Nữ Phụ Quay Đầu! - Phan Truc Ly
Chương 28
Phan Truc Ly
18/04/2024
Phan An rất bất ngờ trước tình huống như thế này, mặc dù cô đã qua một lần đò nhưng cảm giác khi trước mặt Tuấn Kiệt làm tim cô cứ đập như trống làng hay do cái cơ thể này dễ xúc động, anh thấy cô lại thả hồn đi nơi nào không quan tâm đến những gì anh đang nói, Tuấn Kiệt cúi người thấp xuống vậy là thành công chạm lấy môi cô như chuồng chuồng lướt nước, anh cố giữ bình tĩnh trước sự cám dỗ của đôi môi ngọt ngào đang mời gọi trước mắt, sau đó Tuấn Kiệt nhanh chóng rời đi leo thật nhanh lên giường kéo chăn nằm nhắm mắt, còn Phan An bị hành động vừa rồi của anh làm cho hóa đá mất 5 giây, đến khi cô kịp nhận ra chuyện gì vừa xảy đến thì hung thủ đã lên giường nhắm mắt vờ ngủ, Phan An tức muốn xịt khói, cô hét lên vang dội cả căn phòng:
- Hàn Tuấn Kiệt anh lại dám cướp đi nụ hôn đầu của tôi. Anh mà còn chiếm tiện nghi của tôi một lần nữa thôi thì hãy đợi đấy, tôi sẽ cho anh 3 ngày không đến công ty được!
Tuấn Kiệt nghe cô nói mà bật cười thành tiếng trêu cô:
- Đó không phải là hôn, chỉ là vô tình môi chạm môi mà thôi! Anh rất sẵn lòng cho em trải nghiệm nụ hôn đầu ngọt ngào!
- Hàn Tuấn Kiệt…
- Thôi thôi… anh không đùa em nữa lên giường ngủ đi, đừng tức giận nữa, vài ngày tới nếu không có gì thay đổi tuần sau em phải ở đây một mình!
Phan An nghe anh nói mà mịt, còn định hỏi chuyện gì thì anh lại nói tiếp:Anh có việc sang Anh một chuyến, có vài việc cần anh xử lí. Pus sẽ ở lại làm vệ sĩ cho em! Nếu có gì thì điện cho anh!Cô có chút bất ngờ trước tin tức anh vừa nói ra, từ lúc xuyên đến đây tới giờ hầu như trong cuộc sống xung quanh cô đều hiện hữu hình bóng của Tuấn Kiệt, cô chậm rãi nói:
- Vậy anh đi bao lâu?
- Có thể 2 tuần, hoặc hơn! Cũng còn tùy vào lộ trình khi sang bên đó! Tiệm bánh của em khi nào thì khai trương?
- Nếu không có gì thay đổi thì tháng sau! Khi đó chắc anh về kịp mà đúng không!
Nhận được cái gật đầu của Tuấn Kiệt cô cũng nằm xuống đi tìm chu công!
Đối với việc Tuấn Kiệt xuất ngoại là tin tốt với cô ít tiếp xúc nhiều cùng nam chính sẽ hay hơn, nhưng sau cô lại thấy không vui như mình mong đợi, Phan An chìm dần vào giấc ngủ cùng mớ suy nghĩ đó, cô mơ hồ lại thấy mình đi trên một con đường dài không một bóng người qua lại, đây là lần thứ 3 kể từ khi cô xuyên không đến đây cùng một giấc mơ cũng là một cô gái với gương mặt hốc hác xanh xao đang đi từng bước về phía cô, Phan An có chút e dè cô đứng lại nhìn thật kĩ gương mặt đó, ánh mắt đó là của Phan An cô nữ phụ trong truyện, cô ta vươn cánh tay đầy mống vuốt sắc nhọn lạnh lẽo tóm chặc lấy Phan An, kèm theo đó là những tiếng rên rỉ cứ như đòi mạng nghe lạnh cả sống lưng:
- Trả lại cho tôi thân xác này, trả lại đây! Tại sao… tại sao… tại sao cô dám cướp thân xác của tôi… trả đây… trả lại đây! Trả Tuấn Kiệt lại đây, cô đã cướp tất cả của tôi… hãy trả cho tôi!..trả … cho … tôi …
- Không… không… không… tôi không lấy gì cả, cô thả tôi ra…thả ra… cứu cứu… cứu…cứu… làm ơn… ai đó cứu… cứu tôi…hic…cứu…hic…cứu với…
Tiếng khóc nấc nghẹn ngào vang vọng trong đêm tối, làm Tuấn Kiệt thức giấc anh nhìn cô gái bên cạnh mồ hôi ước đẫm, nước mắt đầm đìa vùng vẫy trong tuyệt vọng, cả người cô run lên, anh không khỏi đau lòng đem cô ôm trong ngực hai tay nhè nhẹ vuốt trên lưng vỗ về cô vào lại giấc ngủ:
- Không sao rồi, có anh ở đây… có anh rồi đừng khóc nữa! Ngoan… có anh ở đây…
Trong cơn mộng mị cô nghe ai đó đang gọi tên mình một cách tha thiết Phan An tìm được ánh sáng nơi cuối con đường, cô chạy thật nhanh thật nhanh thoát khỏi bàn tay lạnh lẽo của cô ấy dần dần ra khỏi nơi địa ngục đó, cô lại thiếp đi trong vòng tay của Tuấn Kiệt!
