Chương 207: Đô đốc, biểu muội có độc (1)
Long Cửu Gia
16/11/2019
đô đốc: chức vụ quan võ quân chính(quân sự và chính trị) cấp cao ở thời phong kiến.
biểu muội: em gái họ bên ngoại. Vì thế giới này có bối cảnh cổ đại nên Diệp mỗ sẽ dịch là “biểu muội”
có độc: ngôn ngữ mạng, bắt nguồn từ game liên minh huyền thoại. (Đọc văn án, chắc mọi người cũng hiểu Đường Hoan “có độc” như thế nào rồi ^^!
__________________
Đêm đến, hệ thống đưa Đường Hoan vào thế giới tiếp theo.
[ Tinh ——
Ký chủ: Đường Hoan
Tuổi thọ đạt được: 3 tháng
Điểm công đức: 5/100]
“Điểm công đức 5/100 là sao?” - Đường Hoan tò mò.
[Vì nhiệm vụ chi nhánh “lương thiện là gì” đáng 100 điểm công đức, cô hoàn thành 5% nên đạt 5 điểm công đức.]
“Rác rưởi, tôi được tăng giá rồi hả?” - Đường Hoan càng thêm ngạc nhiên - “Nhiệm vụ chi nhánh trước chỉ đáng 2 điểm công đức thôi mà.”
[Số công đức đạt được không hề cố định mà dựa vào độ khó của nhiệm vụ, nhiệm vụ càng khó thì điểm công đức càng nhiều.]
“Nhiệm vụ của thế giới trước rất khó à?” - Đường Hoan nghi hoặc, nhíu mày - “Hình như tôi chẳng có tí ấn tượng nào.”
[Trí nhớ của cô vốn đã kém, thế giới trước lại trôi qua nhiều năm như vậy, không nhớ là chuyện bình thường.] - Chột dạ, hệ thống nói.
“Vậy à?” - Đường Hoan hoài nghi.
Hệ thống chém đinh chặt sắt: [Tất nhiên, cô tưởng dung lượng não của cô lớn lắm ấy hả?]
Đường Hoan cụp mi, tròng mắt xoay một vòng.
Không đúng, chắc chắn là có chỗ nào đó không đúng!
Nghĩ vậy nhưng Đường Hoan không hề thể hiện ra ngoài, chỉ cảm khái đầy bất đắc dĩ: “Xem ra trí nhớ của tôi càng ngày càng tệ. À phải rồi, thế giới sau như thế nào?”
[Đô đốc Cẩm Y Vệ.]
Hệ thống rác rưởi nói ít ý nhiều.
Đường Hoan vừa định hỏi thêm thì đã bị đá thẳng vào thế giới nhiệm vụ.
Hỏi cái gì mà hỏi, tự vào xem là biết!
Hệ thống rác rưởi ngạo kiều vô cùng.
*
* *
Trong tích tắc tỉnh lại, lòng Đường Hoan lại sinh ra linh cảm vô cùng xấu.
Cô nghĩ, lần này, cô lại là một tấm bia đỡ đạn có vận mệnh vô cùng ‘hố cha’.
[Không, cô phải tin tưởng vào chính mình. Lần này, số mệnh của cô tốt hơn bia đỡ đạn một chút, xem như là… nữ số tám, số chín, số mười gì đó đi.]Đường Hoan cảm thấy trong phổi như có một ngọn lửa, cực kỳ nóng, khiến cô nhịn không được, muốn ho khan.
Cô nằm trên giường, cả cơ thể vô cùng uể oải, mệt mỏi, mãi cũng không thể ngồi dậy nổi.
Trực giác nói cho cô biết, lần này, tuy nguyên chủ của cô không thiếu chân, thiếu tay, không bị mù nhưng sức khỏe cũng chẳng tốt hơn là bao.
