Chương 202: Kim chủ, tôi là cố nhân (34)
Long Cửu Gia
16/11/2019
Nhan cẩu ngày ngày chờ Đường Hoan đăng ảnh kinh ngạc phát hiện không biết từ bao giờ, cô chẳng còn đăng ảnh mới nữa.
Vài ngày đầu, mọi người còn không cảm thấy gì.
Vài ngày sau nữa, không kìm nén được, họ bắt đầu quỳ gối cầu xin ảnh chụp mới của Túc tiên sinh.
Lại thêm hai ngày, bắt đầu có người hoài nghi mình bị “ngược” riết thành bệnh nên mới hy vọng Đường Hoan nhanh chóng xuất hiện ngược cẩu như vậy.
Chỉ là, mãi vẫn chẳng thấy cô đâu.
Đường Hoan muốn đến tham quan trường đại học của Túc Ảnh, lúc trước, tên gấu nhỏ này mang cô tới đi dạo nhưng cô lại là người mù, chỉ có thể hít không khí, đâu được ngắm nhìn quang cảnh xung quanh.
Túc Ảnh lái xe chở Đường Hoan đi, chỉ có anh và cô.
Trường đại học có vườn mai, hiện tại là mùa đông, đúng lúc hoa mai nở rộ.
Hôm nay, tinh thần của Đường Hoan cực kỳ tốt, cô mặc đồ giống hệt con gấu mèo nhỏ, tuy sắc mặt có chút nhợt nhạt nhưng so với mấy ngày này, như vậy đã là tốt nhất rồi.
Túc Ảnh đỡ cô ngồi vào ghế dài dưới cây mai.
Đường Hoan lấy máy chụp ảnh polaroid ra, hưng phấn nói với Túc Ảnh: “Chụp cho chị vài tấm. Hôm nay, chị cảm thấy mình còn đẹp hơn hoa!”
Túc Ảnh xoa xoa đầu Đường Hoan, sau đó lùi về phía sau, ngồi xổm trên đất, chụp ảnh cho cô.
Khi ảnh đã rõ nét, Đường Hoan cầm nó trong tay, chầm chậm vuốt ve.
Sau đó cô bĩu môi: “Góc này không đẹp.”
“Vậy để tôi chụp cho chị bức khác.”
Biết cô thích đẹp, Túc Ảnh loay hoay, cố gắng tìm góc chụp đẹp nhất cho cô.
Khoảnh khắc anh ấn nút chụp, bàn tay Đường Hoan chậm rãi trượt xuống, bức ảnh trong tay cô rơi trên mặt đất, lặng yên không một tiếng động.
Một đường máu dần dần chảy ra từ khóe môi cô.
Máy chụp ảnh polaroid rơi khỏi tay Túc Ảnh, anh đỏ mắt chạy về phía Đường Hoan….
Đường Hoan không đăng ảnh ngược cẩu trong một khoảng thời gian dài, cuối cùng thì trang cá nhân của cô cũng có bài đăng mới, nhưng chỉ vỏn vẹn năm chữ: “Túc phu nhân đi rồi” kèm theo một bức ảnh đen trắng, là Hoàng Mao đăng.
Túc ca nói, tuy thường ngày chị Hoan thích ngược cẩu nhưng thật ra chị ấy đã sớm coi những người trên mạng là bạn của mình. Trước nay, chị ấy là người coi trọng sĩ diện, vậy nên, y đã thay chị ấy nói lời từ biệt với họ.
Chị Hoan đi rồi, Hoàng Mao nhớ tới cảnh Túc ca khóc lóc nói: “tôi cầu thần bái phật cũng không thể giữ cô ấy lại”. Khi một người đàn ông đau thương tới tận cùng, chắc cũng chỉ đến mức này mà thôi.
Nhan cẩu không ngừng suy đoán về ý tứ của tấm ảnh đen trắng, nhưng bài đăng chỉ dừng lại ở đó, trong lòng mọi người đều có chung một cảm giác hụt hẫng.
