Chương 4: Boss phản diện là thừa tướng ngạo kiều (4)
Long Cửu Gia
22/05/2019
Đêm qua.
Đồ Hoan thành thân với Phó Liệt.
Đồ Hoan say sượu, định bá vương ngạch thượng cung![1]
[1]cưỡng gian
Phó Liệt cứng cỏi kiên cường, lại đang ở tuổi thiếu niên ngạo kiều, sao có thể chịu nằm yên cho một nữ tử có tính tàn bạo ép buộc mình cơ chứ, vì thế, dưới cơn tức giận, hắn cắn Đồ Hoan.
Đồ Hoan bực bội đứng lên, dơ tay tát mạnh một cái khiến Phó Liệt nổi đom đóm mắt. Đêm động phòng hoa chúc, nàng xách con nhà người ta ném ra khỏi cửa, sau đó sáng sớm đã đi bán thịt heo.
Hiện tại đã là chiều muộn!
Đường Hoan khóc không ra nước mắt.
Một người là thiếu niên tao nhã[2], người còn lại là một nữ đồ tể thô bạo, Đường Hoan ý thức sâu sắc được rằng mình đã rơi xuống hố, hơn nữa cái hố này còn sâu ba mét tám, muốn bò lên cũng không được.
[2]tao nhã: thanh cao, nhã nhặn.
Từ xưa đến nay, nhà đồ tể thường giàu có hơn so với nhà khác một chút. Nhìn qua thì nhà Đồ Hoan trông cũng khá lớn và xa hoa, nhưng khi đẩy cửa bước vào, Đường Hoan vẫn không nhịn được mà chống tường nôn khan.
"Ọe..." Cái mùi máu tươi trộn thêm mùi thum thủm này thật là...
Đường Hoan nhìn thấy một thiếu niên áo xanh hơi thở mong manh nằm ngất trên sân, nếu cô đoán không nhầm thì vị này chính là Boss phản diện trong truyền thuyết: Phó Liệt.
Đường Hoan đi qua, ngồi xổm xuống, sau đó lật người hắn lại. Cô thật sự muốn nhìn xem vị boss phản diện khiến người ta vừa nghe danh đã sợ mất mật trong tương lai này trông thế nào.
Giây phút nhìn thấy mặt Phó Liệt, Đường Hoan nghe thấy âm thanh nuốt nước miếng của chính mình.
Nếu cô là nguyên chủ, có khả năng cô cũng sẽ không cầm giữ được!
Thiếu niên có khuôn mặt thanh tuấn non nớt, nhưng trên vầng trán đã hiện ra sự ôn nhuận, tuấn lãng, có thể làm khuynh đảo nữ tử trong tương lai. Mặt hắn nóng đến đỏ bừng, đôi môi đỏ thấm ra vài giọt máu, thật khiến người ta thương tiếc.
Cả người Phó Liệt đều nóng, sốt cao không lùi. Chắc do đêm qua bị Đồ Hoan tát ngất đi rồi còn bị ném trên đất không ai chăm sóc nên mới nhiễm phong hàn nghiêm trọng như vậy.
Đường Hoan đỡ người vào phòng, đặt lên giường. Sau khi nấu nướng nóng xong, cô tháo đai lưng của Phó Liệt xuống, vừa định lột quần áo của hắn ra để lau người cho hắn thì hắn đã từ từ tỉnh lại.
Vừa phẫn nộ, vừa xấu hổ, thiếu niên trợn trừng mắt nhìn cô.
Đường Hoan:...
Cô thật sự chưa kịp làm cái gì mà!
Hất bàn!
Sao hắn ta có thể trưng ra vẻ mặt như đang nhìn cầm thú cơ chứ?
"Cô muốn làm cái gì?" – Phó Liệt cau mày quắc mắt, cố chống lại bệnh tật mà ngồi dậy, hắn thậm chí còn không thèm che dấu sự chán ghét trong đáy mắt.
Đường Hoan bị ánh mắt chứa đầy chán ghét và cừu hận kích thích.
Chao ôi xem kìa, boss thật ghê gớm nha, nếu ông đây đánh chết boss phản diện ngay từ lần đầu làm nhiệm vụ thì cũng thật bổng bổng đát[3] nha!
[3] bổng bổng đát: cách nói "tuyệt vời/đẳng cấp/đỉnh cao/..." một cách đáng yêu của cư dân mạng Trung Quốc
Ngay khi Đường Hoan vừa nghĩ tới việc đập chết boss đại nhân thì ở sâu trong linh hồn cô đột nhiên xuất hiện một loại uy áp, tức khắc, linh hồn cô cứ như sắp nổ tung đến nơi vậy.
Đau.
Đau dữ dội.
Đau đến mức khiến đầu óc Đường Hoan choáng váng, sau đó... ngã đè lên người Phó Liệt.
*
* *
Bấc đèn bằng cỏ sáng lên trong bóng tối, thỉnh thoáng phát ra một tiếng tanh tách, thấp thoáng chiếu sáng thiếu niên gầy yếu đang hôn mê trên giường.
Đường Hoan nghĩ thầm, đừng nói đến việc giúp đỡ Phó Liệt nghịch tập thành công, Phó Liệt không liều mạng với cô đã là may mắn rồi.
Bởi vì mới vừa nãy thôi, khi mặt mày tối sầm, cô đã đụng phải Phó Liệt – kẻ vất vả lắm mới có thể tỉnh dậy, khiến hắn lại tiếp tục hôn mê bất tỉnh.
"Vì sao lúc nãy tôi lại cảm thấy linh hồn cứ như sắp bị xé rách vậy?" – Sau giây phút sững sờ, Đường Hoan đứng lặng im trong sân viện, ngẩng đầu nhìn mặt trăng với một góc bốn mươi lăm độ, trong lòng mắng to hệ thống không ngừng.
