Chương 274: Đô đốc, biểu muội có độc (68)
Long Cửu Gia
26/11/2019
Nếu Thái tử không chen chân vào, chắc chắn anh có thể khiến chuyện này trở thành chuyện nhỏ, anh chỉ muốn nắm nhược điểm của Thụy Vương trong tay mà thôi.
Nhưng, sau khi Thái tử chen ngang, anh đành phải hành động theo tính toán của mình khi vừa trọng sinh, xuống tay với Thụy Vương.
Đàn ông báo thù nhau thì chỉ có thắng làm vua, thua làm giặc. Nhưng, cho dù thế nào, chắc chắn anh cũng sẽ không để cô phải chịu thương tổn.
“Hoan Nhi.”
Đây là lần đầu tiên Hiên Viên Võ không gọi cô là tiểu Quận chúa, mà thuận theo lòng mình, nói ra cái tên anh đã muốn gọi từ lâu.
“Nàng yên tâm, mọi chuyện rồi sẽ trôi qua. Ta sẽ khẩn cầu thánh thượng tứ hôn, nàng sẽ là thê tử duy nhất của Hiên Viên Võ ta. Ta vĩnh viễn sẽ không thay lòng đổi dạ, đối xử với nàng như xưa.”
“Vậy chàng có dám đảm bảo phụ vương và mẫu phi của ta được an toàn không?” - Đường Hoan cười lạnh, hỏi ngược lại.
Hiên Viên Võ trầm mặc.
Từ hôm đó trở đi, ngày nào anh cũng tới thăm Đường Hoan đúng giờ.
Phòng giam của cô bố trí chẳng khác nào khuê phòng.
Mỗi lần tới gặp cô, anh đều phải ra về với tâm trạng chẳng mấy vui vẻ. Nói đúng hơn thì Đường Hoan cảm thấy khó chịu nên không muốn anh thoải mái.
Từ trước đến nay, gặp bất cứ loại người nào thì cô cũng biết phải nói những câu gì khiến loại người đó tổn thương nhất. Chẳng qua cô luôn nghĩ cuộc sống của mình không dễ dàng nên chẳng muốn người khác phải khó xử, bản thân cũng vì thế mà không vui, cho nên, cô luôn cố gắng không nói những lời khó nghe.
Nhưng, hiện tại…
Hệ thống cũng phải cảm thấy đau lòng thay Hiên Viên Võ, rõ ràng lúc này, sức chiến đấu của ký chủ rác rưởi đã đạt level max. Hiên Viên Võ không muốn nghe cái gì thì cô sẽ nói cái đó.
Hơn nữa, bằng mắt thường cũng có thể thấy được sức khỏe của Đường Hoan đang xuống dốc cực nhanh. Tuy rằng trong thiên lao, phòng giam của cô cái gì cũng có, chỉ là, đôi khi con người ta sụp đổ cũng không phải do yếu tố bên ngoài gây nên mà phần lớn là vì tâm bệnh.
Vài ngày sau, cuối cùng thì đương kim Thánh Thượng cũng bắt đầu hành động, phái người tuyên Thụy Vương tới yết kiến.
Có lẽ chứng cứ đã được thu thập đầy đủ nên bắt đầu “tiết mục” tính sổ.
Thụy Vương có dự cảm ngày hôm nay bước ra khỏi ngục giam thì sẽ không còn cơ hội quay lại nữa.
“Hoan Nhi, từ giờ con phải biết tự chăm sóc lấy mình, hiểu không?”
Cách hàng rào gỗ, Thụy Vương giành giật từng giây để cầm tay Đường Hoan,
“Phụ vương……” - Vừa mở miệng, Đường Hoan đã bắt đầu nghẹn ngào. Thụy Vương như vậy khiến cô vô cùng khủng hoảng, cảm giác như sắp sinh ly tử biệt vậy.
“Con rời khỏi nhà lao với Hiên Viên Võ đi, sau đó, tìm một chỗ, sinh sống thật tốt. Phụ Vương sẽ luôn dõi theo con, sẽ dốc toàn bộ sức lực để che chở con!”
Trước khi bị mang đi, Thụy Vương còn cười trấn an Đường Hoan.
Con gái ông, cô con gái mà ông yêu thương nhất.
Nếu Cố Sơn Vân có thể đối xử tốt với con vì con là con ruột của ông ta, vậy thì con đổi một người phụ thân mới cũng không sao. Vi phụ chỉ có một nguyện vọng, đó là con có thể vui vẻ.
“Phụ vương!”
Đường Hoan biết rõ mình không nên kích động, dù sao thì đây cũng chỉ là một thế giới nhiệm vụ mà thôi, nhưng, khi nhìn Thụy Vương bị mang đi như vậy, cô vẫn không nhịn được, hết lần này đến lần khác dùng cơ thể tông vào hàng rào gỗ.
Giọng cô thê lương như đỗ quyên khóc than[1]: “Phụ vương! Trả phụ vương lại cho ta!”
[1]tiếng than của đỗ quyên(杜鹃啼血: đỗ quyên đề huyết): mùa xuân, chim đỗ quyên thường hót trắng ngày trắng đêm, tiếng hót lanh lảnh mà ngắn ngủi, gợi lên nhiều cảm xúc của con người. Nếu để ý kỹ sẽ thấy phần phía trên miệng và lưỡi của chim đỗ quyên có màu đỏ, cổ nhân thường nhầm tưởng miệng nó chảy máu. Khi chim quyên hót cũng là dịp hoa đỗ quyên nở rộ, hoa đỗ quyên có màu đỏ nên người ta thường nói là “đỗ quyên đề huyết.”
