, sau đó cô bị người ta nhấc bổng lên.
Mẹ ơi, chẳng lẽ đêm nay sẽ phát sinh cái gì đó?
Đường Hoan vừa hoảng hốt lại khẩn trương, khẩn trương vô cùng!
Khi Đường Hoan vẫn còn suy nghĩ miên man, Phó Liệt đã đặt cô xuống giường, sau đó cũng nằm lên theo, chầm chậm ôm lấy cô từ phía sau, không nhúc nhích, cũng không có thêm bất kỳ động tác nào nữa.
Màn đêm thật sự yên tĩnh.
Trước khi ngủ, Đường Hoan mơ mơ màng màng nghĩ: "Mất công khẩn trương lâu như vậy. Mệt, thật mệt!"
Vất vả lắm Phó Liệt mới dập tắt được ngọn lửa nơi bụng dưới, nhẹ giọng mở miệng: "Ngày mai tiến cung phải cẩn thận một chút, không có ta bên cạnh, nàng đừng để mình bị thương, hiểu không?"
Hắn chờ mãi cũng không thấy ai đáp lại, vừa nhìn mới biết, người đang nằm trong lòng đã sớm ngủ mất rồi.
Chôn mặt vào tóc Đường Hoan, Phó Liệt hít nhẹ, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về phần da thịt hắn đang chạm vào. Hắn hận không thể nuốt trọn cô vào trong bụng, nhưng quay đi quay lại cũng chỉ biết cười tự giếu.
Đã nhịn lâu như vậy rồi thì cần gì phải gấp cơ chứ.
Muốn một người phụ nữ là chuyện quá dễ dàng nhưng hắn sẽ không vì xúc động nhất thời mà hủy hoại tương lai của cô. Nếu có thể...
Ngô thê[1], chỉ mong nàng cả đời êm ấm.
Phó Liệt ta lót đường cho nàng.
[1]ngô thê: vợ của ta.
*
* *
Sáng sớm tinh mơ, Đường Hoan đã phải vào cung tham gia yến tiếc ngắm hoa.
Nhìn mấy bồn hoa xếp gần nhau, Đường Hoan không khỏi cảm thán, phụ nữ ở hậu cung thật nhàn, nhàn đến mức nhức cả trứng! Chỉ mấy bồn hoa rách nát mà cũng gióng trống chua chiêng mở yến tiệc ngắm hoa! Thật ra, mục đích cuối cùng là tụ tập một đám máy bay chiến đấu tới xé X, gây thù với nhau cho náo nhiệt chứ gì.
Công chúa Xương Bình, con gái thứ mười bảy được thánh thượng sủng ái nhất, mẹ đẻ là Nhàn Quý phi.
Khi Nhàn Quý phi mặc một thân cung trang đẹp đẽ quý giá, dắt tay công chúa Xương Bình giá lâm, Đường Hoan lập tức cảm nhận được ác ý nồng nặc.
Quả nhiên ——
"Ngươi là vợ cả của Phó Liệt?" – Lười biếng ngồi trên ghế, trước mắt bao nhiêu người, Nhàn Quý phi làm khó dễ Đường Hoan.
"Hồi nương nương, đúng vậy." – Đường Hoan đã từng xem phim cung đấu, học theo trong phim, lễ nghi khi đối đáp với Nhàn Quý phi tuy không thể nói là hoàn mỹ nhưng cũng không có sai lầm gì.
"Nghe nói Phó Liệt Phó đại nhân tuổi trẻ tài cao, sao lại cưới một người... A~" – Muốn nói lại thôi, cộng thêm một tiếng "a", lôi kéo người ta tưởng tượng ra nhiều thứ.
Nhàn Quý phi nói vậy, kể cả chưa hết câu, nhưng ở đây nào ai không phải người có đầu óc cơ chứ, những con người được gọi là quý phu nhân và tiểu thư khuê các lập tức nhìn về phía Đường Hoan, ánh mắt u ám, mang theo chút khinh thường.
