Nữ Phụ Quay Đầu! - Phan Truc Ly
Chương 51
Phan Truc Ly
10/05/2024
Sau kết quả kiểm tra Tuấn Kiệt mới thả lỏng ôm người trong lòng rời đi, nhận được câu trả lời đồng ý của cô vợ nhỏ Tuấn Kiệt ngay lập tức đánh dấu chủ quyền mọi lúc, mọi nơi như hôm nay Phan An mời Tần Khải dùng cơm dù đang bận việc rất quan trọng anh cũng sắp xếp đi đến chỗ Phan An, vừa nhìn thấy anh đi vào cô cười thật tươi nói:
- Sao anh nói còn bận việc. Em có thể tự về được mà!
Tần Khải nhìn nụ cười của Phan An thì anh cũng đã hiểu được lựa chọn của cô, anh nhìn co rồi nhẹ giọng nói:
- Lúc nào tôi cũng mong em được hạnh phúc!
Anh đưa tay đến bắt tay với cô lần cuối, sau đó nhìn về phía Tuấn Kiệt anh nói tiếp:
- Tôi mong anh sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy, đừng để cô ấy sống như trước kia, nếu để tôi biết anh đối xử tệ với cô ấy tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu! Bằng bất cứ giá nào tôi cũng sẽ đem Phan An rời khỏi anh!
- Cậu yên tâm, tôi làm cậu thất vọng rồi, cậu sẽ không có cơ hội mang cô ấy ra khỏi tôi đâu!
Tần Khải nói xong cũng đứng dậy rời đi, cô nhìn theo bóng Tần Khải nói giọng buồn buồn:
- Anh ta là người tốt! …um…um…
Cô còn chưa nói hết đã bị Tuấn Kiệt ngậm lấy bờ môi đỏ mộng, anh nói:
- Anh không đủ tốt sao! Còn dám khen người đàn ông khác trước mặt anh!
Phan An đánh nhẹ vào tay anh nói:
- Biết đang ở nhà hàng hay không? Kỳ cục ghê, ngại chết em rồi! Ý em là Tần Khải sẽ gặp người con gái khác tốt hơn em. Uh, anh có tin của A Nhã và Tử Nhu chưa, mấy ngày qua không có tin tức em lo cho họ quá.
- Anh đến tìm em cũng vì họ đấy! Đi thôi!
- Đi đâu?
- Đi đến nơi bọn họ bị bắt mà đem người chuộc về!
Phan An kích động tóm lấy tay anh mà nói:
- Vậy anh tìm được họ rồi đúng không! Mừng quá! Nhanh đi thôi anh!
Phan An nắm tay Tuấn Kiệt kéo đi nhanh ra xe. Anh ôm cô vào lòng giọng cưng chiều nói:
- Từ từ thôi, còn chưa đến giờ hẹn. Anh nói trước nhé, em chỉ được ngồi trong xe quan sát không có được bước ra ngoài.
Phan An gật đầu đồng ý, Tuấn Kiệt hôn nhẹ lên tráng cô rồi ôm vào lòng. Sau gần 1 giờ ngồi trên xe, rốt cuộc cũng đến nơi. Nhìn cảnh vật xung quanh với cô nó vừa lạ lại vừa quen, cái nơi mà cô đã từng chạy trốn ra.
Nhìn từ bên ngoài vào sẽ khó nhận thấy căn nhà cấp 4 này, do xung quanh được bao phủ bởi những tán cây rậm rạp, nghe Tuấn Kiệt nói đây là nơi giam giữ mấy món hàng để chuẩn bị đưa sang biên giới, nó được xem như một trạm dịch hay còn gọi là nơi tập trung kiểm hàng trước khi bán đi. Người đứng đầu chỗ này có thế lực không hề nhỏ, nhưng chỉ tiếc cho hắn ta là đã đụng sai người, nếu đã đụng trúng người của Hàn Tuấn Kiệt thì anh ta cũng không ngại gì trụng luôn kẻ đó, nếu có muốn trách thì hãy trách đám người của họ không có mắt đã bắt cóc vợ của một ông trùm khét tiếng ở thế giới ngầm. Pus cho ngừng xe ở nơi Phan An dễ quan sát nhất, Tuấn Kiệt nhìn cô cưng chiều nói:
- Ngoan, ngồi đây đợi anh!
