Chương 185: Kim chủ, tôi là cố nhân (17)
Long Cửu Gia
30/06/2019
Tới buổi tối, cuối cùng Túc Ảnh cũng bắt đầu hạ sốt, Đường Hoan coi như
có thể thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng, bên trong rừng mưa nhiệt đới, thứ
khiến người ta sợ nhất vào buổi tối chính là những con mỗi mang theo mầm mống bệnh tật. Chúng vo ve bay qua bay lại, không cẩn thận sẽ bị đốt
thành từng vết sưng to như đầu ngón cái.
Hiện tại, sức đề kháng của Túc Ảnh vô cùng yếu, Đường Hoan chỉ có thể mở to hai mắt trông coi, không ngừng xua tay đuổi muỗi.
Nửa đêm, Đường Hoan vừa mệt vừa khát, không thể cố gắng nổi nữa nên ngủ quên mất. Chờ khi cô tỉnh dậy, cổ đã bị bóp chặt.
Tuy rằng đầu óc choáng váng, tầm nhìn không rõ ràng nhưng tình trạng đã hơi khá hơn một chút, Túc Ảnh lập tức tiếp tục phòng bị.
"Cô là ai?" - Túc Ảnh bóp cổ Đường Hoan, bình tĩnh hỏi.
Anh vẫn còn rất yếu và không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Chẳng hiểu vì sao, Đường Hoan lại cảm thấy có chút tủi thân, nhưng cảm giác đó cũng chỉ xuất hiện trong chớp mắt mà thôi.
Đây là lựa chọn của cô, không có gì phải tủi thân cả. Cô dám làm dám chịu, kể cả phải chịu khổ nhiều hơn cũng xứng đáng!
"Người cửa Mộ Cửu Lăng." - Đường Hoan bình tĩnh trả lời - "Chẳng qua tôi đã phản bội gã, đầu quân cho minh chủ[1] khác, không biết Túc gia có nguyện ý cho tôi một cơ hội không?"
Túc Ảnh, nếu hai ta có thể sống sót rời khỏi nơi này, tôi sẽ nói cho cậu, tôi là ai. Nhưng nếu chúng ta không thể chạy thoát, tôi tình nguyện để cậu coi tôi là người xa lạ chứ không muốn cậu phải chịu nỗi đau xé tim lần nữa.
"Người của Mộ Cửu Lăng? Đầu quân cho minh chủ khác? Tôi không quá hiểu ý của cô."
"Túc gia hiểu hay không, không quan trọng. Anh chỉ cần biết tôi là người giúp anh xử lý vết thương, tôi thật sự muốn cứu anh. Hơn nữa, hiện tại anh có thể thoát khỏi Mộ Cửu Lăng hay không cũng chỉ có thể dựa vào tôi!"
Đường Hoan nói như chém đinh chặt sắt.
"Vì sao cô lại phản bội Mộ Cửu Lăng?" - Lời ít ý nhiều, Túc Ảnh hỏi.
"Có câu "cầu giàu sang từ trong nguy hiểm", tôi làm vậy cũng vì muốn mượn danh nghĩa cứu mạng Túc gia để đổi lấy tiền đồ ngày sau mà thôi. Tâm tư của Mộ Cửu Lăng quá ác độc, tôi không thật sự coi trọng gã."
Hai người thân thuộc là thế nhưng một người lại suy yếu và cảnh giác, người còn lại thì bình tĩnh thong dong, vờ như mình cực kỳ tham lam, cứ như hai bên đều có mưu mô, muốn lợi dụng lẫn nhau vậy.
Dứt lời, Đường Hoan nâng Túc Ảnh dậy.
"Có thắc mắc gì thì chờ thoát khỏi nguy hiểm rồi nói!"
Đường Hoan vội vàng như vậy vì cô đã nhìn thấy ảnh sáng lay động ở đằng xa, hơn nữa tiếng súng còn văng vẳng đâu đây. Nếu cô đoán không nhầm thì người của Mộ Cửu Lăng đã bắt đầu tìm kiếm đến gần nơi này.
Đường Hoan nâng Túc Ảnh bò ra bên ngoài và quan sát khắp nơi. Cô biết, nếu chọn con đường bình thường, cô là phụ nữ lại mang theo một người què, chắc chắn sẽ nhanh chóng bị đuổi kịp.
