Chương 259: Đô đốc, biểu muội có độc (53)
Long Cửu Gia
26/11/2019
“Chàng vẫn luôn mang theo lá bùa bình an này à?” - Đường Hoan hỏi.
Hiên Viên Võ gật đầu.
Thấy đã qua vài năm mà anh vẫn còn giữ bùa bình an cẩn thận như vậy, không hiểu vì sao, Đường Hoan cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Anh, chắc cũng có một chút tình cảm, ha?
“Vừa nãy Thụy Vương hỏi ta bao giờ thì cưới nàng về.” - Hai tay rũ xuống bên người của Hiên Viên Võ bất giác nắm chặt lại - “Quận chúa, nàng còn muốn gả cho ta không?”
Hiên Viên Võ không biết mục đích ban đầu của mình khi hỏi ra vấn đề này là gì. Thần kinh của anh lúc nào cũng căng thẳng. Rõ ràng anh đã quyết tâm đi theo con đường của đời trước, sau đó sẽ khiến Thụy Vương và người ngồi trên ngôi vị Cửu Ngũ Chí Tôn rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Chỉ là, khi hỏi ra vấn đề này, anh vẫn khẩn trương đến nỗi tay đổ mồ hôi, tựa như đang sợ cô sẽ từ chối mình vậy.
“Sao, chàng khiến ta chờ thành gái lỡ thì, giờ lại không muốn cưới ta nữa?” - Đường Hoan liếc xéo anh, mang theo kiêu ngạo, như thể nếu anh dám nói không cưới, cô sẽ lập tức trở mặt vậy.
Chàng ngốc bị dọa, vội vàng lắc đầu: “Không có, không có, ta chỉ sợ nàng không muốn gả cho ta thôi.”
Đường Hoan cười: “Xem chàng kìa, ngốc.”
Nhìn má núm đồng tiền tươi như hoa của cô, con ngươi đen trầm của Hiên Viên Võ như có ánh sáng lưu chuyển.
Anh thật sự không hiểu được rốt cuộc thì mình muốn nghe thấy đáp án gì. Khi hỏi ra câu kia, anh lo cô sẽ không đồng ý, nhưng, sau khi cô đồng ý, anh lại càng cảm thấy bực bội hơn, giống như ai đó đang bóp chặt mạch máu của anh, khiến anh đứng ngồi không yên vậy.
“Vậy hiện tại… ta sẽ chuẩn bị để thành thân…….”
Lúng túng mãi mới nói hết câu, cuối cùng, trên mặt anh nổi lên một vệt đỏ sậm, anh quay đầu chạy mất.
Từ sau khi Đường Hoan đồng ý thành thân, chàng ngốc to con hiên Viên Võ bắt đầu sống những ngày tháng chuẩn bị cho hôn sự.
Chỉ là, ngay cả người bình thường thành thân còn phải chọn ngày giờ cẩn thận, sau đó chuẩn bị tam môi lục sính[1], cực kỳ rườm rà chứ nói gì tới hôn lễ của Quận chúa Bình An, người được yêu thương nhất trong Hoàng thất. Có thể nói, quá trình cô thành hôn vô cùng phức tạp, muốn chờ đến lúc chính thức bái đường thì ít nhất cũng phải một năm.
…
Thời gian thấm thoát trôi đi đã hơn một năm, nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng chẳng ngắn.
Ít nhất, thời gian này đủ để Hiên Viên Võ - người tiếp nhận chức vị đô đốc Cẩm Y Vệ trấn áp những tên cấp dưới không phục mình, sau đó, dùng thủ đoạn sắt đá, máu tanh để đào tạo ra vô số tử sĩ đáng gờm.
Đa số người của Cẩm Y Vệ đều là những kẻ kiên cường, không cha không mẹ, trèo lên từ tầng thấp nhất, vì muốn leo lên cao mà chẳng từ thủ đoạn nào. Cho nên, khi tự nhiên xuất hiện một kẻ “ngoại lai” tới làm đô đốc, đương nhiên sẽ có vô số người không phục. Nhưng, rất nhanh sau đó, họ phát hiện, thứ tử của Trung Dũng Hầu - người được đồn đãi là chân chất này không hề dễ bắt nạt!
Nhìn bề ngoài thì có vẻ đơn giản, nhưng, anh là người đã từng ra chiến trường, tay dính đầy máu địch, cho nên so với bọn họ, anh càng không coi mạng người ra gì.
Nói một không hai, bảo giết là giết, không để lại dù chỉ là một con đường sống.
Anh tuyệt đối không phải kẻ tốt đẹp gì.