Quả nhiên……
Nguyên chủ Cố Nhược Hoan, quận chú Bình An đương triều[1], đích trưởng nữ[2] của Thụy Vương. Thụy Vương là em trai của đương kim Thánh thượng, Thụy Vương phi lại là ân nhân của Thái Hậu đương triều. Năm đó, khi Thái hậu còn là Quý phi đã bị phi tần đầu độc. Tinh thông y thuật, độc thuật, Thụy vương phi đã ở bên Thái hậu và dốc lòng chăm sóc Thái hậu mặc dù đang mang thai. Cuối cùng, Thái hậu, lúc đó vẫn còn là Quý phi nương nương đã chuyển nguy thành an, chỉ tiếc, vì quá mức mệt nhọc nên Thụy Vương phi đã bị sảy thai.
Việc đầu tiên đương kim Thánh thượng làm sau khi đăng cơ chính là phong Cố Nhược Hoan làm quận chúa Bình An, ngụ ý mong cô bình an cả đời.
Trong hoàng thân quốc thích, cô chính là người đầu tiên được đương kim Thánh thượng ban phong hào, quả thật là một vinh sủng[3] lớn lao, những cô quận chúa khác nếu muốn có phong hào thì người trong gia tộc phải tự thỉnh lên xin, sau đó Thái hậu sẽ là là người ban phong hào cho.
Được cưng chiều, tất sẽ sinh hư.
Cố Nhược Hoan xinh đẹp, mềm mại tựa liễu rủ trong gió, miệng cũng rất ngọt, khi còn nhỏ, cô luôn khiến đương kim thánh thượng và Thái hậu vui vẻ ra mặt.
Có hai vị Tôn đại Phật này, có thể nói, Bình An quận chúa muốn gì là làm lấy, đến cả trong Thụy Vương phủ, hai vợ chồng Thụy Vương cũng không thể nói được cô.
Cậy được cưng chiều mà kiêu ngạo, cứng đầu, ác độc, hung tàn, ngang ngược, không nói lý lẽ.
Quận chúa Bình An có “vốn liếng” nên cũng chẳng kiêng dè gì và dùng số “vốn” đó.
[1] đương triều: triều đại đương thời.
[2] đích nữ: con vợ cả; đích trưởng nữ: con gái cả(con gái đầu lòng) do vợ cả sinh.
[3] vinh sủng(荣宠): vinh quang + sủng ái(chiều chuộng)
biểu muội: em gái họ bên ngoại. Vì thế giới này có bối cảnh cổ đại nên Diệp mỗ sẽ dịch là “biểu muội”
có độc: ngôn ngữ mạng, bắt nguồn từ game liên minh huyền thoại. (Đọc văn án, chắc mọi người cũng hiểu Đường Hoan “có độc” như thế nào rồi ^^!
__________________
Đêm đến, hệ thống đưa Đường Hoan vào thế giới tiếp theo.
[ Tinh ——
Ký chủ: Đường Hoan
Tuổi thọ đạt được: 3 tháng
Điểm công đức: 5/100]
“Điểm công đức 5/100 là sao?” - Đường Hoan tò mò.
[Vì nhiệm vụ chi nhánh “lương thiện là gì” đáng 100 điểm công đức, cô hoàn thành 5% nên đạt 5 điểm công đức.]
“Rác rưởi, tôi được tăng giá rồi hả?” - Đường Hoan càng thêm ngạc nhiên - “Nhiệm vụ chi nhánh trước chỉ đáng 2 điểm công đức thôi mà.”
[Số công đức đạt được không hề cố định mà dựa vào độ khó của nhiệm vụ, nhiệm vụ càng khó thì điểm công đức càng nhiều.]
“Nhiệm vụ của thế giới trước rất khó à?” - Đường Hoan nghi hoặc, nhíu mày - “Hình như tôi chẳng có tí ấn tượng nào.”
[Trí nhớ của cô vốn đã kém, thế giới trước lại trôi qua nhiều năm như vậy, không nhớ là chuyện bình thường.] - Chột dạ, hệ thống nói.
“Vậy à?” - Đường Hoan hoài nghi.
Hệ thống chém đinh chặt sắt: [Tất nhiên, cô tưởng dung lượng não của cô lớn lắm ấy hả?]
Đường Hoan cụp mi, tròng mắt xoay một vòng.