Đường Hoan để lại cho Túc Ảnh một lọ giấy nhắn, cô đã cuộn từng tờ cực kỳ cẩn thận, chẳng ai biết trong đó viết gì.
Khi anh làm việc, cô luôn bí mật viết giấy, thì ra… cô đã biết, sớm hay muộn gì cũng có ngày mình rời đi trước.
—— “Bất kể lúc nào cũng phải tự chăm sóc mình cho tốt.”—— “Rất ghét Túc Ảnh, vì Túc Ảnh quá cao.”
—— “Hy vọng không có chị, Túc Tiểu Ảnh cũng có thể sống thoải mái.”
“……”
Ôm bình giấy lớn, Túc Ảnh kiên nhẫn mở ra từng tờ, từng tờ.
Những điều cô viết bên trong đều cực kỳ bình thường, có một số tờ ghi lại tâm trạng của cô lúc viết, có một số tờ là lời dặn dò của cô dành cho anh, có một số tờ viết đạo lý, rót canh gà, nhưng, qua chữ viết có thể thấy được, mỗi một nét bút, cô đều viết rất nghiêm túc, cẩn thận.
Tờ giấy cuối cùng, cô viết: “Trực giác nói cho chị chắc chắn kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại, em phải nhớ kỹ chị đấy, nếu không, đến lúc đó, chị sẽ tức giân!”
Túc Ảnh cười đầy chua xót: “Mê tín.”
Chỉ là, anh còn mê tín hơn cô.
Hiện tại, ngay cả chết anh cũng không dám, chỉ muốn tích góp nhiều thêm chút âm đức, cố gắng tăng khả năng được gặp lại cô.
__________
Thế giới này kết thúc rồi.
Kết thúc trong đủ vị chua cay mặn ngọt. Aizzz,
Ngoài lề một chút, Diệp mỗ cảm thấ độc giả nhà mình rất đáng yêu nhé, haha, cảm ơn mọi người đã ủng hộ trong suốt thời gian qua.
Vài ngày đầu, mọi người còn không cảm thấy gì.
Vài ngày sau nữa, không kìm nén được, họ bắt đầu quỳ gối cầu xin ảnh chụp mới của Túc tiên sinh.
Lại thêm hai ngày, bắt đầu có người hoài nghi mình bị “ngược” riết thành bệnh nên mới hy vọng Đường Hoan nhanh chóng xuất hiện ngược cẩu như vậy.
Chỉ là, mãi vẫn chẳng thấy cô đâu.
Đường Hoan muốn đến tham quan trường đại học của Túc Ảnh, lúc trước, tên gấu nhỏ này mang cô tới đi dạo nhưng cô lại là người mù, chỉ có thể hít không khí, đâu được ngắm nhìn quang cảnh xung quanh.
Túc Ảnh lái xe chở Đường Hoan đi, chỉ có anh và cô.
Trường đại học có vườn mai, hiện tại là mùa đông, đúng lúc hoa mai nở rộ.
Hôm nay, tinh thần của Đường Hoan cực kỳ tốt, cô mặc đồ giống hệt con gấu mèo nhỏ, tuy sắc mặt có chút nhợt nhạt nhưng so với mấy ngày này, như vậy đã là tốt nhất rồi.
Túc Ảnh đỡ cô ngồi vào ghế dài dưới cây mai.
Đường Hoan lấy máy chụp ảnh polaroid ra, hưng phấn nói với Túc Ảnh: “Chụp cho chị vài tấm. Hôm nay, chị cảm thấy mình còn đẹp hơn hoa!”
Túc Ảnh xoa xoa đầu Đường Hoan, sau đó lùi về phía sau, ngồi xổm trên đất, chụp ảnh cho cô.
Khi ảnh đã rõ nét, Đường Hoan cầm nó trong tay, chầm chậm vuốt ve.
Sau đó cô bĩu môi: “Góc này không đẹp.”
“Vậy để tôi chụp cho chị bức khác.”
Biết cô thích đẹp, Túc Ảnh loay hoay, cố gắng tìm góc chụp đẹp nhất cho cô.
Khoảnh khắc anh ấn nút chụp, bàn tay Đường Hoan chậm rãi trượt xuống, bức ảnh trong tay cô rơi trên mặt đất, lặng yên không một tiếng động.
Một đường máu dần dần chảy ra từ khóe môi cô.
Máy chụp ảnh polaroid rơi khỏi tay Túc Ảnh, anh đỏ mắt chạy về phía Đường Hoan….
Đường Hoan không đăng ảnh ngược cẩu trong một khoảng thời gian dài, cuối cùng thì trang cá nhân của cô cũng có bài đăng mới, nhưng chỉ vỏn vẹn năm chữ: “Túc phu nhân đi rồi” kèm theo một bức ảnh đen trắng, là Hoàng Mao đăng.
Túc ca nói, tuy thường ngày chị Hoan thích ngược cẩu nhưng thật ra chị ấy đã sớm coi những người trên mạng là bạn của mình. Trước nay, chị ấy là người coi trọng sĩ diện, vậy nên, y đã thay chị ấy nói lời từ biệt với họ.
Chị Hoan đi rồi, Hoàng Mao nhớ tới cảnh Túc ca khóc lóc nói: “tôi cầu thần bái phật cũng không thể giữ cô ấy lại”. Khi một người đàn ông đau thương tới tận cùng, chắc cũng chỉ đến mức này mà thôi.
Nhan cẩu không ngừng suy đoán về ý tứ của tấm ảnh đen trắng, nhưng bài đăng chỉ dừng lại ở đó, trong lòng mọi người đều có chung một cảm giác hụt hẫng.
Đường Hoan để lại cho Túc Ảnh một lọ giấy nhắn, cô đã cuộn từng tờ cực kỳ cẩn thận, chẳng ai biết trong đó viết gì.
Khi anh làm việc, cô luôn bí mật viết giấy, thì ra… cô đã biết, sớm hay muộn gì cũng có ngày mình rời đi trước.
—— “Bất kể lúc nào cũng phải tự chăm sóc mình cho tốt.”—— “Rất ghét Túc Ảnh, vì Túc Ảnh quá cao.”
—— “Hy vọng không có chị, Túc Tiểu Ảnh cũng có thể sống thoải mái.”
“……”
Ôm bình giấy lớn, Túc Ảnh kiên nhẫn mở ra từng tờ, từng tờ.
Những điều cô viết bên trong đều cực kỳ bình thường, có một số tờ ghi lại tâm trạng của cô lúc viết, có một số tờ là lời dặn dò của cô dành cho anh, có một số tờ viết đạo lý, rót canh gà, nhưng, qua chữ viết có thể thấy được, mỗi một nét bút, cô đều viết rất nghiêm túc, cẩn thận.
Tờ giấy cuối cùng, cô viết: “Trực giác nói cho chị chắc chắn kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại, em phải nhớ kỹ chị đấy, nếu không, đến lúc đó, chị sẽ tức giân!”
Túc Ảnh cười đầy chua xót: “Mê tín.”
Chỉ là, anh còn mê tín hơn cô.
Hiện tại, ngay cả chết anh cũng không dám, chỉ muốn tích góp nhiều thêm chút âm đức, cố gắng tăng khả năng được gặp lại cô.
__________
Thế giới này kết thúc rồi.
Kết thúc trong đủ vị chua cay mặn ngọt. Aizzz,
Ngoài lề một chút, Diệp mỗ cảm thấ độc giả nhà mình rất đáng yêu nhé, haha, cảm ơn mọi người đã ủng hộ trong suốt thời gian qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.