Nữ Phụ Soán Ngôi

Chương 12

Linh

27/11/2016

Trời về trưa. Ông mặt trời lười nhác núp sau những đám mây, để mặc chúng nối đuôi nhau che kín cả bầu trời. Trong thành, tiếng ồn ào, huyên náo của một buổi họp chợ làm tôi thức giấc. Khẽ ngồi dậy, toàn thân liền truyền đến một cảm giác đau nhức. Ngủ trên cái xe ngựa thế này, không đau nhức mới lạ. Đã thế đâu phải một hôm mà là 3, 4 hôm rồi ấy chứ.

- Ân nhi, nàng mau xuống xe đi! – Tiếng bên ngoài vọng vào. Là Vương Dật Thần! À mà khoan... hắn vừa gọi tôi là cái gì thế?! Ân nhi?! Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên tôi đấy. Nghe hay hay à nha! Cơ mà tôi với hắn đâu thân thiết đến mức gọi là Ân nhi đâu cơ chứ.

- Sao vậy? – Hắn vén màn che, ngó vào.

- À không. – Tôi chớp chớp mắt, lắc đầu nhìn hắn.

Vừa bước xuống xe một cơn gió liền thốc vào mang theo một mùi hương rất lạ. Mùi hương của đất mới. Kinh thành của Hỏa Liêu thực cũng không tồi. So với kinh thành của Hòa Đức thì cũng lớn hơn vài phần. Có lẽ cũng vì thế mà mọi hoạt đọng ở đây cũng nào nhiệt hơn.

- Đi thôi! – Vương Dật Thần lên tiếng. Ngăn cản tôi hít hết mùi của quê hương hắn. Tôi theo hắn vào một tửu lâu khá lớn. Tính ra cũng sánh ngang với Hồi hương tửu lầu. Cơ mà không phải về phủ của hắn sao?! Sao lại dẫn tôi tới đây?

- Không phải nói về phủ của ngươi sao?! – Tôi kéo ghế ngồi xuống.

- Còn sớm. Dù gì nàng cũng nên biết nhiều hơn về nơi này! – Hắn rót ra một chén trà, từ từ thưởng thức. Hắn nói cũng đúng. Dù gì thì tôi cũng phải tìm hiều kĩ về địa hình nơi này để chuẩn bị về với nghề cũ. Đăng Minh từng nói ở Hỏa Liêu có rất nhiều ngọc. Chuyến này đi quả không uổng phí.

- Mau ăn đi. – Tên khốn nào đấy đã cắt mất hưng phấn của tôi. Thế nhưng hưng phấn của tôi lại được nối lại khi nhìn thấy đống đồ ăn đầy ự trên bàn.

* * *

Trong khi đợi Vương Dật Thần trả tiền, tôi liền lẻn ra ngoài. Gì chứ đi với hắn? Thôi đi anh gai ơi, đi với hắn chả khác gì đi với khúc gỗ cả. Làm cái gì cũng cứng nhắc, cứng nhắc. Chán chết đi được. Tốt nhất là nên đi một mình. Khè khè. Để xem chỗ này có cái gì vui nào! Tôi tặc lưỡi. Đi được một lúc không biết là có cái gì vui hay không nhưng có cái ngứa mắt rồi đấy nhé. Chẳng là vô tình đi ngang qua một con hẻm nhỏ, bất chợt tôi thấy một cô gái đang quỳ dưới mặt đất, thân hình bé nhỏ run lên bần bật vì thanh gươm kề cổ. Kẻ cầm gươm lại là một nam nhân cao lớn vận một bộ y phục màu tím. Bên cạnh nam nhân đó là một nam nhân khác thấp bé hơn một chút. Nhìn qua cũng đủ biết nam nhân này thân thế rất giàu có. Bộ y phục hắn đang mặc được may bằng vải thượng hạng, mảnh ngọc hắn đang đeo cũng vậy. Tuy nhiên ngọc đó cũng không phải loại ngọc tôi cần. Hơn nữa, ai đời có loại đàn ông giàu có lại đi ức hiếp con gái nhà ngheo không?... Có... rất nhiều. Mặc xác có nhiều hay không chỉ cần xảy ra trước mắt tôi là đã không thể tha thức rồi. Cậy giàu ức hiếp nghèo, thật không thể tha thứ nổi.

