Chương 90: Người chồng cố chấp, anh cút ngay (37)
Long Cửu Gia
30/05/2019
Trong ba năm này, cuộc sống của Đường Hoan vô cùng nhàm chán, người bị bệnh tim như cô cũng thật ưu thương.
"Hệ thống, tôi cảm thấy sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ cố gắng chết nhanh một chút." - Đường Hoan trải đầu, nhìn thấy trên lược một đống tóc đen - "Tôi sẽ cố gắng chết trước khi bị trọc."
Tác dụng phụ của thuốc thật là... làm người khó chấp nhận!
Hơn nữa, ăn uống ngủ nghỉ, Đường Hoan đều phải chú ý kỹ càng, giờ cô chẳng khác nào ni cô, quả thật sống không bằng chết!
[Không, cô không thể chết được, chẳng lẽ cô không phát hiện nhiệm vụ chi nhánh của thế giới này còn chưa được công bố ư?] - Hệ thống vươn tay kiểu Nhĩ Khang[1], giọng nói đầy cảm xúc.
Đường Hoan chửi thề một tiếng: "Thế giới này có nhiệm vụ chi nhánh?" Mẹ nó, sao cậu không nói sớm!
[Có nha, chẳng qua chưa tới lúc kích phát nên chưa thể tuyên bố mà thôi.]
Đường Hoan:... mọe nó chứ.
[Tiểu khả ái Hoan Hoan, cuộc sống tươi đẹp như vậy, vì sao lại muốn chết? Cô đã nói sẽ quý trọng từng ngày được sống cơ mà! Coi thường mạng sống không tốt đâu nha!] - Sự im lặng của Đường Hoan đã kích phát thuộc tính lảm nhảm của hệ thống, nó ân cầy dạy bảo cô.
Ngàn vạn câu chửi thề trong lòng Đường Hoan đều hóa thành một chữ "Cút"!
"Lần giải phẫu cuối cùng của anh, tôi muốn đi!"
Khi Tống Minh Trạch và Tiêu Liệt đang thương lượng về lần cuối cùng giải phẫu trị liệu chân, Đường Hoan bất chợt xông ra, nói như chém đinh chặt sắt.
Những lần giải phẫu trước, Tiêu Liệt lấy lý do Đường Hoan mang bệnh trong người, không thể chịu được sự mệt nhọc trên đường đi nên không cho cô đi theo, cô cũng chẳng cảm thấy "có gì". Nhưng, lần giải phẫu cuối cùng thì thật sự là "có việc"!
Bởi vì đây là nơi cốt truyện chính thức bắt đầu...
Trình Ánh ngoại tình với cấp dưới, Lâm Dĩ Nhu rời nhà trốn đi.
Đừng hỏi Đường Hoan vì sao mà Lâm Dĩ Nhu lại mang theo cái bụng to trốn tận ra nước ngoài, hơn nữa còn đến đúng Paris giống Tiêu Liệt, đã vậy, giữa một Paris to đùng mà hai người họ lại có thể gặp nhau....
Mẹ nó, cô cũng muốn biết vì cái gì mà nữ chính lại bám dai như đỉa như thế!
"Không được." - Tiêu Liệt không suy nghĩ gì mà lập tức cự tuyệt.
Sức khỏe của cô không thích hợp đi xa!
Mấy năm nay, Tống Minh Trạch trực tiếp hay gián tiếp đều bơm vào đầu anh, anh gần như đã coi Đường Hoan thành một đứa bé bằng thủy tinh, chỉ sợ không cẩn thận một chút là bệnh tim của cô sẽ tái phát.
"Không cho tôi đi, tôi sẽ về nhà ông ngoại."
Nhà ông ngoại?
Rõ ràng là đi tìm Vinh Dịch!
Tiêu Liệt nói như chém đinh chặt sắt: "Không được!"
Nếu để cô tới thành phố Lâm, có khi đến lúc anh về, cỏ trên đầu đã mọc thành thảo nguyên rồi[2]!
