Chương 321: Xác sống có độc (14)
Long Cửu Gia
28/11/2019
Những gì xảy ra tiếp theo thật sự vô cùng diệu kỳ!
Thẩm Lương Chi đau lòng, châm ba nén hương cho người anh em của mình……
Y cứ vậy trơ mắt nhìn nữ xác sống mặc váy hồng phá vỡ còng tay rồi nhảy nhảy, nhào về phía Lăng Trầm.
Sau đó, cô dùng một tay khiêng Lăng Trầm lên, vừa kêu ngao ngao, vừa xoay vòng vòng.
Thẩm Lương Chi tưởng nữ xác sống này định ăn thịt người, ai ngờ cô lại… muốn sàm sỡ!?
Đường Hoan cực kỳ kích động, kích động đến mức cứ thế nhảy nhót.
Sau khi thả Lăng Trầm xuống, cô hoàn toàn bỏ qua khuôn mặt với thái độ không mấy dễ chịu của anh mà vươn ngón tay ra, chỉ chỉ vào chính mình, lên tiếng muốn nói gì đó nhưng lại không thành lời.
“Khò khè, khò khè khè khè khò…”
Tôi là em gái của anh đó!
“Khò khè, khò khè, khè khè…”
Đại ca, nhìn tôi đi! Nhìn tôi đi! Nhìn tôi này!
“Gian nan” chứng kiến tất cả, nhìn nữ xác sống xấu xí không ngừng gây chú ý với Lăng Trầm, Thẩm Lương Chi không tự chủ được mà thầm châm ba nén hương cho Lăng Trầm. Y ở xa như vậy còn cảm thấy… xấu đến mức khó mà diễn tả thành lời… Thương thay cho người anh em tốt của y khi phải quan sát “vẻ đẹp” đánh sâu vào thị giác như vậy.
Đường Hoan cuống quýt, mẹ nó, người anh em, tôi là em gái của anh đó!
Anh nhanh nhận ra tôi đi!
Lăng Trầm chau mày. Từ trước tới nay, anh vẫn luôn thành thục, lão luyện, trong bất cứ hoàn cảnh nào, anh cũng không hề để lộ cảm xúc của mình, nhưng lần này, sau một lát suy đoán, anh vẫn không nhịn được, quay đầu sang một bên.
Quả thật là xấu đến mức khó chấp nhận nổi.
Đường Hoan khò khè mãi nhưng đối phương vẫn chẳng thèm phản ứng lại cô, đã vậy còn tỏ ra ghét bỏ.
Boss phản diện kiểu quái gì vậy, rõ ràng boss phản diện bình thường đều cực kỳ thông minh, nhanh trí, chỉ liếc mắt một cái là đã nhận ra nữ chính trong đám đông cơ mà.
[ Cô tưởng mình là nữ chính à, bia đỡ đạn Hoan?]
Mỗi lần Đường Hoan thầm “phun” boss phản diện, hệ thống đều không nhịn nổi, nhảy ra phản biện lại cô.
Đường Hoan bực bội lôi giấy bút ra, sau đó viết những chữ cái siêu siêu vẹo vẹo: Em, Lăng Thần Hoan.
…….
Thẩm Lương Chi ngồi trên sô pha mà cứ như đang ngồi trên đống than, toạ trên đống lửa.
Y đứng lên, đi vài vòng quanh Đương Hoan. Đến tận bây giờ, y vẫn chưa thể tin được.
“Cô là em gái của Lăng Trầm?”
Thẩm Lương Chi đã từng gặp Lăng Thần Hoan ở Lăng gia vài lần. Thật lòng thì sau khi biến thành xác sống, tuy rằng xấu thậm tệ nhưng cô em này còn đáng yêu hơn trước đây nhiều lần. Nói vậy cũng đủ để biết ngày trước Lăng Thần Hoan xấu tính đến mức nào rồi.
Đường Hoan “bơ toàn tập” kẻ làm nhảm - Thẩm Lương Chi nên y chỉ nhìn thấy cảnh nữ xác sống mặc váy hồng ngồi trên sô pha, nhích từng chút, từng chút một về phía người anh em của mình, sau đó vươn móng vuốt…
“Khò khè …” - âm thanh phát ra từ cổ họng cô.
Thẩm Lương Chi cảm thấy bản thân thật kỳ quái, ấy vậy mà y lại lờ mờ đoán được rằng Đường Hoan đang muốn gần gũi hơn với Lăng Trầm.
“Khò khè……”
Đường Hoan cẩn thận dùng móng vuốt túm lấy rồi kéo kéo góc áo của Lăng Trầm.
Lăng Trầm: “……” Nói thật, anh cứ đinh ninh rằng Lăng Thần Hoan đã táng thân trong miệng xác sống, được rồi, thực tế đúng là vậy, có điều, anh chẳng thể ngờ được cô lại không hoàn toàn biến thành xác sống.
Tuy cô chưa chết nhưng cũng đã bị cảm nhiễm virus.
Tâm tình của Lăng Trầm lúc này cực kỳ phức tạp.
Thấy anh không quá bài xích, Đường Hoan cẩn thận vươn nốt móng vuốt còn lại, dùng móng tay dài nhẹ nhàng chọc chọc vào cánh tay anh.
