Nữ Phụ Quay Đầu! - Phan Truc Ly
Chương 24
Phan Truc Ly
18/04/2024
Nhìn bóng Tần Khải được đưa lên máy bay, cô nhẹ mỉm cười vẫy tay chào anh rồi xoay người rời đi, xem như cô cũng làm được một việc có ít, giảm nhẹ tội lỗi của thân thể này một chút! Rồi đây không biết bản thân cô còn đương đầu với những chuyện gì nữa! Cô nghĩ chắc chắn là do sự thay đổi của cô nên cố truyện mới bắt đầu xoay chuyển và giờ đây nó không còn như trước kia nữa!
Phan An đi đến công ty để đưa cơm trưa cho ông chồng ác ma, cô còn đang đứng đợi thang máy, cũng vừa lúc Lâm Nguyệt đi từ bên ngoài vào cô ấy đi đến đứng cạnh Phan An, nhẹ mỉm cười nói:
- Chào An tiểu thư!
Phan An cũng gật đầu đáp lễ. Thật sự cô rất là không thích nữ chính, cô cũng không hiểu lí do tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy hay do cô xuyên vào cơ thể của nữ phụ nên mỗi khi gặp Lâm Nguyệt là cô lập tức bậc chế độ bày xích ngay và luôn nhưng hào quang xung quanh cô ấy thật sự làm cô không quen cho mấy! Một nữ phụ như cô làm sao lại được so bì với nữ chính như cô ấy được. Cửa thang máy mở ra nữ nhân viên cúi chào cô rồi ấn nút đóng cửa, đối diện nữ chính cũng đã vào trong, cùng là đi thang máy nhưng đẳng cấp ở chỗ thang máy cô đi giành riêng cho giám đốc và khách VIP, còn thang máy nữ chính đi là dùng cho nhân viên cả cao ốc này! Một ngọn lửa ganh ghét được nhen nhóm trong lòng nữ chính.
Khi Phan An đang dọn thức lên thì Tuấn Kiệt cũng vừa tan họp, phải nói là anh rất thích được như thế này mỗi ngày, anh ăn rất ngon nhưng một loạt tin nhắn và hình ảnh gửi đến làm gián đoạn niềm vui của anh! Phan An và Tần Khải quyến luyến, bịn rịn khi chia tay nhau ở sân bay!
Thấy cô đã ăn xong đang chuẩn bị ra về, anh chỉ vào cái ghế ở gần bàn làm việc, ý bảo cô đi đến đó, Phan An cũng làm theo lời anh nói, Tuấn Kiệt đi đến đưa qua cho cô một ly nước mát, và đặt lên bàn một cái điện thoại, trên màn hình hiển thị một loạt những hình ảnh giữa cô và Tần Khải lúc sáng nay, người chụp cũng dụng tâm lắm, chụp toàn những gốc ẩn nên khi nhìn vào sẽ rất dễ hiểu lầm là họ có những cử chỉ hành động thân mật hơn mức bình thường! Anh nhìn biểu cảm trên mặt của cô chỉ có chút bất ngờ và chuyển dần sang nghi ngờ và tức giận, cô đưa mắt nhìn anh còn chưa kịp mở lời thì anh đã ném chiếc thẻ đen quyền lực lên bàn giọng lạnh lẽo:
- Cầm nó và đi mua vé máy bay theo cậu ta đi!
Phan An ngẩn người vẫn còn đang mơ hồ, cô hỏi lại:
- Theo ai? Mà đi đâu? Anh nói chuyện dễ hiểu chút đi.
- Đi theo chăm sóc Tần Khải!
- Tại sao tôi phải theo chăm sóc anh ta! Anh ấy có người nhà bên đấy mà! Khi nào anh ấy về nước tôi sẽ đến thăm anh ấy. Hi vọng việc trị liệu bên đó sẽ thành công. Nhưng sao anh lại nói như vậy? Anh là có ý gì?