Tất cả đều là người thông minh, còn ai dám coi thường thứ tử của phủ Trung Dũng Hầu nữa, chỉ có thể cung cung kính kính gọi anh một tiếng đô đốc mà thôi.
“Mang tiểu công tử phủ Hứa Quốc công ra thẩm vấn.”
Hiên Viên Võ ngắm nhìn hoa văn trên túi thơm đeo bên hông, nhàn nhạt sai bảo.
Đứng bên cạnh, phó đô đốc nhìn thấy họa tiết thêu trên túi thơm… có vẻ… khá là độc đáo, vì thế lên tiếng: “Đô đốc, chẳng lẽ túi thơm trêu bên hông ngài là chính tay Quận chúa Bình An thêu?”
[1]tam môi lục sính: hay còn gọi là tam thư lục lễ. Đây là nét độc đáo trong phong tục cưới hỏi của người Trung Quốc. Tam thư bao gồm sính thư(dùng khi đính hôn, nhà trai trao cho nhà gái), lễ thư(nhà gái liệt kê số lượng lễ vật dùng để cưới hỏi khi hai bên gia đình đồng ý cuộc hôn nhân này), nghênh thân thư(là thư dùng để nghên thú tân nương, sử dụng trong bước thứ sáu của lục lễ - nghênh thân); Lục lễ gồm nạp thái (gia đình nhà trai nhờ bà mai tới dạm hỏi nhà gái), vấn danh(là nhà trai nhờ bà mối hỏi tên tuổi, ngày sinh của cô gái, sau đó đến tông miếu bói toán cát hung, kết quả là “cát” thì mới tiến hành bước tiếp theo, “hung” thì dừng), nạp cát (sau khi bói toán được đến điềm lành thì định ra hôn ước.), nạp chính (nhà trai phái người đưa sính lễ đến nhà gái, nhà gái nhận sính lễ, xưng là “hứa anh”), thỉnh kỳ (chọn ngày, tức thỉnh nhà gái xác định ngày kết hôn.), thân nghênh (ngày hôn lễ, nhà trai cần thiết tự mình đi nhà gái nghênh đón, sau đó nhà trai về trước, ở ngoài cửa chờ đón. Nếu chưa thân nghênh mà người trai chết, cô gái có thể lấy người khác. Nhưng nếu lỡ thân nghênh rồi mà người trai mới chết, dù chưa bái đường, theo quy định của tục lệ, cô dâu chỉ có thể nhận mệnh ở góa suốt đời.)
Hiên Viên Võ gật đầu.
Thấy đã qua vài năm mà anh vẫn còn giữ bùa bình an cẩn thận như vậy, không hiểu vì sao, Đường Hoan cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Anh, chắc cũng có một chút tình cảm, ha?
“Vừa nãy Thụy Vương hỏi ta bao giờ thì cưới nàng về.” - Hai tay rũ xuống bên người của Hiên Viên Võ bất giác nắm chặt lại - “Quận chúa, nàng còn muốn gả cho ta không?”
Hiên Viên Võ không biết mục đích ban đầu của mình khi hỏi ra vấn đề này là gì. Thần kinh của anh lúc nào cũng căng thẳng. Rõ ràng anh đã quyết tâm đi theo con đường của đời trước, sau đó sẽ khiến Thụy Vương và người ngồi trên ngôi vị Cửu Ngũ Chí Tôn rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Chỉ là, khi hỏi ra vấn đề này, anh vẫn khẩn trương đến nỗi tay đổ mồ hôi, tựa như đang sợ cô sẽ từ chối mình vậy.
“Sao, chàng khiến ta chờ thành gái lỡ thì, giờ lại không muốn cưới ta nữa?” - Đường Hoan liếc xéo anh, mang theo kiêu ngạo, như thể nếu anh dám nói không cưới, cô sẽ lập tức trở mặt vậy.
Chàng ngốc bị dọa, vội vàng lắc đầu: “Không có, không có, ta chỉ sợ nàng không muốn gả cho ta thôi.”
Đường Hoan cười: “Xem chàng kìa, ngốc.”
Nhìn má núm đồng tiền tươi như hoa của cô, con ngươi đen trầm của Hiên Viên Võ như có ánh sáng lưu chuyển.
Anh thật sự không hiểu được rốt cuộc thì mình muốn nghe thấy đáp án gì. Khi hỏi ra câu kia, anh lo cô sẽ không đồng ý, nhưng, sau khi cô đồng ý, anh lại càng cảm thấy bực bội hơn, giống như ai đó đang bóp chặt mạch máu của anh, khiến anh đứng ngồi không yên vậy.
“Vậy hiện tại… ta sẽ chuẩn bị để thành thân…….”
