Chương 45: Boss phản diện là thừa tướng ngạo kiều (45)
Long Cửu Gia
22/05/2019
Khi Đường Hoan chạm vào cái thứ đang phình to kia, Phó Liệt phát ra một tiếng tựa thỏa mãn lại như than thở, sau đó hắn vùi đầu vào hõm vai Đường Hoan, ấm ức nói khẽ: "Hoan Nhi, làm sao bây giờ, ta nhịn không nổi rồi."
Đúng vậy, không sai, chính là ấm ức.
Trong lòng, Đường Hoan yên lặng dựng ngón giữa.
Cậu thì có cái mẹ gì mà ấm ức!
Đường Hoan rất sợ sẽ bị Phó Liệt cầm thú lôi kéo làm một nháy trên xe, như vậy thì quá mất mặt!
Vì thế, cô vỗ vỗ bả vai Phó Liệt, cổ vũ: "Tình cảm bền lâu thì cần gì hai người phải sớm chiều thấy nhau, nam tử hán đại trượng phu phải lấy quốc gia đại sự làm trọng, công ở đương đại, lợi ở thiên thu[1], khi Quan Tự Tại[2] Quan Thái Âm bồ tát thực hành thâm sâu về trí Bát nhã Ba la mật....[3]"
[1] công ở đương đại, lợi ở thiên thu(功在当代, 利在千秋): việc làm/ công lao/ công trạng/... ở hiện tại mà có thể đem lại lợi ích cho muôn đời.
[2]Quan Tự Tại: danh hiệu khác của Quan Thái Âm
[3]liên quan đến kinh phật, ai có hứng thú thì tự tìm hiểu nhé, tài nghệ của Diệp Mỗ kém cỏi, không thể hiểu để giải thích cho mọi người được, đọc xong mà to não....
Phó Liệt:......
Ngay cả Bồ Tát cũng mang ra. Nương tử của ta, sao nàng lại... Đáng yêu như thế!
Phó Liệt bất đắc dĩ ôm người vào lòng, cũng không có thêm bất cứ hành động nào khác. Cô đang khẩn trương, hắn biết.
*
* *
Đêm.
Phó Liệt lặng lẽ đi vào thư phòng. Nếu đã xác định mình không thể buông tay, hắn cần phải dốc hết toàn bộ sức lực mà tấn công, như vậy mới có thể bảo vệ người mà hắn muốn bảo vệ!
Thánh thượng bệnh nặng, sống không quá tháng này.
Tháng này, hắn nhất định phải vất vả một chút, mưu tính nốt bước cuối cho Thái tử, chỉ cần tân đế đăng cơ là có thể kê cao gối để ngủ[4] rồi.
[4]kê cao gối để ngủ: vô tư, yên tâm, không lo lắng, không ưu phiền.
Trong sương phòng, Đường Hoan mơ mơ màng màng thiếp đi. Đột nhiên, hệ thống "Tinh" một tiếng.
Một tiếng vang lên, núi lở đất sụp, to đến mức kẻ điếc cũng nghe thấy, khiến Đường Hoan tổn thương cả về tinh thần lẫn thể xác[5]...
[5] 痛不欲生 (tạm dịch: đau đến mức không muốn sống): đây là thành ngữ, dùng để hình dung về một người bị tổn thương cả về tinh thần lẫn thể xác. Tìm hiểu thêm tại: baike.baidu.com/item/痛不欲生
Đường Hoan:......
Hệ thống rác rưởi, thời gian cậu xuất hiện càng ngày càng quỷ súc!
[Ôi da, thân ái, *bối rối*[6], Boss phản diện đã đè cô ra rồi ư?] – Hệ thống "đê tiện đáng yêu" nói với ngữ khí vô cùng đáng khinh – [Bổn hệ thống đã cực kỳ nhanh trí nha, vừa nãy ở trên xe ngựa, cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra là lập tức tri kỷ mà ngừng hoạt động ngay nha! *bối rối* Cô có cảm thấy cả cơ thể đều đau đớn như bị nghiền ép không, có cảm thấy cả người đều bủn rủn, xuống giường là sẽ ngã không? Có phải boss phản diện đã muốn cô hết lần này đến lần khác không?]
[6]肿么样 : ngôn ngữ mạng, cách dùng và ý nghĩa tương tự chữ "囧", giống khuôn mặt, được dùng với nhiều nghĩa: buồn bực/ buồn rầu/ buồn phiền; đau khổ/ bi thương/ âu sầu; bất đác dĩ; lúng túng/ bối rối; khó xử;...
Đường Hoan:......
Vốn dĩ cô chẳng hề muốn phản ứng với một cái hệ thống thiểu năng trí tuệ nhưng nếu cô không mở miệng sẽ thì bị nghẹn mất!
Muốn cái con khỉ!