Nhưng, sau khi Thái tử chen ngang, anh đành phải hành động theo tính toán của mình khi vừa trọng sinh, xuống tay với Thụy Vương.
Đàn ông báo thù nhau thì chỉ có thắng làm vua, thua làm giặc. Nhưng, cho dù thế nào, chắc chắn anh cũng sẽ không để cô phải chịu thương tổn.
“Hoan Nhi.”
Đây là lần đầu tiên Hiên Viên Võ không gọi cô là tiểu Quận chúa, mà thuận theo lòng mình, nói ra cái tên anh đã muốn gọi từ lâu.
“Nàng yên tâm, mọi chuyện rồi sẽ trôi qua. Ta sẽ khẩn cầu thánh thượng tứ hôn, nàng sẽ là thê tử duy nhất của Hiên Viên Võ ta. Ta vĩnh viễn sẽ không thay lòng đổi dạ, đối xử với nàng như xưa.”
“Vậy chàng có dám đảm bảo phụ vương và mẫu phi của ta được an toàn không?” - Đường Hoan cười lạnh, hỏi ngược lại.
Hiên Viên Võ trầm mặc.
Từ hôm đó trở đi, ngày nào anh cũng tới thăm Đường Hoan đúng giờ.
Phòng giam của cô bố trí chẳng khác nào khuê phòng.
Mỗi lần tới gặp cô, anh đều phải ra về với tâm trạng chẳng mấy vui vẻ. Nói đúng hơn thì Đường Hoan cảm thấy khó chịu nên không muốn anh thoải mái.
Từ trước đến nay, gặp bất cứ loại người nào thì cô cũng biết phải nói những câu gì khiến loại người đó tổn thương nhất. Chẳng qua cô luôn nghĩ cuộc sống của mình không dễ dàng nên chẳng muốn người khác phải khó xử, bản thân cũng vì thế mà không vui, cho nên, cô luôn cố gắng không nói những lời khó nghe.
Nhưng, hiện tại…
Hệ thống cũng phải cảm thấy đau lòng thay Hiên Viên Võ, rõ ràng lúc này, sức chiến đấu của ký chủ rác rưởi đã đạt level max. Hiên Viên Võ không muốn nghe cái gì thì cô sẽ nói cái đó.
Hơn nữa, bằng mắt thường cũng có thể thấy được sức khỏe của Đường Hoan đang xuống dốc cực nhanh. Tuy rằng trong thiên lao, phòng giam của cô cái gì cũng có, chỉ là, đôi khi con người ta sụp đổ cũng không phải do yếu tố bên ngoài gây nên mà phần lớn là vì tâm bệnh.
Vài ngày sau, cuối cùng thì đương kim Thánh Thượng cũng bắt đầu hành động, phái người tuyên Thụy Vương tới yết kiến.
Có lẽ chứng cứ đã được thu thập đầy đủ nên bắt đầu “tiết mục” tính sổ.
Thụy Vương có dự cảm ngày hôm nay bước ra khỏi ngục giam thì sẽ không còn cơ hội quay lại nữa.
“Hoan Nhi, từ giờ con phải biết tự chăm sóc lấy mình, hiểu không?”
Cách hàng rào gỗ, Thụy Vương giành giật từng giây để cầm tay Đường Hoan,
“Phụ vương……” - Vừa mở miệng, Đường Hoan đã bắt đầu nghẹn ngào. Thụy Vương như vậy khiến cô vô cùng khủng hoảng, cảm giác như sắp sinh ly tử biệt vậy.
“Con rời khỏi nhà lao với Hiên Viên Võ đi, sau đó, tìm một chỗ, sinh sống thật tốt. Phụ Vương sẽ luôn dõi theo con, sẽ dốc toàn bộ sức lực để che chở con!”
Trước khi bị mang đi, Thụy Vương còn cười trấn an Đường Hoan.
Con gái ông, cô con gái mà ông yêu thương nhất.
Nếu Cố Sơn Vân có thể đối xử tốt với con vì con là con ruột của ông ta, vậy thì con đổi một người phụ thân mới cũng không sao. Vi phụ chỉ có một nguyện vọng, đó là con có thể vui vẻ.
“Phụ vương!”
Đường Hoan biết rõ mình không nên kích động, dù sao thì đây cũng chỉ là một thế giới nhiệm vụ mà thôi, nhưng, khi nhìn Thụy Vương bị mang đi như vậy, cô vẫn không nhịn được, hết lần này đến lần khác dùng cơ thể tông vào hàng rào gỗ.
Giọng cô thê lương như đỗ quyên khóc than[1]: “Phụ vương! Trả phụ vương lại cho ta!”
[1]tiếng than của đỗ quyên(杜鹃啼血: đỗ quyên đề huyết): mùa xuân, chim đỗ quyên thường hót trắng ngày trắng đêm, tiếng hót lanh lảnh mà ngắn ngủi, gợi lên nhiều cảm xúc của con người. Nếu để ý kỹ sẽ thấy phần phía trên miệng và lưỡi của chim đỗ quyên có màu đỏ, cổ nhân thường nhầm tưởng miệng nó chảy máu. Khi chim quyên hót cũng là dịp hoa đỗ quyên nở rộ, hoa đỗ quyên có màu đỏ nên người ta thường nói là “đỗ quyên đề huyết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.