Chương 103: Người chồng cố chấp, anh cút ngay (50)
Long Cửu Gia
30/05/2019
Nơi vừa kín đáo vừa có điều kiện tốt trong miệng Trình Ánh là...
Một kho hàng kín mít, gần như không có kẽ hở, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ dùng để thông khí, vô cùng tối tăm, người bị nhốt trong ấy một giây thôi cũng muốn ngỏm luôn rồi.
Đường Hoan thầm chửi thề.
Sao bảo sẽ giấu cô ở một nơi có điều kiện tốt?
Nói không giữ lời chính là kể khốn nạn.
"Hệ thống, cậu đã gửi video theo dõi ở tầng hầm để xe cho thư ký Lý chưa" - Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên Đường Hoan làm là hỏi hệ thống.
Hệ thống trầm mặc một lúc.
Sau khi chuẩn bị xong, nó mới mở miệng rít gào...
[Có phải cô đã tính toán tất cả việc này từ trước đúng không?]
[Cô hỏi nơi Trình Ánh và Lâm Dĩ Nhu trao đổi tin tức, ta nói cho cô là dưới hầm để xe.]
[Cô hỏi Lâm Dĩ Nhu đã ăn trộm bí mật thương mại đến bước nào, có phải tới thời cơ mấu chốt rồi không, ta nói cho cô, hôm nay là thời cơ mấu chốt.]
[Kết quả, cô làm nhiệm vụ kiểu này ấy hả?]
Có vẻ hệ thống đã am hiểu sâu sắc bản chất của một con ngựa khi con ngựa đó hí lên, nó dậm chân rồi mới hí: [Ta nói cho cô, video theo dõi ở hầm xe, ta sẽ không gửi cho thư ký Lý! Cô còn chưa hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh đã muốn chết! Không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có!]
Hệ thống chỉ có thể trách mình quá ngốc nghếch, không đoán ra dụng ý của Đường Hoan khi cô hỏi những tin tức liên quan đến nhiệm vụ. Nó còn tưởng cô định tung skill lớn tại thời điểm mấu chốt cơ, kết quả...
Đường Hoan dửng dưng nằm trên mặt đất kho hàng. Cô nhìn camera đang nhấp nháy đèn đỏ tại một góc, nhắm mắt lại như chưa từng tỉnh.
Không sai, tất cả mọi việc, cô đều đã tính toán kỹ càng, nhưng vậy thì sao?
Cô biết hôm nay Lâm Dĩ Nhu sẽ ăn cắp văn kiện ảnh hưởng trực tiếp tới kết quả đấu thầu của Tiêu thị và Trình thị nên mới đi cùng cô ta tới công ty.
Cô biết Trình Ánh chờ Lâm Dĩ Nhu dưới hầm xe nên mới chọn nơi đó để gây khó dễ.
Đúng, cô chờ Trình Ánh xuống tay với cô!
Cô đánh cược, cược thiên chi kiêu tử như Trình Ánh sẽ vì thắng lợi mà ngăn cản người mật báo là cô.
Không phải cô chưa cho Tiêu Liệt cơ hội...
Nếu lúc ấy anh rõng rạc chọn để Lâm Dĩ Nhu rời đi, tất cả những chuyện tiếp theo sẽ không xảy ra, Lâm Dĩ Nhu không thể nhìn trộm bí mật thương mại, Đường Hoan cũng không cần phí tâm tư đề phòng cô ta lật đổ Tiêu Liệt.
Đáng tiếc, cơ hội cuối cùng, đâu phải ai cũng biết nắm bắt.
"Cậu không gửi video theo dõi ở tầng hầm cho thư ký Lý cũng chẳng sao! Dù gì thì tôi đã hoàn thành một nhiệm vụ, có thể sống thêm được một tháng thì sống một tháng! Cùng lắm cũng chỉ là chết thôi mà, đến lúc ấy, cậu tìm ký chủ mới đi."
Đường Hoan dửng dưng, bắt đầu chơi xấu.
[......]
Hệ thống tức đến mức dậm chân, nhưng lại không thể làm gì.
Tức giận nha, sao nó có thể gặp được một ký chủ rác rưởi như vậy chứ!
Nhìn cô thì có vẻ tùy tiện nhưng thật ra lại hẹp hòi hơn người khác rất nhiều.
Sao bảo những ký chủ trói định với hệ thống đều vì mạng sống mà liều mình làm nhiệm vụ?!
Tại sao ký chủ nhà nói lại rác rưởi như vậy, một chút khát vọng sống sót cũng không có?
Vì không để Đường Hoan phát hiện nó chẳng thể có ai khác ngoài cô, hệ thống im lặng một lúc lâu, sau khi bình tĩnh lại thì bắt đầu nịnh nọt, dỗ dành Đường Hoan: [Hoan Hoan thân ái~ gửi gửi gửi, ta lập tức gửi đây! Nhưng chúng ta còn chưa làm nhiệm vụ chi nhánh, có thể thương lượng chút không, cô cố gắng kiên nhẫn hơn, bỏ thêm thời gian để hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh được chứ?]
