Chương 192: Kim chủ, tôi là cố nhân (24)
Long Cửu Gia
10/07/2019
Sau một thời gian tĩnh dưỡng, ngón tay của Đường Hoan đã bắt đầu mọc ra
một lớp móng khá mỏng, yếu ớt lại trong suốt, tựa như móng của trẻ nhỏ
vậy.[*]
Ngồi ở mép giường, Túc Ảnh vuốt nhẹ móng tay Đường Hoan. Anh cúi đầu, thu hết tất cả tâm tư vào trong mắt. Vậy nên, Đường Hoan chẳng hề nhìn thấy những biến hóa thất thường nơi đáy mắt anh.
"Túc Ảnh, chị muốn ra ngoài đi dạo một chút."
Đường Hoan cảm thấy nếu còn tiếp tục sinh hoạt như vậy thì chắc chắn cô sẽ mọc mốc.
Túc Ảnh gật đầu đáp ứng: "Nhưng phải chờ vài ngày nữa, cơ thể chị cần tĩnh dưỡng thêm mấy ngày."
"Chị đã tĩnh dưỡng hơn một tháng rồi, sức đề kháng của chị kém, gần như hôm nào cũng thế này, cần gì phải nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa cơ chứ." - Đường Hoan nói.
Không thay đổi sắc mặt, Túc Ảnh ném "nồi"[1] cho Bác sĩ: "Sau khi khám tổng quát cho chị, bác sĩ đã nói tình trạng sức khỏe của chị cần tĩnh dưỡng đến cuối tháng."
Đường Hoan: "......"
Thật sự cho rằng cô không biết gì ư?
Rõ ràng là vì trong thời gian này, tình hình đế đô[2] không được yên ổn nên anh mới không cho cô ra ngoài.
Mộ Cửu Lăng bị Túc Ảnh bắt tại rừng mưa nhiệt đới, con quái vật khổng lồ Mộ gia như rắn bị mất đầu. Nếu là trước kia, gia chủ bị mưu sát thì chắc chắn sẽ có người lên thay, nhưng, sau khi Mộ Cửu Lăng nắm quyền đã cực kỳ độc đoán, người có năng lực trong gia tộc gần như bị gã giết sạch. Cho nên sau khi Mộ Cửu Lăng gặp chuyện, Túc Ảnh xuống tay với Mộ gia, Mộ gia đã liên tiếp bại trong tay anh.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa[3], Túc Ảnh nuốt toàn bộ Mộ gia, tất nhiên sẽ gây ra sóng to gió lớn.
Chính vì vậy, trong thời gian này, đế đô vô cùng hỗn loạn, thường xuyên xuất hiện sự kiện người nào đó bị bắn chết ngoài đường.
Đây cũng chính là lý do vì sao Túc Ảnh không cho Đường Hoan ra ngoài.
Quầng thâm trên mắt Túc Ảnh rất rõ ràng, có thể thấy, thời gian này, anh đã bận bịu đến nhường nào.
Có thuộc hạ gọi tới, Túc Ảnh ra phòng khách nghe điện thoại, sau đó quay lại nói với Đường Hoan: "Có một số việc cần tôi xử lý, chị ở nhà nhớ cẩn thận."
Khi Túc Ảnh vừa xoay người, Đường Hoan đã nắm lấy cổ tay anh: "Bao lâu rồi em chưa được ngủ đủ giấc?"
Túc Ảnh nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay đang nắm cổ tay mình, cảm nhận được sự mịn màng ấm áp, anh trả lời bâng quơ: "Mấy ngày thôi."
"Nằm xuống nghỉ ngơi một lát rồi đi, nửa tiếng nữa chị sẽ đánh thức em dậy."
Anh quả thật chẳng biết yêu quý bản thân, nếu không có người nào bên cạnh nhắc nhở, có lẽ anh sẽ luôn thức mãi như thế.
Túc Ảnh vỗ nhẹ vào tay Đường Hoan, nghe cô nói vậy thì cực kỳ ngoan ngoãn mà gật đầu.
Sau đó......
Anh cởi áo khoác ngoài và giày rồi leo lên giường.
Đường Hoan:......
???
