Chương 291: Đô đốc, biểu muội có độc (85)
Long Cửu Gia
26/11/2019
Dẫn theo đại quân biên cương, trên đường đi, Hiên Viên Võ thành công chiếm đoạt các thành trì, nháy mắt đã tới kinh thành.
Binh đến dưới thành.
Mặc dù đã có chút kinh nghiệm trong chính sự nhưng Thái tử nào từng thật sự gặp cảnh giết chóc máu me đầy nguy cấp thế này.
Quan thủ thành tới báo tin, Thái tử vội vã chạy lên thành lầu, vừa nhìn đã thấy……
Một người đàn ông cao lớn mặc áo giáp bạc cưỡi ngựa bờm đỏ, tay cầm trường đao, trên trường đao còn dính vết máu đã khô.
Mấy chục vạn đại quân chỉnh tề dàn đều, nhìn qua thậm chí còn không thấy kết thúc. Hơn nữa, trên người binh linh trong quân còn ngập tràn hơi thở tanh máu, đó là khí thế được tạo ra qua nhiều lần giết chóc, khác hẳn với thư sinh văn nhã trong kinh thành.
Lập tức, chân Thái tử điện hạ mềm xuống một chút.
Nếu không phải vì long ỷ, chỉ sợ gã đã sớm chạy trốn sau khi nhìn thấy tình hình dưới thành rồi.
Nghĩ kỹ lại thì bên dưới chỉ toàn loạn thần tặc tử mà thôi, gã đường đường là trữ quân, chẳng lẽ còn phải sợ bọn họ?
Trong lòng nóng như lửa đốt, Thái tử suy tính cách giải quyết.
Nhưng cho dù có nghĩ thế nào, gã cũng không nghĩ ra vì sao kiếp trước Hiên Viên Võ là một trung thần lương tướng mà bây giờ lại lấy lý do sửa lại án sai cho Thụy Vương để tiến quân đánh kinh thành.
Con người càng nôn nóng thì càng dễ dàng sử dụng kế bẩn.
Thái tử đã phái sứ giả đi đàm phán với Hiên Viên Võ, muốn anh rút quân, chờ sau khi gã đăng cơ, gã có thể phong anh làm Nhiếp Chính Vương, nhưng, sứ giả một đi không trở về. Hai quân giao chiến không giết sứ giả, anh chém cả sứ giả thì chứng tỏ đã không còn cơ hội để hòa đàm nữa rồi.
Rốt cuộc thì sao lại vậy?
Nghĩ rồi lại nghĩ, trong đầu Thái tử đột nhiên lóe lên ánh sáng…
So với đời trước, thay đổi lớn nhất của Hiên Viên Võ là gì?
Là tình cảm của anh dành cho Quận chúa Bình An - Cố Nhược Hoan!
Kiếp trước anh chỉ là một con chó bên cạnh Cố Nhược Hoan nhưng kiếp này Cố Nhược Hoan lại đối xử tốt với anh như vậy, còn anh thì có vẻ cũng “có tình” với cô.
Cho nên, đây chính là biến số lớn nhất.
Nếu anh có tình cảm với cố Nhược Hoan, chẳng phải mọi chuyện đều sẽ…
Trở nên dễ dàng giải quyết?
Tròng mắt Thái tử lóe lên sự quỷ quyệt, gã tự cho là mình đã túm được mạch máu của Hiên Viên Võ. Nhưng, gã đâu biết, Đường Hoan đã đào hố chờ gã nhảy xuống từ lâu rồi.
Có thể nói, từ trước đến nay, đây chính là việc “chán sống” nhất mà Thái tử từng làm.
…
“Trưởng công chúa điện hạ, tướng quân phái chúng ta tới đưa ngài ra khỏi kinh thành!”
Vài người đàn ông ăn mặc mộc mạc xuất hiện trong phủ Trưởng Công chúa. Tuy rằng khuôn mặt bình thường nhưng trên cơ thể lại toát ra khí thế anh hùng của một quân nhân.
Lúc này, Đường Hoan đang ngồi thêu túi thơm, cô không hề bất ngờ với sự xuất hiện của họ.
Cô không nhanh không chậm nâng túi thơm lên, quơ quơ trước mặt họ: “Các ngươi cảm thấy tài thêu thùa của ta thế nào?”
Từ trước đến nay, Hiên Viên Võ là người làm việc cẩn thận, trong thời khắc hai quân giao tranh mấu chốt, chắc chắn anh sẽ phái người mang cô rời khỏi kinh thành.
Đàn ông trong quân đều là những người thẳng thắn, cương nghị, đối diện với Trưởng Công chúa tôn quý, họ nào dám ngẩng đầu lên xem.
