Nữ Phụ Quay Đầu! - Phan Truc Ly
Chương 56
Phan Truc Ly
17/05/2024
Những ngày sau đó Tuấn Kiệt lúc nào cũng theo dính Phan An như hình với bóng, sáng hôm nay trời mưa nên cô vẫn còn lười chưa muốn xuống giường, từ phòng thay đồ bước ra thấy cô vẫn nằm cuộn tròn trong chăn anh không khỏi bật cười, nói:
- Em nhìn vào gương xem em lúc này cứ như con mèo lười kìa!
Phan An bĩu môi, xoay người vào trong không thèm quan tâm đến anh nữa, chiếc váy ngũ cũng cuộn lên qua gối lộ đôi chân trắng ngần như mời gọi anh lúc này, anh bước đến ngồi xuống ôm cô vào lòng, giọng cưng chiều nói;
- Em là đang quyến rũ anh đúng không! Hửm…
- Em có làm gì quyến rũ chồng đâu! Anh đi trước đi, tý em đi sau!
- Nếu mệt thì hôm nay khỏi ra cửa hàng một ngày!
- Thôi, em muốn đến cửa hàng… anh đi trước đi…
Tuấn Kiệt hôn nhẹ lên tóc cô rồi đóng cửa rời đi. Khoảng nửa tiếng sau Phan An cũng thay quần áo đi đến cửa hàng, trời mưa nên mọi người cũng ngại ra đường, cửa hàng hôm nay hơi vắng hơn mọi ngày, cậu bạn sinh viên đã đi giao bánh trong cửa hàng chỉ còn lại Phan An và Tử Nhu, Yến Nhi thì bận chút việc vẫn chưa đến.
Phan An mang bánh mới nướng ra lò để lên tủ trưng bày thì một đám người lạ mặt xông vào nhìn không mấy thiện cảm vừa đập đồ vừa la hét, đi theo sau là một thanh niên gương mặt phóng khoáng anh ta vui vẻ nhìn Phan An cười nham hiểm nói:
- Đập hết! Đưa cô ta đi!
Nhận thấy tình hình không ổn Phan An bấm điện thoại gọi cho Tuấn Kiệt nhưng anh còn chưa kịp bắt máy thì điện thoại đã bị cướp mất và đập vỡ.
- Các người làm trò gì vậy hả, thả bà chủ của tôi ra!
Trần Kha từ ngoài đi vào, cũng may cậu ta đi giao bánh về vừa kịp lúc, cậu ấy xoay một vòng tròn khá đẹp mắt ném túi đồ đang cầm trên tay về phía tên đang giữ Tử Nhu, thân thủ nhanh nhẹn cậu ta bay đến tung một cước đánh tên đang giữ Tử Nhu văng vào kệ tủ ngất đi. Mấy tên còn lại cũng xông lên, khung cảnh hiện giờ như bãi chiến trường, Trần Kha gần như hạ gục tất cả mấy tên còn lại nhưng bất ngờ anh bị cái tên đại ca lúc nãy đá một cước té ra phía sau.
Phan An cũng không phải bánh bèo vô dụng cô thừa lúc hai tên đang giữ tay mình không chú ý, bất ngờ đá mạnh vào hạ bộ của hắn, tên còn lại cô ném bột mì vào mắt hắn, bên kia Tử Nhu cầm lấy bình hoa bên cạnh mà đập vào đầu một tên đang đứng gần đó. Tử Nhu chạy đến đỡ Trần Kha đứng lên, anh bị thương khá nặng, tên đại ca cũng không muốn ở lại đó lâu, sự xuất hiện của Trần Kha làm bọn chúng mất khá nhiều thời gian, hắn tiến nhanh đến tóm lấy Phan An lôi đi, Trần Kha dùng chút sức lực còn lại tung hai cú đấm liên tục về phía tên đang kéo Phan An nhằm ngăn cản bọn chúng lại, nhưng còn chưa kịp ra đòn đã bị tên đại ca bồi cho cậu ta thêm một đạp vô bụng khiến anh gục xuống nằm lăn lóc lạnh giọng nói với Phan An:
- Nếu không muốn bọn họ chết thì cứ chống cự!
Phan An bất lực nhìn hắn nói:
- Mấy người là ai? Tôi không quen cũng không thù oán với các người sau lại bắt tôi!