Đồ Hoan thành thân với Phó Liệt.
Đồ Hoan say sượu, định bá vương ngạch thượng cung![1]
[1]cưỡng gian
Phó Liệt cứng cỏi kiên cường, lại đang ở tuổi thiếu niên ngạo kiều, sao có thể chịu nằm yên cho một nữ tử có tính tàn bạo ép buộc mình cơ chứ, vì thế, dưới cơn tức giận, hắn cắn Đồ Hoan.
Đồ Hoan bực bội đứng lên, dơ tay tát mạnh một cái khiến Phó Liệt nổi đom đóm mắt. Đêm động phòng hoa chúc, nàng xách con nhà người ta ném ra khỏi cửa, sau đó sáng sớm đã đi bán thịt heo.
Hiện tại đã là chiều muộn!
Đường Hoan khóc không ra nước mắt.
Một người là thiếu niên tao nhã[2], người còn lại là một nữ đồ tể thô bạo, Đường Hoan ý thức sâu sắc được rằng mình đã rơi xuống hố, hơn nữa cái hố này còn sâu ba mét tám, muốn bò lên cũng không được.
[2]tao nhã: thanh cao, nhã nhặn.
Từ xưa đến nay, nhà đồ tể thường giàu có hơn so với nhà khác một chút. Nhìn qua thì nhà Đồ Hoan trông cũng khá lớn và xa hoa, nhưng khi đẩy cửa bước vào, Đường Hoan vẫn không nhịn được mà chống tường nôn khan.
"Ọe..." Cái mùi máu tươi trộn thêm mùi thum thủm này thật là...
Đường Hoan nhìn thấy một thiếu niên áo xanh hơi thở mong manh nằm ngất trên sân, nếu cô đoán không nhầm thì vị này chính là Boss phản diện trong truyền thuyết: Phó Liệt.
Đường Hoan đi qua, ngồi xổm xuống, sau đó lật người hắn lại. Cô thật sự muốn nhìn xem vị boss phản diện khiến người ta vừa nghe danh đã sợ mất mật trong tương lai này trông thế nào.
Giây phút nhìn thấy mặt Phó Liệt, Đường Hoan nghe thấy âm thanh nuốt nước miếng của chính mình.
Nếu cô là nguyên chủ, có khả năng cô cũng sẽ không cầm giữ được!
Thiếu niên có khuôn mặt thanh tuấn non nớt, nhưng trên vầng trán đã hiện ra sự ôn nhuận, tuấn lãng, có thể làm khuynh đảo nữ tử trong tương lai. Mặt hắn nóng đến đỏ bừng, đôi môi đỏ thấm ra vài giọt máu, thật khiến người ta thương tiếc.
Cả người Phó Liệt đều nóng, sốt cao không lùi. Chắc do đêm qua bị Đồ Hoan tát ngất đi rồi còn bị ném trên đất không ai chăm sóc nên mới nhiễm phong hàn nghiêm trọng như vậy.
Đường Hoan đỡ người vào phòng, đặt lên giường. Sau khi nấu nướng nóng xong, cô tháo đai lưng của Phó Liệt xuống, vừa định lột quần áo của hắn ra để lau người cho hắn thì hắn đã từ từ tỉnh lại.
Vừa phẫn nộ, vừa xấu hổ, thiếu niên trợn trừng mắt nhìn cô.
Đường Hoan:...
Cô thật sự chưa kịp làm cái gì mà!
Hất bàn!
Sao hắn ta có thể trưng ra vẻ mặt như đang nhìn cầm thú cơ chứ?
"Cô muốn làm cái gì?" – Phó Liệt cau mày quắc mắt, cố chống lại bệnh tật mà ngồi dậy, hắn thậm chí còn không thèm che dấu sự chán ghét trong đáy mắt.
Đường Hoan bị ánh mắt chứa đầy chán ghét và cừu hận kích thích.
Chao ôi xem kìa, boss thật ghê gớm nha, nếu ông đây đánh chết boss phản diện ngay từ lần đầu làm nhiệm vụ thì cũng thật bổng bổng đát[3] nha!
[3] bổng bổng đát: cách nói "tuyệt vời/đẳng cấp/đỉnh cao/..." một cách đáng yêu của cư dân mạng Trung Quốc
Ngay khi Đường Hoan vừa nghĩ tới việc đập chết boss đại nhân thì ở sâu trong linh hồn cô đột nhiên xuất hiện một loại uy áp, tức khắc, linh hồn cô cứ như sắp nổ tung đến nơi vậy.
Đau.
Đau dữ dội.
Đau đến mức khiến đầu óc Đường Hoan choáng váng, sau đó... ngã đè lên người Phó Liệt.
*
* *
Bấc đèn bằng cỏ sáng lên trong bóng tối, thỉnh thoáng phát ra một tiếng tanh tách, thấp thoáng chiếu sáng thiếu niên gầy yếu đang hôn mê trên giường.
Đường Hoan nghĩ thầm, đừng nói đến việc giúp đỡ Phó Liệt nghịch tập thành công, Phó Liệt không liều mạng với cô đã là may mắn rồi.
Bởi vì mới vừa nãy thôi, khi mặt mày tối sầm, cô đã đụng phải Phó Liệt – kẻ vất vả lắm mới có thể tỉnh dậy, khiến hắn lại tiếp tục hôn mê bất tỉnh.
"Vì sao lúc nãy tôi lại cảm thấy linh hồn cứ như sắp bị xé rách vậy?" – Sau giây phút sững sờ, Đường Hoan đứng lặng im trong sân viện, ngẩng đầu nhìn mặt trăng với một góc bốn mươi lăm độ, trong lòng mắng to hệ thống không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.