Cút cút cút!
Mẹ nó, rốt cuộc thì cậu có thể làm một cái hệ thống bình thường được không, có thể tránh xa mấy quyển truyện H được không?
Cái gì mà cả cơ thể đều đau đớn như bị nghiền ép, cái gì mà cả người đều bủn rủn, xuống giường là sẽ ngã, cái gì mà muốn hết lần này đến lần khác, cô và Phó Liệt có làm gì đâu cơ chứ!
Tuy rằng lúc trên xe đã sắp lau súng cướp cò nhưng vì cô khẩn trương, không lựa lời rồi nói linh tinh nên Phó Liệt đã đè mạnh tất cả những tâm tư kiều diễm xuống.
Đường Hoan nhớ rất kỹ, khi cô còn ở trong thời kỳ trung nhị[7] đã từng đọc một quyển tiểu thuyết, trong đó có một câu là –––
Rất nhiều kẻ có thể sinh ra dục vọng với cô nhưng người đàn ông có thể khắc chế dục vọng vì cô mới thật sự là người yêu cô.
[7]trung nhị: hay thường được gọi là "bệnh" trung nhị. Từ này xuất phát từ một từ lóng của người Nhật(chuunibyou), là một hội chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì. Tìm hiểu thêm tại: vi.wikipedia.org/wiki/Hội_chứng_Chūnibyō
*
* *
Thánh thượng bệnh nặng, Thái y đã chắc chắn rằng sẽ không qua được mùa đông năm nay.
Mặc dù Đường Hoan luôn ở trong phủ cả ngày nhưng vẫn có thể ngờ ngợ cảm nhận được những thay đổi[8] trong triều đình. Ví dụ như vài hôm liền, Phó Liệt đều không kịp về phủ nghỉ ngơi, hay như khi cô ngủ tới nửa đêm sẽ loáng thoáng nghe thấy tiếng kiếm đâm vào thịt, cô nghĩ chắc là có sát thủ đến ám sát Phó Liệt.
[8]gió nổi mây vần(风起云涌): phép ẩn dụ hình dung về một cái gì đó thay đổi/phát triển một cách nhanh chóng, mạnh mẽ
Tuy rằng sáng sớm thức dậy, tất cả mọi thứ trong phủ đều vô cùng bình thường, cứ như buổi tối hôm trước chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng, trong không khí vẫn luôn nồng nặc mùi máu tanh, mãi mà chẳng tiêu tan.
Thỉnh thoảng, Phó Liệt cũng sẽ nói với cô về những tiến triển trong triều đình, chủ yếu đều là chuyện tốt để cô an tâm.
Đúng vậy, không sai, chính là ấm ức.
Trong lòng, Đường Hoan yên lặng dựng ngón giữa.
Cậu thì có cái mẹ gì mà ấm ức!
Đường Hoan rất sợ sẽ bị Phó Liệt cầm thú lôi kéo làm một nháy trên xe, như vậy thì quá mất mặt!
Vì thế, cô vỗ vỗ bả vai Phó Liệt, cổ vũ: "Tình cảm bền lâu thì cần gì hai người phải sớm chiều thấy nhau, nam tử hán đại trượng phu phải lấy quốc gia đại sự làm trọng, công ở đương đại, lợi ở thiên thu[1], khi Quan Tự Tại[2] Quan Thái Âm bồ tát thực hành thâm sâu về trí Bát nhã Ba la mật....[3]"
[1] công ở đương đại, lợi ở thiên thu(功在当代, 利在千秋): việc làm/ công lao/ công trạng/... ở hiện tại mà có thể đem lại lợi ích cho muôn đời.
[2]Quan Tự Tại: danh hiệu khác của Quan Thái Âm
[3]liên quan đến kinh phật, ai có hứng thú thì tự tìm hiểu nhé, tài nghệ của Diệp Mỗ kém cỏi, không thể hiểu để giải thích cho mọi người được, đọc xong mà to não....
Phó Liệt:......
Ngay cả Bồ Tát cũng mang ra. Nương tử của ta, sao nàng lại... Đáng yêu như thế!
Phó Liệt bất đắc dĩ ôm người vào lòng, cũng không có thêm bất cứ hành động nào khác. Cô đang khẩn trương, hắn biết.
*
* *
Đêm.
Phó Liệt lặng lẽ đi vào thư phòng. Nếu đã xác định mình không thể buông tay, hắn cần phải dốc hết toàn bộ sức lực mà tấn công, như vậy mới có thể bảo vệ người mà hắn muốn bảo vệ!
Thánh thượng bệnh nặng, sống không quá tháng này.
Tháng này, hắn nhất định phải vất vả một chút, mưu tính nốt bước cuối cho Thái tử, chỉ cần tân đế đăng cơ là có thể kê cao gối để ngủ[4] rồi.