- Tới nơi rồi sẽ biết.
Một bóng đen vụt tới đấm một cú thật mạnh vào mặt tên đại ca hung ác nhưng hắn đã tránh được, Phan An cũng chớp lấy thời cơ mà bồi thêm một đá ở chỗ hiểm của hắn nhưng đã bị hắn tóm được đẩy mạnh Phan An vào trong xe và ra lệnh cho đàn em chạy đi.
Bóng đen đó không ai khác chính là Pus, anh ta nhanh chóng gửi tín hiệu cấp cứu đến Tuấn Kiệt, và định vị chiếc xe chở Phan An rời đi. Mọi chi tiết được gửi qua điện thoại Tuấn Kiệt, Pus lập tức lên xe và phóng đi trong màn mưa, phía sau là xe của tên đại ca đang đuổi theo. Cuộc rượt đuổi chính thức bắt đầu.
Khi Yến Nhi đến cửa hàng là một đóng hỗn độn, Phan An bị bắt đi, Trần Kha thì bị đánh thương tích không nhẹ, cửa hàng bánh của cô bạn Phan An như vừa trãi qua một cơn bão lớn, hay rồi mọi công lao, khổ lao của Phan An và cô. Quan trọng nhất là phải tìm Phan An, cô gọi cho Tuấn Kiệt báo tình hình Phan An thì được biết anh đang đuổi theo bọn bắt cóc, Alex đã điều tra ra kẻ đứng sau là con trai lão Hưng là Gia Kỳ và cô ả Lâm Nguyệt.
Tất cả những gì bọn chúng muốn là 70% cổ phần của tập đoàn Hàn thị. Từ mấy vụ việc trước kia xảy ra Tuấn Kiệt luôn chú ý đến an toàn của Phan An là quan trọng nhất, vệ sĩ luôn được bố trí bên ngoài cửa hàng của cô và con chíp định vị được Tuấn Kiệt âm thầm gắn trên chiếc nhẫn cô đang đeo. Hôm nay trời mưa suốt Phan An đã cho vệ sĩ về trước dù sao cô cũng loay hoay ở trong cửa hàng, và đó là lí do xảy ra sự việc bắt cóc hôm nay. Dưới cơn mưa xối xả những chiếc siêu xe lao đi với tốc độ rất cao, định vị của Phan An được cập nhật liên tục do chiếc nhẫn cô ấy đeo báo về liên tục.
- Em nhìn vào gương xem em lúc này cứ như con mèo lười kìa!
Phan An bĩu môi, xoay người vào trong không thèm quan tâm đến anh nữa, chiếc váy ngũ cũng cuộn lên qua gối lộ đôi chân trắng ngần như mời gọi anh lúc này, anh bước đến ngồi xuống ôm cô vào lòng, giọng cưng chiều nói;
- Em là đang quyến rũ anh đúng không! Hửm…
- Em có làm gì quyến rũ chồng đâu! Anh đi trước đi, tý em đi sau!
- Nếu mệt thì hôm nay khỏi ra cửa hàng một ngày!
- Thôi, em muốn đến cửa hàng… anh đi trước đi…
Tuấn Kiệt hôn nhẹ lên tóc cô rồi đóng cửa rời đi. Khoảng nửa tiếng sau Phan An cũng thay quần áo đi đến cửa hàng, trời mưa nên mọi người cũng ngại ra đường, cửa hàng hôm nay hơi vắng hơn mọi ngày, cậu bạn sinh viên đã đi giao bánh trong cửa hàng chỉ còn lại Phan An và Tử Nhu, Yến Nhi thì bận chút việc vẫn chưa đến.
Phan An mang bánh mới nướng ra lò để lên tủ trưng bày thì một đám người lạ mặt xông vào nhìn không mấy thiện cảm vừa đập đồ vừa la hét, đi theo sau là một thanh niên gương mặt phóng khoáng anh ta vui vẻ nhìn Phan An cười nham hiểm nói:
- Đập hết! Đưa cô ta đi!
Nhận thấy tình hình không ổn Phan An bấm điện thoại gọi cho Tuấn Kiệt nhưng anh còn chưa kịp bắt máy thì điện thoại đã bị cướp mất và đập vỡ.
- Các người làm trò gì vậy hả, thả bà chủ của tôi ra!
