Chương 281: Đô đốc, biểu muội có độc (75)
Long Cửu Gia
26/11/2019
Đường Hoan tỉnh lại trong vòng tay của Hiên Viên Võ. Câu đầu tiên cô nói sau khi tỉnh táo chính là: “Phụ vương và mẫu phi của ta đâu?”
Bỗng nhiên, Hiên Viên Võ cảm thấy chân tay trở nên lạnh lẽo.
Cổ họng anh khô khốc, một lúc lâu sau mới lấy lại được tiếng nói của mình: “Thụy Vương và Thụy Vương phi qua đời rồi.”
Hiên Viên Võ đã chuẩn bị để nghênh đón bão tố từ cô, anh vốn tưởng cô sẽ đau thương đến tột cùng và cực kỳ kích động, nhưng, cô chỉ đờ người một lúc, sau đó cụp mắt, không nhúc nhích.
“Hoan Nhi, từ nay về sau, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt…..” - Cổ họng đắng chát, Hiên Viên Võ muốn nói rất nhiều nhưng cuối cùng lại chẳng thể thốt lên lời.
Đáp lại anh chỉ là sự im lặng của Đường Hoan.
“Ta sẽ cưới nàng, sẽ đối xử thật tốt với nàng, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu.”
Hiên Viên Võ chưa từng cảm thấy sợ hãi như bây giờ, anh sợ Đường Hoan chất vấn, khóc lóc, nhưng anh càng sợ sự trầm lặng của cô hơn.
Cô im lặng như vậy chẳng khác nào đang tuyên án anh khiến anh cực kỳ khủng hoảng.
“Hiên Viên Võ, chàng ra ngoài trước đi.” - Sau một lúc im lặng, cuối cùng thì Đường Hoan cũng bình tĩnh lên tiếng.
“Ta…”
“Ta nói chàng đi ra ngoài đi!” - Khi anh đang định nói thêm gì đó, Đường Hoan đột nhiên nâng cao giọng, lạnh lùng quát.
Sợ cô kích động, lửa giận công tâm[1], Hiên Viên Võ chỉ có thể rời khỏi phòng.
“Tôi phải biết những chuyện xảy ra khi tôi hôn mệ, cả cảnh Thụy Vương và Thụy Vương phi chết.”
Sau khi Hiên Viên Võ ra ngoài, Đường Hoan nhàn nhạt nói với hệ thống.
[Hoan Hoan thân ái, ta cảm thấy cô đừng xem thì hơn.] - Hệ thống run lẩy bẩy.
Ký chủ rác rưởi của nó thật đáng sợ!
“Tôi cảm thấy cậu đừng nói ra những lời thừa thãi thì hơn, hệ thống.” - Đường Hoan lạnh lùng đáp, không thể nghe ra được bất cứ cảm xúc nào từ giọng điệu của cô, hệ thống cảm thấy ẩn sau đó là sự uy hiếp lớn vô cùng vô tận.
Hic, đã nói phải cùng nhau làm thiên sứ, kết quả, cô lại vì npc trong thế giới nhiệm vụ mà đối xử với ta như vậy.
Bé cưng hệ thống cảm thấy vô cùng tủi thân.
Nó khóc rấm rứt và cho Đường Hoan thấy những chuyện xảy ra trước cái chết của Thụy Vương và Thụy Vương phi cũng như tất cả những chuyện khi cô hôn mê.
Sau khi xem xong, chắc chắn tinh thần của ký chủ rác rưởi sẽ sụp đổ mất.
Hệ thống thầm nghĩ.
Bổn thống lo lắng cho cô nên mới không muốn cô xem, chó cắn Lã Động Tân, không biết tấm lòng của người tốt.
Sau khi Đường Hoan xem xong mọi chuyện…
Hả?
Cảm giác của hệ thống rác rưởi lúc này chẳng khác nào cảm giác khi gặp quỷ, ấy thế mà Đường Hoan không sụp đổ? Cô ngồi ôm gối trên giường, ánh mắt nhìn vào không trung, chẳng biết là đang nghĩ gì.
[ Hoan Hoan thân ái? ] - Hệ thống thăm dò - [ Cô không sao chứ? ]
Đường Hoan cụp mắt, cọ xát ngón trỏ của hai bàn tay vào nhau, cô cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, sau đó bất chợt nói: “Tôi thì sao được chứ, chẳng qua chỉ là một thế giới nhiệm vụ mà thôi, không phải sao?”
Hệ thống cười cười, muốn làm dịu bầu không khí ngượng nghịu: [ Đúng Vậy, ha ha ha, chỉ là thế giới nhiệm vụ mà thôi, đâu cần bận tâm! Ta nói cho cô nghe, sau này chúng ta sẽ phải trải qua vô số thế giới nhiệm vụ khác nữa. Mục tiêu của chúng ta là sao trời biển khơi, Thời Không Trường Hà! ]
Thật ra hệ thống rác rưởi cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Tuy rằng nó có thể đọc suy nghĩ hiện tại của Đường Hoan nhưng nó sợ chết, không muốn tìm đường chết.
Trước đây không tìm đường chết thì hiện tại càng không thể tìm đường chết. Bởi vì nó có linh cảm rằng một khi ký chủ biết nó đọc suy nghĩ của cô, nó sẽ chết cực kỳ thảm.