[4]kê cao gối để ngủ: vô tư, yên tâm, không lo lắng, không ưu phiền.
Trong sương phòng, Đường Hoan mơ mơ màng màng thiếp đi. Đột nhiên, hệ thống "Tinh" một tiếng.
Một tiếng vang lên, núi lở đất sụp, to đến mức kẻ điếc cũng nghe thấy, khiến Đường Hoan tổn thương cả về tinh thần lẫn thể xác[5]...
[5] 痛不欲生 (tạm dịch: đau đến mức không muốn sống): đây là thành ngữ, dùng để hình dung về một người bị tổn thương cả về tinh thần lẫn thể xác. Tìm hiểu thêm tại: baike.baidu.com/item/痛不欲生
Đường Hoan:......
Hệ thống rác rưởi, thời gian cậu xuất hiện càng ngày càng quỷ súc!
[Ôi da, thân ái, *bối rối*[6], Boss phản diện đã đè cô ra rồi ư?] – Hệ thống "đê tiện đáng yêu" nói với ngữ khí vô cùng đáng khinh – [Bổn hệ thống đã cực kỳ nhanh trí nha, vừa nãy ở trên xe ngựa, cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra là lập tức tri kỷ mà ngừng hoạt động ngay nha! *bối rối* Cô có cảm thấy cả cơ thể đều đau đớn như bị nghiền ép không, có cảm thấy cả người đều bủn rủn, xuống giường là sẽ ngã không? Có phải boss phản diện đã muốn cô hết lần này đến lần khác không?]
[6]肿么样 : ngôn ngữ mạng, cách dùng và ý nghĩa tương tự chữ "囧", giống khuôn mặt, được dùng với nhiều nghĩa: buồn bực/ buồn rầu/ buồn phiền; đau khổ/ bi thương/ âu sầu; bất đác dĩ; lúng túng/ bối rối; khó xử;...
Đường Hoan:......
Vốn dĩ cô chẳng hề muốn phản ứng với một cái hệ thống thiểu năng trí tuệ nhưng nếu cô không mở miệng sẽ thì bị nghẹn mất!
Muốn cái con khỉ!
Cút cút cút!
Mẹ nó, rốt cuộc thì cậu có thể làm một cái hệ thống bình thường được không, có thể tránh xa mấy quyển truyện H được không?
Cái gì mà cả cơ thể đều đau đớn như bị nghiền ép, cái gì mà cả người đều bủn rủn, xuống giường là sẽ ngã, cái gì mà muốn hết lần này đến lần khác, cô và Phó Liệt có làm gì đâu cơ chứ!
Tuy rằng lúc trên xe đã sắp lau súng cướp cò nhưng vì cô khẩn trương, không lựa lời rồi nói linh tinh nên Phó Liệt đã đè mạnh tất cả những tâm tư kiều diễm xuống.
Đường Hoan nhớ rất kỹ, khi cô còn ở trong thời kỳ trung nhị[7] đã từng đọc một quyển tiểu thuyết, trong đó có một câu là –––
Rất nhiều kẻ có thể sinh ra dục vọng với cô nhưng người đàn ông có thể khắc chế dục vọng vì cô mới thật sự là người yêu cô.
[7]trung nhị: hay thường được gọi là "bệnh" trung nhị. Từ này xuất phát từ một từ lóng của người Nhật(chuunibyou), là một hội chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì. Tìm hiểu thêm tại: vi.wikipedia.org/wiki/Hội_chứng_Chūnibyō
*
* *
Thánh thượng bệnh nặng, Thái y đã chắc chắn rằng sẽ không qua được mùa đông năm nay.
Mặc dù Đường Hoan luôn ở trong phủ cả ngày nhưng vẫn có thể ngờ ngợ cảm nhận được những thay đổi[8] trong triều đình. Ví dụ như vài hôm liền, Phó Liệt đều không kịp về phủ nghỉ ngơi, hay như khi cô ngủ tới nửa đêm sẽ loáng thoáng nghe thấy tiếng kiếm đâm vào thịt, cô nghĩ chắc là có sát thủ đến ám sát Phó Liệt.
[8]gió nổi mây vần(风起云涌): phép ẩn dụ hình dung về một cái gì đó thay đổi/phát triển một cách nhanh chóng, mạnh mẽ
Tuy rằng sáng sớm thức dậy, tất cả mọi thứ trong phủ đều vô cùng bình thường, cứ như buổi tối hôm trước chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng, trong không khí vẫn luôn nồng nặc mùi máu tanh, mãi mà chẳng tiêu tan.
Thỉnh thoảng, Phó Liệt cũng sẽ nói với cô về những tiến triển trong triều đình, chủ yếu đều là chuyện tốt để cô an tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.