- Công tử, xin tha mạng. Tiểu nữ quả thật không cố ý mà! – Cô gái kia vừa khóc vừa van nài.

- Ngươi... có biết bộ y phục này đáng giá bao nhiêu không? Sao ngươi dám làm vấy bẩn nó, hả? – Nam nhân kia hét lên. Sặc... tên đại đại khốn nạn này, hắn có cần phải thô bỉ vậy không? Vì một vết bẩn mà muốn lấy mạng con nhà người ta. Hắn là nam nhân à?! Thật là nhỏ nhen, quá quắt.

- Xin thứ lỗi nhưng... bộ y phục đó đáng giá bao nhiêu vậy? – Tôi nghiến răng, cố làm ra vẻ tử tế. Mới đến đây tôi không muốn gây chuyện ngay ngày đầu tiên.

- Ngươi là ai? – Tên chảng chóa nhìn tôi hỏi. Tôi tự hỏi con mắt hắn sinh ra để làm gì?!

- Ta... các vị không cần biết. Ta muốn hỏi bộ y phục công tử đang mặc đáng giá bao nhiêu tiền?

- Ngươi muốn giúp ả?

Tôi gật đầu cười. Tên óc vật chảnh chóa, có thế mà cũng hỏi. Hắn mà hỏi nữa chắc tôi điên mất.

- Bộ y phục này hai cái mạng rẻ mạt của các ngươi gộp lại cũng không đáng đâu! – Hắn nói, vẻ kiêu ngạo lắm. Tên chó nhà hắn, bà đây đã ăn nói tử tế mà còn sủa tiếng chóa nữa à?! Cái gì cơ? Hai cái mạng rẻ mạt?! Tên chảnh chóa này, hắn coi mạng người là nghóe đấy à? Đáng giá cái mông ý! Cái bộ y phục của hắn tôi cuốn cho chó còn chả xứng nữa là.

Tôi cười, hít một hơi thật sâu và tóm ngay tóc hắn mà kéo.

- Ngươi nói cái gì? Hai cái mạng rẻ mạt?! Tiểu tử nhà ngươi muốn chết rồi chứ gì?!



- Á... á... Tạ Tịch, cứu ta! – Hắn kêu lên. Nam nhân tên Tạ Tịch liền lao tới. Tôi vừa tóm tóc tên chảnh chóa lôi đi vừa tránh những đường kiếm của Tạ Tịch. Thân thủ tên Tạ Tịch này cũng không tồi tuy nhiên muốn đấu với tôi cũng phải luyện tập thêm. Thôi thì coi như thư giãn gân cốt vậy.

Tôi không biết mình thư giãn gân cốt được bao lâu, chỉ biết là sau đấy chúng tôi bị nhốt vào nhà lao vì tội gây rối trị an.

- Hu... hu... Tóc của ta! – Tên chảnh chóa vừa khóc vừa nâng niu những nắm tóc rụng trên đầu.

- Thiếu gia, tóc sẽ mọc lại thôi mà! – Tạ Tịch bên cạnh an ủi. Nói thật Tạ Tịch hắn cũng đâu phải xấu trai, nhìn trông cũng rất mèn ly mà sao lại chạy theo tên chảnh chóa này làm vú em nhẻ?!

- Ra ngoài ngươi nhất định phải bắt ả nữ nhân kia lại cho ta! – Hắn nước mắt nước mũi tèm lem chỉ vào mặt tôi. Tôi nằm dưới sàn, một tay chống xuống giơ chân lên che đúng tầm mặt hắn.

- Đợi khi nào khuôn mặt dị dạng của ngươi trở lại như thường rồi hẵng nói. – Tôi chép miệng.

- Dj dạng? Ngươi... ngươi có biết ta là ai không hả? – Tên ngu, hỏi thế cũng hỏi.

- Ngươi là con cha ngươi.

- Ta nói cho ngươi biết. Rửa tai nghe cho kĩ đây này, ta là Bát vương gia, là đệ đệ của đương kim thánh thượng!

- Đương kim thánh thượng?! – Tôi ngồi bật dậy.

- Đúng vậy. Giờ thì ngươi biết tội ngươi lớn thế nào rồi chứ?!