Vậy mới bảo đàn bà trong cung thật nhàn, nói chuyện cũng không thèm nói hết câu, âm không âm, dương không dương, Đường Hoan nghe mà chỉ muốn trợn trắng mắt.
Cố ý đánh đòn phủ đầu Đường Hoan trước mặt mọi người, Nhàn Quý phi tưởng rằng sẽ có thể khiến cô luống cuống rồi thất lễ nhưng đâu ngờ, "người phụ nữ quê mùa" này lại như không hề phát hiện ra bầu không khí quỷ dị xung quanh mình.
Chẳng khác nào đấm một quyền lên bông!
Công chúa Xương Bình là thịt trên tim của Nhàn Quý phi, từ trước đến giờ, chỉ cần Xương Bình muốn, Nhàn Quý phi sẽ nghĩ mọi cách để đoạt về cho con gái. Nhưng, nếu hôm nay liên tiếp gây khó dễ cho phu nhân của đại thần mà không có lý do, chẳng phải sẽ làm giảm giá trị của một sủng phi.
Nghĩ vậy, Nhàn Quý phi nhìn lướt qua Đường Hoan một cách đầy ẩn ý, sau đó không tiếp tục nhằm vào cô nữa.
Một câu "Lương phi nương nương giá đáo" đánh gãy bầu không khí của tất cả mọi người. Thực hiển nhiên, Lương phi nương nương lên sân khấu còn phô trương hơn người đường đường là Quý phi rất nhiều.
Đường Hoan bị dọa giật mình, trợn tròn mắt hạnh nhìn Phó Liệt.
Trong bóng đêm, đôi mắt đó như sáng lên lấp lánh.
Phó Liệt vươn tay che đi đôi mắt Đường Hoan, thở hổn hển nói: "Ngoan, đừng nhúc nhích, một lát là được..."
Tiếng nói của Phó Liệt khàn khàn, hơi thở cũng nóng rực, hắn như đang phải khống chế một con thú to lớn trong lòng mình.
Đường Hoan ngoan ngoãn nằm im, không dám động đậy, để mặc cho Phó Liệt ôm, thời gian từng giây từng phút trôi đi, lâu đến mức mắt cô hơi díp lại, cảm thấy có chút buồn ngủ.
Đột nhiên cơ thể mất trọng lực, sau đó cô bị người ta nhấc bổng lên.
Mẹ ơi, chẳng lẽ đêm nay sẽ phát sinh cái gì đó?
Đường Hoan vừa hoảng hốt lại khẩn trương, khẩn trương vô cùng!
Khi Đường Hoan vẫn còn suy nghĩ miên man, Phó Liệt đã đặt cô xuống giường, sau đó cũng nằm lên theo, chầm chậm ôm lấy cô từ phía sau, không nhúc nhích, cũng không có thêm bất kỳ động tác nào nữa.
Màn đêm thật sự yên tĩnh.
Trước khi ngủ, Đường Hoan mơ mơ màng màng nghĩ: "Mất công khẩn trương lâu như vậy. Mệt, thật mệt!"
Vất vả lắm Phó Liệt mới dập tắt được ngọn lửa nơi bụng dưới, nhẹ giọng mở miệng: "Ngày mai tiến cung phải cẩn thận một chút, không có ta bên cạnh, nàng đừng để mình bị thương, hiểu không?"
Hắn chờ mãi cũng không thấy ai đáp lại, vừa nhìn mới biết, người đang nằm trong lòng đã sớm ngủ mất rồi.
Chôn mặt vào tóc Đường Hoan, Phó Liệt hít nhẹ, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về phần da thịt hắn đang chạm vào. Hắn hận không thể nuốt trọn cô vào trong bụng, nhưng quay đi quay lại cũng chỉ biết cười tự giếu.
Đã nhịn lâu như vậy rồi thì cần gì phải gấp cơ chứ.