Cô híp mắt nhìn anh rồi nói tiếp:
- À, anh cho người theo dõi tôi?
- Tôi không rảnh để mà đi theo dõi cô, tôi chỉ cho mấy vệ sĩ đi theo bảo vệ cô là đủ rồi.
- Vậy tại sao anh lại có những tấm ảnh này?
- Cô không cần biết từ đâu tôi có những tấm ảnh lãng mạn thế này, nhưng tôi nhắc cho cô nhớ! Cô là thiếu phu nhân Hàn gia đừng có bày mấy trò lố lăng như vậy!
Cô cười nhạt nói:
- Tôi không làm gì sai cả! Tin hay không tùy anh!
Phan An chỉ biết cười khổ, cái thân thể này không biết lại có bao nhiêu kẻ thù nữa đây! Cô xoay người định rời đi, anh lại lên tiếng ngăn lại, cánh tay còn đặt trên nắm cửa cũng thu hồi:
- Cô còn chưa giải thích cho rõ chuyện này với tôi!
Phan An cũng dần mất kiên nhẫn với cái người chồng này, cô nói giọng mệt mỏi:
- Tôi không có gì giải thích, việc đi thăm và chăm sóc Tần Khải tôi có đi và điều đó tôi nghĩ anh vẫn luôn biết, kể cả chuyện hôm nay tôi tiễn anh ấy ra sân bay, nếu điều đó làm anh khó chịu hay không vui thì cho tôi xin lỗi, còn việc anh nghĩ tôi là người vợ không tốt như vậy thì có nói gì đi chăng nữa cũng không làm anh thay đổi cách nhìn về bản thân tôi! Lần này là lần cuối chúng ta thảo luận về chuyện này nhé tôi đối với Tần Khải không có gì hơn là tình bạn cả, không hơn không kém, chỉ là chồng tôi không cần tôi nữa thì nên giải thoát cho nhau thôi.
- Tôi không nói là không cần…
Lời còn chưa nói hết, Phan An cũng đã đi mất, anh thật sự đang nghĩ cái gì mà lại đi ghen với cậu ta. Trước kia anh không chắc nhưng hiện tại anh rất chắc chắn một điều cô sẽ không phản bội cuộc hôn nhân này, nhưng tại sao anh lại làm tổn thương cô!
Phan An đi đến công ty để đưa cơm trưa cho ông chồng ác ma, cô còn đang đứng đợi thang máy, cũng vừa lúc Lâm Nguyệt đi từ bên ngoài vào cô ấy đi đến đứng cạnh Phan An, nhẹ mỉm cười nói:
- Chào An tiểu thư!
Phan An cũng gật đầu đáp lễ. Thật sự cô rất là không thích nữ chính, cô cũng không hiểu lí do tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy hay do cô xuyên vào cơ thể của nữ phụ nên mỗi khi gặp Lâm Nguyệt là cô lập tức bậc chế độ bày xích ngay và luôn nhưng hào quang xung quanh cô ấy thật sự làm cô không quen cho mấy! Một nữ phụ như cô làm sao lại được so bì với nữ chính như cô ấy được. Cửa thang máy mở ra nữ nhân viên cúi chào cô rồi ấn nút đóng cửa, đối diện nữ chính cũng đã vào trong, cùng là đi thang máy nhưng đẳng cấp ở chỗ thang máy cô đi giành riêng cho giám đốc và khách VIP, còn thang máy nữ chính đi là dùng cho nhân viên cả cao ốc này! Một ngọn lửa ganh ghét được nhen nhóm trong lòng nữ chính.
Khi Phan An đang dọn thức lên thì Tuấn Kiệt cũng vừa tan họp, phải nói là anh rất thích được như thế này mỗi ngày, anh ăn rất ngon nhưng một loạt tin nhắn và hình ảnh gửi đến làm gián đoạn niềm vui của anh! Phan An và Tần Khải quyến luyến, bịn rịn khi chia tay nhau ở sân bay!