Cô muốn anh nghỉ ngơi nhưng là nghỉ ngơi trên giường riêng của anh cơ mà!
Vờ như không thấy được vẻ mặt sửng sốt của Đường Hoan, sau khi bò lên giường, chui vào trong chăn, Túc Ảnh ôm cô vào lòng.
Đường Hoan nhẹ nhàng chọc chọc anh.
Túc Ảnh mỏi mệt nhắm mắt lại, dụi đầu vào hõm vai cô, giọng nói mang theo sự lười nhác: "Tôi mệt quá!"
Sau đó, anh không có thêm bất cứ hành động nào khác nữa.
Đường Hoan: "......"
Tức giận, cô cảm giác như mình lại bị tính kế!
Thấy Túc Ảnh ngủ rồi, Đường Hoan cũng bắt đầu nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, kết quả, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Nửa tiếng sau, Túc Ảnh mở mắt.
Anh cực kỳ tỉnh táo, không hề có lấy một chút nhập nhèm. Mắc chứng mất ngủ đã quá lâu nên sao anh có thể đi vào giấc ngủ nhanh như vậy được.
Anh nhẹ nhàng ngồi dậy, hôn lên trán Đường Hoan rồi mới lưu luyến ra khỏi nhà.
[1]ném nồi: (ngôn ngữ mạng) đổ lỗi lên đầu người khác, ném vấn đề cho người khác giải quyết.
[2] đế đô = kinh đô
[3] 瘦死的骆驼比马大(lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa): tương đương với câu "méo mó, có còn hơn không" của mình. → Mộ gia tuy suy tàn nhưng có còn hơn không, Túc Ảnh đã nuốt sạch nên chắc chắn sẽ gây ra sóng rõ lớn.
[*]Chắc tác giả chưa bị lật móng tay rồi, haha. Móng mới mọc ra là đùn từ dưới đùn lên, làm gì có chuyện mọc hẳn một lớp, rồi lớp móng đó dần dày theo thời gian chứ, hay ý tác giả là Đường Hoan đã mọc ra một cái móng nguyên vẹn rồi nhưng nó vẫn còn yếu ớt =...= Khi Diệp mỗ bay nguyên ba cái móng tay, móng mọc lại cũng có độ dày hệt móng cũ mà.... Aizz...
Ngồi ở mép giường, Túc Ảnh vuốt nhẹ móng tay Đường Hoan. Anh cúi đầu, thu hết tất cả tâm tư vào trong mắt. Vậy nên, Đường Hoan chẳng hề nhìn thấy những biến hóa thất thường nơi đáy mắt anh.
"Túc Ảnh, chị muốn ra ngoài đi dạo một chút."
Đường Hoan cảm thấy nếu còn tiếp tục sinh hoạt như vậy thì chắc chắn cô sẽ mọc mốc.
Túc Ảnh gật đầu đáp ứng: "Nhưng phải chờ vài ngày nữa, cơ thể chị cần tĩnh dưỡng thêm mấy ngày."
"Chị đã tĩnh dưỡng hơn một tháng rồi, sức đề kháng của chị kém, gần như hôm nào cũng thế này, cần gì phải nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa cơ chứ." - Đường Hoan nói.
Không thay đổi sắc mặt, Túc Ảnh ném "nồi"[1] cho Bác sĩ: "Sau khi khám tổng quát cho chị, bác sĩ đã nói tình trạng sức khỏe của chị cần tĩnh dưỡng đến cuối tháng."
Đường Hoan: "......"
Thật sự cho rằng cô không biết gì ư?
Rõ ràng là vì trong thời gian này, tình hình đế đô[2] không được yên ổn nên anh mới không cho cô ra ngoài.
Mộ Cửu Lăng bị Túc Ảnh bắt tại rừng mưa nhiệt đới, con quái vật khổng lồ Mộ gia như rắn bị mất đầu. Nếu là trước kia, gia chủ bị mưu sát thì chắc chắn sẽ có người lên thay, nhưng, sau khi Mộ Cửu Lăng nắm quyền đã cực kỳ độc đoán, người có năng lực trong gia tộc gần như bị gã giết sạch. Cho nên sau khi Mộ Cửu Lăng gặp chuyện, Túc Ảnh xuống tay với Mộ gia, Mộ gia đã liên tiếp bại trong tay anh.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa[3], Túc Ảnh nuốt toàn bộ Mộ gia, tất nhiên sẽ gây ra sóng to gió lớn.