Lúng túng mãi mới nói hết câu, cuối cùng, trên mặt anh nổi lên một vệt đỏ sậm, anh quay đầu chạy mất.
Từ sau khi Đường Hoan đồng ý thành thân, chàng ngốc to con hiên Viên Võ bắt đầu sống những ngày tháng chuẩn bị cho hôn sự.
Chỉ là, ngay cả người bình thường thành thân còn phải chọn ngày giờ cẩn thận, sau đó chuẩn bị tam môi lục sính[1], cực kỳ rườm rà chứ nói gì tới hôn lễ của Quận chúa Bình An, người được yêu thương nhất trong Hoàng thất. Có thể nói, quá trình cô thành hôn vô cùng phức tạp, muốn chờ đến lúc chính thức bái đường thì ít nhất cũng phải một năm.
…
Thời gian thấm thoát trôi đi đã hơn một năm, nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng chẳng ngắn.
Ít nhất, thời gian này đủ để Hiên Viên Võ - người tiếp nhận chức vị đô đốc Cẩm Y Vệ trấn áp những tên cấp dưới không phục mình, sau đó, dùng thủ đoạn sắt đá, máu tanh để đào tạo ra vô số tử sĩ đáng gờm.
Đa số người của Cẩm Y Vệ đều là những kẻ kiên cường, không cha không mẹ, trèo lên từ tầng thấp nhất, vì muốn leo lên cao mà chẳng từ thủ đoạn nào. Cho nên, khi tự nhiên xuất hiện một kẻ “ngoại lai” tới làm đô đốc, đương nhiên sẽ có vô số người không phục. Nhưng, rất nhanh sau đó, họ phát hiện, thứ tử của Trung Dũng Hầu - người được đồn đãi là chân chất này không hề dễ bắt nạt!
Nhìn bề ngoài thì có vẻ đơn giản, nhưng, anh là người đã từng ra chiến trường, tay dính đầy máu địch, cho nên so với bọn họ, anh càng không coi mạng người ra gì.
Nói một không hai, bảo giết là giết, không để lại dù chỉ là một con đường sống.
Anh tuyệt đối không phải kẻ tốt đẹp gì.
Tất cả đều là người thông minh, còn ai dám coi thường thứ tử của phủ Trung Dũng Hầu nữa, chỉ có thể cung cung kính kính gọi anh một tiếng đô đốc mà thôi.
“Mang tiểu công tử phủ Hứa Quốc công ra thẩm vấn.”
Hiên Viên Võ ngắm nhìn hoa văn trên túi thơm đeo bên hông, nhàn nhạt sai bảo.
Đứng bên cạnh, phó đô đốc nhìn thấy họa tiết thêu trên túi thơm… có vẻ… khá là độc đáo, vì thế lên tiếng: “Đô đốc, chẳng lẽ túi thơm trêu bên hông ngài là chính tay Quận chúa Bình An thêu?”
[1]tam môi lục sính: hay còn gọi là tam thư lục lễ. Đây là nét độc đáo trong phong tục cưới hỏi của người Trung Quốc. Tam thư bao gồm sính thư(dùng khi đính hôn, nhà trai trao cho nhà gái), lễ thư(nhà gái liệt kê số lượng lễ vật dùng để cưới hỏi khi hai bên gia đình đồng ý cuộc hôn nhân này), nghênh thân thư(là thư dùng để nghên thú tân nương, sử dụng trong bước thứ sáu của lục lễ - nghênh thân); Lục lễ gồm nạp thái (gia đình nhà trai nhờ bà mai tới dạm hỏi nhà gái), vấn danh(là nhà trai nhờ bà mối hỏi tên tuổi, ngày sinh của cô gái, sau đó đến tông miếu bói toán cát hung, kết quả là “cát” thì mới tiến hành bước tiếp theo, “hung” thì dừng), nạp cát (sau khi bói toán được đến điềm lành thì định ra hôn ước.), nạp chính (nhà trai phái người đưa sính lễ đến nhà gái, nhà gái nhận sính lễ, xưng là “hứa anh”), thỉnh kỳ (chọn ngày, tức thỉnh nhà gái xác định ngày kết hôn.), thân nghênh (ngày hôn lễ, nhà trai cần thiết tự mình đi nhà gái nghênh đón, sau đó nhà trai về trước, ở ngoài cửa chờ đón. Nếu chưa thân nghênh mà người trai chết, cô gái có thể lấy người khác. Nhưng nếu lỡ thân nghênh rồi mà người trai mới chết, dù chưa bái đường, theo quy định của tục lệ, cô dâu chỉ có thể nhận mệnh ở góa suốt đời.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.