Chương 264: Đô đốc, biểu muội có độc (58)
Long Cửu Gia
26/11/2019
Hiên Viên Võ hơi nhíu mày, ngón tay chầm chậm đánh nhịp xuống bàn.
Anh đang suy tính lợi, hại bên trong. Chuyện liên quan tới phủ Thụy Vương, nếu anh điều tra, việc này tất sẽ từ lớn hóa nhỏ. Chịu tội nặng hay nhẹ là do anh quyết định.
Không thể gạt chuyện này sang một bên, dù sao thì tin tức cũng là do Thái tử thả ra, nếu không tra, có khả năng, Thái tử sẽ cắn ngược anh một cái.
Nghĩ vậy, Hiên viên Võ bắt đầu tự tay điều tra những việc liên quan tới phủ Thụy Vương.
Thật ra, cũng chẳng có gì cần điều tra, Thụy Vương muốn mưu phản là sự thật, anh tự điều tra cũng chỉ là để nắm thêm nhiều chứng cứ chứng thực điều này mà thôi. Đến lúc đó, trình lên bao nhiêu chứng cứ thì phải xem tâm trạng của anh.
Tuy mọi chuyện phát triển theo ý mình nhưng không biết vì sao Hiên Viên Võ lại càng cảm thấy bồn chồn không yên.
Trong lòng anh xuất hiện hai giọng nói khác nhau.
Một giọng tựa ác ma: vì sao không để phủ Thụy Vương chịu cảnh vạn kiếp bất phục, lưng đeo tiếng xấu giống Hiên Viên gia trong đời trước? Đó không phải kết quả mà ngươi muốn sao?
Một giọng lại do do dự dự: không thể xúc động cũng không được làm việc thiếu suy nghĩ, chuyện gì cũng có thể xoay chuyển, ngươi cũng đâu nhất thiết phải báo thù, đúng không?
Hiên Viên Võ cảm thấy lòng mình vô cùng rối loạn, khi thì tàn nhẫn, khi lại chẳng đành lòng.
Nhưng, mặc dù vậy, anh vẫn không ngừng điều tra phủ Thụy Vương. Càng điều tra, anh càng biết nhiều, đến tận khi….
Phát hiện những chuyện mà kiếp trước mình không biết.
…
“Phủ Thụy Vương muốn mưu phản, con không ngờ phụ thân cũng cắm một tay vào đó.”
Hiên Viên Võ lạnh lùng ném những chứng cứ bí mật mà tâm phúc của mình tìm được lên bàn Trung Dũng Hầu, ánh mắt của anh thật khiến người ta phải sợ hãi.
Trung Dũng Hầu nhàn nhạt lật nhìn xấp thư từ trên bàn, sau đó chậm rãi dựa vào ghế: “Ta vốn muốn nghĩ xem phải dùng cách nào để con biết được chuyện này, không ngờ, thủ đoạn của con còn hơn mức ta tưởng.” - Ông ta không hề chột dạ, nói chuyện nhẹ nhàng cứ như đang bàn việc nhà vậy.
“Phụ thân bắt đầu có tâm mưu phản từ bao giờ?”
Trung Dũng Hầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng như băng tuyết của thứ tử.
Ông ta có rất nhiều con cái, đa số con của thiếp thất, ông ta đều để chúng tự sinh tự diệt, ông ta chỉ dốc lòng dạy dỗ con vợ cả. Dù sao thì thứ tử cũng chỉ là những “đồ vật” không lên nổi mặt bàn[1], đích tử mới có thể làm rạng rỡ tổ tông. Chỉ là, ông ta không ngờ, trong đông đảo con cái của mình, đứa con trai do thiếp thất sinh ra này lại là người có tiền đồ nhất.
Trung Dũng Hầu không khỏi cảm khái.
“Thế gia đại tộc, nếu muốn đứng sừng sững trăm năm thì cách duy nhất là để đương triều thiên tử chảy dòng máu của Hiên Viên gia. Tâm mưu phản? Hiên Viên gia không phải Hoàng thất, muốn xưng đế, đăng cơ cũng không danh chính ngôn thuận, vi phụ chưa từng muốn soán vị.”
Ông ta chưa từng muốn cướp ngôi, ông ta chỉ muốn Hiên Viên gia có thể trở thành đại quyền thần[2] mà thôi!
“Năm đó, khi thánh thượng chưa đăng cơ đã ái mộ tiểu cô cô của con, cũng chính là Thụy Vương phi bây giờ. Ta còn tưởng rằng sau khi ông ta đăng cơ, cô cô con sẽ trở thành Hoàng hậu, Hiên Viên gia có thể hô mưa gọi gió trên triều đình. Ai ngờ, tuy ông ta yêu cô cô con sâu đậm nhưng vẫn chọn người khác làm Thái tử phi, đổi lấy sự duy trì lớn hơn so với sự duy trì của Hiên Viên gia.”
Không có gì bất ngờ, sau này, đích tử của Đông Cung sẽ được lập làm Thái tử, cũng chẳng liên quan gì tới Hiên Viên gia, hơn nữa, nếu đích tử lên ngôi, Hiên Viên gia sẽ gặp tai họa ngập đầu.
[1] lên không nổi mặt bàn: ý nói những người/những thứ thấp kém, không có giá trị tùy góc nhìn của một cá nhân hay tập thể nào đó; ví dụ: một người tự ti, không làm được gì thì cũng có thể gọi là người không lên nổi mặt bàn,....