Muốn một người phụ nữ là chuyện quá dễ dàng nhưng hắn sẽ không vì xúc động nhất thời mà hủy hoại tương lai của cô. Nếu có thể...
Ngô thê[1], chỉ mong nàng cả đời êm ấm.
Phó Liệt ta lót đường cho nàng.
[1]ngô thê: vợ của ta.
*
* *
Sáng sớm tinh mơ, Đường Hoan đã phải vào cung tham gia yến tiếc ngắm hoa.
Nhìn mấy bồn hoa xếp gần nhau, Đường Hoan không khỏi cảm thán, phụ nữ ở hậu cung thật nhàn, nhàn đến mức nhức cả trứng! Chỉ mấy bồn hoa rách nát mà cũng gióng trống chua chiêng mở yến tiệc ngắm hoa! Thật ra, mục đích cuối cùng là tụ tập một đám máy bay chiến đấu tới xé X, gây thù với nhau cho náo nhiệt chứ gì.
Công chúa Xương Bình, con gái thứ mười bảy được thánh thượng sủng ái nhất, mẹ đẻ là Nhàn Quý phi.
Khi Nhàn Quý phi mặc một thân cung trang đẹp đẽ quý giá, dắt tay công chúa Xương Bình giá lâm, Đường Hoan lập tức cảm nhận được ác ý nồng nặc.
Quả nhiên ——
"Ngươi là vợ cả của Phó Liệt?" – Lười biếng ngồi trên ghế, trước mắt bao nhiêu người, Nhàn Quý phi làm khó dễ Đường Hoan.
"Hồi nương nương, đúng vậy." – Đường Hoan đã từng xem phim cung đấu, học theo trong phim, lễ nghi khi đối đáp với Nhàn Quý phi tuy không thể nói là hoàn mỹ nhưng cũng không có sai lầm gì.
"Nghe nói Phó Liệt Phó đại nhân tuổi trẻ tài cao, sao lại cưới một người... A~" – Muốn nói lại thôi, cộng thêm một tiếng "a", lôi kéo người ta tưởng tượng ra nhiều thứ.
Nhàn Quý phi nói vậy, kể cả chưa hết câu, nhưng ở đây nào ai không phải người có đầu óc cơ chứ, những con người được gọi là quý phu nhân và tiểu thư khuê các lập tức nhìn về phía Đường Hoan, ánh mắt u ám, mang theo chút khinh thường.
Vậy mới bảo đàn bà trong cung thật nhàn, nói chuyện cũng không thèm nói hết câu, âm không âm, dương không dương, Đường Hoan nghe mà chỉ muốn trợn trắng mắt.
Cố ý đánh đòn phủ đầu Đường Hoan trước mặt mọi người, Nhàn Quý phi tưởng rằng sẽ có thể khiến cô luống cuống rồi thất lễ nhưng đâu ngờ, "người phụ nữ quê mùa" này lại như không hề phát hiện ra bầu không khí quỷ dị xung quanh mình.
Chẳng khác nào đấm một quyền lên bông!
Công chúa Xương Bình là thịt trên tim của Nhàn Quý phi, từ trước đến giờ, chỉ cần Xương Bình muốn, Nhàn Quý phi sẽ nghĩ mọi cách để đoạt về cho con gái. Nhưng, nếu hôm nay liên tiếp gây khó dễ cho phu nhân của đại thần mà không có lý do, chẳng phải sẽ làm giảm giá trị của một sủng phi.
Nghĩ vậy, Nhàn Quý phi nhìn lướt qua Đường Hoan một cách đầy ẩn ý, sau đó không tiếp tục nhằm vào cô nữa.
Một câu "Lương phi nương nương giá đáo" đánh gãy bầu không khí của tất cả mọi người. Thực hiển nhiên, Lương phi nương nương lên sân khấu còn phô trương hơn người đường đường là Quý phi rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.