[1]lửa giận công tâm: tức giận đến tột cùng (lửa giận bốc lên đầu) gây ảnh hưởng đến tinh thần và sức khỏe.
Bỗng nhiên, Hiên Viên Võ cảm thấy chân tay trở nên lạnh lẽo.
Cổ họng anh khô khốc, một lúc lâu sau mới lấy lại được tiếng nói của mình: “Thụy Vương và Thụy Vương phi qua đời rồi.”
Hiên Viên Võ đã chuẩn bị để nghênh đón bão tố từ cô, anh vốn tưởng cô sẽ đau thương đến tột cùng và cực kỳ kích động, nhưng, cô chỉ đờ người một lúc, sau đó cụp mắt, không nhúc nhích.
“Hoan Nhi, từ nay về sau, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt…..” - Cổ họng đắng chát, Hiên Viên Võ muốn nói rất nhiều nhưng cuối cùng lại chẳng thể thốt lên lời.
Đáp lại anh chỉ là sự im lặng của Đường Hoan.
“Ta sẽ cưới nàng, sẽ đối xử thật tốt với nàng, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu.”
Hiên Viên Võ chưa từng cảm thấy sợ hãi như bây giờ, anh sợ Đường Hoan chất vấn, khóc lóc, nhưng anh càng sợ sự trầm lặng của cô hơn.
Cô im lặng như vậy chẳng khác nào đang tuyên án anh khiến anh cực kỳ khủng hoảng.
“Hiên Viên Võ, chàng ra ngoài trước đi.” - Sau một lúc im lặng, cuối cùng thì Đường Hoan cũng bình tĩnh lên tiếng.
“Ta…”
“Ta nói chàng đi ra ngoài đi!” - Khi anh đang định nói thêm gì đó, Đường Hoan đột nhiên nâng cao giọng, lạnh lùng quát.
Sợ cô kích động, lửa giận công tâm[1], Hiên Viên Võ chỉ có thể rời khỏi phòng.
“Tôi phải biết những chuyện xảy ra khi tôi hôn mệ, cả cảnh Thụy Vương và Thụy Vương phi chết.”
Sau khi Hiên Viên Võ ra ngoài, Đường Hoan nhàn nhạt nói với hệ thống.
[Hoan Hoan thân ái, ta cảm thấy cô đừng xem thì hơn.] - Hệ thống run lẩy bẩy.
Ký chủ rác rưởi của nó thật đáng sợ!
“Tôi cảm thấy cậu đừng nói ra những lời thừa thãi thì hơn, hệ thống.” - Đường Hoan lạnh lùng đáp, không thể nghe ra được bất cứ cảm xúc nào từ giọng điệu của cô, hệ thống cảm thấy ẩn sau đó là sự uy hiếp lớn vô cùng vô tận.
Hic, đã nói phải cùng nhau làm thiên sứ, kết quả, cô lại vì npc trong thế giới nhiệm vụ mà đối xử với ta như vậy.
Bé cưng hệ thống cảm thấy vô cùng tủi thân.
Nó khóc rấm rứt và cho Đường Hoan thấy những chuyện xảy ra trước cái chết của Thụy Vương và Thụy Vương phi cũng như tất cả những chuyện khi cô hôn mê.
Sau khi xem xong, chắc chắn tinh thần của ký chủ rác rưởi sẽ sụp đổ mất.
Hệ thống thầm nghĩ.
Bổn thống lo lắng cho cô nên mới không muốn cô xem, chó cắn Lã Động Tân, không biết tấm lòng của người tốt.
Sau khi Đường Hoan xem xong mọi chuyện…
Hả?
Cảm giác của hệ thống rác rưởi lúc này chẳng khác nào cảm giác khi gặp quỷ, ấy thế mà Đường Hoan không sụp đổ? Cô ngồi ôm gối trên giường, ánh mắt nhìn vào không trung, chẳng biết là đang nghĩ gì.
[ Hoan Hoan thân ái? ] - Hệ thống thăm dò - [ Cô không sao chứ? ]
Đường Hoan cụp mắt, cọ xát ngón trỏ của hai bàn tay vào nhau, cô cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, sau đó bất chợt nói: “Tôi thì sao được chứ, chẳng qua chỉ là một thế giới nhiệm vụ mà thôi, không phải sao?”
Hệ thống cười cười, muốn làm dịu bầu không khí ngượng nghịu: [ Đúng Vậy, ha ha ha, chỉ là thế giới nhiệm vụ mà thôi, đâu cần bận tâm! Ta nói cho cô nghe, sau này chúng ta sẽ phải trải qua vô số thế giới nhiệm vụ khác nữa. Mục tiêu của chúng ta là sao trời biển khơi, Thời Không Trường Hà! ]
Thật ra hệ thống rác rưởi cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Tuy rằng nó có thể đọc suy nghĩ hiện tại của Đường Hoan nhưng nó sợ chết, không muốn tìm đường chết.
Trước đây không tìm đường chết thì hiện tại càng không thể tìm đường chết. Bởi vì nó có linh cảm rằng một khi ký chủ biết nó đọc suy nghĩ của cô, nó sẽ chết cực kỳ thảm.
[1]lửa giận công tâm: tức giận đến tột cùng (lửa giận bốc lên đầu) gây ảnh hưởng đến tinh thần và sức khỏe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.