Chương 271: Đô đốc, biểu muội có độc (65)
Long Cửu Gia
26/11/2019
“Công chính nghiêm minh như vậy, cậu có biết phụ thân cậu, Trung Dũng Hầu cũng tham gia vào việc này không?”
Thấy Hiên Viên Võ vẫn bình tĩnh, đứng bất động, không hề kinh ngạc, Thụy Vương lập tức đoán được anh đã biết tất cả. Ông vỗ tay cười lớn.
“Quả nhiên, quả nhiên là người làm việc quyết đoán tàn nhẫn! Lấy phủ Thụy Vương của ta làm đá kê chân, khiến Đế Vương càng thêm tín nhiệm…”
Giọng cười của Thụy Vương dần dần thấp xuống: “Có dã tâm như vậy, lại có thể nhẫn nhịn khi bị ta chèn ép, xem ra chức vị đô đốc Cẩm Y Vệ cũng chẳng thể khiến cậu thỏa mãn, đúng không?”
Co được dãn được, có thể chinh chiến, người như vậy sẽ không hy sinh bản thân chỉ vì muốn làm tốt một con chó săn đô đốc Cẩm Y Vệ.
Hiên Viên Võ vẫn luôn im lặng, đối với bại tướng dưới tay mình, anh chẳng muốn nhiều lời.
Anh định làm gì, anh không có ý định nói cho Thụy Vương.
Chỉ là, khi Thụy Vương nhắc tới Đường Hoan, biểu cảm trên mặt anh lại thoáng thay đổi.
“Hiên Viên Võ, bại trong tay cậu, bổn vương không còn lời nào để nói, thắng làm vua, thua làm giặc. Nhưng, Hoan Nhi vô tội, con bé không hề liên quan đến việc này! Nể tình con bé thật lòng say đắm cậu, cậu tha cho con bé, được chứ?”
Mặc dù không phải con gái ruột của ông nhưng ông chưa bao giờ để ý việc này. Kể cả trong người cô có chảy dòng máu của Cố Sơn Vân,ông cũng không để ý! Tình cảm cha con nhiều năm như vậy, huyết thống sao có thể ngăn cách được.
“Bổn vương biết chắc chắn cậu không muốn làm kẻ dưới. Tư binh của bổn vương, tín vật điều động cấp dưới ở biên cảnh, bổn vương giao cho cậu hết, chỉ cần cậu tha cho Bình An!”
Cuối cùng thì ông cũng không được nhìn thấy cảnh cô con gái mà ông yêu thương nhất xuất giá, không bảo vệ được cô khi cô thành thân, sinh con. Hiện tại, chuyện duy nhất mà ông có thể làm chính là được ăn cả, ngã về không, giao ra toàn bộ những thứ mình có, không làm một con thú cùng đường bất chấp tất cả mà phản kháng, cố gắng hết sức để bảo vệ cô!
“Ông không cần nói, thánh thượng… ắt sẽ không để người vô tội chịu vạ lây.”
Anh cũng sẽ bảo vệ cô thật cẩn thận.
“Ta không nói giúp con bé thoát khỏi việc này, ta muốn cậu bảo vệ con bé cả đời bình an! Ta đưa tín vật giao cho cậu, chỉ cần cậu hộ tống con bé tới biên cảnh là được. Lúc đó, tự khắc sẽ có tâm phúc của ta chăm sóc con bé. Đời này kiếp này, cậu đừng quấy rầy con bé nữa!”
Hiên Viên Võ trầm mặc không nói gì.
Thụy Vương cười lạnh: “Cậu muốn giang sơn, còn muốn cả Hoan Nhi của ta? Trên đời này nào có chuyện cả cá và chân gấu đều chiếm được!”
Thái dương Hiên Viên Võ nổi lên gân xanh. Gần như là nghiến răng nghiến lợi, anh nói: “Hiện giờ, Thụy Vương còn không thể tự bảo vệ mình, nên, đừng lo nhiều chuyện quá!”
“Hiên Viên Võ!” - Thụy Vương nâng cao giọng - “Cậu hại phủ Thụy Vương của ta sụp đổ, chẳng lẽ cậu cho rằng cậu và Hoan Nhi còn có hội ư? Vì sao cậu không thể buông tha con bé?”
Ánh mắt Hiên Viên Võ càng thêm âm trầm, tàn nhẫn.
“Mang Thụy vương vào thiên lao, phái người bắt tất cả những kẻ có liên quan tới phủ Thụy Vương vào ngục! Nếu gặp quận chúa Bình An thì mang tới….”
Hai chữ “gặp ta” ngập ngừng bên môi, cuối cùng, Hiên Viên Võ vẫn nuốt lại vào bụng: “Mang nàng ấy tới biệt viện của ta, sắp xếp cho nàng ấy cẩn thận.”
“Đô đốc……” - Cẩm Y Vệ chịu trách nhiệm khám nhà vội vàng đẩy cửa đi vào, ngập ngừng: “Quận chúa Bình An đang ở trước cổng vương phủ.”
Ngón tay Hiên Viên khẽ run lên.
…
“Phủ Thụy Vương là nhà của ta, ta đường đường là đích nữ của phủ Thụy Vương, vì cớ gì ta không thể vào nhà của mình?”
Đường Hoan đi thẳng về phía cổng phủ Thụy Vương, cô xem ai dám làm càn.
Tuy rằng từ trước tới nay, người của Cẩm Y Vệ luôn thích diễu võ dương oai nhưng ai cũng biết quan hệ giữa đô đốc và vị Quận chúa Bình An này, cho nên, chẳng người nào dám làm việc thiếu suy nghĩ.