Hắn là đệ đệ của đương kim thánh thượng?! Nếu vậy các vị huynh đài của hắn hẳn phải xấu hổ lắm.

- Khục... khục... Ngươi? Vương gia? – Tôi cố nhịn cười.

Hắn gật đầu đầy tự tin.

- Ha ha. Vương gia cái mông ta! Ngươi mà là vương gia thì ông ta là Quang Trung, bà ta là Trưng Trắc, cha ta là Lý Tiểu Long, mẹ ta là Angelina Jolie, chú ta là Trương Phi, cô ta là Lí Quỳ, cậu ta là Thành Long và anh trai ta là Lý Liên Kiệt nhé!

- Quang... Quang Trung? – Hắn ngơ ngác.

Tong khi tôi đang lăn lê bò toài ra cười thì phía cửa ngục, một bóng dáng đi vào. Mấy tên cai ngục và quan huyện vội vã đi vào. Dẫn đầu chính là Vương Dật Thần. Thấy hắn, tên chảnh chóa liền vui mừng kêu lên.

- Tứ ca!!!

Vương Dật Thần liếc qua tên chảnh chóa rồi lại nhìn tôi. Hắn cúi xuống và đôi vai run lên bần bật. Hắn... là đang cố nhịn cười?!

- Ư hưm... Mau mở khóa ra. Cả hai phòng! – Khuôn mặt hắn đỏ lự nhắc nhở.

- Dạ vâng thưa vương gia! – Tên quan huyện khúm núm giục cai ngục.



Cửa ngục mở ra, tên chảnh chóa vừa ra ngoài đã chạy ngay đến bên cạnh Vương Dật Thần.

- Tứ ca, huynh mau đem nữ nhân này đi xử trảm.

Nếu hắn gọi Vương Dật Thần là tứ ca vậy ra hắn thật sự là đệ đệ của đương kim thánh thượng, là Bát vương gia?!

- Nàng ấy làm gì đệ?

Thôi chết rồi, chết thật rồi! Sao cái số tôi nó khổ vậy nè. Chồng là một tên Thần kinh, em chồng thì là một tên đàn bà tính. Ôi ôi, cái số tôi. Cơ mà nếu vậy việc tôi có gia đình là dòng dõi siêu việt kia cũng không tệ à nha. He he.

- Nàng ta đánh đệ. Đã vậy còn lăng mạ đệ nói đệ là vương gia cái mông, còn nói gì mà ông là Quang Trung, cha là Lý Tiểu Long...

Nghe xong Vương Dật Thần liền quay sang nhìn tôi. Đuôi mắt cong lên và đôi môi đang run lên. Muốn cười thì cười đi hắn đâu cần phải trưng ra cái bộ mặt đó để nhạo báng tôi.

- Ca mau xử trảm ả!

- Nếu vậy đệ sẽ không có tẩu tẩu đâu! – Vương Dật Thần liền lắc đầu cười.

- Nàng...nàng ta là tứ tẩu ư? – Tên chảnh chóa thốt lên, cảm giác cơ mặt của hắn đang phải chịu sức nặng của cả thế giới. Hừ làm như tôi thích làm tứ tẩu của hắn lắm không bằng.

- Tứ tẩu của ta sao lại như thế này được?!

- Ngươi muốn ta thế nào, Bát đệ? – Tôi cười, khóe mắt khẽ giật giật.

- À... à... không. – Hắn xua tay cười huề.

- Có gì ra ngoài nói! – Vương Dật Thần kéo tôi ra ngoài.

- Tốt nhất nàng nên đi cùng ta, tránh gây rắc rối. – Vương Dật Thần nói nhỏ.

- Gì mà rắc rối?! Ai bảo hắn hống hách!

- Nàng tốt nhất nên làm hòa với Bát đệ. Hoàng thượng và Thái hậu rất quý đệ ấy.

Hắn nói vậy là có ý gì? Lẽ nào tên chảnh chóa đó sẽ đi mách lẻo với Hoàng thương ư? Ặc... vậy thì không được rồi.

- Hoàng thượng... sẽ không giết ta chứ?! – Nghe vậy Vương Dật Thần liền bật cười.

- Yên tâm đi. Nàng là nương tử của ta mà!

Nghe đến đây tôi hơi sững lại. Tôi... là nương tử của hắn!!?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Soán Ngôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook