Chương 63: Người chồng cố chấp, anh cút ngay (10)
Long Cửu Gia
22/05/2019
Hệ thống trợn tròn mắt, há hốc miệng.
Vừa nãy không phải cô còn đang xé bức sao?
Tư thế hùng hổ dạo người của cô cứ như muốn dồn con nhà người ta vào chỗ chết ấy!
Vì cái gì mà trong nháy mắt, cô đã biến thành nhẹ nhàng, hiền dịu thế này rồi? Quả thật khiến người ta phải rùng mình!
Phí Lời!
Luôn túm lấy "chân đau" của Tiêu Liệt, dẫm anh bẹp dí xuống nền đất, chẳng may anh không chịu nổi kích thích, tự sát thì sao?
Đường Hoan tỏ vẻ, cô gây sự[1] luôn có sách lược và luôn giữ đúng chừng mực!
[1]搞事情: là ngôn ngữ mạng, có nghĩa là gây sự/ gây chuyện/ gây rắc rối/ gây chuyện phiền toái/... nhưng chỉ mang ý vui đùa chứ không thật sự là làm ra việc gì đó không hay.
"Là một người đàn ông, thích cái gì thì phải tranh thủ, chẳng sợ gặp trắc trở cũng phải nhanh chóng bò dậy. Nếu không thì, anh xem..." - Đường Hoan ngả ngớn vỗ vào má Tiêu Liệt - "Bị người khác vả mặt như vậy, anh cũng không thể đánh trả đâu."
Lập tức, Tiêu Liệt giận đến mức muốn đánh trả, ai ngờ Đường Hoan đã sớm dự đoán trước, nhanh chóng tránh sang một bên.
Sau đó, cô còn nói những lời đầy thấm thía với Tiêu Liệt: "Giờ anh đã thấy được sự bất lực của một người chỉ biết tự chà đạp mình, không có chí tiến thủ chưa? Vừa rồi tôi chỉ giúp anh thể nghiệm[2] mà thôi, anh không thể không biết điều như vậy được."
[2]thể nghiệm: dựa vào kinh nghiệm để xem xét một vấn đề có đúng hay không.
Đứng ngoài quan sát, hệ thống: [...]
Phong cách cứ xoay 180 độ không ngừng, mệt tâm thật.
Cứ tưởng ký chủ của nó là một con gà yếu ớt dễ bắt nạt, ai ngờ cô lại là một người thù dai, vô lại. Vất vả lắm mới có thể rót canh gà[3] cho người ta, vậy mà chớp mắt một cái, cô đã biến hình thành một kẻ đậu bỉ[4] ngay được rồi.
Mệt tâm thật!
[3]rót canh gà: tâm sự, cho lời khuyên.
[4]逗比 hay 逗B (đậu bỉ): ngôn ngữ mạng. Khi dùng với người thân quen thì từ này dùng để hình dung một người vui tính, hay bông đùa, thỉnh thoảng còn hơi ngớ ngẩn và đáng yêu; khi dùng với người xa lạ, không thân, hoặc có chút ghét thì từ này có thể mang ý xấu nhiều hơn.
"Lâm Dĩ Hoan" - Tiêu Liệt nghiến răng nghiến lợi, gầm nhẹ một tiếng.
Từ sau khi gặp tai nạn xe cộ, "Lâm Dĩ Hoan" là ba chữ anh nói nhiều nhất trong ngày hôm nay, người phụ nữ này thật sự khiến người ta chán ghét!
Đường Hoan ngáp một cái, lười biếng vươn vai: "Được rồi, không cần quát, tôi biết anh đang cực kỳ tức giận! Hiện giờ anh sinh long hoạt hổ[5] như vậy, chắc cũng không còn muốn chết nữa. Để tôi gọi người vào hầu hạ anh. Không có việc gì thì tôi đi ngủ một giấc đây."
"Cô..."
Tiêu Liệt còn chưa nói xong, Đường Hoan đã nghênh ngang đi ra khỏi phòng rồi.
Người đàn ông tức đến mức cắn chặt răng!
Hiện tại anh còn đang ngồi trên mặt đất, thế mà người phụ nữ chết tiệt này lại để mặc anh!
Đúng, cô nói thật sự có chút đạo lý!
Nếu anh không tự giải quyết bất cứ việc gì thì sẽ càng trở thành trò cười, thậm chí là mất đi tất cả. Anh không thể tiếp tục như vậy, anh cần phải nhanh chóng "đứng lên"!
[5]生龙活虎(sinh long hoạt hổ): mạnh như rồng như hổ/ sinh khí dồi dào/...
Tiêu Liệt híp mắt,
Chờ sau khi chỉnh đốn lại tất cả, sớm muộn cũng sẽ có ngày anh chơi chết Lâm Dĩ Hoan!
Đường Hoan bất giác rùng mình. Nếu cô đoán không nhầm thì chắc chắn là thằng cháu trai Tiêu Liệt kia mắng sau lưng cô!
Nhưng vậy thì sao chứ?
Cô thích nhất là nhìn thấy anh ngứa mắt cô nhưng lại không thể làm gì được cô, thậm chí là còn phải nghe theo cô, một lần nữa "đứng dậy".
Tiêu Liệt và Lâm Dĩ Nhu là thanh mai trúc mã, muốn cản anh, không cho anh rơi vào cái hố này thật sự quá khó! Có vẻ như nhiệm vụ không dễ hoàn thành...
Đường Hoan mơ màng nghĩ, sau đó dần dần ngủ say.
Có lẽ bởi vì cơ thể này bẩm sinh đã yếu ớt nên tố chất thân thể cực kỳ kém, Đường Hoan vốn là một người ngủ không sâu giấc vậy mà sau khi nằm vào trong chăn lại có thể lâm vào giấc ngủ sâu, có người không ngừng gõ cửa cũng chẳng cảm nhận được.
"Thiếu phu nhân......"
Tiếng gõ cửa kéo dài không dứt.
Dường như có người đang gọi cô, cứ như gọi hồn ấy.
Đường Hoan cực kỳ bực bội, cô chùm chăn qua đầu cũng vẫn không thể ngăn được tiếng gõ cửa dồn dập kia nên chỉ có thể ngái ngủ, đi mở cửa, sau đó cáu kỉnh hỏi: "Lại làm sao nữa?"
Người hầu gõ cửa lắp bắp đáp: "Thiếu gia..."
"Anh ta lại làm cái trò gì?"
- --------------------
Diệp mỗ quyết định cố định giờ đăng chương mới cho khỏi quên ^^~
22h00 thứ 2;4;6 hàng tuần, chủ nhật nào mát trời sẽ có thêm chương, haha~
Vừa nãy không phải cô còn đang xé bức sao?
Tư thế hùng hổ dạo người của cô cứ như muốn dồn con nhà người ta vào chỗ chết ấy!
Vì cái gì mà trong nháy mắt, cô đã biến thành nhẹ nhàng, hiền dịu thế này rồi? Quả thật khiến người ta phải rùng mình!
Phí Lời!
Luôn túm lấy "chân đau" của Tiêu Liệt, dẫm anh bẹp dí xuống nền đất, chẳng may anh không chịu nổi kích thích, tự sát thì sao?
Đường Hoan tỏ vẻ, cô gây sự[1] luôn có sách lược và luôn giữ đúng chừng mực!
[1]搞事情: là ngôn ngữ mạng, có nghĩa là gây sự/ gây chuyện/ gây rắc rối/ gây chuyện phiền toái/... nhưng chỉ mang ý vui đùa chứ không thật sự là làm ra việc gì đó không hay.
"Là một người đàn ông, thích cái gì thì phải tranh thủ, chẳng sợ gặp trắc trở cũng phải nhanh chóng bò dậy. Nếu không thì, anh xem..." - Đường Hoan ngả ngớn vỗ vào má Tiêu Liệt - "Bị người khác vả mặt như vậy, anh cũng không thể đánh trả đâu."
Lập tức, Tiêu Liệt giận đến mức muốn đánh trả, ai ngờ Đường Hoan đã sớm dự đoán trước, nhanh chóng tránh sang một bên.
Sau đó, cô còn nói những lời đầy thấm thía với Tiêu Liệt: "Giờ anh đã thấy được sự bất lực của một người chỉ biết tự chà đạp mình, không có chí tiến thủ chưa? Vừa rồi tôi chỉ giúp anh thể nghiệm[2] mà thôi, anh không thể không biết điều như vậy được."
[2]thể nghiệm: dựa vào kinh nghiệm để xem xét một vấn đề có đúng hay không.
Đứng ngoài quan sát, hệ thống: [...]
Phong cách cứ xoay 180 độ không ngừng, mệt tâm thật.
Cứ tưởng ký chủ của nó là một con gà yếu ớt dễ bắt nạt, ai ngờ cô lại là một người thù dai, vô lại. Vất vả lắm mới có thể rót canh gà[3] cho người ta, vậy mà chớp mắt một cái, cô đã biến hình thành một kẻ đậu bỉ[4] ngay được rồi.
Mệt tâm thật!
[3]rót canh gà: tâm sự, cho lời khuyên.
[4]逗比 hay 逗B (đậu bỉ): ngôn ngữ mạng. Khi dùng với người thân quen thì từ này dùng để hình dung một người vui tính, hay bông đùa, thỉnh thoảng còn hơi ngớ ngẩn và đáng yêu; khi dùng với người xa lạ, không thân, hoặc có chút ghét thì từ này có thể mang ý xấu nhiều hơn.
"Lâm Dĩ Hoan" - Tiêu Liệt nghiến răng nghiến lợi, gầm nhẹ một tiếng.
Từ sau khi gặp tai nạn xe cộ, "Lâm Dĩ Hoan" là ba chữ anh nói nhiều nhất trong ngày hôm nay, người phụ nữ này thật sự khiến người ta chán ghét!
Đường Hoan ngáp một cái, lười biếng vươn vai: "Được rồi, không cần quát, tôi biết anh đang cực kỳ tức giận! Hiện giờ anh sinh long hoạt hổ[5] như vậy, chắc cũng không còn muốn chết nữa. Để tôi gọi người vào hầu hạ anh. Không có việc gì thì tôi đi ngủ một giấc đây."
"Cô..."
Tiêu Liệt còn chưa nói xong, Đường Hoan đã nghênh ngang đi ra khỏi phòng rồi.
Người đàn ông tức đến mức cắn chặt răng!
Hiện tại anh còn đang ngồi trên mặt đất, thế mà người phụ nữ chết tiệt này lại để mặc anh!
Đúng, cô nói thật sự có chút đạo lý!
Nếu anh không tự giải quyết bất cứ việc gì thì sẽ càng trở thành trò cười, thậm chí là mất đi tất cả. Anh không thể tiếp tục như vậy, anh cần phải nhanh chóng "đứng lên"!
[5]生龙活虎(sinh long hoạt hổ): mạnh như rồng như hổ/ sinh khí dồi dào/...
Tiêu Liệt híp mắt,
Chờ sau khi chỉnh đốn lại tất cả, sớm muộn cũng sẽ có ngày anh chơi chết Lâm Dĩ Hoan!
Đường Hoan bất giác rùng mình. Nếu cô đoán không nhầm thì chắc chắn là thằng cháu trai Tiêu Liệt kia mắng sau lưng cô!
Nhưng vậy thì sao chứ?
Cô thích nhất là nhìn thấy anh ngứa mắt cô nhưng lại không thể làm gì được cô, thậm chí là còn phải nghe theo cô, một lần nữa "đứng dậy".
Tiêu Liệt và Lâm Dĩ Nhu là thanh mai trúc mã, muốn cản anh, không cho anh rơi vào cái hố này thật sự quá khó! Có vẻ như nhiệm vụ không dễ hoàn thành...
Đường Hoan mơ màng nghĩ, sau đó dần dần ngủ say.
Có lẽ bởi vì cơ thể này bẩm sinh đã yếu ớt nên tố chất thân thể cực kỳ kém, Đường Hoan vốn là một người ngủ không sâu giấc vậy mà sau khi nằm vào trong chăn lại có thể lâm vào giấc ngủ sâu, có người không ngừng gõ cửa cũng chẳng cảm nhận được.
"Thiếu phu nhân......"
Tiếng gõ cửa kéo dài không dứt.
Dường như có người đang gọi cô, cứ như gọi hồn ấy.
Đường Hoan cực kỳ bực bội, cô chùm chăn qua đầu cũng vẫn không thể ngăn được tiếng gõ cửa dồn dập kia nên chỉ có thể ngái ngủ, đi mở cửa, sau đó cáu kỉnh hỏi: "Lại làm sao nữa?"
Người hầu gõ cửa lắp bắp đáp: "Thiếu gia..."
"Anh ta lại làm cái trò gì?"
- --------------------
Diệp mỗ quyết định cố định giờ đăng chương mới cho khỏi quên ^^~
22h00 thứ 2;4;6 hàng tuần, chủ nhật nào mát trời sẽ có thêm chương, haha~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.