Không đúng, chắc chắn là có chỗ nào đó không đúng!
Nghĩ vậy nhưng Đường Hoan không hề thể hiện ra ngoài, chỉ cảm khái đầy bất đắc dĩ: “Xem ra trí nhớ của tôi càng ngày càng tệ. À phải rồi, thế giới sau như thế nào?”
[Đô đốc Cẩm Y Vệ.]
Hệ thống rác rưởi nói ít ý nhiều.
Đường Hoan vừa định hỏi thêm thì đã bị đá thẳng vào thế giới nhiệm vụ.
Hỏi cái gì mà hỏi, tự vào xem là biết!
Hệ thống rác rưởi ngạo kiều vô cùng.
*
* *
Trong tích tắc tỉnh lại, lòng Đường Hoan lại sinh ra linh cảm vô cùng xấu.
Cô nghĩ, lần này, cô lại là một tấm bia đỡ đạn có vận mệnh vô cùng ‘hố cha’.
[Không, cô phải tin tưởng vào chính mình. Lần này, số mệnh của cô tốt hơn bia đỡ đạn một chút, xem như là… nữ số tám, số chín, số mười gì đó đi.]Đường Hoan cảm thấy trong phổi như có một ngọn lửa, cực kỳ nóng, khiến cô nhịn không được, muốn ho khan.
Cô nằm trên giường, cả cơ thể vô cùng uể oải, mệt mỏi, mãi cũng không thể ngồi dậy nổi.
Trực giác nói cho cô biết, lần này, tuy nguyên chủ của cô không thiếu chân, thiếu tay, không bị mù nhưng sức khỏe cũng chẳng tốt hơn là bao.
Quả nhiên……
Nguyên chủ Cố Nhược Hoan, quận chú Bình An đương triều[1], đích trưởng nữ[2] của Thụy Vương. Thụy Vương là em trai của đương kim Thánh thượng, Thụy Vương phi lại là ân nhân của Thái Hậu đương triều. Năm đó, khi Thái hậu còn là Quý phi đã bị phi tần đầu độc. Tinh thông y thuật, độc thuật, Thụy vương phi đã ở bên Thái hậu và dốc lòng chăm sóc Thái hậu mặc dù đang mang thai. Cuối cùng, Thái hậu, lúc đó vẫn còn là Quý phi nương nương đã chuyển nguy thành an, chỉ tiếc, vì quá mức mệt nhọc nên Thụy Vương phi đã bị sảy thai.
Việc đầu tiên đương kim Thánh thượng làm sau khi đăng cơ chính là phong Cố Nhược Hoan làm quận chúa Bình An, ngụ ý mong cô bình an cả đời.
Trong hoàng thân quốc thích, cô chính là người đầu tiên được đương kim Thánh thượng ban phong hào, quả thật là một vinh sủng[3] lớn lao, những cô quận chúa khác nếu muốn có phong hào thì người trong gia tộc phải tự thỉnh lên xin, sau đó Thái hậu sẽ là là người ban phong hào cho.
Được cưng chiều, tất sẽ sinh hư.
Cố Nhược Hoan xinh đẹp, mềm mại tựa liễu rủ trong gió, miệng cũng rất ngọt, khi còn nhỏ, cô luôn khiến đương kim thánh thượng và Thái hậu vui vẻ ra mặt.
Có hai vị Tôn đại Phật này, có thể nói, Bình An quận chúa muốn gì là làm lấy, đến cả trong Thụy Vương phủ, hai vợ chồng Thụy Vương cũng không thể nói được cô.
Cậy được cưng chiều mà kiêu ngạo, cứng đầu, ác độc, hung tàn, ngang ngược, không nói lý lẽ.
Quận chúa Bình An có “vốn liếng” nên cũng chẳng kiêng dè gì và dùng số “vốn” đó.
[1] đương triều: triều đại đương thời.
[2] đích nữ: con vợ cả; đích trưởng nữ: con gái cả(con gái đầu lòng) do vợ cả sinh.
[3] vinh sủng(荣宠): vinh quang + sủng ái(chiều chuộng)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.