Mạch não của Trưởng Công chúa có phải không quá bình thường?
Lúc nào rồi mà còn hỏi bọn họ về tài thêu thùa của mình.
Binh đến dưới thành.
Mặc dù đã có chút kinh nghiệm trong chính sự nhưng Thái tử nào từng thật sự gặp cảnh giết chóc máu me đầy nguy cấp thế này.
Quan thủ thành tới báo tin, Thái tử vội vã chạy lên thành lầu, vừa nhìn đã thấy……
Một người đàn ông cao lớn mặc áo giáp bạc cưỡi ngựa bờm đỏ, tay cầm trường đao, trên trường đao còn dính vết máu đã khô.
Mấy chục vạn đại quân chỉnh tề dàn đều, nhìn qua thậm chí còn không thấy kết thúc. Hơn nữa, trên người binh linh trong quân còn ngập tràn hơi thở tanh máu, đó là khí thế được tạo ra qua nhiều lần giết chóc, khác hẳn với thư sinh văn nhã trong kinh thành.
Lập tức, chân Thái tử điện hạ mềm xuống một chút.
Nếu không phải vì long ỷ, chỉ sợ gã đã sớm chạy trốn sau khi nhìn thấy tình hình dưới thành rồi.
Nghĩ kỹ lại thì bên dưới chỉ toàn loạn thần tặc tử mà thôi, gã đường đường là trữ quân, chẳng lẽ còn phải sợ bọn họ?
Trong lòng nóng như lửa đốt, Thái tử suy tính cách giải quyết.
Nhưng cho dù có nghĩ thế nào, gã cũng không nghĩ ra vì sao kiếp trước Hiên Viên Võ là một trung thần lương tướng mà bây giờ lại lấy lý do sửa lại án sai cho Thụy Vương để tiến quân đánh kinh thành.
Con người càng nôn nóng thì càng dễ dàng sử dụng kế bẩn.
Thái tử đã phái sứ giả đi đàm phán với Hiên Viên Võ, muốn anh rút quân, chờ sau khi gã đăng cơ, gã có thể phong anh làm Nhiếp Chính Vương, nhưng, sứ giả một đi không trở về. Hai quân giao chiến không giết sứ giả, anh chém cả sứ giả thì chứng tỏ đã không còn cơ hội để hòa đàm nữa rồi.
Rốt cuộc thì sao lại vậy?
Nghĩ rồi lại nghĩ, trong đầu Thái tử đột nhiên lóe lên ánh sáng…
So với đời trước, thay đổi lớn nhất của Hiên Viên Võ là gì?
Là tình cảm của anh dành cho Quận chúa Bình An - Cố Nhược Hoan!
Kiếp trước anh chỉ là một con chó bên cạnh Cố Nhược Hoan nhưng kiếp này Cố Nhược Hoan lại đối xử tốt với anh như vậy, còn anh thì có vẻ cũng “có tình” với cô.
Cho nên, đây chính là biến số lớn nhất.
Nếu anh có tình cảm với cố Nhược Hoan, chẳng phải mọi chuyện đều sẽ…
Trở nên dễ dàng giải quyết?
Tròng mắt Thái tử lóe lên sự quỷ quyệt, gã tự cho là mình đã túm được mạch máu của Hiên Viên Võ. Nhưng, gã đâu biết, Đường Hoan đã đào hố chờ gã nhảy xuống từ lâu rồi.
Có thể nói, từ trước đến nay, đây chính là việc “chán sống” nhất mà Thái tử từng làm.
…
“Trưởng công chúa điện hạ, tướng quân phái chúng ta tới đưa ngài ra khỏi kinh thành!”
Vài người đàn ông ăn mặc mộc mạc xuất hiện trong phủ Trưởng Công chúa. Tuy rằng khuôn mặt bình thường nhưng trên cơ thể lại toát ra khí thế anh hùng của một quân nhân.
Lúc này, Đường Hoan đang ngồi thêu túi thơm, cô không hề bất ngờ với sự xuất hiện của họ.
Cô không nhanh không chậm nâng túi thơm lên, quơ quơ trước mặt họ: “Các ngươi cảm thấy tài thêu thùa của ta thế nào?”
Từ trước đến nay, Hiên Viên Võ là người làm việc cẩn thận, trong thời khắc hai quân giao tranh mấu chốt, chắc chắn anh sẽ phái người mang cô rời khỏi kinh thành.
Đàn ông trong quân đều là những người thẳng thắn, cương nghị, đối diện với Trưởng Công chúa tôn quý, họ nào dám ngẩng đầu lên xem.
Mạch não của Trưởng Công chúa có phải không quá bình thường?
Lúc nào rồi mà còn hỏi bọn họ về tài thêu thùa của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.