Phan An đưa mắt long lanh bày ra bộ mặt 7 phần đáng yêu, 3 phần nịnh nọt thành công hút mất hồn của Tuấn Kiệt cô nói:
- Cho em theo với, em sẽ đi sát bên cạnh anh! Xin hứa!
Cô đưa tay lên cao ý như muốn tuyên thệ làm anh buồn cười, sau đó nắm lấy tay cô dẫn theo xuống xe!
Pus gần như không tin vào hành động và thái độ gần đây của sếp, khí chất một ông trùm uống nhầm thuốc mê của vợ nên si mê vợ vô điều kiện.
Họ đi vào trong sảnh của căn nhà nó có phần cũ nát, chỉ có ở sâu bên trong được nâng cấp sữa chữa vì sợ mấy nô lệ sẽ tìm cách trốn. Trong đầu bao nhiêu suy nghĩ hỗn tạp làm cô rối cả lên, đột nhiên một người đàn ông nhìn khá điển trai, ngồi xuống phía đối diện Tuấn Kiệt ánh mắt sắt bén nhìn về phía Phan An, người này được gọi là Tàu Kha giọng đều đều anh ta nói:
- Không biết ngọn gió nào lại thổi giám đốc Hàn đích thân đến nơi này!
- Tôi không nghĩ người của cậu lại có thể dám đụng đến vợ của Hàn Tuấn Kiệt này, ngại sống lâu quá rồi đúng không?
- Chắc có hiểu lầm gì ở đây?
- Hiểu lầm ư! Tôi cần nghe một lời giải thích rõ ràng từ cậu!
Hai người vệ sĩ kéo lê một thân thể bị đánh dần như không còn nhìn rõ mặt, ném mạnh hắn xuống đất, tiếng rên khe khẽ nhìn kỹ lại hắn chính là người đã đánh vào đầu Phan An, và phía sau vẫn còn lôi thêm 1 người nữa đó chính là Khả Ái một thân đầy vết thương, máu me khắp người, cô ta vừa nhìn thấy Phan An mừng như bắt được vàng, cô ta lê lếch thân thể bò đến chân Phan An mà khóc lóc vang xin:
- Chị An, cứu em…xin chị cứu em… làm ơn … em xin chị đấy! Xin cứu em một mạng!
Nhìn người trước mặt bị đánh đến không còn nhìn rõ mặt mũi, Phan An có chút mủi lòng.
- Sao anh nói còn bận việc. Em có thể tự về được mà!
Tần Khải nhìn nụ cười của Phan An thì anh cũng đã hiểu được lựa chọn của cô, anh nhìn co rồi nhẹ giọng nói:
- Lúc nào tôi cũng mong em được hạnh phúc!
Anh đưa tay đến bắt tay với cô lần cuối, sau đó nhìn về phía Tuấn Kiệt anh nói tiếp:
- Tôi mong anh sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy, đừng để cô ấy sống như trước kia, nếu để tôi biết anh đối xử tệ với cô ấy tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu! Bằng bất cứ giá nào tôi cũng sẽ đem Phan An rời khỏi anh!
- Cậu yên tâm, tôi làm cậu thất vọng rồi, cậu sẽ không có cơ hội mang cô ấy ra khỏi tôi đâu!
Tần Khải nói xong cũng đứng dậy rời đi, cô nhìn theo bóng Tần Khải nói giọng buồn buồn:
- Anh ta là người tốt! …um…um…
Cô còn chưa nói hết đã bị Tuấn Kiệt ngậm lấy bờ môi đỏ mộng, anh nói:
- Anh không đủ tốt sao! Còn dám khen người đàn ông khác trước mặt anh!
Phan An đánh nhẹ vào tay anh nói:
- Biết đang ở nhà hàng hay không? Kỳ cục ghê, ngại chết em rồi! Ý em là Tần Khải sẽ gặp người con gái khác tốt hơn em. Uh, anh có tin của A Nhã và Tử Nhu chưa, mấy ngày qua không có tin tức em lo cho họ quá.
- Anh đến tìm em cũng vì họ đấy! Đi thôi!
- Đi đâu?
- Đi đến nơi bọn họ bị bắt mà đem người chuộc về!