Thẩm Lương Chi đau lòng, châm ba nén hương cho người anh em của mình……
Y cứ vậy trơ mắt nhìn nữ xác sống mặc váy hồng phá vỡ còng tay rồi nhảy nhảy, nhào về phía Lăng Trầm.
Sau đó, cô dùng một tay khiêng Lăng Trầm lên, vừa kêu ngao ngao, vừa xoay vòng vòng.
Thẩm Lương Chi tưởng nữ xác sống này định ăn thịt người, ai ngờ cô lại… muốn sàm sỡ!?
Đường Hoan cực kỳ kích động, kích động đến mức cứ thế nhảy nhót.
Sau khi thả Lăng Trầm xuống, cô hoàn toàn bỏ qua khuôn mặt với thái độ không mấy dễ chịu của anh mà vươn ngón tay ra, chỉ chỉ vào chính mình, lên tiếng muốn nói gì đó nhưng lại không thành lời.
“Khò khè, khò khè khè khè khò…”
Tôi là em gái của anh đó!
“Khò khè, khò khè, khè khè…”
Đại ca, nhìn tôi đi! Nhìn tôi đi! Nhìn tôi này!
“Gian nan” chứng kiến tất cả, nhìn nữ xác sống xấu xí không ngừng gây chú ý với Lăng Trầm, Thẩm Lương Chi không tự chủ được mà thầm châm ba nén hương cho Lăng Trầm. Y ở xa như vậy còn cảm thấy… xấu đến mức khó mà diễn tả thành lời… Thương thay cho người anh em tốt của y khi phải quan sát “vẻ đẹp” đánh sâu vào thị giác như vậy.
Đường Hoan cuống quýt, mẹ nó, người anh em, tôi là em gái của anh đó!
Anh nhanh nhận ra tôi đi!
Lăng Trầm chau mày. Từ trước tới nay, anh vẫn luôn thành thục, lão luyện, trong bất cứ hoàn cảnh nào, anh cũng không hề để lộ cảm xúc của mình, nhưng lần này, sau một lát suy đoán, anh vẫn không nhịn được, quay đầu sang một bên.
Quả thật là xấu đến mức khó chấp nhận nổi.
Đường Hoan khò khè mãi nhưng đối phương vẫn chẳng thèm phản ứng lại cô, đã vậy còn tỏ ra ghét bỏ.
Boss phản diện kiểu quái gì vậy, rõ ràng boss phản diện bình thường đều cực kỳ thông minh, nhanh trí, chỉ liếc mắt một cái là đã nhận ra nữ chính trong đám đông cơ mà.
[ Cô tưởng mình là nữ chính à, bia đỡ đạn Hoan?]
Mỗi lần Đường Hoan thầm “phun” boss phản diện, hệ thống đều không nhịn nổi, nhảy ra phản biện lại cô.
Đường Hoan bực bội lôi giấy bút ra, sau đó viết những chữ cái siêu siêu vẹo vẹo: Em, Lăng Thần Hoan.
…….
Thẩm Lương Chi ngồi trên sô pha mà cứ như đang ngồi trên đống than, toạ trên đống lửa.
Y đứng lên, đi vài vòng quanh Đương Hoan. Đến tận bây giờ, y vẫn chưa thể tin được.
“Cô là em gái của Lăng Trầm?”
Thẩm Lương Chi đã từng gặp Lăng Thần Hoan ở Lăng gia vài lần. Thật lòng thì sau khi biến thành xác sống, tuy rằng xấu thậm tệ nhưng cô em này còn đáng yêu hơn trước đây nhiều lần. Nói vậy cũng đủ để biết ngày trước Lăng Thần Hoan xấu tính đến mức nào rồi.
Đường Hoan “bơ toàn tập” kẻ làm nhảm - Thẩm Lương Chi nên y chỉ nhìn thấy cảnh nữ xác sống mặc váy hồng ngồi trên sô pha, nhích từng chút, từng chút một về phía người anh em của mình, sau đó vươn móng vuốt…
“Khò khè …” - âm thanh phát ra từ cổ họng cô.
Thẩm Lương Chi cảm thấy bản thân thật kỳ quái, ấy vậy mà y lại lờ mờ đoán được rằng Đường Hoan đang muốn gần gũi hơn với Lăng Trầm.
“Khò khè……”
Đường Hoan cẩn thận dùng móng vuốt túm lấy rồi kéo kéo góc áo của Lăng Trầm.
Lăng Trầm: “……” Nói thật, anh cứ đinh ninh rằng Lăng Thần Hoan đã táng thân trong miệng xác sống, được rồi, thực tế đúng là vậy, có điều, anh chẳng thể ngờ được cô lại không hoàn toàn biến thành xác sống.
Tuy cô chưa chết nhưng cũng đã bị cảm nhiễm virus.
Tâm tình của Lăng Trầm lúc này cực kỳ phức tạp.
Thấy anh không quá bài xích, Đường Hoan cẩn thận vươn nốt móng vuốt còn lại, dùng móng tay dài nhẹ nhàng chọc chọc vào cánh tay anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.