Thấy Hiên Viên Võ vẫn bình tĩnh, đứng bất động, không hề kinh ngạc, Thụy Vương lập tức đoán được anh đã biết tất cả. Ông vỗ tay cười lớn.
“Quả nhiên, quả nhiên là người làm việc quyết đoán tàn nhẫn! Lấy phủ Thụy Vương của ta làm đá kê chân, khiến Đế Vương càng thêm tín nhiệm…”
Giọng cười của Thụy Vương dần dần thấp xuống: “Có dã tâm như vậy, lại có thể nhẫn nhịn khi bị ta chèn ép, xem ra chức vị đô đốc Cẩm Y Vệ cũng chẳng thể khiến cậu thỏa mãn, đúng không?”
Co được dãn được, có thể chinh chiến, người như vậy sẽ không hy sinh bản thân chỉ vì muốn làm tốt một con chó săn đô đốc Cẩm Y Vệ.
Hiên Viên Võ vẫn luôn im lặng, đối với bại tướng dưới tay mình, anh chẳng muốn nhiều lời.
Anh định làm gì, anh không có ý định nói cho Thụy Vương.
Chỉ là, khi Thụy Vương nhắc tới Đường Hoan, biểu cảm trên mặt anh lại thoáng thay đổi.
“Hiên Viên Võ, bại trong tay cậu, bổn vương không còn lời nào để nói, thắng làm vua, thua làm giặc. Nhưng, Hoan Nhi vô tội, con bé không hề liên quan đến việc này! Nể tình con bé thật lòng say đắm cậu, cậu tha cho con bé, được chứ?”
Mặc dù không phải con gái ruột của ông nhưng ông chưa bao giờ để ý việc này. Kể cả trong người cô có chảy dòng máu của Cố Sơn Vân,ông cũng không để ý! Tình cảm cha con nhiều năm như vậy, huyết thống sao có thể ngăn cách được.
“Bổn vương biết chắc chắn cậu không muốn làm kẻ dưới. Tư binh của bổn vương, tín vật điều động cấp dưới ở biên cảnh, bổn vương giao cho cậu hết, chỉ cần cậu tha cho Bình An!”
Cuối cùng thì ông cũng không được nhìn thấy cảnh cô con gái mà ông yêu thương nhất xuất giá, không bảo vệ được cô khi cô thành thân, sinh con. Hiện tại, chuyện duy nhất mà ông có thể làm chính là được ăn cả, ngã về không, giao ra toàn bộ những thứ mình có, không làm một con thú cùng đường bất chấp tất cả mà phản kháng, cố gắng hết sức để bảo vệ cô!
“Ông không cần nói, thánh thượng… ắt sẽ không để người vô tội chịu vạ lây.”
Anh cũng sẽ bảo vệ cô thật cẩn thận.
“Ta không nói giúp con bé thoát khỏi việc này, ta muốn cậu bảo vệ con bé cả đời bình an! Ta đưa tín vật giao cho cậu, chỉ cần cậu hộ tống con bé tới biên cảnh là được. Lúc đó, tự khắc sẽ có tâm phúc của ta chăm sóc con bé. Đời này kiếp này, cậu đừng quấy rầy con bé nữa!”
Hiên Viên Võ trầm mặc không nói gì.
Thụy Vương cười lạnh: “Cậu muốn giang sơn, còn muốn cả Hoan Nhi của ta? Trên đời này nào có chuyện cả cá và chân gấu đều chiếm được!”
Thái dương Hiên Viên Võ nổi lên gân xanh. Gần như là nghiến răng nghiến lợi, anh nói: “Hiện giờ, Thụy Vương còn không thể tự bảo vệ mình, nên, đừng lo nhiều chuyện quá!”
“Hiên Viên Võ!” - Thụy Vương nâng cao giọng - “Cậu hại phủ Thụy Vương của ta sụp đổ, chẳng lẽ cậu cho rằng cậu và Hoan Nhi còn có hội ư? Vì sao cậu không thể buông tha con bé?”
Ánh mắt Hiên Viên Võ càng thêm âm trầm, tàn nhẫn.
“Mang Thụy vương vào thiên lao, phái người bắt tất cả những kẻ có liên quan tới phủ Thụy Vương vào ngục! Nếu gặp quận chúa Bình An thì mang tới….”
Hai chữ “gặp ta” ngập ngừng bên môi, cuối cùng, Hiên Viên Võ vẫn nuốt lại vào bụng: “Mang nàng ấy tới biệt viện của ta, sắp xếp cho nàng ấy cẩn thận.”
“Đô đốc……” - Cẩm Y Vệ chịu trách nhiệm khám nhà vội vàng đẩy cửa đi vào, ngập ngừng: “Quận chúa Bình An đang ở trước cổng vương phủ.”
Ngón tay Hiên Viên khẽ run lên.
…
“Phủ Thụy Vương là nhà của ta, ta đường đường là đích nữ của phủ Thụy Vương, vì cớ gì ta không thể vào nhà của mình?”
Đường Hoan đi thẳng về phía cổng phủ Thụy Vương, cô xem ai dám làm càn.
Tuy rằng từ trước tới nay, người của Cẩm Y Vệ luôn thích diễu võ dương oai nhưng ai cũng biết quan hệ giữa đô đốc và vị Quận chúa Bình An này, cho nên, chẳng người nào dám làm việc thiếu suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.