Phan An kích động tóm lấy tay anh mà nói:
- Vậy anh tìm được họ rồi đúng không! Mừng quá! Nhanh đi thôi anh!
Phan An nắm tay Tuấn Kiệt kéo đi nhanh ra xe. Anh ôm cô vào lòng giọng cưng chiều nói:
- Từ từ thôi, còn chưa đến giờ hẹn. Anh nói trước nhé, em chỉ được ngồi trong xe quan sát không có được bước ra ngoài.
Phan An gật đầu đồng ý, Tuấn Kiệt hôn nhẹ lên tráng cô rồi ôm vào lòng. Sau gần 1 giờ ngồi trên xe, rốt cuộc cũng đến nơi. Nhìn cảnh vật xung quanh với cô nó vừa lạ lại vừa quen, cái nơi mà cô đã từng chạy trốn ra.
Nhìn từ bên ngoài vào sẽ khó nhận thấy căn nhà cấp 4 này, do xung quanh được bao phủ bởi những tán cây rậm rạp, nghe Tuấn Kiệt nói đây là nơi giam giữ mấy món hàng để chuẩn bị đưa sang biên giới, nó được xem như một trạm dịch hay còn gọi là nơi tập trung kiểm hàng trước khi bán đi. Người đứng đầu chỗ này có thế lực không hề nhỏ, nhưng chỉ tiếc cho hắn ta là đã đụng sai người, nếu đã đụng trúng người của Hàn Tuấn Kiệt thì anh ta cũng không ngại gì trụng luôn kẻ đó, nếu có muốn trách thì hãy trách đám người của họ không có mắt đã bắt cóc vợ của một ông trùm khét tiếng ở thế giới ngầm. Pus cho ngừng xe ở nơi Phan An dễ quan sát nhất, Tuấn Kiệt nhìn cô cưng chiều nói:
- Ngoan, ngồi đây đợi anh!
Phan An đưa mắt long lanh bày ra bộ mặt 7 phần đáng yêu, 3 phần nịnh nọt thành công hút mất hồn của Tuấn Kiệt cô nói:
- Cho em theo với, em sẽ đi sát bên cạnh anh! Xin hứa!
Cô đưa tay lên cao ý như muốn tuyên thệ làm anh buồn cười, sau đó nắm lấy tay cô dẫn theo xuống xe!
Pus gần như không tin vào hành động và thái độ gần đây của sếp, khí chất một ông trùm uống nhầm thuốc mê của vợ nên si mê vợ vô điều kiện.
Họ đi vào trong sảnh của căn nhà nó có phần cũ nát, chỉ có ở sâu bên trong được nâng cấp sữa chữa vì sợ mấy nô lệ sẽ tìm cách trốn. Trong đầu bao nhiêu suy nghĩ hỗn tạp làm cô rối cả lên, đột nhiên một người đàn ông nhìn khá điển trai, ngồi xuống phía đối diện Tuấn Kiệt ánh mắt sắt bén nhìn về phía Phan An, người này được gọi là Tàu Kha giọng đều đều anh ta nói:
- Không biết ngọn gió nào lại thổi giám đốc Hàn đích thân đến nơi này!
- Tôi không nghĩ người của cậu lại có thể dám đụng đến vợ của Hàn Tuấn Kiệt này, ngại sống lâu quá rồi đúng không?
- Chắc có hiểu lầm gì ở đây?
- Hiểu lầm ư! Tôi cần nghe một lời giải thích rõ ràng từ cậu!
Hai người vệ sĩ kéo lê một thân thể bị đánh dần như không còn nhìn rõ mặt, ném mạnh hắn xuống đất, tiếng rên khe khẽ nhìn kỹ lại hắn chính là người đã đánh vào đầu Phan An, và phía sau vẫn còn lôi thêm 1 người nữa đó chính là Khả Ái một thân đầy vết thương, máu me khắp người, cô ta vừa nhìn thấy Phan An mừng như bắt được vàng, cô ta lê lếch thân thể bò đến chân Phan An mà khóc lóc vang xin:
- Chị An, cứu em…xin chị cứu em… làm ơn … em xin chị đấy! Xin cứu em một mạng!
Nhìn người trước mặt bị đánh đến không còn nhìn rõ mặt mũi, Phan An có chút mủi lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.