Một kho hàng kín mít, gần như không có kẽ hở, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ dùng để thông khí, vô cùng tối tăm, người bị nhốt trong ấy một giây thôi cũng muốn ngỏm luôn rồi.
Đường Hoan thầm chửi thề.
Sao bảo sẽ giấu cô ở một nơi có điều kiện tốt?
Nói không giữ lời chính là kể khốn nạn.
"Hệ thống, cậu đã gửi video theo dõi ở tầng hầm để xe cho thư ký Lý chưa" - Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên Đường Hoan làm là hỏi hệ thống.
Hệ thống trầm mặc một lúc.
Sau khi chuẩn bị xong, nó mới mở miệng rít gào...
[Có phải cô đã tính toán tất cả việc này từ trước đúng không?]
[Cô hỏi nơi Trình Ánh và Lâm Dĩ Nhu trao đổi tin tức, ta nói cho cô là dưới hầm để xe.]
[Cô hỏi Lâm Dĩ Nhu đã ăn trộm bí mật thương mại đến bước nào, có phải tới thời cơ mấu chốt rồi không, ta nói cho cô, hôm nay là thời cơ mấu chốt.]
[Kết quả, cô làm nhiệm vụ kiểu này ấy hả?]
Có vẻ hệ thống đã am hiểu sâu sắc bản chất của một con ngựa khi con ngựa đó hí lên, nó dậm chân rồi mới hí: [Ta nói cho cô, video theo dõi ở hầm xe, ta sẽ không gửi cho thư ký Lý! Cô còn chưa hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh đã muốn chết! Không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có!]
Hệ thống chỉ có thể trách mình quá ngốc nghếch, không đoán ra dụng ý của Đường Hoan khi cô hỏi những tin tức liên quan đến nhiệm vụ. Nó còn tưởng cô định tung skill lớn tại thời điểm mấu chốt cơ, kết quả...
Đường Hoan dửng dưng nằm trên mặt đất kho hàng. Cô nhìn camera đang nhấp nháy đèn đỏ tại một góc, nhắm mắt lại như chưa từng tỉnh.
Không sai, tất cả mọi việc, cô đều đã tính toán kỹ càng, nhưng vậy thì sao?
Cô biết hôm nay Lâm Dĩ Nhu sẽ ăn cắp văn kiện ảnh hưởng trực tiếp tới kết quả đấu thầu của Tiêu thị và Trình thị nên mới đi cùng cô ta tới công ty.
Cô biết Trình Ánh chờ Lâm Dĩ Nhu dưới hầm xe nên mới chọn nơi đó để gây khó dễ.
Đúng, cô chờ Trình Ánh xuống tay với cô!
Cô đánh cược, cược thiên chi kiêu tử như Trình Ánh sẽ vì thắng lợi mà ngăn cản người mật báo là cô.
Không phải cô chưa cho Tiêu Liệt cơ hội...
Nếu lúc ấy anh rõng rạc chọn để Lâm Dĩ Nhu rời đi, tất cả những chuyện tiếp theo sẽ không xảy ra, Lâm Dĩ Nhu không thể nhìn trộm bí mật thương mại, Đường Hoan cũng không cần phí tâm tư đề phòng cô ta lật đổ Tiêu Liệt.
Đáng tiếc, cơ hội cuối cùng, đâu phải ai cũng biết nắm bắt.
"Cậu không gửi video theo dõi ở tầng hầm cho thư ký Lý cũng chẳng sao! Dù gì thì tôi đã hoàn thành một nhiệm vụ, có thể sống thêm được một tháng thì sống một tháng! Cùng lắm cũng chỉ là chết thôi mà, đến lúc ấy, cậu tìm ký chủ mới đi."
Đường Hoan dửng dưng, bắt đầu chơi xấu.
[......]
Hệ thống tức đến mức dậm chân, nhưng lại không thể làm gì.
Tức giận nha, sao nó có thể gặp được một ký chủ rác rưởi như vậy chứ!
Nhìn cô thì có vẻ tùy tiện nhưng thật ra lại hẹp hòi hơn người khác rất nhiều.
Sao bảo những ký chủ trói định với hệ thống đều vì mạng sống mà liều mình làm nhiệm vụ?!
Tại sao ký chủ nhà nói lại rác rưởi như vậy, một chút khát vọng sống sót cũng không có?
Vì không để Đường Hoan phát hiện nó chẳng thể có ai khác ngoài cô, hệ thống im lặng một lúc lâu, sau khi bình tĩnh lại thì bắt đầu nịnh nọt, dỗ dành Đường Hoan: [Hoan Hoan thân ái~ gửi gửi gửi, ta lập tức gửi đây! Nhưng chúng ta còn chưa làm nhiệm vụ chi nhánh, có thể thương lượng chút không, cô cố gắng kiên nhẫn hơn, bỏ thêm thời gian để hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh được chứ?]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.