"Chọn một trong hai, hoặc là để tôi đi cùng anh, hoặc là tôi sẽ về thành phố Lâm, dù sao thì anh không có ở đây nên cũng chẳng thể giữ được tôi." - Đường Hoan đắc ý, uy hiếp.
Tiêu Liệt chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chọn phương án đầu tiên.
Cái tên Vinh Dịch kia, sớm muộn gì anh cũng sẽ diệt trừ y!
[2]đội nón xanh = cắm sừng. Bên trên, cỏ cũng màu xanh nên đồng nghĩa với đội nón xanh.
Nhìn đôi oan gia trước mắt, Tống Minh Trạch chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, A Liệt, hắn không biết nên nói anh thế nào cho phải.
Ba năm này, rõ ràng là anh đối tốt với Lâm Dĩ Hoan gần như từ tận xương tủy, lại luôn cố chấp không chịu thừa nhận, anh còn dốc hết sức để phát triển thế lực, chuẩn bị phá hủy Trình Ánh một cách sạch sẽ, nhưng lật đổ Trình Ánh vì Lâm Dĩ Nhu hay vì báo thù thì không ai biết được.
A Liệt, chẳng lẽ cậu không phát hiện ra khi Lâm Dĩ Hoan nói phải về thành phố Lâm, cậu đã giống một người đàn ông đánh đổ bình dấm chua[3] đến mức nào sao? Số mệnh đã định trước, cô ấy không thể ở cạnh cậu quá lâu, cậu còn hoang phí quỹ thời gian ngắn ngủi này, cậu đang....
Tìm đường chết đó!
Tống Minh Trạch chỉ có thể thầm hận không thể rèn sắt thành thép.
[3]dấm chua = ghen
Tống Minh Trạch biết thọ mệnh của Đường Hoan không dài nhưng hắn nghĩ, cô ít nhất có thể sống đến ba-bốn mươi tuổi, cô chờ được đến lúc Tiêu Liệt tự thấy rõ trái tim mình, ai ngờ.... cái chết của cô lại tới nhanh như vậy!
Nhanh đến mức.... Không kịp chuẩn bị!
"Hệ thống, tôi cảm thấy sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ cố gắng chết nhanh một chút." - Đường Hoan trải đầu, nhìn thấy trên lược một đống tóc đen - "Tôi sẽ cố gắng chết trước khi bị trọc."
Tác dụng phụ của thuốc thật là... làm người khó chấp nhận!
Hơn nữa, ăn uống ngủ nghỉ, Đường Hoan đều phải chú ý kỹ càng, giờ cô chẳng khác nào ni cô, quả thật sống không bằng chết!
[Không, cô không thể chết được, chẳng lẽ cô không phát hiện nhiệm vụ chi nhánh của thế giới này còn chưa được công bố ư?] - Hệ thống vươn tay kiểu Nhĩ Khang[1], giọng nói đầy cảm xúc.
Đường Hoan chửi thề một tiếng: "Thế giới này có nhiệm vụ chi nhánh?" Mẹ nó, sao cậu không nói sớm!
[Có nha, chẳng qua chưa tới lúc kích phát nên chưa thể tuyên bố mà thôi.]
Đường Hoan:... mọe nó chứ.
[Tiểu khả ái Hoan Hoan, cuộc sống tươi đẹp như vậy, vì sao lại muốn chết? Cô đã nói sẽ quý trọng từng ngày được sống cơ mà! Coi thường mạng sống không tốt đâu nha!] - Sự im lặng của Đường Hoan đã kích phát thuộc tính lảm nhảm của hệ thống, nó ân cầy dạy bảo cô.
Ngàn vạn câu chửi thề trong lòng Đường Hoan đều hóa thành một chữ "Cút"!
"Lần giải phẫu cuối cùng của anh, tôi muốn đi!"
Khi Tống Minh Trạch và Tiêu Liệt đang thương lượng về lần cuối cùng giải phẫu trị liệu chân, Đường Hoan bất chợt xông ra, nói như chém đinh chặt sắt.