[2]quyền thần: quan lại nắm quyền lớn, thậm chí là lấn quyền nhà vua.
Anh đang suy tính lợi, hại bên trong. Chuyện liên quan tới phủ Thụy Vương, nếu anh điều tra, việc này tất sẽ từ lớn hóa nhỏ. Chịu tội nặng hay nhẹ là do anh quyết định.
Không thể gạt chuyện này sang một bên, dù sao thì tin tức cũng là do Thái tử thả ra, nếu không tra, có khả năng, Thái tử sẽ cắn ngược anh một cái.
Nghĩ vậy, Hiên viên Võ bắt đầu tự tay điều tra những việc liên quan tới phủ Thụy Vương.
Thật ra, cũng chẳng có gì cần điều tra, Thụy Vương muốn mưu phản là sự thật, anh tự điều tra cũng chỉ là để nắm thêm nhiều chứng cứ chứng thực điều này mà thôi. Đến lúc đó, trình lên bao nhiêu chứng cứ thì phải xem tâm trạng của anh.
Tuy mọi chuyện phát triển theo ý mình nhưng không biết vì sao Hiên Viên Võ lại càng cảm thấy bồn chồn không yên.
Trong lòng anh xuất hiện hai giọng nói khác nhau.
Một giọng tựa ác ma: vì sao không để phủ Thụy Vương chịu cảnh vạn kiếp bất phục, lưng đeo tiếng xấu giống Hiên Viên gia trong đời trước? Đó không phải kết quả mà ngươi muốn sao?
Một giọng lại do do dự dự: không thể xúc động cũng không được làm việc thiếu suy nghĩ, chuyện gì cũng có thể xoay chuyển, ngươi cũng đâu nhất thiết phải báo thù, đúng không?
Hiên Viên Võ cảm thấy lòng mình vô cùng rối loạn, khi thì tàn nhẫn, khi lại chẳng đành lòng.
Nhưng, mặc dù vậy, anh vẫn không ngừng điều tra phủ Thụy Vương. Càng điều tra, anh càng biết nhiều, đến tận khi….
Phát hiện những chuyện mà kiếp trước mình không biết.
…
“Phủ Thụy Vương muốn mưu phản, con không ngờ phụ thân cũng cắm một tay vào đó.”
Hiên Viên Võ lạnh lùng ném những chứng cứ bí mật mà tâm phúc của mình tìm được lên bàn Trung Dũng Hầu, ánh mắt của anh thật khiến người ta phải sợ hãi.
Trung Dũng Hầu nhàn nhạt lật nhìn xấp thư từ trên bàn, sau đó chậm rãi dựa vào ghế: “Ta vốn muốn nghĩ xem phải dùng cách nào để con biết được chuyện này, không ngờ, thủ đoạn của con còn hơn mức ta tưởng.” - Ông ta không hề chột dạ, nói chuyện nhẹ nhàng cứ như đang bàn việc nhà vậy.
“Phụ thân bắt đầu có tâm mưu phản từ bao giờ?”
Trung Dũng Hầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng như băng tuyết của thứ tử.
Ông ta có rất nhiều con cái, đa số con của thiếp thất, ông ta đều để chúng tự sinh tự diệt, ông ta chỉ dốc lòng dạy dỗ con vợ cả. Dù sao thì thứ tử cũng chỉ là những “đồ vật” không lên nổi mặt bàn[1], đích tử mới có thể làm rạng rỡ tổ tông. Chỉ là, ông ta không ngờ, trong đông đảo con cái của mình, đứa con trai do thiếp thất sinh ra này lại là người có tiền đồ nhất.
Trung Dũng Hầu không khỏi cảm khái.
“Thế gia đại tộc, nếu muốn đứng sừng sững trăm năm thì cách duy nhất là để đương triều thiên tử chảy dòng máu của Hiên Viên gia. Tâm mưu phản? Hiên Viên gia không phải Hoàng thất, muốn xưng đế, đăng cơ cũng không danh chính ngôn thuận, vi phụ chưa từng muốn soán vị.”
Ông ta chưa từng muốn cướp ngôi, ông ta chỉ muốn Hiên Viên gia có thể trở thành đại quyền thần[2] mà thôi!
“Năm đó, khi thánh thượng chưa đăng cơ đã ái mộ tiểu cô cô của con, cũng chính là Thụy Vương phi bây giờ. Ta còn tưởng rằng sau khi ông ta đăng cơ, cô cô con sẽ trở thành Hoàng hậu, Hiên Viên gia có thể hô mưa gọi gió trên triều đình. Ai ngờ, tuy ông ta yêu cô cô con sâu đậm nhưng vẫn chọn người khác làm Thái tử phi, đổi lấy sự duy trì lớn hơn so với sự duy trì của Hiên Viên gia.”
Không có gì bất ngờ, sau này, đích tử của Đông Cung sẽ được lập làm Thái tử, cũng chẳng liên quan gì tới Hiên Viên gia, hơn nữa, nếu đích tử lên ngôi, Hiên Viên gia sẽ gặp tai họa ngập đầu.
[1] lên không nổi mặt bàn: ý nói những người/những thứ thấp kém, không có giá trị tùy góc nhìn của một cá nhân hay tập thể nào đó; ví dụ: một người tự ti, không làm được gì thì cũng có thể gọi là người không lên nổi mặt bàn,....
[2]quyền thần: quan lại nắm quyền lớn, thậm chí là lấn quyền nhà vua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.