Trần Kha từ ngoài đi vào, cũng may cậu ta đi giao bánh về vừa kịp lúc, cậu ấy xoay một vòng tròn khá đẹp mắt ném túi đồ đang cầm trên tay về phía tên đang giữ Tử Nhu, thân thủ nhanh nhẹn cậu ta bay đến tung một cước đánh tên đang giữ Tử Nhu văng vào kệ tủ ngất đi. Mấy tên còn lại cũng xông lên, khung cảnh hiện giờ như bãi chiến trường, Trần Kha gần như hạ gục tất cả mấy tên còn lại nhưng bất ngờ anh bị cái tên đại ca lúc nãy đá một cước té ra phía sau.
Phan An cũng không phải bánh bèo vô dụng cô thừa lúc hai tên đang giữ tay mình không chú ý, bất ngờ đá mạnh vào hạ bộ của hắn, tên còn lại cô ném bột mì vào mắt hắn, bên kia Tử Nhu cầm lấy bình hoa bên cạnh mà đập vào đầu một tên đang đứng gần đó. Tử Nhu chạy đến đỡ Trần Kha đứng lên, anh bị thương khá nặng, tên đại ca cũng không muốn ở lại đó lâu, sự xuất hiện của Trần Kha làm bọn chúng mất khá nhiều thời gian, hắn tiến nhanh đến tóm lấy Phan An lôi đi, Trần Kha dùng chút sức lực còn lại tung hai cú đấm liên tục về phía tên đang kéo Phan An nhằm ngăn cản bọn chúng lại, nhưng còn chưa kịp ra đòn đã bị tên đại ca bồi cho cậu ta thêm một đạp vô bụng khiến anh gục xuống nằm lăn lóc lạnh giọng nói với Phan An:
- Nếu không muốn bọn họ chết thì cứ chống cự!
Phan An bất lực nhìn hắn nói:
- Mấy người là ai? Tôi không quen cũng không thù oán với các người sau lại bắt tôi!
- Tới nơi rồi sẽ biết.
Một bóng đen vụt tới đấm một cú thật mạnh vào mặt tên đại ca hung ác nhưng hắn đã tránh được, Phan An cũng chớp lấy thời cơ mà bồi thêm một đá ở chỗ hiểm của hắn nhưng đã bị hắn tóm được đẩy mạnh Phan An vào trong xe và ra lệnh cho đàn em chạy đi.
Bóng đen đó không ai khác chính là Pus, anh ta nhanh chóng gửi tín hiệu cấp cứu đến Tuấn Kiệt, và định vị chiếc xe chở Phan An rời đi. Mọi chi tiết được gửi qua điện thoại Tuấn Kiệt, Pus lập tức lên xe và phóng đi trong màn mưa, phía sau là xe của tên đại ca đang đuổi theo. Cuộc rượt đuổi chính thức bắt đầu.
Khi Yến Nhi đến cửa hàng là một đóng hỗn độn, Phan An bị bắt đi, Trần Kha thì bị đánh thương tích không nhẹ, cửa hàng bánh của cô bạn Phan An như vừa trãi qua một cơn bão lớn, hay rồi mọi công lao, khổ lao của Phan An và cô. Quan trọng nhất là phải tìm Phan An, cô gọi cho Tuấn Kiệt báo tình hình Phan An thì được biết anh đang đuổi theo bọn bắt cóc, Alex đã điều tra ra kẻ đứng sau là con trai lão Hưng là Gia Kỳ và cô ả Lâm Nguyệt.
Tất cả những gì bọn chúng muốn là 70% cổ phần của tập đoàn Hàn thị. Từ mấy vụ việc trước kia xảy ra Tuấn Kiệt luôn chú ý đến an toàn của Phan An là quan trọng nhất, vệ sĩ luôn được bố trí bên ngoài cửa hàng của cô và con chíp định vị được Tuấn Kiệt âm thầm gắn trên chiếc nhẫn cô đang đeo. Hôm nay trời mưa suốt Phan An đã cho vệ sĩ về trước dù sao cô cũng loay hoay ở trong cửa hàng, và đó là lí do xảy ra sự việc bắt cóc hôm nay. Dưới cơn mưa xối xả những chiếc siêu xe lao đi với tốc độ rất cao, định vị của Phan An được cập nhật liên tục do chiếc nhẫn cô ấy đeo báo về liên tục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.