Những lần giải phẫu trước, Tiêu Liệt lấy lý do Đường Hoan mang bệnh trong người, không thể chịu được sự mệt nhọc trên đường đi nên không cho cô đi theo, cô cũng chẳng cảm thấy "có gì". Nhưng, lần giải phẫu cuối cùng thì thật sự là "có việc"!
Bởi vì đây là nơi cốt truyện chính thức bắt đầu...
Trình Ánh ngoại tình với cấp dưới, Lâm Dĩ Nhu rời nhà trốn đi.
Đừng hỏi Đường Hoan vì sao mà Lâm Dĩ Nhu lại mang theo cái bụng to trốn tận ra nước ngoài, hơn nữa còn đến đúng Paris giống Tiêu Liệt, đã vậy, giữa một Paris to đùng mà hai người họ lại có thể gặp nhau....
Mẹ nó, cô cũng muốn biết vì cái gì mà nữ chính lại bám dai như đỉa như thế!
"Không được." - Tiêu Liệt không suy nghĩ gì mà lập tức cự tuyệt.
Sức khỏe của cô không thích hợp đi xa!
Mấy năm nay, Tống Minh Trạch trực tiếp hay gián tiếp đều bơm vào đầu anh, anh gần như đã coi Đường Hoan thành một đứa bé bằng thủy tinh, chỉ sợ không cẩn thận một chút là bệnh tim của cô sẽ tái phát.
"Không cho tôi đi, tôi sẽ về nhà ông ngoại."
Nhà ông ngoại?
Rõ ràng là đi tìm Vinh Dịch!
Tiêu Liệt nói như chém đinh chặt sắt: "Không được!"
Nếu để cô tới thành phố Lâm, có khi đến lúc anh về, cỏ trên đầu đã mọc thành thảo nguyên rồi[2]!
"Chọn một trong hai, hoặc là để tôi đi cùng anh, hoặc là tôi sẽ về thành phố Lâm, dù sao thì anh không có ở đây nên cũng chẳng thể giữ được tôi." - Đường Hoan đắc ý, uy hiếp.
Tiêu Liệt chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chọn phương án đầu tiên.
Cái tên Vinh Dịch kia, sớm muộn gì anh cũng sẽ diệt trừ y!
[2]đội nón xanh = cắm sừng. Bên trên, cỏ cũng màu xanh nên đồng nghĩa với đội nón xanh.
Nhìn đôi oan gia trước mắt, Tống Minh Trạch chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, A Liệt, hắn không biết nên nói anh thế nào cho phải.
Ba năm này, rõ ràng là anh đối tốt với Lâm Dĩ Hoan gần như từ tận xương tủy, lại luôn cố chấp không chịu thừa nhận, anh còn dốc hết sức để phát triển thế lực, chuẩn bị phá hủy Trình Ánh một cách sạch sẽ, nhưng lật đổ Trình Ánh vì Lâm Dĩ Nhu hay vì báo thù thì không ai biết được.
A Liệt, chẳng lẽ cậu không phát hiện ra khi Lâm Dĩ Hoan nói phải về thành phố Lâm, cậu đã giống một người đàn ông đánh đổ bình dấm chua[3] đến mức nào sao? Số mệnh đã định trước, cô ấy không thể ở cạnh cậu quá lâu, cậu còn hoang phí quỹ thời gian ngắn ngủi này, cậu đang....
Tìm đường chết đó!
Tống Minh Trạch chỉ có thể thầm hận không thể rèn sắt thành thép.
[3]dấm chua = ghen
Tống Minh Trạch biết thọ mệnh của Đường Hoan không dài nhưng hắn nghĩ, cô ít nhất có thể sống đến ba-bốn mươi tuổi, cô chờ được đến lúc Tiêu Liệt tự thấy rõ trái tim mình, ai ngờ.... cái chết của cô lại tới nhanh như vậy!
Nhanh đến mức.... Không kịp chuẩn bị!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.