Thấy cô đã ăn xong đang chuẩn bị ra về, anh chỉ vào cái ghế ở gần bàn làm việc, ý bảo cô đi đến đó, Phan An cũng làm theo lời anh nói, Tuấn Kiệt đi đến đưa qua cho cô một ly nước mát, và đặt lên bàn một cái điện thoại, trên màn hình hiển thị một loạt những hình ảnh giữa cô và Tần Khải lúc sáng nay, người chụp cũng dụng tâm lắm, chụp toàn những gốc ẩn nên khi nhìn vào sẽ rất dễ hiểu lầm là họ có những cử chỉ hành động thân mật hơn mức bình thường! Anh nhìn biểu cảm trên mặt của cô chỉ có chút bất ngờ và chuyển dần sang nghi ngờ và tức giận, cô đưa mắt nhìn anh còn chưa kịp mở lời thì anh đã ném chiếc thẻ đen quyền lực lên bàn giọng lạnh lẽo:
- Cầm nó và đi mua vé máy bay theo cậu ta đi!
Phan An ngẩn người vẫn còn đang mơ hồ, cô hỏi lại:
- Theo ai? Mà đi đâu? Anh nói chuyện dễ hiểu chút đi.
- Đi theo chăm sóc Tần Khải!
- Tại sao tôi phải theo chăm sóc anh ta! Anh ấy có người nhà bên đấy mà! Khi nào anh ấy về nước tôi sẽ đến thăm anh ấy. Hi vọng việc trị liệu bên đó sẽ thành công. Nhưng sao anh lại nói như vậy? Anh là có ý gì?
Cô híp mắt nhìn anh rồi nói tiếp:
- À, anh cho người theo dõi tôi?
- Tôi không rảnh để mà đi theo dõi cô, tôi chỉ cho mấy vệ sĩ đi theo bảo vệ cô là đủ rồi.
- Vậy tại sao anh lại có những tấm ảnh này?
- Cô không cần biết từ đâu tôi có những tấm ảnh lãng mạn thế này, nhưng tôi nhắc cho cô nhớ! Cô là thiếu phu nhân Hàn gia đừng có bày mấy trò lố lăng như vậy!
Cô cười nhạt nói:
- Tôi không làm gì sai cả! Tin hay không tùy anh!
Phan An chỉ biết cười khổ, cái thân thể này không biết lại có bao nhiêu kẻ thù nữa đây! Cô xoay người định rời đi, anh lại lên tiếng ngăn lại, cánh tay còn đặt trên nắm cửa cũng thu hồi:
- Cô còn chưa giải thích cho rõ chuyện này với tôi!
Phan An cũng dần mất kiên nhẫn với cái người chồng này, cô nói giọng mệt mỏi:
- Tôi không có gì giải thích, việc đi thăm và chăm sóc Tần Khải tôi có đi và điều đó tôi nghĩ anh vẫn luôn biết, kể cả chuyện hôm nay tôi tiễn anh ấy ra sân bay, nếu điều đó làm anh khó chịu hay không vui thì cho tôi xin lỗi, còn việc anh nghĩ tôi là người vợ không tốt như vậy thì có nói gì đi chăng nữa cũng không làm anh thay đổi cách nhìn về bản thân tôi! Lần này là lần cuối chúng ta thảo luận về chuyện này nhé tôi đối với Tần Khải không có gì hơn là tình bạn cả, không hơn không kém, chỉ là chồng tôi không cần tôi nữa thì nên giải thoát cho nhau thôi.
- Tôi không nói là không cần…
Lời còn chưa nói hết, Phan An cũng đã đi mất, anh thật sự đang nghĩ cái gì mà lại đi ghen với cậu ta. Trước kia anh không chắc nhưng hiện tại anh rất chắc chắn một điều cô sẽ không phản bội cuộc hôn nhân này, nhưng tại sao anh lại làm tổn thương cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.