Sáng hôm sau Phan An dậy hơi trễ, đầu cô lúc này rất nặng và cổ họng thì lại khô rát, nhìn lại người bên cạnh đã không thấy đâu chỉ có mẫu giấy nhỏ nhỏ thu hút ánh nhìn của cô “anh đi làm trước, em ăn sáng rồi hả đến tiệm bánh” phía dưới là một hình trái tim! Phan An chỉ biết cười khổ, sau lại có tình huống này chứ ông chồng máu lạnh của cô dạo gần đây bị chạm trúng dây nào nữa rồi sến thật sự!
Cô nhanh chóng thu xếp rồi xuống lầu ăn sáng và lên xe của đến tiệm bánh.
- Hàn Tuấn Kiệt anh lại dám cướp đi nụ hôn đầu của tôi. Anh mà còn chiếm tiện nghi của tôi một lần nữa thôi thì hãy đợi đấy, tôi sẽ cho anh 3 ngày không đến công ty được!
Tuấn Kiệt nghe cô nói mà bật cười thành tiếng trêu cô:
- Đó không phải là hôn, chỉ là vô tình môi chạm môi mà thôi! Anh rất sẵn lòng cho em trải nghiệm nụ hôn đầu ngọt ngào!
- Hàn Tuấn Kiệt…
- Thôi thôi… anh không đùa em nữa lên giường ngủ đi, đừng tức giận nữa, vài ngày tới nếu không có gì thay đổi tuần sau em phải ở đây một mình!
Phan An nghe anh nói mà mịt, còn định hỏi chuyện gì thì anh lại nói tiếp:Anh có việc sang Anh một chuyến, có vài việc cần anh xử lí. Pus sẽ ở lại làm vệ sĩ cho em! Nếu có gì thì điện cho anh!Cô có chút bất ngờ trước tin tức anh vừa nói ra, từ lúc xuyên đến đây tới giờ hầu như trong cuộc sống xung quanh cô đều hiện hữu hình bóng của Tuấn Kiệt, cô chậm rãi nói:
- Vậy anh đi bao lâu?
- Có thể 2 tuần, hoặc hơn! Cũng còn tùy vào lộ trình khi sang bên đó! Tiệm bánh của em khi nào thì khai trương?
- Nếu không có gì thay đổi thì tháng sau! Khi đó chắc anh về kịp mà đúng không!
Nhận được cái gật đầu của Tuấn Kiệt cô cũng nằm xuống đi tìm chu công!
Đối với việc Tuấn Kiệt xuất ngoại là tin tốt với cô ít tiếp xúc nhiều cùng nam chính sẽ hay hơn, nhưng sau cô lại thấy không vui như mình mong đợi, Phan An chìm dần vào giấc ngủ cùng mớ suy nghĩ đó, cô mơ hồ lại thấy mình đi trên một con đường dài không một bóng người qua lại, đây là lần thứ 3 kể từ khi cô xuyên không đến đây cùng một giấc mơ cũng là một cô gái với gương mặt hốc hác xanh xao đang đi từng bước về phía cô, Phan An có chút e dè cô đứng lại nhìn thật kĩ gương mặt đó, ánh mắt đó là của Phan An cô nữ phụ trong truyện, cô ta vươn cánh tay đầy mống vuốt sắc nhọn lạnh lẽo tóm chặc lấy Phan An, kèm theo đó là những tiếng rên rỉ cứ như đòi mạng nghe lạnh cả sống lưng:
- Trả lại cho tôi thân xác này, trả lại đây! Tại sao… tại sao… tại sao cô dám cướp thân xác của tôi… trả đây… trả lại đây! Trả Tuấn Kiệt lại đây, cô đã cướp tất cả của tôi… hãy trả cho tôi!..trả … cho … tôi …
- Không… không… không… tôi không lấy gì cả, cô thả tôi ra…thả ra… cứu cứu… cứu…cứu… làm ơn… ai đó cứu… cứu tôi…hic…cứu…hic…cứu với…
Tiếng khóc nấc nghẹn ngào vang vọng trong đêm tối, làm Tuấn Kiệt thức giấc anh nhìn cô gái bên cạnh mồ hôi ước đẫm, nước mắt đầm đìa vùng vẫy trong tuyệt vọng, cả người cô run lên, anh không khỏi đau lòng đem cô ôm trong ngực hai tay nhè nhẹ vuốt trên lưng vỗ về cô vào lại giấc ngủ:
- Không sao rồi, có anh ở đây… có anh rồi đừng khóc nữa! Ngoan… có anh ở đây…
Trong cơn mộng mị cô nghe ai đó đang gọi tên mình một cách tha thiết Phan An tìm được ánh sáng nơi cuối con đường, cô chạy thật nhanh thật nhanh thoát khỏi bàn tay lạnh lẽo của cô ấy dần dần ra khỏi nơi địa ngục đó, cô lại thiếp đi trong vòng tay của Tuấn Kiệt!
Sáng hôm sau Phan An dậy hơi trễ, đầu cô lúc này rất nặng và cổ họng thì lại khô rát, nhìn lại người bên cạnh đã không thấy đâu chỉ có mẫu giấy nhỏ nhỏ thu hút ánh nhìn của cô “anh đi làm trước, em ăn sáng rồi hả đến tiệm bánh” phía dưới là một hình trái tim! Phan An chỉ biết cười khổ, sau lại có tình huống này chứ ông chồng máu lạnh của cô dạo gần đây bị chạm trúng dây nào nữa rồi sến thật sự!
Cô nhanh chóng thu xếp rồi xuống lầu ăn sáng và lên xe của đến tiệm bánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.