Chính vì vậy, trong thời gian này, đế đô vô cùng hỗn loạn, thường xuyên xuất hiện sự kiện người nào đó bị bắn chết ngoài đường.
Đây cũng chính là lý do vì sao Túc Ảnh không cho Đường Hoan ra ngoài.
Quầng thâm trên mắt Túc Ảnh rất rõ ràng, có thể thấy, thời gian này, anh đã bận bịu đến nhường nào.
Có thuộc hạ gọi tới, Túc Ảnh ra phòng khách nghe điện thoại, sau đó quay lại nói với Đường Hoan: "Có một số việc cần tôi xử lý, chị ở nhà nhớ cẩn thận."
Khi Túc Ảnh vừa xoay người, Đường Hoan đã nắm lấy cổ tay anh: "Bao lâu rồi em chưa được ngủ đủ giấc?"
Túc Ảnh nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay đang nắm cổ tay mình, cảm nhận được sự mịn màng ấm áp, anh trả lời bâng quơ: "Mấy ngày thôi."
"Nằm xuống nghỉ ngơi một lát rồi đi, nửa tiếng nữa chị sẽ đánh thức em dậy."
Anh quả thật chẳng biết yêu quý bản thân, nếu không có người nào bên cạnh nhắc nhở, có lẽ anh sẽ luôn thức mãi như thế.
Túc Ảnh vỗ nhẹ vào tay Đường Hoan, nghe cô nói vậy thì cực kỳ ngoan ngoãn mà gật đầu.
Sau đó......
Anh cởi áo khoác ngoài và giày rồi leo lên giường.
Đường Hoan:......
???
Cô muốn anh nghỉ ngơi nhưng là nghỉ ngơi trên giường riêng của anh cơ mà!
Vờ như không thấy được vẻ mặt sửng sốt của Đường Hoan, sau khi bò lên giường, chui vào trong chăn, Túc Ảnh ôm cô vào lòng.
Đường Hoan nhẹ nhàng chọc chọc anh.
Túc Ảnh mỏi mệt nhắm mắt lại, dụi đầu vào hõm vai cô, giọng nói mang theo sự lười nhác: "Tôi mệt quá!"
Sau đó, anh không có thêm bất cứ hành động nào khác nữa.
Đường Hoan: "......"
Tức giận, cô cảm giác như mình lại bị tính kế!
Thấy Túc Ảnh ngủ rồi, Đường Hoan cũng bắt đầu nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, kết quả, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Nửa tiếng sau, Túc Ảnh mở mắt.
Anh cực kỳ tỉnh táo, không hề có lấy một chút nhập nhèm. Mắc chứng mất ngủ đã quá lâu nên sao anh có thể đi vào giấc ngủ nhanh như vậy được.
Anh nhẹ nhàng ngồi dậy, hôn lên trán Đường Hoan rồi mới lưu luyến ra khỏi nhà.
[1]ném nồi: (ngôn ngữ mạng) đổ lỗi lên đầu người khác, ném vấn đề cho người khác giải quyết.
[2] đế đô = kinh đô
[3] 瘦死的骆驼比马大(lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa): tương đương với câu "méo mó, có còn hơn không" của mình. → Mộ gia tuy suy tàn nhưng có còn hơn không, Túc Ảnh đã nuốt sạch nên chắc chắn sẽ gây ra sóng rõ lớn.
[*]Chắc tác giả chưa bị lật móng tay rồi, haha. Móng mới mọc ra là đùn từ dưới đùn lên, làm gì có chuyện mọc hẳn một lớp, rồi lớp móng đó dần dày theo thời gian chứ, hay ý tác giả là Đường Hoan đã mọc ra một cái móng nguyên vẹn rồi nhưng nó vẫn còn yếu ớt =...= Khi Diệp mỗ bay nguyên ba cái móng tay, móng mọc lại cũng có độ dày hệt móng cũ mà.... Aizz...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.