Nếu bò qua đầm lầy này....
[1]đầu quân: tình nguyện xin vào làm cho một đơn vị, tổ chức ; minh chủ: bậc vua chúa/người đứng đầu một liên minh hoặc đảng phái nào đó có tài đức sáng suốt.
Hiện tại, sức đề kháng của Túc Ảnh vô cùng yếu, Đường Hoan chỉ có thể mở to hai mắt trông coi, không ngừng xua tay đuổi muỗi.
Nửa đêm, Đường Hoan vừa mệt vừa khát, không thể cố gắng nổi nữa nên ngủ quên mất. Chờ khi cô tỉnh dậy, cổ đã bị bóp chặt.
Tuy rằng đầu óc choáng váng, tầm nhìn không rõ ràng nhưng tình trạng đã hơi khá hơn một chút, Túc Ảnh lập tức tiếp tục phòng bị.
"Cô là ai?" - Túc Ảnh bóp cổ Đường Hoan, bình tĩnh hỏi.
Anh vẫn còn rất yếu và không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Chẳng hiểu vì sao, Đường Hoan lại cảm thấy có chút tủi thân, nhưng cảm giác đó cũng chỉ xuất hiện trong chớp mắt mà thôi.
Đây là lựa chọn của cô, không có gì phải tủi thân cả. Cô dám làm dám chịu, kể cả phải chịu khổ nhiều hơn cũng xứng đáng!
"Người cửa Mộ Cửu Lăng." - Đường Hoan bình tĩnh trả lời - "Chẳng qua tôi đã phản bội gã, đầu quân cho minh chủ[1] khác, không biết Túc gia có nguyện ý cho tôi một cơ hội không?"
Túc Ảnh, nếu hai ta có thể sống sót rời khỏi nơi này, tôi sẽ nói cho cậu, tôi là ai. Nhưng nếu chúng ta không thể chạy thoát, tôi tình nguyện để cậu coi tôi là người xa lạ chứ không muốn cậu phải chịu nỗi đau xé tim lần nữa.
"Người của Mộ Cửu Lăng? Đầu quân cho minh chủ khác? Tôi không quá hiểu ý của cô."
"Túc gia hiểu hay không, không quan trọng. Anh chỉ cần biết tôi là người giúp anh xử lý vết thương, tôi thật sự muốn cứu anh. Hơn nữa, hiện tại anh có thể thoát khỏi Mộ Cửu Lăng hay không cũng chỉ có thể dựa vào tôi!"
Đường Hoan nói như chém đinh chặt sắt.
"Vì sao cô lại phản bội Mộ Cửu Lăng?" - Lời ít ý nhiều, Túc Ảnh hỏi.
"Có câu "cầu giàu sang từ trong nguy hiểm", tôi làm vậy cũng vì muốn mượn danh nghĩa cứu mạng Túc gia để đổi lấy tiền đồ ngày sau mà thôi. Tâm tư của Mộ Cửu Lăng quá ác độc, tôi không thật sự coi trọng gã."
Hai người thân thuộc là thế nhưng một người lại suy yếu và cảnh giác, người còn lại thì bình tĩnh thong dong, vờ như mình cực kỳ tham lam, cứ như hai bên đều có mưu mô, muốn lợi dụng lẫn nhau vậy.
Dứt lời, Đường Hoan nâng Túc Ảnh dậy.
"Có thắc mắc gì thì chờ thoát khỏi nguy hiểm rồi nói!"
Đường Hoan vội vàng như vậy vì cô đã nhìn thấy ảnh sáng lay động ở đằng xa, hơn nữa tiếng súng còn văng vẳng đâu đây. Nếu cô đoán không nhầm thì người của Mộ Cửu Lăng đã bắt đầu tìm kiếm đến gần nơi này.
Đường Hoan nâng Túc Ảnh bò ra bên ngoài và quan sát khắp nơi. Cô biết, nếu chọn con đường bình thường, cô là phụ nữ lại mang theo một người què, chắc chắn sẽ nhanh chóng bị đuổi kịp.
Nếu bò qua đầm lầy này....
[1]đầu quân: tình nguyện xin vào làm cho một đơn vị, tổ chức ; minh chủ: bậc vua chúa/người đứng đầu một liên minh hoặc đảng phái nào đó có tài đức sáng suốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.